Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 77
“Ừm!”
Mặc dù âm thanh của bác sĩ Suri vẫn còn suy nhược, nhưng tình trạng cơ thể của cô đã tạm thời qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Nên Tô Hỷ Lai lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ có điều, động tác của bác sĩ Suri lúc này hơi có chút gấp, vội vàng muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Tô Hỷ Lai.
Dù sao, hiện tại tình huống của hai người hơi có mấy phần xấu hổ.
Lúc trước, bác sĩ Suri vẫn còn hôn mê thì hãy thôi đi.
Lúc này, cô đã tỉnh lại cũng không có cách nào tiếp tục nằm ì ở trong ngực của Tô Hỷ Lai mà ngủ như vậy được.
Thấy thế, Tô Hỷ Lai cũng không có làm ra ngăn cản.
Mà chỉ nhẹ nhàng đi sang một bên, tìm một chỗ đất trống, gần với vị trí đống lửa mà nhóm thủy thủ đoàn đang thiêu đốt đặt cho cô ngồi xuống.
Sau đó, anh cũng cởi ra áo ngoài của mình, chườm lên trên người của cô.
Mặc dù khí trời ở trên hòn đảo này thật sự rất lạnh, nhưng đối với thể chất của Tô Hỷ Lai hiện tại, thì chỉ hơi mát mẻ một chút mà thôi.
Với lại, bác sĩ Suri vẫn còn rất suy nhược, anh cũng không muốn để cô bị nhiễm lạnh.
Advertisement
Không biết vì sao, từ lúc tỉnh dậy biết được Tô Hỷ Lai vì cứu mình mà đã liều mạng che chắn, rồi đem cô chạy đến chỗ này, trong lòng của bác sĩ Suri tỏ ra vô cùng phức tạp.
May là, hiện tại tình huống của cô đã khá hơn rất nhiều, nên mọi người cũng không có tiếp tục thảo luận gì thêm, chỉ rầm rì ngồi ở dưới đống lửa.
Trên mặt mỗi người, đều hiện lên một chút ánh sáng bập bùng, giống như mang theo một chút tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Sếp, hiện tại chúng ta cần phải làm gì tiếp theo bây giờ? Cũng không thể nào lưu ở chỗ này như vậy chứ?”
Đặt mông ngồi ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai, Rose vừa quan sát nét mặt của những người xung quanh, vừa hướng về phía anh hỏi thăm.
Lời này của Rose mặc dù rất nhỏ, nhưng cô cũng không cố ý che giấu, thế nên mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Tô Hỷ Lai nhìn lại.
Ngay cả bác sĩ Suri cũng đưa mắt nhìn về phía anh.
Advertisement
Lúc này, thật sự trong đầu của Tô Hỷ Lai cũng không có bất kỳ chủ ý nào.
Hiện tại, con tàu của bọn họ đã bị đánh chìm.
Hơn nữa, toàn bộ trang thiết bị liên lạc cũng không có cách nào sử dụng được.
Cho dù bọn họ có nghĩ cách chờ đợi cứu viện, sợ rằng cũng rất khó để chờ đợi người từ trên đất liền chạy đến hỗ trợ.
Dù sao, khoảng cách từ đất liền đi đến hòn đảo này, ít nhất cũng cần nửa tháng hành trình mới tới nơi.
Với lại, hòn đảo này có diện tích không nhỏ, phía trên còn cất giấu rất nhiều bí ẩn.
Ai cũng không dám nói chắc, mấy người bọn họ có thể vượt qua được nhiêu đó thời gian, chờ đợi người của mình chạy đến hay không?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên trầm mặc, ánh mắt của mọi người cũng lộ rõ sự cẳng thẳng.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì mặt đất dưới chân của bọn họ lại đột nhiên rung lên một trận kịch liệt.
“Địa chấn?”
Mọi người đồng lọt hoảng sợ hô lên.
Nhưng chấn động lúc này vẫn không có dừng lại.
