Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 246: Lễ Khai Mạc
“Có những ai tham dự vậy?” Trình Kiêu hỏi.
Dương Oánh hơi kinh ngạc.
Chẳng biết có phải cô ta nhìn nhầm không? Ngay vừa rồi, cô ta không ngờ nhìn thấy sự mong chờ trong mắt của Trình Kiêu.
Trình Kiêu luôn trầm mặc ít nói, hình như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, ngay cả một nửa tài sản nhà họ Hướng cũng không quan tâm, vì sao nghe nói tới cuộc họp cấp cao Trung Châu lại lộ ra vẻ mặt mong chờ?
“Nghe nói là Tống Hoa An – chủ tịch tập đoàn Hoa An ở Trung Châu đích thân chủ trì cuộc họp cấp cao lần này, người ở Trung Châu thậm chí các các tỉnh xung quanh đều sẽ tới!”
“Tập đoàn Hoa An là bá chủ Trung Châu, năm nay càng nổi tiếng hơn.
Tôi nghe nói gần đây bọn họ có quan hệ với một gia tộc lớn nào đó trên thủ đô.
Cho nên, rất nhiều người đều muốn nhân cuộc họp cấp cao lần này để nịnh bợ tập đoàn Hoa An.”
Trình Kiêu hỏi: “Tập đoàn Đông Vương sẽ tham dự chứ?”
“Tập đoàn Đông Vương? Anh muốn nói tới công ty của Vương Đỗ Lan – ngôi sao mới trong ngành bất động sản à?” Dương Oánh hỏi.
“Không sai.”
“Mấy năm nay, tập đoàn Đông Vương phát triển rất nhanh.
Chỉ là bọn họ dù sao cũng là công ty mới, căn cơ quá yếu.
Nhưng tôi nghe nói Tổng giám đốc Vương kia rất lợi hại.
Cuộc họp cấp cao Trung Châu lần này là cơ hội để tập đoàn Đông Vương hòa nhập với những tập đoàn lâu đời.
Tập đoàn Đông Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Dương Oánh phân tích.
Ánh mắt Trình Kiêu trầm tĩnh: “Xem ra đúng là cuộc họp cấp cao lần này rồi.
Kiếp trước, mẹ vẫn luôn tự trách mình về sự thất bại trong cuộc họp cấp cao lần này, cho đến trước khi chết vẫn còn canh cánh trong lòng.”
“Lần này, cứ để con bù đắp tiếc nuối cho mẹ đi!”
“Nhà họ Tống, kiếp trước ông hại tôi nhà tan cửa nát, sỉ nhục chị Lâm Ngọc đến chết.
Bây giờ qua tám trăm năm, chúng ta cuối cùng lại sắp gặp mặt rồi.”
Trên người Trình Kiêu bất giác lộ ra một phần sát ý lạnh như băng.
Dương Oánh ngồi bên cạnh cảm giác cả người lạnh giá, giống như rơi vào trong hố băng.
“Ngài Trình, ngài làm sao vậy?”
Trình Kiêu thu lại khí thế, thản nhiên nói: “Không sao, tôi nhớ đến vài chuyện thôi.”
Dương Oánh nói: “Nếu ngài có hứng thú với cuộc họp cấp cao Trung Châu thì có thể đi cùng tôi qua đó.
Hai ngày sau, trong buổi lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu có tổ chức một buổi biểu diễn thương mại.
Tôi là một diễn viên trong đó.
Ngài có thể đi cùng tôi vào trong đó.”
“Được!” Trình Kiêu gật đầu đồng ý.
Nhưng trong đầu Trình Kiêu đột nhiên nhớ tới một tin tức.
Kiếp trước, anh cũng từng quan tâm tới Dương Oánh, nhưng căn bản không có cơ hội gặp mặt.
Nhưng trong ký ức của anh, lúc Dương Oánh đang rất nổi tiếng thì đột nhiên mai danh ẩn tích.
Có tin đồn nói Dương Oánh đắc tội ai đó trong cuộc họp cấp cao Trung Châu.
