Chàng Rể Đào Hoa

Chương 65


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 65


“Ting… ting…”
“Tránh ra, mau mau tránh ra!”
Lúc này, trên đại lộ Đông Tây, một chiếc xe mô tô màu đỏ đang phóng nhanh trên đường với vận tốc trên 200km/h.
Advertisement
Đuổi theo phía sau là một chiếc Audi màu đen.

Phía bên hông thân xe không biết vừa rồi đã va chạm với vật gì, mà hiện lên mấy đường vết xước, cùng với một chút móp méo ở phần gần đầu xe.

Thế nhưng, tốc độ của chiếc xe Audi này lại lao đi với vận tộc vô cùng kinh người.

Thậm chí, khoảng cách của nó với chiếc xe mô tô đang chạy phía trước, càng lúc càng bị thu hẹp.
“Ha ha ha, muốn trốn, trốn được sao?!”
Ngồi ở trong xe, vẻ mặt của Rose lúc này lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý.

Vào nửa tiếng trước, sau khi nhận được thông báo từ thành viên của tổ chức, biết được hai tên sát thủ đang hướng về phía đại lộ Đông Tây chạy trốn.

Rose liền lái xe, chở theo Tô Hỷ Lai nhanh chóng đuổi ở phía sau.
Chạy chừng hơn hai chục phút, rốt cuộc hai người bọn họ cũng phát hiện ra hai tên sát thủ chạy ở phía trước.

Thế nên, vẻ mặt của Rose tỏ ra vô cùng hưng phấn, liên tục đạp mạnh chân ga, rượt đuổi ở phía sau.

Mặc dù đối với hai tên sát thủ, trong lòng Tô Hỷ Lai cực kỳ phẫn nộ, chỉ muốn đem bọn họ bắt lại, tra khảo một trận cho hả giận.

Nhưng mà, chứng kiến hành động truy đuổi, chẳng khác nào trong phim hành động nước ngoài của Rose, Tô Hỷ Lai vẫn luôn có chút cảm giác bất an.
Advertisement
Két…
Rầm!
Đột nhiên một tiếng va chạm cực mạnh vang lên, thân hình của Tô Hỷ Lai suýt chút nữa là bị đập văng ra ngoài.

Thế nhưng, động tác của Rose vẫn không có ý định dừng lại.


Ánh mắt của cô lộ ra một vẻ hưng phấn, không cách nào diễn tả được.

Sau đó, Tô Hỷ Lai rõ ràng nghe được tiếng cười cực kỳ vang dội của Rose truyền đến bên trong lỗ tai của mình.
“Ha ha ha, muốn chạy trốn sao, không có cửa đâu!”
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai trông thấy bàn chân của Rose đạp mạnh về phía chân thắng, đồng thời đánh mạnh tay lái để cho chiếc xe lướt đi, dùng một phương thức vô cùng kinh điển, vượt qua khúc cua, rồi phóng nhanh về phía trước, áp sát ngay phía sau đuôi của chiếc xe mô tô do hai tên sát thủ cầm lái.
Ừng ực…
Mặc dù tình huống như thế này Tô Hỷ Lai đã trải qua rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần chứng kiến một màn như vậy, anh đều cảm giác trái tim mình sắp phải nhảy ra khỏi cổ họng.

Người phụ nữa này, quả thật là quá mức đáng sợ.

Cứ mỗi lần ngồi lên trên xe, cô ta giống như không cách nào kiểm soát được hành vi của mình, luôn luôn điên cuồng phóng đi trong hưng phấn.
Nếu như không phải tình huống hôm nay quá gấp, thật sự Tô Hỷ Lai cũng không muốn ngồi lâu trên chiếc xe này.

Dù là ai, cũng không muốn bị chết một cách vô ích như vậy.
Thế nhưng, ngay khi khoảng cách giữa hai chiếc xe bắt đầu kéo gần lại.

Phía trước đại lộ cũng xuất hiện một đội xe giao thông.

