Đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa – Chương 106
“Ông chủ, ông chủ! Không xong rồi, không xong rồi! Khu biệt thự vừa mới bị tấn công!”
Đang ngồi ở bên trong phòng làm việc, giải quyết một số hồ sơ liên quan đến những sự việc gần đây do tập đoàn Trường Phát gây ra.
Đột nhiên, Rose từ bên ngoài xông vào.
Hơn nữa, bộ dáng của cô còn tỏ ra vô cùng hốt hoảng.
Nhất thời, mí mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi nhảy dựng.
Đồng thời, cả người anh đều đứng bật dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không kịp rồi, anh mau theo tôi trở về biệt thự.
Vừa đi, tôi sẽ vừa giải thích cho anh biết!”
Advertisement
Rose lúc này rất gấp, cũng không có kịp giải thích gì nhiều với Tô Hỷ Lai, mà trực tiếp nắm lấy tay anh, kéo đi ra khỏi phòng.
Hơn mười phút sau, Tô Hỷ Lai được Rose lái xe chở về biệt thự.
Nhưng lúc này, nhìn tình cảnh bên ngoài, đang bị vây quanh bởi số đông cảnh vệ.
Hơn nữa, vẻ mặt của Lương Tài đang rất lo lắng, đi đi lại lại ở trong sân.
Trong khi đó, Trịnh Tố Trinh thì ngồi ở một góc, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn về phía bầu trời xa xôi.
“Cậu chủ, xin lỗi! Là tôi đã không bảo vệ được cho tiểu thư!”
Vừa nhìn thấy Tô Hỷ Lai bước xuống xe, Lương Tài đã trực tiếp quỳ gối ở trước mặt của anh.
Đồng thời, trong ánh mắt của ông ta còn lộ ra mấy phần xấu hổ, xen lẫn với một chút lo lắng, bất an.
Nhìn thấy được cảnh này, đám vệ sĩ đứng ở xung quanh cũng không dám ngước mặt lên, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, hoàn toàn không có can đảm đối diện với ánh mắt như bắn ra tia lửa của Tô Hỷ Lai.
Mà lúc này, Trịnh Tố Trinh cũng nhào tới, vừa khóc lớn một trận, vừa không ngừng kêu lên.
Advertisement
“Hỷ Lai, mau cứu lấy con gái của chúng ta! Con bé đã bị bọn chúng bắt đi! Bọn chúng nói, nếu anh không giao ra đồ vật mà bọn chúng muốn.
Bọn chúng nhất định sẽ giết chết con gái của chúng ta! Hu hu…”
Nhìn Trịnh Tố Trinh ngả ở trong lồng ngực của mình khóc rống lên, trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này cũng đau xót không kém.
Nhưng những gì vừa mới xảy ra, để cho anh không có cách nào thích ứng được.
Theo như những gì Rose giải thích.
Thì lúc vừa rồi, đột nhiên có một nhóm sát thủ áo đen, xông vào bên trong biệt thự.
Ngay sau đó, bọn chúng đã ra tay sát hại toàn bộ nhân viên an ninh ở trong biệt thự, đem con gái của anh bắt đi.
Mặc dù không biết rõ mục đích của bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì.
Nhưng những kẻ bắt cóc này hành động hết sức chuyên nghiệp.
Hơn nữa, thực lực của bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Phải biết rằng, vì đảm bảo an toàn cho vợ con mình.
Thế nên, toàn bộ cảnh vệ ở trong khu biệt thự đều được Tô Hỷ Lai đặc biệt cung cấp nước thuốc, để cho thực lực của mỗi người đều tăng lên rất mạnh.
Cho dù là một nhánh quân đội, có vũ trang đầy đủ cũng không có cách nào xông phá được lớp phòng ngự của cảnh vệ nơi này.
Thế nhưng, theo như những gì mà Rose miêu tả, thì nhóm sát thủ này chỉ có trên dưới không quá mười hai người.
Trong khi đó, số lượng cảnh vệ ở trong biệt thự này lên tới cả trăm người.
Vậy mà, không một ai trong số bọn họ có thể ngăn cản được một chiêu của đám sát thủ.
Toàn bộ đều bị giết chết, không có cách nào chống đỡ được.
