Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 87
Nghe được âm thanh này, Quách Ngọc Hưng cảm giác như có gì đó không ổn.
Nhưng cơ hội này Tô Hỷ Lai đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Thế nên, ngay lúc thân hình của Quách Ngọc Hưng dự định lui lại, nắm tay của Tô Hỷ Lai cũng vừa vặn vung tới.
Mục tiêu lần này mà Tô Hỷ Lai hướng đến, chính là con mắt bên trái, có thể bắn ra hồng quang của Quách Ngọc Hưng.
Người bên ngoài, ai cũng không biết điểm yếu duy nhất nằm ở trên người của Quách Ngọc Hưng chính là con mắt trái này của hắn.
Bọn họ chỉ biết rằng, đây chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất của hắn.
Thế nhưng, Quách Ngọc Hưng vô cùng biết rõ.
Bởi vì phần não bên trái của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Chính vì thế, trong lúc cải tạo cơ thể, toàn bộ phần não trái của hắn đều bị lấy ra, thay thế bằng một con chip điện tử vô cùng tinh vi.
Advertisement
Nhưng bởi vì con chip này là bộ phận cực kỳ quan trọng đối với cơ thể của Quách Ngọc Hưng.
Thế nên, sau khi cải tạo cho Quách Ngọc Hưng người của tổ chức đã đặc biệt đem con mắt bên trái của hắn biến thành một thứ vũ khí vô cùng đáng sợ.
Ngoài mục đích lợi dụng khả năng công kích từ xa, tăng lên thực lực của Quách Ngọc Hưng, nó còn có tác dụng âm thầm bảo vệ cho con chíp được gắn bên trong não trái của hắn.
Chính vì thế, nhìn thấy mục tiêu công kích của Tô Hỷ Lai hướng về phía con mắt bên trái của mình đánh tới, trong lòng của Quách Ngọc Hưng tỏ ra vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù hắn không biết vì sao nhược điểm của mình bị Tô Hỷ Lai phát hiện ra.
Nhưng thực lực của Tô Hỷ Lai, Quách Ngọc Hưng vẫn biết rất rõ.
Nếu như bị một quyền này của Tô Hỷ Lai đánh trúng, con mắt bên trái này của hắn nhất định sẽ bị báo hỏng.
Thế nhưng, Quách Ngọc Hưng vẫn phán đoán sai thực lực chân chính của Tô Hỷ Lai.
Thế nên, thân hình của hắn vừa mới lui ra chưa được hai bước, nắm tay của Tô Hỷ Lai đã đập mạnh lên con mắt bên trái của hắn.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tức thì, con mắt bên trái của Quách Ngọc Hưng bị đánh cho nổ tung, toàn bộ phần não trái của hắn cũng bị nắm tay của Tô Hỷ Lai đánh xuyên qua.
Rất nhanh, thân thể của Quách Ngọc Hưng từ từ đổ gục xuống đất.
Trước khi chết, trong đầu hắn chỉ còn sót lại một cái ý niệm duy nhất.
Advertisement
“Làm… làm sao có thể?”
Nhìn thấy thi thể của Quách Ngọc Hưng nằm dưới mặt đất, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi dâng lên một chút cảm giác thỏ chết hồ bi.
Mặc dù trên người của Quách Ngọc Hưng không có rơi xuống một chút máu thịt nào.
Nhưng ngay khi con mắt trái của hắn bị đánh hỏng, phần não cũng bị cánh tay của Tô Hỷ Lai đánh xuyên qua, thì con chip được cài ở trong não bộ của hắn cũng bị đốt cháy đen.
Thế nhưng, một trận tê liệt đột nhiên truyền đến, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình, vội vàng đem bàn tay của mình co rụt lại.
Đến lúc này, Tô Hỷ Lai mới phát hiện ra, toàn bộ cơ thể của Quách Ngọc Hưng đều do máy móc tạo thành.
Ngay cả vị trí trái tim, lúc này cũng có một phần dòng điện bị rò rỉ ra ngoài.
Nhất thời, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Anh thật sự không có nghĩ đến, Quách Ngọc Hưng vì muốn trả thù mình, mà ngay cả cơ thể cũng biến thành máy móc.
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang miên mang suy nghĩ về cái chết của Quách Ngọc Hưng, thì bầu không khí lúc này lại trở nên im ắng đến dị thường.
