Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 270: Sân Nhà Của Tống Hoa An
Tống Hoa An khiêm tốn suốt cả đoạn đường, được mọi người đẩy lên sân khấu.
Cô hướng dẫn chương trình xinh đẹp vội vàng giao micro vào trong tay Tống Hoa An.
Tống Hoa An khách sáo với cô hướng dẫn chương trình: “Cảm ơn!”
Cô hướng dẫn chương trình lập tức kích động tới đỏ mặt.
Không ngờ Chủ tịch Tống có danh tiếng chấn động Trung Châu lại cảm ơn cô ta!
Vinh dự đặc biệt này đủ cho cô ta về khoác lác với đám chị em một tháng.
Ai nấy đều nhìn Tống Hoa An trên sân khấu với vẻ nhiệt tình, mong chờ.
Tống Hoa An hành động khéo léo, ánh mắt bình thản nhìn lướt qua mọi người, sau đó cao giọng nói: “Các vị, họ Tống tôi bất tài, được các vị nâng đỡ, vậy tôi lại nói sơ qua hai câu.
Nếu có chỗ nào không thỏa đáng, mong các vị cứ chỉ ra!”
“Được!”
Clap clap clap!
Có người dẫn đầu, phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Hoa An giơ hai tay ấn xuống, ra hiệu mọi người im lặng.
Mọi người rất nhanh đã bình tĩnh lại, đều nhìn Tống Hoa An.
Giọng nói của Tống Hoa An trầm bổng vang lên: “Phần lớn các vị ở đây hôm nay đều là nhân vật đứng đầu trong giới kinh doanh Trung Châu chúng ta.
Đương nhiên, còn có các nhân vật lớn của các tỉnh xung quanh tới.
Ở đây, tôi muốn nói với mọi người một câu, cảm ơn!”
Tống Hoa An cúi người thật sâu về phía mọi người.
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Giới kinh doanh của Trung Châu chúng ta có thể có được cảnh tượng phồn vinh như hôm nay, không phải dựa vào họ Tống tôi, cũng không phải dựa vào tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống tôi, mà dựa vào sự nỗ lực của mỗi doanh nhân có mặt ở đây!”
Giọng nói của Tống Hoa An đột nhiên cao lên: “Các vị mới là nhân vật chính của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!”
Clap clap clap!.
truyện xuyên nhanh
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay rung trời.
Lâm Ngọc nói với vẻ mặt bội phục: “Tống Hoa An có thể đứng đầu giới kinh doanh Trung Châu nhiều năm như vậy, quả nhiên lợi hại!”
Đám người Đổng sự Hồ kích động tới đỏ cả mặt, hận không thể lập tức nương nhờ vào Tống Hoa An.
Vương Đỗ Lan thở dài, trên mặt cũng lộ vẻ bội phục: “Không thể phủ nhận, thủ đoạn của Tống Hoa An đặc biệt lợi hại, nhất là trên phương diện lung lạc lòng người!”
“Nếu phải đối địch với người như vậy, sẽ thật sự khiến người ta đau đầu đấy!”
Trình Kiêu ở bên cạnh khẽ cười: “Cố làm ra vẻ mà thôi, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn gì cũng chỉ là trò cười.”
Nghiêm Đạo Minh liếc nhìn Trình Kiêu với vẻ xem thường, cười lạnh nói: “Nói khoác không biết ngượng!”
Hai người Đổng sự Hồ cũng lộ vẻ xem thường: “Một vệ sĩ nhỏ lại dám xem thường nhà họ Tống bá chủ Trung Châu! Cũng không biết ai mới là trò cười đâu!”
Vương Đỗ Lan nhíu mày, thầm lắc đầu, càng thêm thất vọng về Trình Kiêu.
Bà vốn không muốn nói gì.
Dù sao Trình Kiêu bây giờ chỉ là một người xa lạ đối với bà.
Nhưng mỗi lần Vương Đỗ Lan nhìn thấy Trình Kiêu, luôn có cảm giác muốn thân cận.