Mà phía trước mặt của bọn họ, lúc này bắt đầu xuất hiện một cái bóng trắng, cùng với một cái đốm đen đang không ngừng hướng về phía bên này lao tới.
“Không phải là núi lở đấy chứ?”
Có người dường như nghĩ đến điều gì, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, tất cả ánh mắt của bọn họ đều như dại ra.
Bởi vì, cái bóng trắng đang lao đến cũng không phải là núi lở gì, mà đó là một con gấu trắng, có thân thể cực kỳ khổng lồ.
Nếu như nói, phía trước đó bọn họ từng nhìn thấy một con gấu trắng nào to lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối là sẽ không bao giờ tin tưởng.
Bởi vì, hình thể của con gấu này thật sự to lắm.
Cơ thể của nó, gần như tương đương với một tòa nhà hai tầng.
“Đây… đây thật sự còn là gấu sao?”
Có người nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt, bước chân cũng có chút dừng lại.
Đồng thời, tất cả các binh sĩ lúc này cũng lấy ra vũ khí của mình, đứng vây quanh ở trước người của Tô Hỷ Lai.
Ngay cả Rose cũng lộ rõ sự nghiêm nghị, đề phòng còn quái thú đang ở trước mặt chạy tới.
“Cứu… cứu tôi với…”
Một giọng nói thất thanh vang lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người lúc này mới nhận ra, cái bóng đen đang di chuyển ở phía trước, hóa ra là một người phụ nữ.
Hơn nữa, trên người của người này còn mặc một bộ đồng phục của phòng nghiên cứu.
Nhất thời, ánh mắt của Tô Hỷ Lai lộ ra mấy phần âm trầm, vẻ mặt cũng trở nên lạnh xuống.
“Toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng, chia ra một nhóm, đem bác sĩ Suri cùng với hai nhân viên nghiên cứu lui lại!”
Tô Hỷ Lai biết chắc, hiện tại nhóm người bọn họ dù có muốn chạy trốn, cũng không có cách nào chạy thoát khỏi một sinh vật khổng lồ như vậy.
Nếu như liều mạng một phen, mấy người bọn họ còn có hy vọng tranh thủ được một chút thời gian.
Nghe được Tô Hỷ Lai phân công, tất nhiên mọi người đều không dám đưa ra ý kiến gì.
Có binh sĩ nhanh chóng đi ra, đem bác sĩ Suri cùng với hai nhà nghiên cứu lui về phía sau để tránh né.
Còn những người phía trước, bao gồm cả Tô Hỷ Lai, đều nắm chặt lấy vũ khí ở trên tay của mình.
May mắn, lúc rời khỏi tàu trên người bọn họ còn mang theo không ít vũ khí.
Mặc dù sau đó bị hỏng hóc một số, nhưng dùng để đối phó con gấu trắng trước mặt này, đối với bọn họ là vẫn đủ dùng.
“Sếp, con gấu này dường như có chút quái dị.
Hơn nữa, người phụ nữ kia, cũng có chút bất thường!”
Rose đứng ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai, vừa làm hộ vệ, vừa quan sát xung quanh.
Sau đó, cô hơi cúi sát người xuống, thấp giọng thì thào vào bên tai của Tô Hỷ Lai.
Cảm nhận được một luồng hương khí thổi vào trong tai, để cho da mặt của Tô Hỷ Lai hơi có chút nhột nhạt, khó chịu.
Nhưng mà, tâm tình của anh lúc này cũng không quá để ý nhiều đến chuyện này.
Ánh mắt như có điện, nhìn về phía một người, một thú ở trước mặt.
“Tạm thời không cần để ý đến cô ta, trực tiếp xử lý con gấu trắng này trước, sau đó sẽ tính sau!”
“Ừm!”
Rose khẽ gật đâu, sau đó không có một chút dấu vết, thân người hơi lui lại một chút.
Nhưng nếu như Tô Hỷ Lai có thể quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra được da thịt dưới lỗ tai của cô hơi có một chút phiến hồng.
