Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 247: Cả Gan Làm Loạn
Tống An Dân nói xong, cho mọi người mười phút chuẩn bị.
Mười phút sau, buổi biểu diễn bắt đầu.
Còn một tiếng nữa mới đến tiết mục của Dương Oánh, khoảng thời gian này, cô vẫn tiếp tục đưa Trình Kiêu đi loanh quanh trong sảnh lớn, giới thiệu với anh các ông chủ và đại gia đến lần này.
“Kìa, cô Dương, trùng hợp thật đấy!”
Một chàng trai gầy gò, mặc áo đuôi tôm màu trắng, cầm chiếc ly đế cao, dẫn theo mấy đàn em chặn trước mặt đám người Dương Oánh.
Trình Kiêu nhìn chàng trai, ánh mắt hơi lạnh đi.
Anh nhớ chàng trai này, cậu cả Tiền Gia Hào của công ty giải trí Khuynh Thành, một trong những tay sai của nhà họ Tống.
Kiếp trước, anh ta luôn đi phía sau Tống An Dân, không ít lần sỉ nhục Trình Kiêu.
Có một lần quá đáng nhất, Tiền Gia Hào còn tìm một người phụ nữ nhiễm bệnh, giật dây để Trình Kiêu làm chuyện xấu, nếu không phải Trình Kiêu giữ mình trong sạch, thì cũng suýt mắc bẫy rồi.
Sau khi nhớ ra, Trình Kiêu sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Tiền Gia Hào, Dương Oánh hơi cau mày.
Người đại diện – Trần Tê Phượng nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai cô: “Chủ tịch Tiền của giải trí Khuynh Thành có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Lịch của giải trí Thiên Thịnh chúng ta, không được phép đắc tội!”
Dương Oanh càng cau mày hơn.
Giải trí Thiên Thịnh là công ty cô ký hợp đồng, nói trắng ra thì chính là kim chủ phía sau Dương Oánh.
Nhưng cậu cả của giải trí Khuynh Thành lại rất nhiều lần công khai quấy rối cô.
Làm việc trong giới giải trí, loại chuyện như thế này đương nhiên không ít, Dương Oánh đã sớm biết nên đối phó như thế nào.
Đầu lông mày của Dương Oánh rất nhanh đã dãn ra, cô mỉm cười, nói: “Xin chào, Tổng Giám đốc Tiền, dạo này như thế nào.”
Chàng trai tiếc nuối thở dài: “Haiz, tôi không ổn chút nào! Gần đây tôi bị bệnh, ăn không ngon, ngủ không yên.”
Trong mắt Dương Oánh lộ ra tia mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bất chấp cười nói: “Không biết Tổng Giám đốc Tiền bị bệnh gì thế? Tôi có quen một Thần y, nói không chừng có thể khám bệnh cho Tổng Giám đốc Tiền đó.”
Tiền Gia Hào vui mừng, nói: “Thật ư? Thế thì tốt quá rồi.
Như thế này, tôi ngày nhớ đêm mong một người đẹp, nhớ đến nỗi mắc bệnh tương tư luôn.
Cô Dương giúp tôi hỏi thử vị Thần y đó, nên chữa trị như thế nào?”
Tiền Gia Hào nói xong, mặt cũng sắp dán đến trước mặt Dương Oánh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.
Dương Oánh bình tĩnh lùi về sau một bước, ý cười trên mặt biến mất: “Tôi có lòng tốt, nhưng Tổng Giám đốc Tiền lại lấy tôi ra làm trò cười! Tôi còn có việc, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được nữa.”
Dương Oánh sải bước, đi qua bên cạnh Tiền Gia Hào.
Thế nhưng, mấy tên đàn em của anh ta lại lập tức chặn trước mặt cô.
“Tổng Giám đốc Tiền, anh có ý gì?” Dương Oánh lạnh mặt, hỏi.
