Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 86
“Ha ha ha, Tô Hỷ Lai, cuối cùng tao cũng có thể chờ đợi được mày xuất hiện ở đây rồi!”
Từ phía sau bia đá đột nhiên nhảy ra một đám người mặc áo đen, trùm đầu.
Người đi đầu là một gã đàn ông có ánh mắt vô cùng ác độc.
Người này vừa nhìn về phía Tô Hỷ Lai, vừa phát ra một tràng tiếng cười cực kỳ quỷ dị.
Hơn nữa, ở phía sau lớp áo choàng của người này, Tô Hỷ Lai có thể dễ dàng phát hiện ra được, một bên cánh tay của hắn vậy mà được thay thể bằng một khung kim loại.
Với lại, con mắt bên trái của hắn, lại được cải tạo thành một khẩu súng laze, phát ra hồng quang.
Nhìn thấy kẻ này, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày.
Mặc dù hình dáng của hắn cực kỳ quái dị, nhưng âm thanh của hắn lại để cho Tô Hỷ Lai cảm giác vô cùng quen thuộc.
Advertisement
Hơn nữa, đi theo phía sau lưng của người này, còn có hơn mười mấy người.
Trên người bọn họ đều lộ ra mấy phần khí tức quỷ dị.
Nhất là một người trong số đó, dường như đang dùng tinh thần lực, hướng về phía Tô Hỷ Lai để dò xét.
Không cần sử dụng đến hệ thống, Tô Hỷ Lai cũng có thể nhìn ra được, toàn bộ những kẻ này đều là người dị năng, hoặc là bản thân được cải tạo thành cơ giới.
Đối với những kẻ không rõ lai lịch, xuất hiện với mục đích không thiện, Tô Hỷ Lai hiển nhiên cũng không có khách khí.
Anh chỉ khẽ liếc sang đám người bọn họ một chút, sau đó liên kéo theo hai người phụ nữ bảo hộ ở phía sau lưng.
“Ông chủ, đám người này có khả năng đều là người dị năng.
Anh hãy nên cẩn thận một chút!”
Đứng ở phía sau lưng của Tô Hỷ Lai, bác sĩ Suri cố ý lên tiếng nhắc nhở.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai đã nhận ra từ trước, nên anh chỉ gật đầu đáp lại.
Advertisement
“Tô Hỷ Lai, mày thật sự không có nhận ra tao sao?”
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai không thèm quan tâm gì đến biểu hiện của mình, người đàn ông mặc áo đen đi đầu dường như hơi có phần tức giận.
Sau đó, hắn ta đem mũ trùm đầu ở trên người của mình tháo ra, lộ rõ một nữa khuôn mặt đã được thay thế bằng máy móc, cùng với vết sẹo vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt.
“Quách Ngọc Hưng?!”
Thấy rõ được diện mạo của người này, Tô Hỷ Lai nhất thời không khỏi kinh ngạc, hô lên một tiếng.
Sau đó, vẻ mặt của Quách Ngọc Hưng vừa phẫn nộ, vừa đắc ý cười lên.
“Ha ha ha, bây giờ thì mày đã nhận ra được tao rồi phải không? Cũng chính là mày? Cũng vì mày, bây giờ tao mới có bộ dáng như này.
Thế nhưng, tao cũng thật sự vô cùng cảm ơn mày.
Bởi vì, nhờ có lần trước mày không có giết chết được tao, nên tao mới được tổ chức đưa về cải tạo.
Hiện tại, mày ở trong mắt tao chẳng khác nào một con gián.
Chỉ cần tao tùy tiện đạp chân một cái, mày sẽ ngay lập tức thịt nạt xương tan! Ha ha ha!”
Nhìn bộ dáng nửa người nửa máy móc cùng với nụ cười vô cùng đắc ý của Quách Ngọc Hưng lúc này, Tô Hỷ Lai tức thì im lặng.