Tiếng còi xe không ngừng vang lên, đem giao lộ phía trước mặt chặn đứng lại.
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai phát hiện ra hai gã sát thủ ngồi trên xe có biểu hiện vô cùng bất thường.

Gã sát thủ ngồi ở phía sau chiếc mô tô bỗng dưng lột ra chiếc mũ bảo hiểm, nhe răng cười một cách vô cùng cổ quái.

Trong lòng nhất thời vang lên một hồi còi báo động, Tô Hỷ Lai không một chút chần chừ, vội vàng quay sang hét lớn vào trong tai của Rose.
“Dừng lại! Nhanh dừng lại!”
Nhưng mà, tiếng hét lúc này của Tô Hỷ Lai đã quá trễ.

Từ trong ánh mắt điên cuồng của gã đàn ông ngồi ở phía sau chiếc xe mô tô, Tô Hỷ Lai lúc này thấy rõ ở trên người của hắn mang theo một khối thuốc nổ rất lớn, bọc quanh ở trước ngực và bụng.
Két…

Ngay sau khi tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe mô tô màu đỏ chạy ở phía trước lúc này đã hoàn toàn ngừng lại.

Mà chiếc xe Audi của Rose đang cầm lái, vẫn còn theo quán tính chạy thẳng tới.

Lúc này, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã không tới mười mét.

Mà khối thuốc nổ ở trên người của hai gã sát thủ, lúc này lại được kích hoạt.
Đùng!
Một tiếng nổ lên vang lên ầm trời.

Hai gã sát thủ ngồi trên chiếc xe mô tô màu đỏ hoàn toàn bị nổ tung, vang lên từng khối thịt vụn, nện cả ở trên cửa kính của xe ô tô.

Ngay cả chiếc xe mô tô bên dưới, lúc này cũng bị lật tung, khói đen bóc lên hừng hực.
Cho dù ngồi ở trên xe ô tô, động tác của Rose đã kịp thời hãm lại.

Nhưng lúc này, khoảng cách vụ nổ quá gần.

Từ trong xe, cả Rose và Tô Hỷ Lai cũng cảm nhận được chấn động cực mạnh.

Đồng thời, dư chấn của vụ nổ, làm cho tấm cửa kính chắn trước mặt của hai người vỡ tung.
Cùng lúc đó, một sức ép mãnh liệt, đè nén trước ngực, để cho hai người cảm thấy một trận buồn bực, khó chịu.

May mắn, Rose cũng là một tên sát thủ, cũng từng trải qua huấn luyện đặc biệt.

Nên đối mặt với tình huống bất ngờ lúc này, cô vẫn kịp phản ứng lại, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm xuống, để tránh đi sức ép của vụ nổ làm cho lồng ngực vỡ tung.
Đương nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không chậm.

Tố chất thân thể của anh ta, sau khi được hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo cải tạo qua một lần, lúc này khả năng chịu đựng cũng trở nên rất mạnh.
Nhưng mà, mặc kệ là Rose, hay là Tô Hỷ Lai.


Lúc này khóe miệng của cả hai người đều lộ ra một tia máu tươi, trước ngực trở nên đau nhức, ho lên mấy tiếng kịch liệt.
“Khụ khụ… chúng ta… chúng ta vẫn còn sống chứ?”
Đầu tóc của Rose lúc này đã trở nên rối mù, quần áo trên người cũng bị cắt xén không ít, lộ ra một chút da thịt bên ngoài.

Nhưng mà, vết cắt của mảnh vỡ đã khiến cho vết thương của cô càng thêm trầm trọng, một phần da thịt của cô bị thấm ướt vì máu tươi.

Thế nhưng, với khả năng chịu đựng kinh người của mình, trên khuôn mặt của Rose không hề lộ ra đau đớn chút nào.

“Vẫn chưa chết!”
Từ trên chiếc xe Audi đẩy cửa đi xuống, sắc mặt của Tô Hỷ Lai lúc này trở nên cực kỳ khó coi.