Đó là mối liên hệ giữa huyết mạch.
Cho nên, Vương Đỗ Lan vẫn quyết định nhắc nhở Trình Kiêu.
“Cậu Trình, cậu còn trẻ tuổi đã ngạo mạn như vậy.
Cho dù cậu có sư phụ tốt, sợ rằng người đó cũng không thể bảo vệ chu đáo cho cậu mãi được!”
“Thanh niên, bất kể làm người hay làm việc, vẫn nên khiêm tốn một chút thì thỏa đáng hơn!”
Lâm Ngọc nghiêm khắc trừng mắt với Trình Kiêu.
Cô đã cảm giác được Vương Đỗ Lan thất vọng về Trình Kiêu.
Ban đầu, Lâm Ngọc còn muốn đề cử Trình Kiêu ở trước mặt Vương Đỗ Lan, bồi dưỡng một thời gian, không chừng tương lai sẽ là một nhân tài.
Nhưng không ngờ Trình Kiêu không đổi được tính xấu, Lâm Ngọc còn chưa kịp đề cử, anh đã để lại ấn tượng xấu cho Vương Đỗ Lan.
Chỉ là Trình Kiêu giống như căn bản không nhìn thấy, sắc mặt thản nhiên.
Nếu người khác dám cảnh cáo Trình Kiêu như thế, anh chắc chắn sẽ phản kích.
Chẳng qua người đối diện là mẹ ruột của anh, Trình Kiêu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Vậy Chủ tịch Vương, chúng ta cứ chống mắt chờ xem.” Trình Kiêu nhìn Vương Đỗ Lan khẽ cười, không nói nữa.
Tống Hoa An nói một tràng những lời thanh cao, rất nhanh đã đi xuống sân khấu, lấy danh nghĩa tốt là nhường hội nghị thượng đỉnh lại cho nhân vật chính của hôm nay.
Tống Hoa An ở tới, ngồi xuống bàn số một.
Bàn số một là chỗ ngồi danh dự, chuẩn bị cho những nhân vật lớn cao cấp nhất.
Đương nhiên, đây là do Tống Hoa An cố ý bố trí.
Đợi lát nữa ai có thể may mắn ngồi bàn số một, không thể nghi ngờ sẽ biến thành tiêu điểm chú ý trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này.
Thấy Tống Hoa An ngồi xuống, mọi người trong đại sảnh bắt đầu đi loanh quanh.
Mọi người trò chuyện với nhau, làm quen, bàn chuyện làm ăn.
Trình Kiêu không ngờ nhìn thấy đám người Mã Tài và Tạ Thiên Hoa trong đám đông.
Hầu hết các ông trùm ở mười mấy thành phố tại Lĩnh Nam đều tới!
“Không ngờ hội nghị thượng đỉnh Trung Châu có ảnh hưởng lớn như vậy, ngay cả ông trùm ở các thành phố Lĩnh Nam cũng tới tham dự.”
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi về phía bàn số một chỗ Tống Hoa An đang ngồi.
Nhưng lúc còn cách bàn số một năm mét, người kia lại dừng lại.
Sau đó, người kia cúi người thật sâu trước Tống Hoa An: “Chào anh Tống, tôi là Lưu Hòa Dân của tập đoàn Phúc Lâm!”
Tập đoàn Phúc Lâm là công ty lớn số một số hai ở Trung Châu.
Lưu Hòa Dân là chủ tịch của tập đoàn Phúc Lâm, không ngờ lại khiêm tốn ở trước mặt Tống Hoa An như vậy!
Mọi người lại một lần nữa chấn động trước uy phong của Tống Hoa An!
“Hóa ra là chú Lưu, mau ngồi đi!”
“Cảm ơn anh Tống!” Lưu Hòa Dân vui mừng và kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh Tống Hoa An.
Khi ông ta nhìn thấy ánh mắt của người khác, lập tức đắc ý giống như có thể ngồi bên cạnh Tống Hoa An là vinh dự cực lớn vậy.
