Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 76
Hòn đảo này nhìn từ bên ngoài, chỉ rộng khoảng chừng mấy chục kilômét vuông.
Nhưng kỳ thật, sau khi ôm theo bác sĩ Suri từ bãi đá ngầm chạy lên bờ, Tô Hỷ Lai mới phát hiện ra, diện tích của nó so với bề ngoài còn muốn rộng lớn hơn mấy chục lần.
Hơn nữa, phía trên đảo hoàn cảnh cũng cực kỳ đơn sơ.
Ngoài một số nơi đều bị băng tuyết bao phủ, thì hầu như nơi nào cũng nhìn thấy được bãi đá ngầm xen lẫn dưới chân.
Với lại, trên người của Tô Hỷ Lai và Rose đều đang bị thương.
Nên mặc dù bọn họ mang theo bác sĩ Suri chạy rất nhanh, cũng không có cách nào tìm ra được địa điểm thích hợp để cho ba người tạm thời dừng chân, nghỉ lại.
Thế nên, chạy liên tục suốt hơn nửa giờ, hầu như thể lực trên người đều tiêu hao gần hết.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra phía trước mặt mình có một nhóm người đang tụ lại với nhau.
Phía trước mặt của những người này, là một đống củi khô, được đốt lên để sưởi ấm thân thể.
Advertisement
Mặc dù trang phục trên người của bọn họ đã có mấy phần rách nát.
Hơn nữa, dáng vẻ cũng rất thảm hại.
Nhưng cả Tô Hỷ Lai và Rose đều có thể dễ dàng nhận ra được, đây là một nhóm thủy thủ đoàn, lần trước may mắn trốn thoát khỏi vụ nổ.
“A, là đội trưởng! Còn có cả ông chủ nữa!”
Một người đàn ông vốn đang có chút lạnh rét, không ngừng đưa tay giơ lên trên ngọn lửa để sưởi ấm.
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta quét ra xung quanh, rồi bất chợt nhìn thấy hai người một nam, một nữ đang hướng về phía bên này chạy đến.
Chính vì thế, người đàn ông này đã nhịn không được, hô lên thành tiếng.
Ngay sau đó, toàn bộ đám thủy thủ đoàn đều đứng bật dậy.
Mà sự xuất hiện của Tô Hỷ Lai để cho bọn họ vừa mừng, vừa sợ.
Advertisement
“Ông chủ!”
“Đội trưởng!”
“Ông chủ!”
Toàn bộ đám thủy thủ đoàn này hầu hết đều là quân nhân.
Thế nên, bọn họ vừa đứng dậy liền đồng lọt giơ tay lên chào, để cho Tô Hỷ Lai hơi có phần giật mình.
Nhưng ánh mắt của anh, thủy chung vẫn có phần đề phòng.
Vừa rồi trải qua một chuyện ở trên biển, để cho anh đối với bất kỳ người nào cũng không quá tính nhiệm.
Thế nhưng, trong lúc đám thủy thủ đoàn chờ đợi Tô Hỷ Lai đáp lại.
Thì có hai người mặc kiểu trang phục của phòng thí nghiệm, ánh mắt lăm lăm nhìn về phía bác sĩ Suri, vẫn còn đang nằm ở trong lồng ngực của Tô Hỷ Lai.
“Viện trưởng? Thật sự chính là viện trưởng!”
Từ trong mắt của hai người này, ai cũng thấy rõ bọn họ tỏ ra vô cùng mừng rỡ lẫn ngạc nhiên.
Ngay sau đó, hai người này không có chút do dự nào, liền vội vàng chạy về phía Tô Hỷ Lai.
Không, nói đúng hơn là bọn họ đang hướng về phía bác sĩ Suri để chạy tới.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, Tô Hỷ Lai hơi khẽ nhíu mày.
Nhưng không đợi cho Tô Hỷ Lai kịp phát tác, một người đàn ông trong đó, đột nhiên giơ lấy thùng thuốc, hướng về phía Tô Hỷ Lai nói ra.
“Ông chủ, trên người tôi có mang theo thuốc, hãy để tôi điều trị cho viện trưởng đi!”
