Chàng Rể Đào Hoa

Chương 53


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 53


“Chậc chậc, nghe nói trước đây, Tô thiếu gia cùng với tiểu thư thứ hai của nhà họ Trinh từng có qua lại với nhau.

Bây giờ, nhìn thấy anh quan tâm đến chị gái của cô ta như vậy.

Không biết, liệu cô ta có cảm thấy đau lòng hay không?”
Nghe người đàn bà này nói ra những lời như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai cực kỳ khó chịu.

Nhưng lúc này, không tìm thấy được Trịnh Hồng Ngọc, lại nhìn bộ dáng của hai người bọn họ như vậy.

Không cần đoán, Tô Hỷ Lai cũng biết mình đã bị trúng kế.
“Tốt nhất là các người không nên đụng đến cô ta.

Nếu không, để tôi phát hiện ra các người làm ra việc xấu xa gì, đến lúc đó kết thúc của hai người sẽ không dễ chịu như vậy đâu!”
Advertisement
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không có ý định lưu lại, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Thế nhưng, bước chân của anh ta còn chưa kịp đi ra khỏi phòng.

Âm thanh của gã đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ kia đã vang lên.
“Tô Hỷ Lai, mày còn cho rằng mình thật sự vẫn là Tô thiếu gia của nhà họ Tô ở thủ đô hay sao? Tao nói cho mày biết, dù là Trịnh Tố Trinh, hay là Trịnh Hồng Ngọc.

Sẽ có một ngày, bọn họ đều sẽ là của tao! Ha ha ha!”
Kẻ này Tô Hỷ Lai tất nhiên là nhận ra được, hắn chính là tên Lưu Tuấn Kiệt, cũng chính là con trai của tên Lưu Gia Vĩ kia.

Không rõ, hai cha con bọn họ làm sao đều có quan hệ với người phụ nữ này.

Chỉ là, nghe được lời nói của hắn như vậy, bước chân của Tô Hỷ Lai không khỏi dừng lại.
Advertisement
Đồng thời, ánh mắt của anh ta nhìn sang cô gái tóc vàng đang đứng bên cạnh mình.

“Tôi không muốn trực tiếp ra tay với loại người này.

Nhưng cô hãy giúp tôi xử lý hắn một chút, không cần đánh chết, chỉ cần đánh gãy mấy cái răng của hắn là được!”
“Yes, sir!”
Vốn đã rất ngứa ngáy tay chân, lúc này nghe Tô Hỷ Lai ra lệnh, thân hình của cô gái tóc vàng không khỏi lóe lên, lao nhanh tới trước mặt của Lưu Tuấn Kiệt.
Bốp!
Bởi vì tốc độ của cô gái tóc vàng thật sự rất nhanh.

Thế nên, lúc này trên mặt của Lưu Tuấn Kiệt vẫn còn một bộ đắc ý, nhìn lấy Tô Hỷ Lai mỉm cười.

Nhưng trên mặt của hắn đã in lên rõ hình năm ngón tay đỏ bừng.

Hơn nữa, trong miệng của hắn lúc này còn rơi xuống cái răng cửa.
“Mày…”
Hoàn toàn bất ngờ không có kịp đời phòng, ánh mắt của Lưu Tuấn Kiệt có mấy phần dại ra.

Kể cả người phụ nữ ở bên cạnh, ả ta cũng không hề nghĩ đến, không chỉ thân thủ của Tô Hỷ Lai đáng sợ.

Mà ngay cả người phụ nữ ở bên cạnh của anh ta, cũng đáng sợ đến như vậy.
Sở dĩ, cô ta dám bình tĩnh ngồi ở đây, căn bản là vì không sợ Tô Hỷ Lai ra tay với mình.

Nhưng lúc này, trong lòng của cô ta đã có mấy phần dao động.

Người đàn ông này, dường như không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của anh ta.
Đánh người xong, tâm tình của Rose chẳng những không vui vẻ chút nào, mà còn một bộ mặt ủ mày chau, liếc mắt nhìn lấy tên Lưu Tuấn Kiệt kia, sau đó quay sang nhìn Tô Hỷ Lai phàn nàn.
“Ông chủ, da mặt của tên này quá dày, tôi vừa đánh hắn xong, hiện tại bàn tay còn đang đau nhức.