Ai cũng không có nghĩ đến, vừa rồi Quách Ngọc Hưng còn một bộ hung hăng, càn quấy đuổi theo truy giết đối thủ không ngừng.
Nhưng hiện tại, hắn lại biến thành một bộ thi thể, phía trên chỉ còn lưu lại một chút âm thanh chập mạch, phát ra những tiếng tê liệt, rợn người.
“Thủ… thủ lĩnh chết rồi?”
Cũng không biết là ai đó hô lên thành tiếng.
Nhưng lúc này, bầu không khí tĩnh lặng lập tức bị phá vỡ.
Ngay sau đó, ánh mắt của đám sát thủ áo đen đều lộ ra dữ tợn, hướng về phía Tô Hỷ Lai nhìn lại.
“Giết hắn, báo thù cho thủ lĩnh!”
“Giết hắn, báo thù cho thủ lĩnh!”
Hơn mười mấy người đồng thanh hô to.
Tiếp theo là những cái bóng áo đen, lần lượt hướng về phía Tô Hỷ Lai xông tới.
“Hỷ Lai, coi chừng!”
“Ông chủ, cẩn thận!”
Nhìn thấy một màn này, cả Rose và bác sĩ Suri đều vô cùng hoảng sợ, lớn tiếng hô lên một trận.
Sau đó, cả hai người đều trực tiếp xuất ra vũ khí, hướng về những kẻ áo đen xông tới.
Trên tay của Rose chính là hai thanh dao găm, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.
Mà trên tay bác sĩ Suri, vậy mà cầm lấy hai bình thủy tinh.
Phía bên trong cũng không biết chứa đựng thứ gì.
Thế nhưng, nhìn màu sắc của nó, ai cũng có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải là đồ vật tốt lành gì.
Thế nhưng, còn không đợi cho hai người kịp lao tới, âm thanh của Tô Hỷ Lai đã quát lên.
“Lui lại!”
Đừng nhìn những tên áo đen này đều chỉ là thuộc hạ của Quách Ngọc Hưng, mà vội cho rằng thực lực của bọn hắn không ra gì.
Từ trên người của bọn họ, Tô Hỷ Lai có thể cảm nhận được, khí tức của những này thật sự rất mạnh mẽ.
So với Quách Ngọc Hưng, thật sự không hề thua kém gì bao nhiêu.
Thế nên, Tô Hỷ Lai không muốn để cho Rose và bác sĩ Suri mạo hiểm.
Vì anh sợ rằng, lúc nữa mình sẽ không có cách nào bảo vệ bọn họ, còn khiến cho bản thân bị phân tâm.
“Ông chủ!”
Thế nhưng, ngoại trừ Rose có chút không cam lòng, ánh mắt lộ ra mấy phần giãy giụa.
Thì bác sĩ Suri lúc này đã cầm lấy hai bình dung dịch màu xanh thẫm lao về phía trước.
Hơn nữa, cô còn lớn tiếng quát khẽ một tiếng.
“Để tôi giúp anh!”
Trong lúc hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì hai lọ thủy tinh ở trên tay của bác sĩ Suri lúc này đã vừa vặn được ném ra ngoài.
Ầm!
Không biết bên trong là thứ dung dịch gì.
Nhưng sau khi bọn chúng chạm tới mặt đất, liền phát ra một tiếng nổ lớn.
Tức thì, một luồng khói xanh nhanh chóng bốc lên.
Đồng thời, giọng nói gấp gáp của bác sĩ Suri lại lần nữa vang lên.
“Nhanh lui lại một chút!”
Mặc dù không rõ món đồ chơi vừa rồi của bác sĩ Suri từ đâu lấy ra.
Nhưng nhìn một đám thực vật xung quanh đều bị khô héo, ngã khục xuống đất.
Rất nhanh, cả Tô Hỷ Lai cùng với Rose, ai cũng không dám chần chừ, trực tiếp nhảy lui về phía sau chạy trốn.
Mà đám sát thủ áo đen thật sự không có ngờ tới, trong đám người của Tô Hỷ Lai còn có người đem ra đồ chơi giống như “bom độc” này ném ra ngoài.
Nhất thời, cả đám đều trở nên lúng túng, bắt đầu kêu loạn cả lên.
“Mẹ nó, đây là thứ quỷ gì? Làm sao lại thúi đến như vậy?”
“Ặc, không tốt, đây là khí độc.