Ừm… rống…
Đúng lúc này, tiếng rống của con gấu trắng đột nhiên vang lên.
Sau đó thân hình của nó bỗng dưng dựng đứng, lộ ra thân thể hết sức khổng lồ.
Vừa rồi, mọi người chỉ thấy con gấu trắng này rất lớn.
Hiện tại, bọn họ mới phát hiện ra, kỳ thật dáng đứng của nó càng thêm to lớn và đáng sợ hơn.
Ầm!
Một cái móng vuốt khổng lồ của gấu trắng đập mạnh xuống mặt đất, thân hình của người phụ nữ đang chạy phía trước cũng bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó khoảng chừng năm, sáu mét.
Thấy được cảnh tưởng này, cho dù là Tô Hỷ Lai cũng phải hít vào một hơi thật mạnh, hơi thở cũng giống như nghẹn ở nơi cổ.
Lực công kích của con gấu này, cũng quá mức dọa người rồi đi?
“Ông chủ, chúng… chúng ta thật sự có thể đánh lui được nó sao?”
Lúc này, có binh sĩ nhịn không được, hướng về phía Tô Hỷ Lai, khó khăn nói ra.
Quả thật, không chỉ hình thể của con gấu này quá mức khổng lồ, ngay cả lực lượng của nó đánh ra cũng thật sự dọa người.
Cho dù là những binh lính được huấn luyện kỹ càng, đối mặt với một sinh vật đáng sợ như vậy, ai cũng không có cách nào giữ vững được bình tĩnh.
“Cứu… cứu tôi với…”
Lúc này, âm thanh của người phụ nữ đang bị con gấu trắng truy kích hơi có phần yếu ớt, hướng về phía mấy người Tô Hỷ Lai kêu lên.
Nhìn thân hình khổng lồ của con gấu trắng đang lao tới, lại nhìn về phía người phụ nữ đang hoảng sợ nằm ở dưới đất.
Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này bỗng dưng lộ ra một chút sắc lạnh, trực tiếp nhảy người lên phía trước, lớn tiếng hô lên.
“Cùng nhau xông lên, đem con gấu này đánh giết!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp bắn ra một phát súng.
Đùng!
Âm thanh sắc lạnh của viên đạn, cùng với khói trắng từ họng súng bóc lên để cho khí thế của binh sĩ ở phía sau lưng cũng bắt đầu dâng cao.
Đồng thời, ánh mắt của con quái thú, lộ rõ sự tức giận, hướng về phía đoàn người Tô Hỷ Lai, rống lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
Rống!!!
“Giết!”
Ngay cả Rose cũng hô lên một tiếng, rồi cầm lấy con dao găm, lao về phía trước.
Có hai người bọn họ dẫn đầu, lúc này toàn bộ binh sĩ cũng bất kể sợ hãi.
Bọn họ mang theo sung ngắn, dao găm, đồng loạt hướng về phía con gấu trắng đâm tới.
Đoàng!
Đoàng!
Ầm!
Hự!
Liên tục những âm thanh của súng đạn, cùng với tiếng chấn động của va chạm không ngừng vang lên.
Nhưng hình thể của con gấu trắng này quá mức khổng lồ.
Với lại, sức lực của nó cực kỳ khủng bố.
Thế nên, mặc dù bị nhóm người của Tô Hỷ Lai vây đánh, lớp lông màu trắng ở trên người của nó cũng nhuộm không ít màu đỏ.
Nhưng mà, khí thế của nó hoàn toàn không hề suy giảm chút nào.
Ngược lại, nhóm binh sĩ đi theo Tô Hỷ Lai, rất nhanh liền có người tử thương, không cách nào gượng dậy được nữa.
Rầm!
Một tiếng chấn động mạnh liệt vang lên, bàn tay to lớn như một cái bồ đoàn của con gấu trặng quạt đến, đập mạnh lên trên người của Rose, trực tiếp đem thân thể của cô quất bay ra ngoài.
“Rose!”
“Đội trưởng!”