Anh hoàn toàn không hề nghĩ đến, hai tên sát thủ này lại tự sát.

Hơn nữa, bọn họ còn dùng đến loại phương pháp vô cùng cực đoan.
Rất rõ ràng, lai lịch của hai kẻ này tuyệt đối không phải tầm thường.

Sự xuất hiện của bọn họ, cùng với phát súng bắn vào ngực của Trịnh Tố Trinh để cho Tô Hỷ Lai bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Rốt cuộc là người nào lại muốn nhằm về phía mình, còn thuê theo sát thủ để ám sát hai người phụ nữ ở bên cạnh của anh ta?
Nhưng mà, suy nghĩ này vừa mới lóe lên, Tô Hỷ Lai còn chưa kịp định thần lại, thì một giọng nói vô cùng tức giận, đột nhiên vang lên bên tai, để cho anh không khỏi nhăn mặt.
“Tại sao lại là anh? Mỗi lần anh xuất hiện, đều có sự cố xảy ra!”
Đứng ở trước mặt của Tô Hỷ Lai lúc này, chính là nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền.

Tô Hỷ Lai cũng hơi có phần bất ngờ.

Nhưng mà, tâm tình của anh hiện tại không tốt.

Thế nên, vừa nghe được lời phàn nàn của cô ta, ánh mắt của anh liền hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Cô nên phân biệt cho rõ ràng, vừa rồi là hai kẻ đó muốn tự sát.

Hơn nữa, trên người của bọn họ còn mang theo thuốc nổ.

Nếu nói đến trách nhiệm, phải hỏi đến cảnh sát các cô mới đúng.

Trong thành phố, tại sao lại xuất hiện hai tên khủng bố, mang theo bom ở trên người?!”

Bị Tô Hỷ Lai đột nhiên chất vấn, sắc mặt Lưu Thục Hiền không khỏi cứng đờ lại.

Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phản bác anh ta như thế nào.

Nhưng sau đó, nhớ rõ chức trách của mình, Lưu Thục Hiền liền muốn gắt lên, dự định đem Tô Hỷ Lai về trụ sở, để làm việc xử lý.
Nhưng mà, ngay sau khi Lưu Thục Hiện muốn ra lệnh bắt người, thì điện thoại của Tô Hỷ Lai loại đột nhiên reo lên.

Sau đó, anh nhìn thấy số điện thoại của Lương Tài, gọi đến cho mình.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Nghe giọng nói của ông ta, dường như đang rất lo lắng cho mình.

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai lúc này không có thời gian đáp lại, mà chỉ ngắn gọn nói ra.
“Ông liên hệ với phía thành phố, để bọn họ xử lý việc này.

Tôi không muốn bị người khác làm phiền!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền tắt máy.

Mà Lưu Thục Hiền còn chưa kịp nổi giận, đã nghe được mệnh lệnh của cấp trên truyền xuống, muốn cô nhanh chóng trở về trụ sở.
Lúc này, ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có mấy phần tức giận, trừng lấy Tô Hỷ Lai.

Theo cô thấy, người đàn ông này nhất định là có lai lịch gì đó.

Sau đó, anh ta lợi dụng thân phận của mình, làm ra những chuyện xấu xa, xằng bậy.

Vì vậy, dù Tô Hỷ Lai từng cứu Lưu Thục Hiền một lần.

Nhưng trong lòng của cô ta, vẫn luôn mang theo đề phòng, cùng với ỹ nghĩ không tốt về anh ta.
“Ting… ting…”
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện này.

Anh và Rose lúc này dự định trở lại vị trí trung tâm của tổ chức, tiếp tục điều tra về lai lịch của hai tên sát thủ.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Tô Hỷ Lai dự định rời đi, thì trên điện thoại của anh ta lại đột nhiên nhận đến một phần tin nhắn.

Hơn nữa, phía trên tin nhắn chỉ lưu lại một dòng chữ rất mơ hồ.
“Anh Hỷ Lai, cứu em!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.