Thế nên, sau khi con gái của anh bị bắt cóc, đám người Lương Tài mới kịp thời phản ứng được.
Chỉ có điều, lúc đó đám bắt cóc đã thoát đi.
Hơn nữa, Lương Tài cũng không có cách nào truy tung ra được giấu vết của bọn chúng.
Giống như, những kẻ này vô ảnh vô tung, ngay cả vệ tinh cũng không truy quét được hình ảnh của bọn chúng.
Những chuyện này, nhất thời để cho Tô Hỷ Lai không khỏi nghĩ đến đám sát thủ mà lần trước Linh Minh Nguyệt đã giết chết.
Mặc dù, lúc đó bọn họ chỉ chống đỡ được một chiêu, liền toàn quân bị diệt.
Nhưng quả thực, thực lực của bọn họ vẫn còn rất mạnh.
Chỉ có điều, ngay sau đó Tô Hỷ Lai liền lắc đầu, cảm giác có chút không đúng.
Bởi vì, những tên sát thủ lần trước đánh lén mình, rõ ràng sử dụng thủ đoạn đặc thù hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Linh Minh Nguyệt đã từng nói rõ, chỉ cần đám sát thủ này dám đến gây phiền phức cho Tô Hỷ Lai, cô ta sẽ đem toàn bộ tổng bộ của bọn chúng dọn sạch.
Đừng nhìn lời nói này chỉ là đe dọa thông thường.
Nhưng Tô Hỷ Lai có thể cảm nhận được, tên sát thủ còn sống sót kia quả thật là bị dọa cho vô cùng sơ hãi.
Với lại, lúc Linh Minh Nguyệt xuất thủ, bọn chúng dường như cũng đã nhìn ra thực lực của cô ta, hơn nữa còn rất kiêng kỵ.
“Ông chủ, anh xem đây là thứ gì?”
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang chìm ngập trong suy nghĩ của mình.
Thì lúc này, âm thanh của Rose đột nhiên vang lên, để cho anh không khỏi đem tinh thần phục hồi lại.
Lúc này, từ trên tay của Rose, Tô Hỷ Lai thấy được cô đang cầm lấy một mảnh giấy còn lưu lại vết mau.
Phía trên, chỉ ghi lại một cái địa chỉ, cũng không rõ là có ý nghĩa gì.
“Đường số 13, ngã ba Đông Xuân, thành phố Hải Châu.”
“Đây là nơi nào?”
Tô Hỷ Lai không cách nào xác định được địa chỉ ghi ở trên tờ giấy.
Thế nên, lúc này anh mới quay sang hỏi thăm Lương Tài.
Mà lúc này, vừa nhìn thấy địa chỉ ghi ở trên giấy, sắc mặt của Lương Tài vậy mà biến đến cực kỳ khó coi.
“Cậu chủ, đây là một trong cơ sở bí mật của chúng ta.
Nửa năm trước, nơi này từng xuất hiện một ít hiện tượng.
Thế nên, chúng ta đã đem cơ sở bí mật này bỏ đi.
Không nghĩ đến, bọn họ lại phát hiện ra nó.”
Trong lòng Lương Tài thật ra còn có một cái ý nghĩ tạm thời không có nói ra cho Tô Hỷ Lai biết.
Bởi vì, cơ sở bí mật này trước đây xuất hiện một tên nội gián.
Hắn không chỉ đem toàn bộ thành viên trong cơ sở bí mật này giết chết, mà còn lấy đi một phần tài liệu mật vô cùng quan trọng, liên quan đến nghiên cứu số 1, mà trước đó mẹ của Tô Hỷ Lai đã tiến hành nghiên cứu.
Chỉ có điều, sau khi đem cơ sở bí mật này hủy đi, hành tung của tên nội gián cũng hoàn toàn biến mất.
Cho đến bây giờ, Lương Tài vẫn không có cách nào điều tra ra tên nội gián kia đã đi đâu.
Thế nên, vừa rồi thấy được địa chỉ ở bên trong mảnh giấy lưu lại, ông ta mới tỏ ra giật mình như vậy.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai lúc này đã không có thời gian nghĩ nhiều như thế, anh nhanh chóng đem Trịnh Tố Trinh an ủi một trận.
Sau đó, anh trực tiếp ra lệnh cho Rose lưu lại, cùng với toàn bộ thành viên của tổ chức, đem Trịnh Tố Trinh bảo vệ an toàn.