Vừa nói, ánh mắt của người này vừa chăm chú nhìn lên trên người của bác sĩ Suri.
Quả thật, tình huống lúc này của bác sĩ Suri cực kỳ tồi tệ.
Hầu như hơi thở trên người của cô đã suy yếu đến tận cùng.
Ngay cả nhịp tim cũng lúc đập lúc không.
Lúc đầu, nhìn thấy phản ứng của hai người này để cho Tô Hỷ Lai hơi có một chút đề phòng.
Nhưng sau khi thấy được thùng thuốc đeo ở trên vai của anh ta, trong lòng của Tô Hỷ Lai mới mừng rỡ không thôi.
Thật sự, anh cũng không nghĩ đến mình có thể gặp được nhóm người bọn họ ở đây.
Hơn nữa, trong số những người này còn có thành viên ở trong phòng thí nghiệm, mang theo dụng cụ y tế đi theo bên cạnh.
Chuyện này, đối với bác sĩ Suri mà nói, có lẽ đây chính là một tin tức cực kỳ tốt.
Nhưng vì đề phòng sẽ có tình huống khác thường xảy ra.
Tô Hỷ Lai lúc này vẫn cực kỳ cẩn thận.
Anh thông qua hệ thống, quét mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Sau đó, kiểm tra lấy thùng thuốc đeo ở trên vai của anh ta.
Giống như phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Tô Hỷ Lai, người đàn ông này mới đem thùng thuốc mở ra.
Sau đó, anh ta cầm lấy một lọ dung dịch màu xanh nhạt, đưa tới trước mặt của Tô Hỷ Lai nói ra.
“Ông chủ, đây là nước thuốc do phòng thí nghiệm vừa mới nghiên cứu ra không được bao lâu.
Hiện tại hoàn cảnh trên đảo cực kỳ tồi tệ.
Với tình trạng sức khỏe của viện trưởng như vậy, nếu như chỉ dùng phương pháp thông thường để điều trị, tôi sợ rằng là khó có thể cứu được cô ấy.
Chính vì thế, tôi đề nghị, anh hãy cho cô ấy uống thứ này.
Hy vọng là nó có thể nhanh chóng giúp cô ấy hồi phục lại!”
Nghe thế, Tô Hỷ Lai cũng không có lập tức trả lời, mà chỉ chăm chú nhìn lên lọ thuốc, ánh mắt híp lại thành một đường.
Thật sự, biểu hiện trên mặt lúc này của Tô Hỷ Lai, để cho mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Một đám quân nhân, lúc này đều đề cao cảnh giác, nhìn về phía hai người đàn ông mặc áo blue trắng.
Nhưng sau một hồi tưởng chừng như chờ đợi rất lâu, cơ mặt của Tô Hỷ Lai bắt đầu dãn ra.
Sau đó, khóe môi của anh lộ ra một chút nụ cười, đối với hai người đàn ông mặc áo blue trắng cực kỳ khách sáo.
“Cảm ơn!”
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai dự định đưa tay cầm lấy lọ thuốc, đem cho bác sĩ Suri uống.
Thế nhưng, ngay tại lúc này một bàn tay khác nhanh hơn, vội vàng đem lọ nước thuốc kia cướp đi.
“Cô?!”
Người đàn ông mang theo thùng thuốc, đối với hành động lúc này của Rose tỏ ra cực kỳ tức giận.
Anh ta cho rằng, Rose muốn cướp đoạt lấy nước thuốc, không để cho bác sĩ Suri điều trị vết thương.
“Thứ này tốt hơn hết là vẫn để cho tôi cầm thì an toàn hơn.
Ai biết được, đám người này có phải cùng với tên ghê tởm kia là cùng một bọn hay không?!”
Nói xong, Rose cũng không thèm để ý đến vẻ mặt vô cùng khó coi của hai người đàn ông mặc áo blue trắng, cứ như thế đem lọ thuốc mở ra, sau đó đặt lên trên mũi hít nhẹ một hơi.
