Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 269: Không Cần Giải Thích
Nghiêm Đạo Minh không ngờ Trình Kiêu cuồng vọng như vậy! Ban đầu, ông ta còn nghĩ xem nên gài bẫy Trình Kiêu thế nào, để anh thừa nhận mình cố ý đắc tội Vũ Lạc kim thoa.
Bây giờ xem ra, căn bản không cần nữa.
Đổng sự Hồ tức giận nói: “Thằng nhóc, cậu ngoài mặt được trợ lý Lâm thuê, lại cố ý lấy danh nghĩa tập đoàn Đông Vương chúng tôi đắc tội Vũ Lạc kim thoa.
Có phải cậu muốn bôi nhọ tập đoàn Đông Vương chúng tôi không?”
“Rốt cuộc là ai xúi giục cậu làm vậy hả? Thành thật khai ra đi!”
Trình Kiêu liếc nhìn Lâm Ngọc.
Trên mặt cô thoáng lộ vẻ áy náy.
“Xem ra hôm qua chị Lâm Ngọc không xử lý được chuyện này à!” Trình Kiêu mỉm cười nói.
“Vậy hôm nay, để tôi tới giải quyết luôn giúp chị.”
Lâm Ngọc hơi lo lắng.
Cô xem như đã lĩnh giáo qua sự cuồng vọng của Trình Kiêu.
“Cậu đừng làm loạn!” Lâm Ngọc trầm giọng nói.
Trình Kiêu đâu dám làm loạn.
Một người là chị Lâm Ngọc mà anh tôn kính nhất, một người là mẹ ruột của anh.
Nếu thân phận của anh bị vạch trần ra, hai tai anh không bị vặn rơi mới lạ đấy.
Trình Kiêu cho Lâm Ngọc một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía đổng sự Hồ, thản nhiên nói: “Cả đời tôi hành sự, chưa bao giờ bị người khác xúi giục.”
“Còn chuyện ông nói tôi cố ý bôi nhọ tập đoàn Đông Vương các ông, vậy càng không thể có.
Bởi vì tôi chưa bao giờ đắc tội người mà ông vừa nói.”
Nghiêm Đạo Minh cười lạnh: “Nói miệng không bằng chứng, cậu có chứng cứ gì?”
Trình Kiêu liếc nhìn Nghiêm Đạo Minh.
Anh nhớ rất rõ về người này.
Một lát nữa, ông ta hẳn sẽ lộ ra bộ mặt thật.
“Nếu các người không tin, vậy tìm Vũ Lạc tới hỏi sẽ biết thôi.”
“Ha ha ha, nực cười! Vũ Lạc kim thoa là người tâm phúc của thị trưởng Lỗ luôn bận rộn, đâu phải cậu muốn gặp là có thể gặp được! Rõ ràng là cậu biết rõ Vũ Lạc kim thoa không dễ gặp mới cố ý đưa ra điều kiện này.” Nghiêm Đạo Minh cười lạnh nói.
Đổng sự Hồ tức giận nói: “Thằng nhóc, cậu đừng có “hoa ngôn xảo ngữ” nữa, thành thật khai ra, ai xúi giục cậu hãm hại tập đoàn Đông Vương!”
Tô Lương Tử hừ lạnh một tiếng, nhìn mấy người nói với giọng điệu khó chịu: “Chú ý thái độ của các người đi.
Các người căn bản không biết mình đang nói chuyện với tồn tại thế nào đâu!”
Đổng sự Hồ quan sát Tô Lương Tử từ trên xuống dưới, cười nhạt với vẻ xem thường nói: “Hừ, ông tưởng mặc thành như vậy là có thể dọa người à? Còn là tồn tại thế nào? Tôi phì! Tiểu nhân hèn hạ dám làm mà không dám nhận!”
“Ông muốn chết!” Tô Lương Tử giận dữ, phát ra một sát khí lạnh lẽo.
