Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Song – Chương 29: Thăng Chức Tăng Lương
Mọi người đối xử với Lâm Hàn như vậy khiến Dương Lệ rất tức giận.
“Chồng ơi, chúng ta đi!”
Cô kéo Lâm Hàn, đi ra khỏi phòng bao.
“Kế toán Dương giận dỗi ghê thế!”
“Đúng vậy, chủ tịch Chu nói không sai.
Tên Lâm Hàn đó vốn dĩ chỉ là một người ngoài!”
“Để anh ta đến ăn chực đã tốt lắm rồi, dù sao bữa cơm này cũng không rẻ!”
Mấy quản lý cao cấp bàn tán xôn xao, nhìn Dương Lệ và Lâm Hàn bỏ đi.
“Hừ, có gì hay mà bắt nạt người khác!”
Trong xe, Dương Lệ tức giận bĩu môi: “Tuy nói Lý Vĩnh Phú kia có cống hiến rất lớn với công ty bọn em nhưng cũng không thể bắt nạt anh như vậy!”
“Chồng, sao anh nhìn em thế?”, cô chợt phát hiện ra Lâm Hàn đang chăm chú nhìn mình.
“Dáng vẻ tức giận của em rất đáng yêu”, Lâm Hàn bật cười.
“Ôi trời, em đang bất bình thay anh mà anh còn cười được”.
Dương Lệ đấm yêu Lâm Hàn mấy cái.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.
Không cần phải tức giận chuyện nhỏ như con kiến ấy”, Lâm Hàn an ủi nói, tỏ ra không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Sau khi đưa Dương Lệ về nhà cho đỡ tức, một mình Lâm Hàn lái xe đến lầu 1 Fortune Plaza.
Toà nhà lớn này là trung tâm tài chính của thành phố Đông Hải.
Những công ty đặt văn phòng ở đây đều là công ty đã lên sàn, còn những công ty ở tầng 1 thì đều có lai lịch vô cùng lớn mạnh.
Trên tầng cao nhất của toà nhà, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ nghiêm túc hiện lên nét mặt, nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.
“Cậu chủ Lâm!”
Cửa lớn văn phòng mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào.
Người này có khuôn mặt vuông vức, ánh mắt thâm sâu, mặc một bộ vest lụa, nhìn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám coi thường.
Vừa vào cửa thì người đàn ông đã nhìn thấy chàng thanh niên đang đứng chắp tay trước cửa sổ.
“Cậu chủ Lâm!”
Người đàn ông lập tức cúi đầu, dùng giọng nói nghiêm túc, thái độ cung kính để chào hỏi.
“Chủ tịch Tôn đến rồi à”, Lâm Hàn quay lại nhìn người đàn ông kia.
Tôn Hàn sửng sốt, vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm cứ gọi tôi là tiểu Tôn là được ạ”.
Tôn Minh, chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ, nắm quyền điều hành các hoạt động đầu tư trên toàn lãnh thổ Hoa Hạ của Quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Địa vị của anh ta cũng không kém Thẩm Hoài Xuân của đồn Hoa Đông.
“Cậu chủ Lâm, hợp đồng thu mua của Tài chính Thiên Hải đã ký rồi, trong vòng ba ngày sẽ hoàn tất các thủ tục.
Đến lúc đó, Tài chính Thiên Hải sẽ trở thành công ty con thuộc sở hữu toàn phần của Quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta”.
Tôn Minh lên tiếng.
Anh ta rất thông minh, biết ngay nguyên nhân vì sao Lâm Hàn đến đây.
Lâm Hàn gật đầu, nói: “Trong nội bộ Tài chính Thiên Hải có một nhân viên tên là Dương Lệ, tìm cơ hội thăng chức, tăng lương cho cô ấy”.
“Vâng, cậu chủ Lâm”, Tôn Minh không hỏi vì sao mà gật đầu đồng ý luôn.
…
Ngày hôm sau, Lâm Hàn đưa xe cho Dương Lệ đi còn mình thì gọi xe đến Thiết bị trị liệu Hạo Vũ làm việc như bình thường.
Vừa đến văn phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp.
“Nghe thấy gì chưa, anh trai Rolls-Royce đó lại xuất hiện rồi”.
“Tối qua lúc tôi lướt xem video thì thấy, lại hot rồi!”
“Đang đánh guitar ở trung tâm thương mại Kerini!”
“Anh ấy đánh guitar hay lắm!”
Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang hóng hớt, tỏ ra đầy hào hứng:
“Tôi không ngờ, anh trai Rolls-Royce lại có thể đánh guitar, thật là người vừa có tiền vừa có tài!”
“Nghe bản “Hôn lễ trong mơ” mà anh ấy đánh, tôi cảm thấy như là chính tôi đang thật sự kết hôn vậy, hơn nữa còn là kết hôn với anh trai Rolls-Royce!”
Châu Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, vẻ mặt thèm khát, mơ màng tưởng tượng ra khung cảnh nắm tay anh trai Rolls-Royce bước vào lễ đường.
“Lâm Hàn tới!”
Có người nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, kêu lên.
“Lâm Hàn, thứ hai mà không đi làm muộn, xem ra anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang hợp đấy!”, Châu Nguyệt Nguyệt chế giễu cười nói.
Lâm Hàn không buồn quan tâm đến cô ta mà chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quang kia, Lâm Hàn cũng chưa từng động đến.
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Châu Nguyệt Nguyệt tìm Lâm Hàn, dặn dò Lâm Hàn chăm sóc tốt cho bên Bệnh viện Nhân Dân, đảm bảo cho thiết bị trị liệu đã sản xuất có thể suôn sẻ xuất bán.