Các ông trùm khác của Trung Châu lập tức nhìn về phía Lưu Hòa Dân với ánh mắt đầy hâm mộ.
Sau đó, lại có hai người đi tới.
“Chào chủ tịch Tống, tôi là Dương Hoa của Thanh Nguyên Thương Mại!”
“Chào anh Tống, tôi là Lý Dân Vọng của tập đoàn thực nghiệp Kim Thịnh!”
Tống Hoa An mỉm cười nói: “Hai chú mau ngồi đi, đừng khách sáo như vậy!”
Tống Hoa An nói chuyện với vẻ mặt thân thiết dễ gần.
Nhưng không ai thật sự nghĩ ông ta là một người hiền lành.
Tống Hoa An có thể giữ chức hội trưởng hội thương mại Trung Châu suốt bốn kỳ, một tay xây dựng tập đoàn Hoa An thành tập đoàn công ty lớn đứng đầu Trung Châu, sao có thể là thiện nam tín nữ gì chứ?
Thấy hai người Lý Dân Vọng và Dinh Dương đều ngồi bên cạnh Tống Hoa An, những người khác đều đỏ mắt.
Chỉ là không phải ai cũng dám chủ động qua chào hỏi Tống Hoa An.
Hôm nay, ở đây tập trung hầu hết các ông trùm và tỷ phú ở Trung Châu và mấy tỉnh xung quanh, nhỡ đâu Tống Hoa An coi thường mình, một khi bị vắng vẻ, mình sẽ bị mất mặt ở đây, sẽ bị mọi người chế giễu.
Vậy sau này, mình sẽ không thể ngẩng đầu ở Trung Châu, thậm chí là các tỉnh xung quanh.
Chẳng qua, những ông trùm vốn có liên quan đến tập đoàn Hoa An đều lần lượt bước tới chào Tống Hoa An.
Người có tư cách sẽ được Tống Hoa An mời vào bàn số một.
Người không có tư cách thì chủ động trở về chỗ ngồi ban đầu hoặc bàn số hai được bố trí ở gần đấy.
Cho dù Tống Hoa An luôn miệng nói mọi người mới là nhân vật chính của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, nhưng vai chính vẫn là ông ta.
Thấy vị trí bàn số một đã hết chỗ, Lâm Ngọc đi tới bên cạnh Vương Đỗ Lan, khẽ nhắc nhở: “Chủ tịch, chúng ta cũng qua đó thôi!”
Vương Đỗ Lan gật đầu.
Cho dù bà biết rõ nhà họ Tống đang nhằm vào tập đoàn Đông Vương nhưng vẫn phải lá mặt lá trái với Tống Hoa An.
Dù sao, tập đoàn Hoa An mới thật sự là bá chủ ở Trung Châu.
Cho dù dạo này tập đoàn Đông Vương là trung tâm chú ý của dư luận, nhưng vẫn không có cách nào chống lại tập đoàn Hoa An.
Hơn nữa, Vương Đỗ Lan cũng muốn hỏi xem, vì sao nhà họ Tống phải xuống tay với tập đoàn Đông Vương?
Trình Kiêu thấy mẹ và chị Lâm Ngọc dẫn theo đám người Nghiêm Đạo Minh đi về phía Tống Hoa An.
Lúc sắp đi, Lâm Ngọc còn nghiêm khắc trừng mắt với Trình Kiêu, hình như đang cảnh cáo anh đừng sinh sự.
Trình Kiêu khẽ cong môi nhưng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đám người Vương Đỗ Lan đi về phía Tống Hoa An.
Ánh mắt hầu hết mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào bàn số một của Tống Hoa An.
Lúc này, bên cạnh Trình Kiêu đột nhiên vọng đến một tiếng kêu kinh ngạc: “Ha ha, hóa ra thằng nhóc này trốn ở đây! Tôi đã đoán cậu ta chắc chắn sẽ tới tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu mà.
Cuối cùng tôi đã tìm được cậu rồi!”.