Trình Kiêu giơ tay đặt lên trên vai Tô Lương Tử, truyền âm cho ông ta: “Cố gắng đừng vận dụng tu vi ở đây, nếu không sợ rằng sẽ bị chính phủ truy cứu đấy.
Bây giờ tôi còn chưa muốn tiếp xúc với phía chính phủ đâu.
Chuyện người bình thường thì cố gắng dùng thủ đoạn của người bình thường tới giải quyết.”
Tô Lương Tử gật đầu, luồng sát khí đáng sợ trên người lập tức biến mất.
Vừa rồi, đám người đổng sự Hồ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lông tơ trên người đều dựng ngược, lại giống như đi trong bóng tối, bị thứ gì đó để mắt tới vậy.
Chẳng qua, cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, lập tức đã biến mất.
Mọi người bao gồm cả võ giả Tiên Thiên bên cạnh Vương Đỗ Lan đều không nghi ngờ Trình Kiêu và Tô Lương Tử.
Đổng sự Hồ nhìn về phía Vương Đỗ Lan, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, bây giờ đã tìm được thằng nhóc này.
Hơn nữa, bà cũng thấy thái độ của cậu ta đấy.
Nếu nói cậu ta không cố ý hãm hại tập đoàn Đông Vương chúng ta, có đánh chết tôi tôi cũng không tin!”
“Theo lời hôm qua đã nói, bà phải cho hội đồng quản trị chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Một thành viên hội đồng quản trị khác cũng nói: “Đúng vậy, chủ tịch, bà phải thực hiện lời hứa!”
Nghiêm Đạo Minh không nói lời nào, chỉ là trong mắt thoáng lộ vẻ đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
Vương Đỗ Lan hơi thất vọng.
Bà vốn tưởng Trình Kiêu dám khinh thường nhà họ Tống thậm chí là Vũ Lạc kim thoa, sẽ phải có chút bản lĩnh.
Nhưng bây giờ, anh lại bị hai người đổng sự Hồ liên tục ép vào tình thế nguy hiểm, có thể thấy được Trình Kiêu chỉ có dũng không có mưu.
Vương Đỗ Lan trầm giọng nói: “Cậu Trình, chúng tôi không quan tâm cậu có thái độ gì với Vũ Lạc kim thoa, nhưng hôm qua cậu lấy thân phận là vệ sĩ của trợ lý Chủ tịch tập đoàn Đông Vương tôi đắc tội Vũ Lạc kim thoa.
Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể tự mình đứng ra, giải thích với Vũ Lạc kim thoa.”
Đương nhiên, Vương Đỗ Lan bảo Trình Kiêu làm thế, chỉ để cho người của hội đồng quản trị nhìn.
Bà nghe Lâm Ngọc nói, đã biết được thái độ của Vũ Lạc kim thoa với Trình Kiêu, tin tưởng Vũ Lạc kim thoa sẽ không trách Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhìn về phía Vương Đỗ Lan, mỉm cười nói: “Nếu Chủ tịch Vương có lệnh, tiểu bối đương nhiên sẽ tuân theo.
Nhưng tôi chỉ nghe lệnh của chủ tịch Vương, không liên quan gì đến những người khác.”
Đổng sự Hồ tức giận nói: “Thằng nhóc, cậu nói vậy là có ý gì hả? Cậu khinh thường chúng tôi sao?”
Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn hai người Đổng sự Hồ.
Kiếp trước, lúc tập đoàn Đông Vương lần đầu tiên gặp phải nguy cơ, hai người này đã tuyên bố rút cổ phần bỏ chạy mất.
Trình Kiêu đương nhiên sẽ không hòa nhã với loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này.
“Không sai, tôi đúng là khinh thường các người.” Trình Kiêu nghiêm trang nói.
“Cậu…!cuồng vọng!” Hai người đổng sự Hồ tức giận tới đỏ cả mặt.
Vương Đỗ Lan nhíu mày.
Vừa rồi, Trình Kiêu nghe lời bà như vậy khiến bà tưởng anh rất thức thời.
Nhưng không ngờ anh chỉ tương đối nghe lời bà mà thôi.