Lâm Hàn gật đầu đáp ứng.
Sau khi giao việc xong, Châu Nguyệt Nguyệt đến văn phòng của Nguỵ Vũ.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi đã giao toàn bộ thị trường phía Bệnh viện Nhân Dân cho Lâm Hàn phụ trách rồi”, Châu Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa đã nói.
“Được!”
Nguỵ Vũ gật đầu: “Bệnh viện Nhân Dân là một miếng thịt béo bở.
Nếu Lâm Hàn xử lý tốt miếng thịt này thì công ty chúng ta sẽ dẫn đầu ngành thiết bị trị liệu!”
“Thị trường quan trọng như vậy mà giao toàn bộ cho Lâm Hàn sao?”, Châu Nguyệt Nguyệt do dự một lát rồi nói.
“Hà hà, tôi có tính toán riêng”.
Nguỵ Vũ cười nham hiểm: “Nếu anh ta thật sự có thể ăn được miếng thịt béo bở này thì làm tốt có thể nhận hoa hồng mấy chục ngàn.
Đến khi anh ta hớn hở đợi lương thì tôi sẽ tuỳ tiện tìm cớ trừ lương của anh ta khiến anh ta không nhận được một xu”.
“Nếu anh ta không ăn nổi thì cũng sẽ loại bỏ anh ta.
Dù sao với mối quan hệ của bố tôi thì thiếu đi một thị trường như Bệnh viện Nhân Dân cũng không quan trọng!”
Châu Nguyệt Nguyệt gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng dù nói thế nào thì kết cục của Lâm Hàn đều rất thảm.
…
Sau khi đồng ý trở thành người phụ trách thị trường Bệnh viện Nhân Dân, Lâm Hàn báo tin ngay cho Lý Cường, thông báo cho ông ta biết các loại yêu cầu.
Điều này cũng tiết kiệm công sức Lâm Hàn phải đi chạy thị trường.
Buổi chiều sau khi tan ca, Lâm Hàn trở về thì thấy trong nhà lại có thêm một người.
“Bố, sao bố lại tới đây ạ?”, Lâm Hàn chào hỏi, vội vàng rót một cốc nước ấm cho Dương Cảnh Đào.
Người đến là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.
Ông ta đang ngồi trên sofa xem TV.
“Tôi đến thăm con gái rượu của tôi không được sao?”, Dương Cảnh Đào không thèm ngẩng lên nhìn Lâm Hàn.
“Đương nhiên là được ạ”, Lâm Hàn mỉm cười.
Không lâu sau, Dương Lệ cũng đi làm về.
“Lâm Hàn, cậu đi ra chỗ khác để tôi nói chuyện với con gái vài câu”, Dương Cảnh Đào xua đuổi.
“Vâng bố”.
Lâm Hàn cũng không hỏi nhiều mà đi luôn vào phòng mình.
“Con gái, Tứ Hải gọi điện báo cho bố biết, con mua xe rồi à?”, Dương Cảnh Đào kéo Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh.
“Đúng rồi ạ”, Dương Lệ gật đầu.
Cô cũng không thấy bất ngờ.
Chuyện mua xe, chắc chắn chuyện không dấu được.
“Tứ Hải nói, đó là một chiếc Mercedes-Benz.
Con đưa bố đi xem một chút!”, Dương Cảnh Đào nói.
“Vâng!”
Dương Lệ đưa Dương Cảnh Đào xuống dưới lầu.
“Được đấy.
Chiếc xe này đẹp thật.
Nhìn rất đã mắt!”, Dương Cảnh Đào nhìn chiếc Mercedes hết lời khen ngợi.
“Tiểu Lệ, mua chiếc xe này tốn kém lắm nhỉ!”
“Không phải tiền của con”, Dương Lệ lắc đầu: “Chiếc xe này là do chồng con mua”.
“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn kia à?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Tiểu Lệ, chúng ta là người một nhà, con còn muốn lừa bố của con! Lâm Hàn là cái thằng nghèo hèn, có thể mua Mercedes sao? Nó mua nổi cái bánh xe đã là tốt rồi!”
Dương Lệ muốn giải thích, nhưng nhìn thái độ của Dương Cảnh Đào thì chắc cô có cố gắng giải thích đến mấy Dương Cảnh Đào cũng sẽ không tin là Lâm Hàn mua.
“Không ngờ là Dương Lệ còn có tiết kiệm mà mua Mercedes đấy”.
“Bố, không phải tiết kiệm…”
“Con không cần giải thích.
Con là con gái của bố, con lén tiết kiệm cũng không sao.
Dù sao anh em thân thích cũng phải rõ ràng”, Dương Cảnh Đào ngắt lời Dương Lệ:
“Nhưng năm đó khi có tiền tiết kiệm thì nên giúp đỡ thêm cho chị con, ít nhất đừng lừa nó bảo không có tiền ngồi xe bus!”
“Bố, con…”
“Thôi, bỏ đi, đều là chuyện cũ rồi! Tình cảm giữa con và chị đã rạn nứt rồi, chỉ hi vọng sau này đừng gây ra mâu thuẫn lớn là được”, Dương Cảnh Đào xua tay, bỗng nhiên lại ngẩng mặt nhìn trời than thở:
“Bố của con khi còn trẻ cũng muốn mua Mercedes nhưng lúc đó không có tiền.
Bây giờ nhìn thấy chiếc Mercedes này thì cũng không còn cách nào trở lại thời trai trẻ nữa rồi…”
——————-.