Nhưng dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn, cô còn cố ý nhỏ xuống ngón tay một giọt, cuối cùng lại đem ngón tay đặt ở trên miệng của mình nếm thử.
“Ừm!”
Tuy rằng vừa rồi đã thông qua hệ thống để kiểm tra, xác định trên người của hai người đàn ông trước mặt này không có bất kỳ đồ vật nguy hiểm gì, ngay cả lọ thuốc cũng rất an toàn.
Nhưng động tác lúc này của Rose, quả thật là để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Ừm, thật sự mùi vị cũng không tệ lắm, thứ này có thể sử dụng được!”
Sau một hồi, cảm thấy mọi thứ đều rất bình thường, Rose lúc này mới đem lọ thuốc đưa qua cho Tô Hỷ Lai.
Sau đó, cô làm như không có việc gì xảy ra, đứng lùi lại ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai.
Đây có lẽ là tính cách độc đáo của cô, để cho Tô Hỷ Lai vô cùng thưởng thức.
Thế nhưng, trước mặt là phải cứu cho bác sĩ Suri tỉnh lại.
Anh cũng không muốn, người phụ nữ này chết ở trong tay của mình.
“Ừm, cô tới đây giúp tôi đi!”
Vốn dự định chỉ đứng ở một bên bàng quan, quan sát.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lại lại đột nhiên đem lọ thuốc đưa trở lại cho mình.
Hơn nữa còn yêu cầu thính mình rót thuốc cho người phụ nữ kia uống? Nhất thời, hai mắt của Rose không khỏi trợn trừng lên.
Nhưng mà, nhìn thấy Tô Hỷ Lai không nói thêm tiếng nào, chỉ im lặng đứng ở một bên quan sát chính mình.
Không hiểu sao, trong lòng của cô cảm thấy hơi có chút chột dạ.
Chính vì thế, vẻ mặt của cô hơi có phần không tình nguyện, cầm lấy lọ thuốc ở trên tay của Tô Hỷ Lai, sau đó đi tới trước mặt của bác sĩ Suri, trong miệng lầm bầm.
“Uống đi, uống đi, uống cho chết cô luôn đi!”
Mặc dù âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng Tô Hỷ Lai đang đứng ở vị trí rất gần.
Với lại, thính lực của anh cực kỳ tốt.
Thế nên, mấy tiếng lầm bầm này của cô đều bị anh nghe rõ không sót chữ nào.
Trong lòng của Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhiều lúc, anh cảm thấy tính cách của Rose hơi có phần lạnh lùng.
Đôi khi, anh thấy cô chẳng khác nào một đứa trẻ con, cực kỳ háo thắng, cũng cực kỳ bốc đồng.
Nhưng mà, Tô Hỷ Lai có thể cảm nhận được, Rose là một người tốt.
Đúng vậy, ở trong mắt của Tô Hỷ Lai, Rose chính là một tên sát thủ tốt.
Không giống như những thứ sát thủ mà anh từng gặp, bọn họ hầu hết đều không có một chút tình cảm nào, cả người đều bị bao bọc bởi một tầng hắc vụ, không cách nào dung nhập được với thế giới bên ngoài.
Còn Rose thì khác, tính cách cô thật sự rất sinh động, cũng cực kỳ chính nghĩa.
Cô đối với kẻ ác, thì chẳng khác nào một kẻ sát nhân đoạt mạng.
Nhưng đối với người bên cạnh mình, nhất là những người cô cho rằng có thể trở thành bằng hữu, đều cực kỳ chân thành, trọng nghĩa.
Chính vì thế, mặc dù đối với bác sĩ Suri hơi có phần bất mãn, nhưng rốt cuộc cô vẫn làm theo mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, đem nước thuốc rót vào trong miệng của bác sĩ Suri.
Qua chừng khoảng vài phút, nước thuốc bắt đầu thấm vào bên trong cơ thể, để cho sắc mặt của bác sĩ Suri từ nhợt nhạt, không có màu sắc dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Đến cuối cùng, mí mắt của bác sĩ Suri cũng rung lên một trận.
Sau đó, hai mắt của cô lần nữa mở ra.
“Nơi này là nơi nào?”