Nhưng ngay sau đó, anh lại có chút thở dài, nói ra.
“Ai… vốn dĩ lần đó để cho anh chạy thoát, tôi còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa đem anh diệt trừ.
Nhưng xem chừng, vận mệnh của anh, chính là chết ở dưới tay của tôi!”
“Ha ha ha, thật sự là buồn cười! Chỉ bằng vào mày, cũng muốn giết chết được tao hay sao? Tao nói cho mày biết, hiện tại bản thân của tao chẳng khác nào bất tử.
Chỉ dựa vào mấy món võ mèo của mày trước đây, ở trong mắt tao chỉ là gãi ngứa mà thôi! Ha ha ha!”
“Thật sao?”
Tô Hỷ Lai đột nhiên nhìn lấy Quách Ngọc Hưng, nheo mắt một cái.
Tô Hỷ Lai kỳ thật cũng không nghĩ đến, mình lại có thể gặp được Quách Ngọc Hưng ở trên hòn đảo quỷ dị này.
Hơn nữa, bọn họ còn xuất hiện ở trong bí động.
Chuyện này đối với Tô Hỷ Lai mà nói, nhất định là có sắp đặt từ trước.
Hơn nữa, đám người này nhất định có liên quan đến thành viên ở trong tổ chức.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng không rõ, thực lực của những người này thế nào.
Chính vì thế, âm thanh của anh vừa buông xuống, thân hình đã nhanh chóng lao ra.
“Ồ?!”
Bởi vì tốc độ xông tới của Tô Hỷ Lai rất nhanh.
Cho dù thân thể của Quách Ngọc Hưng đã được cải tạo thành cơ giới, nhưng hắn cũng chỉ thấy được một cái tàn ảnh xuất hiện ở trước mặt mình.
Ầm!
Còn không đợi cho tất cả mọi người kịp phản ứng, nắm tay của Tô Hỷ Lai đã nên trên lồng ngực của Quách Ngọc Hưng.
Thế nhưng, cảm giác một quyền này của anh, giống như đánh trúng phải một khối sắc thép, vô cùng cứng rắn.
So với lực phòng ngự của Băng Sương Cự Mãng hay là Long Lang thủ lĩnh, dường như cơ thể của Quách Ngọc Hưng còn muốn cứng rắn hơn mấy phần.
Nhất thời, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại.
Mà Quách Ngọc Hưng sau một hồi giật mình, lại nhìn thấy tấm thép ở trước ngực mình không có một chút tổn hao nào.
Lúc này, hắn mới nhịn không được, cười lớn một trận.
“Ha ha ha, tao đã nói qua rồi.
Bây giờ mày ở trong mắt của tao, chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi!”
Nói xong, thân thể của Quách Ngọc Hưng rốt cuộc cũng động.
Đồng thời, trên con mắt bên trái của hắn, lúc này vậy mà bắn ra một tia hồng quang, hướng về phía Tô Hỷ Lai đánh tới.
“A, cẩn thận!”
Nhìn thấy một màn này, cả Rose lẫn bác sĩ Suri đứng ở phía sau lưng của Tô Hỷ Lai, rốt cuộc cũng nhịn không được hô lên thành tiếng.
Mà đám người mặc áo đen, trùm đầu đứng ở phía đối diện, lúc này cũng hô lên cổ vũ.
“Thủ lĩnh, giết chết hắn!”
“Giết hắn!”
Đám dị năng đi theo Quách Ngọc Hưng, phần lớn đều là sát thủ, hoặc là lính đánh thuê.
Thế nên, bọn họ đối với một tràng tranh đấu, máu tanh trước mặt tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Nghe được những tiếng cổ vũ này, khí thế của Quách Ngọc Hưng càng thêm hưng thịnh.
Đồng thời, động tác của hắn cũng càng thêm cuồng bạo, điên cuồng.
“Ha ha ha, tránh, mày tránh nữa đi! Ha ha ha!”