Sau đó, cô ta đã bị phong sát.
Từ sau lần đó, anh không còn nghe được tin tức của Dương Oánh nữa.
Căn cứ vào thời gian để suy tính, chắc là lễ khai mạc lần này.
Rốt cuộc kiếp trước Dương Oánh đã gặp phải chuyện gì? Lần này, Trình Kiêu có thể điều tra rõ ràng.
Trình Kiêu ở nhà họ Hướng hai ngày.
Cho dù Ông Hướng cố ý căn dặn mọi người không được làm phiền Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trước khi nổi giông bão của nhà họ Hướng.
Ban đêm, trong phòng khách truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Xem ra ông cụ Hướng đã bắt đầu ra tay thanh lý môn hộ.
Dù sao người của tộc Huyễn Ma trong mặt dây chuyền kia đã hại ông Hướng phải chịu vô số lần linh hồn bị xé rách, sợ rằng cho dù là con ruột của mình, ông Hướng cũng không nương tay.
Hai ngày sau, Dương Oánh tìm tới Trình Kiêu, dẫn theo anh cùng đi tới lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu.
Ông Hướng vẫn không lộ mặt, chắc hẳn còn đang bận việc chuyện thanh lý môn hộ.
Lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu lần này được tổ chức ở tòa nhà chọc trời Trung Châu – kiến trúc mang tính biểu tượng nhất ở Trung Châu.
Trên xe RV của Dương Oánh, cô ta vừa trang điểm, vừa nghe người đại diện Trần Tê Phượng nói: “Trong lễ khai mạc, thời gian vào hội trường kết thúc lúc tám rưỡi sáng.”
“Tám giờ bốn mươi phút, đại biểu của tập đoàn Hoa An lên đọc diễn văn.”
“Chín giờ, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.”
“Tiết mục của Tiểu Oánh cô đứng thứ ba.
Sau khi vào hội trường, cô có khoảng một giờ rảnh rỗi.”
“Nhưng trong một giờ này, tôi quyết định thu xếp cho cô gặp mặt một số sếp tổng của công ty có ý định hợp tác, tranh thủ giành lấy mấy quảng cáo đại diện thương hiệu.”
Trình Kiêu ở phía sau nghe.
Anh biết, cho dù minh tinh ở ngoài có vẻ rất nở mày nở mặt, thật ra muốn luôn duy trì sự nổi tiếng cũng không dễ dàng gì.
Dương Oánh đặt bút kẻ lông mày trong tay xuống, nói: “Một giờ đó, tôi muốn dẫn ngài Trình đi dạo xung quanh.
Cô hoãn lại tất cả hoạt động đi.”
Trần Tê Phượng nhíu mày: “Tiểu Oánh, rất nhiều tỷ phú tập trung trong lễ khai mạc lần này, đây là một cơ hội hiếm có, cô thật sự muốn từ bỏ sao?”
“Tôi biết ngài Trình có ơn với cô, nhưng tôi làm người đại diện của cô, tôi phải nhắc nhở cô.”
Dương Oánh mỉm cười: “Chị Phượng, người sống thì có tiền kiếm không hết, không phải sao?”
“Được, tôi hiểu rồi!” Trần Tê Phượng nói
Trình Kiêu nói: “Thật ra cô không cần tiếp tôi, tôi tự đi xem là được rồi.”
Dương Oánh mỉm cười nói: “Ngài Trình, ngài là ân nhân của tôi.
Cho dù hoãn lại tất cả hoạt động, tôi cũng không thể lạnh nhạt với ngài được!”
Tám giờ sáng, đám người Dương Oánh đến hội trường lễ khai mạc.
Các xe hơi sang trọng đậu ở cổng.
Ở đây, loại xe năm sáu tỷ đều là bản ăn mày.
Không phải xe trị giá từ mười lăm tỷ trở lên, người ta cũng ngại lái đến đây.
Ở cổng có sáu cô gái tiếp tân mặc sườn xám màu đỏ, bốn bảo vệ mặc đồng phục, tất cả người bước vào đều phải đưa ra thư mời.