An bài xong xuôi đâu đó hết thảy, Tô Hỷ Lai lúc này mới tự mình lái xe, chạy đến địa chỉ ghi lại ở trên mảnh giấy.
Nhưng mà, sau khi lái xe ra khỏi biệt thự được một đoạn.
Đột nhiên, phía trước mặt anh xuất hiện một cái bóng người.
Ngay sau đó, người này cực kỳ quỷ dị, tiến vào trong xe của anh để ngồi.
Vừa nhìn thấy người này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi biến đổi.
Nhưng sau đó, anh lại tỏ ra thản nhiên, tiếp tục lái xe của mình.
“Vừa rồi, có kẻ đã đem con gái của anh bắt cóc, đúng không?”
Đối với việc Linh Minh Nguyệt có thể biết được chuyện này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có ngạc nhiên chút nào.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Linh Minh Nguyệt, lại để cho chiếc xe của Tô Hỷ Lai không khỏi dừng lại.
“Nếu như anh muốn đem con gái của mình an toàn trở về, tôi có thể ra tay giúp anh.
Thế nhưng, anh cần phải đáp ứng với tôi một cái yêu cầu!”
Lúc này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai đã lộ ra mấy phần lành lạnh.
“Những kẻ bắt cóc vừa rồi, chính là người của cô phái đến phải không?”
Nghe được lời này của anh, Linh Minh Nguyệt vậy mà không có lộ ra tức giận.
Hơn nữa, cô còn che miệng, cười lớn lên.
“Ha ha ha, anh cho rằng tôi cần phải làm việc đó hay sao? Nói cho anh biết một chút, những tên sát thủ này cũng không phải đơn giản giống như đám sát thủ lần trước đã ra tay với em họ của anh.
Bọn họ đều là người của cổ tộc, thực lực đều vượt qua phàm nhân rất nhiều!”
Đây là lần thứ hai Tô Hỷ Lai nghe Linh Minh Nguyệt nhắc đến hai chữ “cổ tộc”.
Nhưng mà, vừa suy nghĩ lại Tô Hỷ Lai cảm thấy lời nói của Linh Minh Nguyệt cũng rất chính xác.
Với bản lĩnh cùng thực lực của cô ta, đừng nói là bắt cóc một đứa trẻ con, dù cho cô ta có một giết anh, việc này cũng dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều, cổ tộc mà cô ta nhắc đến là thứ gì? Bọn họ cùng với Linh tộc của cô ta, có liên quan gì đến nhau?
Giống như nhìn ra được suy nghĩ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai, Linh Minh Nguyệt lúc này mới thôi cười, nghiêm túc lại nói ra.
“Quên mất, xin tự giới thiệu một chút.
Tôi tên là Linh Minh Nguyệt, một trong thành viên của Linh tộc.
Còn cổ tộc mà tôi vừa mới nhắc đến, kỳ thật là những gia tộc vô cùng lâu đời, đã tồn tại hơn mấy trăm triệu năm về trước.
Chỉ có điều, bởi vì Trái Đất trước đây xảy ra một đại tai họa, khiến cho toàn bộ linh khí ở trên hành tinh này đều hao mòn, biến mất.
Thế nên, hơn mấy chục triệu năm trước, phần lớn Cổ tộc đều đã lui vào bên trong thời không lĩnh vực, tạm thời phong ấn sơn môn.
Cho đến hôm nay, nhận thấy thời không đảo loạn, dường như có thứ đồ vật vô cùng đáng sợ muốn xuất thế.
Thế nên, thời không lĩnh vực mới lần nữa mở ra, tất cả các đời con cháu của cổ tộc cũng lần nữa được triệu hoán đi ra bên ngoài!”
Nghe được lời giải thích này của Linh Minh Nguyệt, trong lòng Tô Hỷ Lai nhất thời dâng lên một cỗ sóng to gió lớn.
Trước đây ở trên Đảo Rồng, anh đã từng nghĩ qua trên hành tinh này nhất định ẩn giấu một cái bí mật khủng khiếp nào đó.
Nhưng anh cũng không có cách nào tưởng tượng ra được, loài người vậy mà đã xuất hiện cách đây hơn trăm triệu năm.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ, dường như trước đây Trái Đất cũng không giống như bây giờ.