Tất cả mọi người mau tránh ra!”
“A, mắt của tôi…”
“A… a…”
Vừa rồi còn một bộ hung hăng, dữ tợn.
Lúc này, một đám sát thủ áo đen đều điên cuồng chạy trốn, trên người của bọn họ còn không ngừng bốc lên từng luồng khói xanh, trong miệng thì liên tục phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết.
Đến lúc này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi quỷ dị, nhìn về phía bác sĩ Suri.
“Anh… anh nhìn tôi làm gì? Đây là dung dịch lúc vừa rồi tôi mới tự mình điều chế ra.
Nơi này ngoại trừ một chút thực vật có thể lợi dụng để điều chế ra nước thuốc biến dị, thì cũng có rất nhiều độc dược, chỉ cần tìm hiểu điều chế một chút, có thể tạo thành khói độc!”
Mặc dù nghe bác sĩ Suri nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Nhưng ngay cả Rose cũng cảm thấy âm thầm khiếp sợ không thôi.
Rõ ràng, vừa rồi hai người bọn họ cùng đứng chung một chỗ.
Nhưng cô cũng không có cách nào phát hiện ra, bác sĩ Suri từ đâu lấy ra được loại khí độc này.
Hơn nữa, dường như chuyện này đối với bác sĩ Suri, có vẻ vô cùng tùy tiện.
Trong khi đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn về phía bác sĩ Suri lại mang theo mấy phần kính phục.
Không nói đến người phụ nữ này vốn dĩ vô cùng thông minh.
Chỉ cần nhìn đến thủ đoạn vừa rồi của cô, cũng có thể thấy được, bên trong thân thể nhìn như không có một chút sức mạnh nào của người phụ nữ này, ẩn chứa một loại năng lượng hủy diệt, có thể đem toàn bộ những người ở đây hù sợ.
Nếu không, lúc này một đám sát thủ, phần lớn đều mang theo dị năng cùng với cải tạo thành cơ giáp.
Thế nhưng, bọn họ không những không có thu được kết quả tốt đẹp gì, còn lưu lại mấy bộ thi thể nằm dưới đất.
“Chết tiệt, không phải toàn bộ con tàu đều bị đánh chìm rồi hay sao? Ả ta làm sao lại có được khí độc?”
Không biết đi qua bao lâu, một gã đàn ông mang theo áo trùm đầu, dẫn theo một đám tàn quân, lui về phía sau, nhìn lấy ba người Tô Hỷ Lai khe khẽ quát lên.
Tất cả đám người mặc áo đen lúc này đều trầm mặc im lặng, không ai dám lên tiếng trả lời.
“Mẹ nó, vừa rồi chỉ muốn đem tên khốn kiếp kia ra làm mồi nhử, nhìn xem thực lực của hắn như thế nào.
Hiện tại, nếu như không dùng hết thủ đoạn, thì muốn đem bọn họ lưu lại ở trên hòn đảo này cũng không thể nào dễ dàng.”
Nhìn thấy đám thuộc hạ đứng ở một bên im lặng không lên tiếng trả lời, trong miệng của người đàn ông mặc áo choàng đen không khỏi tức giận mở miệng ra lầm bầm.
Mà mấy người Tô Hỷ Lai lại không biết, thủ lĩnh thật sự của đám người này, cũng không phải là Quách Ngọc Hưng.
Người dẫn đầu nhóm sát thủ này, lại chính là người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng ở một bên để nói chuyện.
“Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Khí độc này thật sự quá lợi hại.
Vừa rồi, ngay cả người cơ giáp cũng bị hủy mất vài tên.
Trong đó, còn có hai gã dị năng đều bị độc khí ăn mòn.
Nếu như trên người của bọn họ còn có khí độc, chúng ta cũng không thể nào đánh được.”
“Hừ, sợ cái gì chứ? Vừa rồi chẳng qua là do chúng ta sơ suất mà thôi.
Các anh kêu người tụ tập lại.
Nhất là mất người có sở hữu dị năng liên quan đến gió.
Tôi muốn nhìn xem, một lúc nữa bọn họ bị trúng ngược lại khí độc của mình, thì sẽ có cảm giác như thế nào?!”
“Ha ha ha, đội trưởng, anh thật sự là quá âm hiểm!”
“Hắc hắc hắc, đây không phải gọi là âm hiểm.
Mà đây được gọi là, lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi! Ha ha ha!”