Tiền Gia Hào nở nụ cười xấu xa: “Không có ý gì cả, chỉ là ngưỡng mộ cô Dương đã lâu, muốn nói chuyện với cô mà thôi.
Chẳng lẽ, ngay đến một chút mặt mũi, cô Dương cũng không cho ư?”
Dương Oánh nhìn xung quanh, hành động của Tiền Gia Hào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Tổng Giám đốc Tiền, chỗ này là nơi diễn ra hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, chẳng lẽ anh không để ý đến thể diện của mình à?” Dương Oánh nhỏ tiếng uy hiếp.
Tiền Gia Hào lạnh lùng bật cười: “Hình như cô Dương mới là người của công chúng thì phải? Vì sao tôi phải để ý đến thể diện chứ? Nhưng mà chỉ cần cô Dương đi cùng tôi vào phòng nói chuyện đời người, tôi đương nhiên sẽ không làm khó cô.”
Sắc mặt của Dương Oánh trở nên rất khó coi, người đại diện và nhân viên công tác phía sau cũng tức giận, Tiền Gia Hào thật sự quá đáng.
“Tổng Giám đốc Tiền, nếu anh muốn tìm phụ nữ, với thân phận cậu cả của giải trí Khuynh Thành, tôi tin chắc chỉ cần anh đăng một bài trong tường, sẽ có một đống phụ nữ tự động dâng đến tận cửa, làm ơn đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
Câu này của Dương Oánh chính là vạch mặt, trước đây khi Tiền Gia Hào thường xuyên đến quấy rầy cô, cô đều nhịn.
Nhưng lần này, anh ta lại được đằng chân lân đằng đầu, Dương Oánh thật sự không thể nhịn được nữa.
Một tên đàn em của Tiền Gia Hào cười lạnh, nói: “Giả vờ thanh cao gì chứ! Cậu chủ nhà tôi vừa ý cô, đó là vinh hạnh của cô! Tôi khuyên cô ngoan ngoãn, nếu không chỉ cần một câu nói của cậu chủ, lập tức có thể phong sát cô!”
Tiền Gia Hào cười đắc ý, giả vờ trách móc, nói: “Nói chuyện kiểu gì thế? Cô Dương xinh đẹp, đáng yêu như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm phong sát được? Hơn nữa, tôi còn chuẩn bị để cô Dương móc nối với giới Quốc tế, phát triển ra tận Hollywood nữa đó!”
“Còn phải xem cô Dương có biết điều hay không.”
Dương Oánh lạnh lùng lên tiếng: “Cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Tiền, nhưng tôi không cần.”
“Tránh ra!” Dương Oánh trừng mắt nhìn tên đàn em của Tiền Gia Hào.
Tiền Gia Hào sa sầm mặt mày: “Dương Oánh, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Cô có thể ra ngoài nghe ngóng thử, người bị tôi nhắm trúng, không ai chạy thoát được!”
“Nếu cô ngoan ngoãn, tôi bảo đảm sự nghiệp của cô sẽ bước thêm một tầm cao mới.
Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ khiến cô mất hết danh dự, không ngóc đầu lên nổi.”
Dương Oánh tức giận, bật cười: “Cho dù mất hết tất cả, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp, mau dẹp bỏ ngay suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh đi!”
Tiền Gia Hào lạnh lùng bật cười, nói: “Được lắm, đây là cô tự mình chuốc lấy!”
“Ra tay!”
Mấy tên đàn em lập tức bao vây đám người Dương Oánh.
Dương Oánh hoảng sợ, nói: “Tiền Gia Hào, anh muốn làm gì? Anh xem thử xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn?”
Tiền Gia Hào đắc ý nở nụ cười xấu xa: “Nhìn thì sao chứ? Chỉ cần anh Tống của tôi không lên tiếng, ai dám phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
“Hơn nữa, có nghệ sĩ lấy cắp bí mật công ty, tôi tìm người mang cô ta về, không phạm pháp đâu đúng chứ?”