Dương Oánh xuất hiện cũng không gây ra bất kỳ rối loạn nào.
Những người tới đây hôm nay đều là tỷ phú có tài sản hàng trăm tỷ.
Trong mắt đám người bọn họ, những minh tinh được tăng thêm hào quang thật ra chỉ là một diễn viên.
Chỉ là, Dương Oánh không chỉ là minh tinh, còn là người đẹp một trăm phần trăm.
Người đẹp đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều công tử bột.
Dương Oánh bước vào đại sảnh, trên người mặc chiếc váy dài đuôi cá màu trắng được chế tạo đặc biệt, xinh đẹp vô cùng.
Cô ta đi qua chỗ nào, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Ồ, đây không phải là minh tinh lớn Dương Oánh sao? Bao giờ minh tinh ký tên cho tôi nhé?” Một người trung niên mập mập vừa cười xấu xa vừa nói.
Dương Oánh mỉm cười nói: “Ông chủ Cổ nói đùa rồi, ngài là người có tên tuổi trong giới chơi đồ cổ, tài sản lên tới mấy nghìn tỷ, tôi phải xin ngài kí tên mới đúng chứ!”
Trình Kiêu nhìn về phía ông chủ Cổ này.
Anh nhận ra người này, đó là người cùng phe với nhà họ Tống.
Hơn nữa, Trình Kiêu có ấn tượng với rất nhiều người ở đây hôm nay.
Kiếp trước, anh từng gọi những người này là tiền bối.
Nhưng sau khi những người này nghe nói anh từng là người ở rể nhà họ Tôn, từ đó đều xem thường anh.
Ban đầu, chắc ít nhất ba năm sau anh mới gặp những người này.
Bởi vì sống lại, đời này Trình Kiêu gặp bọn họ sớm hơn.
Dương Oánh dẫn theo Trình Kiêu tới trong đại sảnh, thỉnh thoảng chào hỏi vài người, đồng thời giới thiệu với Trình Kiêu.
“Người đàn ông trung niên đeo kính vừa rồi là Trang Hòa, ông chủ của tập đoàn Tinh Hỏa.”
“Người phụ nữ kia là Tổng giám đốc Phương của tập đoàn Cẩm Lệ.”
Một lát sau, trên sân khấu phía trước xuất hiện một người thanh niên mặc bộ vest màu đen.
Người thanh niên cầm mic lên, cao giọng nói: “Kính chào các vị khách quý, chào mọi người!”
“Tôi là Tống An Dân, là người chịu trách nhiệm về lễ khai mạc lần này!”
Dương Oánh nhìn người thanh niên đẹp trai trên sân khấu, hơi kinh ngạc: “Không ngờ đại biểu tập đoàn Hoa An lần này là cậu cả nhà họ Tống!”
“Ngài Trình, người này chính là Tống An Dân, con trai của Tống Hoa An – chủ tịch tập đoàn Hoa An!”
Dương Oánh chờ một lát, vẫn không nghe thấy tiếng Trình Kiêu trả lời thì hơi nghi ngờ nhìn lại.
Cô ta phát hiện ra Trình Kiêu đang nhìn chăm chú vào Tống An Dân trên sân khấu, không hề chớp mắt.
Sắc mặt Trình Kiêu vô cảm, trong lòng lại lạnh giá.
“Tống An Dân, kiếp trước nhà họ Tống anh hại tôi nhà tan cửa nát, cuối cùng ép tôi vào đường cùng.
Chị Lâm Ngọc vì cứu tôi mới phải nhượng bộ nương thân vào anh.”
“Mà anh lại thất tín bội nghĩa, không giữ lời hứa, sỉ nhục chị Lâm Ngọc tới chết ngay trước mặt tôi.”
“Cuối cùng, còn ép tôi phải nhảy lầu!”
“Chỉ là anh tuyệt đối sẽ không ngờ được, Trình Kiêu tôi đã trở về!”.