Hay là, sau này ông chủ đền bù cho tôi, cho tôi thêm ít tiền thuốc men có được không? Tôi nghe nói, mấy cái loại người thối tha, vô sỉ này, trên người thật sự có rất nhiều bệnh.


Vừa rồi đánh hắn ta răng bay ra ngoài như vậy, không biết có thứ truyền nhiễm nào truyền vào trên người của tôi không.

Ông chủ, nhân viên như tôi thật là đáng thương, có phải không?”
Nếu như không phải vừa rồi trông thấy cô ta ra tay đánh người vui vẻ như thế nào, lúc này nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của cô ta, thật sự người khác còn tưởng rằng cô ta bị người ta ức hiếp đây?
Khóe môi của Tô Hỷ Lai không khỏi giật giật vài cái.

Đến lúc này, anh ta hoàn toàn xem như nhìn kỹ cô gái tóc vàng này.

Cô ta không chỉ điên cuồng, càn rỡ, mà phương pháp dùng để tổn thương người khác cũng cực kỳ đáng sợ.
Nếu không, cứ nhìn kỹ da mặt của Lưu Tuấn Kiệt lúc này thì sẽ biết.

Da mặt của hắn ta lúc này đã co rúm lại, cũng không phải vì bị tát đau, mà thật sự là bị mấy lời nói của Rose làm cho tức giận.
Bị ăn đòn, răng còn rụng hết mấy cái.

Nhưng người phụ nữ ở trước mặt này lại còn tỏ ra chán ghét.

Giống như thể hắn ta là một thứ bệnh ô nhiễm nào đó, thật sự không thể nào tới gần được.
Đến lúc này, Lưu Tuấn Kiệt gần như nổi điên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn ta cảm thấy phụ nữ thật sự đáng ghét như vậy.
“A… tao muốn giết chết mày!!!”
Gào thét một trận, thân hình của Lưu Tuấn Kiệt nhanh chóng lao tới.

Mặc dù hắn ta không có được tốc độ như cô gái tóc vàng.

Nhưng con người một khi bị dồn ép đến tuyệt cảnh, thường thường hay có thể phát huy ra cực hạn của mình.

Chỉ có điều, động tác này của hắn vừa mới thực hiện được một nửa, tức thì mặt mũi liền tối sầm lại.

Bởi vì, một bàn chân không biết từ lúc nào đạp tới, đem toàn bộ khuôn mặt vốn có mấy phần tiêu sái, đẹp trai của hắn ta làm cho biến dạng, phía trên là một dấu chân giày vô cùng rõ ràng.
Đứng nói là những người bên cạnh, lúc này ngay cả Tô Hỷ Lai nhìn thấy bộ dáng của Lưu Tuấn Kiệt như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần thương hại.

Bất quá, ý nghĩ này chỉ lóe lên một chút, liền nhanh chóng biến mất.
Đối với Tô Hỷ Lai mà nói, hạng người như Lưu Tuấn Kiệt, hoàn toàn không cần phải để mắt tới.

Hơn nữa, người phụ nữ ở bên cạnh hắn, cũng nên có một chút trừng phạt đích đáng.
“Chúng ta đi!”
Thế nhưng, hiện tại không biết rõ tình huống của Trịnh Hồng Ngọc như thế nào.

Hơn nữa, bọn họ đang nắm trong tay rất nhiều lợi thế, Tô Hỷ Lai cũng không cần thiết phải gây nên động tĩnh quá lớn.

Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta liền ra lệnh để cho Rose rời đi.
Nghe được mệnh lệnh của ông chủ, hiển nhiên là một người biết vâng lời như Rose sẽ nghe theo.

Thế nhưng, lúc cô ta rời đi, ánh mắt vẫn không quên liếc qua nhìn người phụ nữ ở bên cạnh Lưu Tuấn Kiệt một cái.
Từ bên trong ánh mắt của cô có thể thấy được, đó là một sự khinh thường rất rõ ràng.