Không hề cho người khác chút mặt mũi nào!
Vương Đỗ Lan thấy kinh ngạc.
Bà nhạy bén nhận ra thái độ của Trình Kiêu với bà hơi kỳ lạ!
Lâm Ngọc có phần nghẹn lời.
Thái độ của thằng nhóc Trình Kiêu này vẫn cuồng ngạo như vậy!
Đổng sự Hồ kêu lên: “Chủ tịch, bà thấy đấy.
Thằng nhóc này thật sự quá đáng.
Bây giờ, tôi phải cho cậu ta một bài học!”
Đổng sự Hồ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Vương Đỗ Lan nhíu mày nói: “Đổng sự Hồ, đây là hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Mọi chuyện đều phải đợi đến khi hội nghị thượng đỉnh kết thúc hẵng nói!”
Đổng sự Hồ đang chuẩn bị bấm số gọi điện, nghe Vương Đỗ Lan nói, chỉ đành phải căm giận đút điện thoại vào túi.
Ông ta trừng mắt với Trình Kiêu nói: “Thằng nhóc, chờ hội nghị thượng đỉnh kết thúc, tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Lúc này, trong đại sảnh chợt xôn xao.
Có người kinh ngạc kêu lên: “Tống Hoa An tới rồi!”
“Chủ tịch Tống đến rồi!”
Chỉ thấy Tống An Dân – cậu chủ nhà họ Tống dẫn đầu đi phía trước.
Phía sau là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ nho nhã, hơn năm mươi tuổi.
Người có thể khiến cho cậu chủ Tống – Tống An Dân cung kính đi ở phía trước dẫn đường như vậy, chỉ có thể là một mình Tống Hoa An.
“Chủ tịch Tống!”
“Chào chủ tịch Tống!”
Trên đường đi, ai nấy đều cúi đầu chào, đầy vẻ lấy lòng.
Thậm chí có người cung kính cúi rạp người, tỏ thái độ khiêm tốn.
Tống Hoa An mỉm cười chào hỏi mọi người, không bỏ sót một ai.
Thậm chí ông ta có thể gọi tên những ông trùm chào hỏi mình.
Chỉ từ điểm này, có thể thấy được Tống Hoa An có chí hướng không nhỏ.
Người trộm vàng là kẻ trộm.
Người cướp đoạt chính quyền là chư hầu.
Người trộm được lòng người mới là vua!
Tống Hoa An luôn tìm cách thu mua lòng người, có thể tưởng tượng được ông ta mưu toan điều gì!
“Là chủ tịch Tống của tập đoàn Hoa An!” Đổng sự Hồ lộ vẻ kính trọng và ngưỡng mộ.
“Người này chính là bá chủ Trung Châu, mấy tháng không gặp mà phong thái càng hơn xưa!” Một thành viên hội đồng quản trị khác xúc động nói.
Trong mắt Vương Đỗ Lan thoáng lộ vẻ kiêng kỵ, mơ hồ có chút lo lắng.
Rõ ràng, bà đã nhận thấy được âm mưu của nhà họ Tống.
Thậm chí Lâm Ngọc đã nói cho bà nghe những phân tích của Trình Kiêu.
Không sai, Vương Đỗ Lan quả thật đã nhận thấy được âm mưu của nhà họ Tống, nhưng bà không biết nhà họ Tống có bao nhiêu con át chủ bài.
Thậm chí, bà không biết Nghiêm Đạo Minh sẽ phản bội.
Tống Hoa An được mọi người vây quanh, đi thẳng tới trước sân khấu.
Có người nói: “Chủ tịch Tống, nền kinh tế của Trung Châu chúng ta dưới sự lãnh đạo của ngài đang không ngừng phát triển.
Ngài có công lãnh đạo, hãy lên nói với mọi người vài câu đi!”
“Đúng vậy, chủ tịch Tống, ngài nói vài câu với mọi người đi.
Mọi người đều mong được nghe những lời vàng ngọc của ngài đấy?”.