“Linh khí? Linh khí là thứ gì?”
Mặc dù trong lòng đã có một ít suy đoán, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn không muốn để lộ ra ngoài, một bộ vô cùng nghi hoặc, hướng về phía Linh Minh Nguyệt để hỏi thăm.
Thế nhưng, Linh Minh Nguyệt lúc này lại tỏ ý lắc đầu.
Hơn nữa bộ dáng còn có chút nhàm chàn nói ra.
“Thứ này, tôi có giải thích thì anh cũng không thể nào hiểu được.
Nhưng đại khái anh có thể hiểu rằng, nó so với không khí mà các anh hiện đang hít thở, phải cao cấp hơn gấp trăm ngàn lần, như vậy là được rồi!”
Biết Linh Minh Nguyệt là cố ý giấu giếm mình.
Nhưng thấy cô ta không muốn giải thích, thế nên Tô Hỷ Lai không có tiếp tục hỏi đến.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe không khỏi lộ ra một chút yên tĩnh.
Cả hai đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng ở trong lòng của mình.
“Anh…”
“Cô…”
Rất đột nhiên, cả hai người vậy mà đồng thanh hô lên.
Sau đó, trên khuôn mặt của Linh Minh Nguyệt hiện ra một chút xấu hổ, vội vàng nghiêng đầu để che giấu đi.
“Cô muốn hỏi gì, vậy hãy hỏi trước đi!”
Rốt cuộc vẫn là Tô Hỷ Lai phản ứng nhanh nhạy, vội vàng đem lời nói của mình nói ra.
Lúc này, Linh Minh Nguyệt cũng phục hồi lại bộ dáng bình thường.
Cô hơi liếc mắt nhìn anh một cái.
Sau đó, giọng nói mang theo mấy phần nghiêm túc, nói ra.
“Anh thật sự không muốn cứu con gái của mình ra ngoài hay sao? Với thực lực của anh hiện tại, đừng nói là đem con gái cứu ra.
Sợ rằng, anh vừa mới tới gần, liên bị bọn họ phát hiện ra được, tại chỗ giết chết cũng không biết chừng.”
Lời này của Linh Minh Nguyệt không phải là chỉ dọa suông, thật ra cô đã nhìn ra được tình huống ở trên người của Tô Hỷ Lai.
Chỉ có điều, cô làm như thế nào cũng không có nghĩ đến.
Kỳ thật, ở trên người của Tô Hỷ Lai còn có một cái Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, có thể thay đổi hoàn toàn cục diện khó khăn mà anh có thể đối mặt.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không có đem bí mật của mình nói ra.
Mà anh vẫn đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể đem người phụ nữ này hất ra.
Đối với thực lực của đám sát thủ, thật sự Tô Hỷ Lai cũng không lo lắng chút nào.
Dù sao, trên người anh còn có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, có thể trợ giúp cho anh thay đổi được tình thế.
Thế nhưng, cô gái này lại làm cho anh có một loại áp lực cực kỳ lớn.
Anh cũng không có nắm chắc, sau khi vận dụng năng lực đặc thù của Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, còn có thể đem Linh Minh Nguyệt áp chế.
Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi, trong đầu anh đột nhiên lóe lên tia sáng.
“Đúng rồi, không phải lần trước cô đã nói, nếu như tôi có việc gì cần, có thể nhờ cô giúp đỡ hay sao? Hiện tại, tôi đang có việc rất quan trọng, không biết cô có thể giúp đỡ bận rộn một chút được hay không?”
Đang nghĩ, lúc nữa cùng với Tô Hỷ Lai đem con gái của anh ta cứu ra ngoài, sau đó bàn một chút điều kiện với anh ta.
Ai ngờ, lúc này Tô Hỷ Lai đột nhiên mở miệng, nói ra yêu cầu của mình, để cho Linh Minh Nguyệt cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Người này, suy nghĩ cũng thật sự là quá mức rối tung đi?
Lúc này, đáng ra anh ta nên đề nghị mình đến giúp đỡ, cứu con gái của anh ta ra ngoài mới đúng.
Hiện tại, anh ta còn để mình bận rộn? Bận rộn cái việc gì, còn so với con gái của anh ta quan trọng hơn?