Thế nhưng, người phụ nữ này lại không dám mở miệng nói chuyện một chút nào.

Bởi vì, ả ta đã nhìn ra được, cô gái tóc vàng này chính là một trong mười đại sát thủ của bảng sát thủ thế giới, Hoa Hồng Đen.
“Cậu chủ, vừa rồi theo tin tình báo mà chúng tôi nhận được, sau khi chiếc xe Audi biển số tám một tám tám kia đi vào trong khách sạn không được bao lâu, thì có một chiếc Camry màu đen khác chạy ra ngoài.

Hướng đi của nó là đến nội thành.

Dường như, trên xe này còn chở một người bị trói.

Tôi nghi ngờ, rất có thể mục tiêu đang nằm ở trên đó!”
Sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, Tô Hỷ Lai để cho Rose tiếp tục lái xe trở về.

Trên đường, anh ta nhận được điện thoại của Lương Tài gọi tới.


Xác nhận được mục tiêu đã bị chuyển đi, Tô Hỷ Lai cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ có điều, anh ta thật sự mơ hồ, rốt cuộc đám người Lưu Tuấn Kiệt và người phụ nữ kia muốn làm gì? Bọn họ liên tục di chuyển, thay đổi địa điểm, chẳng lẽ chỉ để đánh lạc hướng mình thôi sao?
Nhưng ban đầu, mục tiêu của bọn họ cũng không nên nhắm về phía mình mới phải?
Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng không nghĩ ra mục đích thật sự của bọn họ là gì.

Tô Hỷ Lai chỉ có thể im lặng, chờ đợi tin tức của đám người Lương Tài.
“Ông chủ, ngài và mục tiêu có quan hệ như thế nào? Theo tôi quan sát, ngài dường như cũng không có quá nhiều tình cảm gì với cô ta thì phải?”
Nếu là một người khác ở bên trong tổ chức, sẽ chẳng có ai dám hỏi những điều tương tự với ông chủ của mình.

Nhưng cô gái này thật sự là một loại kỳ hoa, hoàn toàn không phân biệt vai vế gì với Tô Hỷ Lai.
Mà nhiều năm lăn lộn ở bên ngoài, đối với Tô Hỷ Lai, những chuyện này cũng không có quá nhiều quan trọng.

Chỉ có điều, câu hỏi này của cô ta, thật sự làm cho Tô Hỷ Lai hơi có một chút giật mình.
Đúng vậy, anh ta tại sao cần phải quan tâm đến người phụ nữ tên Trịnh Hồng Ngọc kia như vậy?
Suy nghĩ một hồi, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng lắc đầu, tìm không ra được câu trả lời chính xác.

Rất có thể, hôm đó nhìn thấy một cô gái đứng ở trên cầu, với dáng vẻ vô cùng cô đơn, trong lòng anh có một sự đồng cảm nào đó.

Cũng có thể, vì cô là chị gái của Trịnh Tố Trinh, nên anh ta mới để ý đến.

Nói tóm lại, anh ta cũng không biết vì sao mình cần phải làm vậy.

Anh ta chỉ biết, nhìn thấy một người con gái bị người khác ức hiếp, anh ta thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ông chủ, đến nơi rồi!”
Truy tìm một hồi, rốt cuộc Lương Tài cũng tìm ra tung tích của chiếc xe Camry màu đen kia.

Hơn nữa, nơi mà nó dừng lại, lại chính là chỗ khách sạn mà lúc sáng hai người Lưu Gia Vĩ đã thuê.
Thế nhưng, khi bước xuống xe, Tô Hỷ Lai lại nhìn thấy nhóm người của Trịnh Tuấn Hưng cũng đang ở đây.
Ông ta nhìn thấy Tô Hỷ Lai từ trên chiếc xe SUV dập nát bước xuống, ánh mắt không khỏi hiện ra mấy phần kinh ngạc.
“Tại sao cậu lại ở đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.