Bởi vì luồng sáng từ tia hồng quang ở trong mắt của Quách Ngọc Hưng bắn ra có sức công phá rất mạnh.
Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai không dám trực tiếp ngạnh kháng, mà chỉ có thể điên cuồng chạy trốn.
Ầm!
Ầm!
Từng mảng cây cối cùng với đất đá không ngừng bay lên tung tóe.
Khoảng trống ở phía trước mặt bia đá lúc này đã là một mảnh vô cùng hỗn loạn.
Thế nhưng, mặc cho Quách Ngọc Hưng điên cuồng công kích như thế nào, Tô Hỷ Lai vẫn luôn hiểm hiểm tránh đi công kích.
Chính vì thế, sau khi công kích một hồi, Quách Ngọc Hưng rốt cuộc cũng nhịn không được, bắt đầu bạo lên tính tình.
“Con mẹ nó, thằng cờ hó! Mày có ngon thì đừng trốn, đứng lại đánh nhau với tao một trăm hiệp!”
Đương nhiên, Tô Hỷ Lai không có ngu ngốc đến mức đi nhận lấy công kích từ con mắt của Quách Ngọc Hưng.
Mặc dù bộ dáng lúc này của anh nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng không ai để ý đến, khoảng cách của hai người càng lúc càng kéo gần về phía đám người mặc áo đen, trùm đầu đứng ở phía sau lưng của Quách Ngọc Hưng.
“Con bà nó, mau tránh!”
“Chết dẫm, làm sao hắn lại chạy về phía bên này?”
“Thủ lĩnh, đừng bắn, chúng tôi sắp chống đỡ không được nữa rồi!”
Rốt cuộc, sau khi truy đuổi một hồi, thân hình của Tô Hỷ Lai liền lẫn vào phía trước đám thuộc hạ của Quách Ngọc Hưng.
Sau đó, một đám người bắt đầu điên cuồng kêu lên.
Mà lúc này, vẻ mặt của Quách Ngọc Hưng cũng kịch biến.
Vẻ đắc ý trước đó liền nhanh chóng trôi đầu.
Sau đó, thanh thế vào là một sự phẫn nộ không cách nào kiềm chế được.
“Con mẹ nó, mày dám chơi tao?”
Sau khi phát hiện ra được mục đích của Tô Hỷ Lai, Quách Ngọc Hưng giống như một con chó điên, điên cuồng gào thét.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng chỉ chờ đợi có giây phút này.
Ngay khi Quách Ngọc Hưng phát ra một tiếng thét gào, thân thể của Tô Hỷ Lai lại lần nữa lóe lên, áp sát về phía thân thể của đối phương.
Mặc dù bị động tác của Tô Hỷ Lai làm cho bất ngờ.
Nhưng mà, Quách Ngọc Hưng lại ỷ vào năng lực phòng ngự của mình.
Thế nên, hắn cực kỳ xem thường, cười lên thành tiếng.
“Ha ha ha, chỉ có một chiêu này, cũng muốn làm khó được tao hay sao?”
Sau đó, Quách Ngọc Hưng cực kỳ phách lối, giơ rộng hai cánh tay của mình sang hai bên.
Giống như chờ đợi Tô Hỷ Lai lao tới, sau đó dùng một cái “ôm chết chóc” để chào đón đối thủ của mình.
Chỉ có điều, hắn lại không có để ý đến, khóe môi của Tô Hỷ Lai lúc này đang nhếch lên, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Hiển nhiên, không ai biết được, bản thân Tô Hỷ Lai có hệ thống, có thể thông qua ánh mắt nhìn thấu được nhược điểm của đối phương.
Thế nên, ngay khi Quách Ngọc Hưng tỏ ra vô cùng đắc ý, có thể lợi dụng cơ thể của mình, trực tiếp đem Tô Hỷ Lai siết chết.
Thì cũng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai của hắn.
“Trò chơi, kết thúc!”