Dương Oánh nổi giận, nói: “Tiền Gia Hào, anh đúng là cái đồ bỉ ổi!”
“Bỉ ổi? Ha ha, cô đã nói như vậy, nếu tôi không bỉ ổi thì thật có lỗi với cô mà!”
“Các vị, Dương Oánh dính dáng đến bí mật công ty tôi, bây giờ tôi muốn đưa cô ấy về, xin mọi người làm chứng cho tôi!”
Tiền Gia Hào vung tay lên, sáu chàng trai lập tức đi về phía Dương Oánh.
Từ trước đến nay Dương Oánh chưa từng gặp phải người nào không biết xấu hổ, to gan lớn mật như vậy, nhất thời cảm thấy hỗn loạn.
“Mọi người đừng tin anh ta, anh ta vu cáo hãm hại tôi! Anh ta muốn giam cầm trái phép! Mong mọi người giúp tôi!” Dương Oánh cầu xin mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh.
Thế nhưng, mọi người đồng loạt né tránh ánh mắt của Dương Oánh, có vài người còn lạnh lùng cười.
Nhiều đại gia nổi tiếng như vậy, thậm chí còn có rất nhiều ông chủ trước đây từng hợp tác với Dương Oánh, nhưng lại không có ai đứng ra.
Thật sự đúng là tình người bạc bẽo mà!
Phía sau cánh gà, bên trong phòng nghỉ cao cấp, một chàng trai nhìn hình ảnh trong camera giám sát trước mặt, uống một ngụm cà phê Lam Sơn nổi tiếng, cười xấu xa, nói: “Cậu Tống, có phải cái tên Tiền Gia Hào này chơi quá trớn rồi không? Anh thật sự mặc kệ anh ta?”
Tống An Dân ngồi trên ghế sofa, nhìn hình ảnh trong camera, thờ ơ nói: “Chỉ là một diễn viên mà thôi, anh ta muốn chơi thì cứ để anh ta chơi, dù sao ba anh ta cũng sẽ xử lý hậu quả cho anh ta!”
“Hơn nữa, nếu giải trí Khuynh Thành và giải trí Thiên Thịnh đánh nhau, người được lợi nhất vẫn là giải trí Huy Hoàng dưới trướng chúng ta.”
Một chàng trai khác nói: “Thế để tôi cho thêm chút dầu vào, bảo tất cả mọi người không được phép giúp Dương Oánh.”
“Nói thật, Dương Oánh là diễn viên trong sạch hiếm gặp trong giới giải trí, nhưng tiếc là lần này lại để tên nhóc Tiền Gia Hào kia được hời rồi.”
Tống An Dân cười nhạo một tiếng, nâng ly rượu vang trong tay, uống một hơi hết cạn: “Phụ nữ ấy mà, tắt đèn một cái thì đều giống nhau cả thôi.”
Trong sảnh lớn, Tiền Gia Hào đắc ý cười ha hả: “Dương Oánh, cho cô mặt mũi cô lại không muốn, bây giờ muốn hối hận cũng đã muộn rồi!”
“Dẫn tên trộm này đi cho tôi!”
Sáu chàng trai lập tức lao đến bắt Dương Oánh.
Gương mặt xinh đẹp của Dương Oánh trắng bệch như tờ giấy, cô có nằm mơ cũng không ngờ, Tiền Gia Hào lại to gan đến mức này.
Giữa ban ngày ban mặt, trước mắt tất cả mọi người, anh ta lại dám cưỡng ép bắt người!
Nếu thật sự rơi vào tay Tiền Gia Hào, kết cục như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Vào thời khắc nguy hiểm, một bóng dáng chặn ngay trước người Dương Oánh.
Trình Kiêu tát một cái khiến chàng trai nhào về phía Dương Oánh bay ra xa, sau đó anh thản nhiên nói: “Muốn động đến cô ấy, đã hỏi tôi hay chưa?”.