Đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa – Chương 104
“Cô… cô rốt cuộc là ai?!”
Mặc dù vẻ ngoài của người phụ nữ này hơi có phần giống với mẹ anh, nhưng Tô Hỷ Lai có thể khẳng định, người phụ nữ này hoàn toàn không có liên quan gì đến mẹ anh.
Bởi vì từ trên người của cô ta, Tô Hỷ Lai có thể ngửi thấy một loại mùi vị cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, sự xuất hiện hết sức trùng hợp của cô ta, càng để cho Tô Hỷ Lai thêm đề cao cảnh giác.
Thế nhưng, người phụ nữ này giống như không có nghe được câu hỏi của Tô Hỷ Lai.
Âm thanh của cô ta vẫn cứ nhàn nhạt, lạnh lùng hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào, dùng câu hỏi vừa rồi mới hỏi với Tô Hỷ Lai, lần nữa lặp lại.
“Anh có muốn cứu cô bé này tỉnh lại hay không?!”
Advertisement
Lần này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống.
Bởi vì, vừa rồi thông qua hệ thống, anh vậy mà không phát hiện ra trên người của Triệu Mẫn có bất kỳ vấn đề nào.
Chuyện này thật sự quá mức kỳ lạ.
Từ lúc có được hệ thống đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm giác nó mất linh.
“Đừng tìm kiếm, loại độc mà cô bé trúng phải, ngoại trừ chính người đã hạ độc ra, thì cũng chỉ có một mình tôi là có thể đem nó giải trừ được.
Nếu như anh không muốn nhìn thấy cô bé này chết bất đắc kỳ tử, thì tốt nhất hãy nên nghe lời khuyên của tôi, chấp nhận đề nghị mà tôi đưa ra!”
Không biết có phải vì nhìn thấy Tô Hỷ Lai liên tục không có đáp lại câu hỏi của mình hay không.
Mà lúc này, Linh Minh Nguyệt lại đột nhiên trở nên nói nhiều hơn thường lệ mấy câu.
Nhất thời, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi xuất hiện biến hóa.
Thế nhưng, anh cũng không có vội vàng đáp lời, mà đưa ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở trước mặt, giọng nói mang theo mấy phần trầm trọng.
“Rốt cuộc cô muốn điều gì ở tôi? Chỉ cần yêu cầu của cô thật sự không quá mức, thì bất kỳ điều gì tôi cũng có thể hứa với cô.
Nhưng mà, cô nhất định phải giải độc cho em họ của tôi ngay lập tức!”
Advertisement
Tô Hỷ Lai đã nhìn ra, người phụ nữ này rõ ràng là xuất hiện có mục đích.
Hơn nữa, kẻ hạ độc cũng không loại trừ chính là cô ta.
Với lại, loại thủ đoạn này thật sự quá mức cao minh, cho dù là với năng lực đặc thù của mình, ngay cả Tô Hỷ Lai cũng không thể nào phát hiện ra được, Triệu Mẫn từ lúc nào bị người khác hạ độc.
Có thể thấy, người phụ nữ này, hoặc là kẻ hạ độc.
Tất cả bọn họ đều có thực lực vô cùng đáng sợ.
So với những gì mà Tô Hỷ Lai hiểu biết về các loại sát thủ, cũng như người dị năng, thì dường như tất cả bọn họ đều không có được loại năng lực này?
“Anh đang sợ hãi! Hơn nữa, nỗi sợ này của anh mỗi lúc một lớn dần lên.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, sự phán đoán của anh đối với tình huống xung quanh, sẽ xảy ra sai lầm.
Thế nên, tôi vẫn muốn khuyên anh một câu thật lòng là, không cần lo lắng về tôi, mà hay lo lắng về sự an nguy của cô bé đang ở bên cạnh anh thì tốt hơn!”
Lời nói lúc này của Linh Minh Nguyệt giọng như mang theo một loại lực lượng thần bí nào đó, tức thì để cho Tô Hỷ Lai giật mình tỉnh lại.
Cả người của anh lúc này, đều đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì, vừa rồi vậy mà anh lại quên mất, vị trí mình đang đứng đã rời xa trung tâm thành phố, xuất hiện ở một nơi cực kỳ hẻo lánh.
Nơi này, Tô Hỷ Lai cũng chưa từng tới qua bao giờ?
“Lĩnh vực! Vừa rồi anh đang ở trong lĩnh vực của tôi.
Nếu như tôi muốn giết anh, thì vừa rồi anh đã chết đến không thể chết nào hơn.
Đây là sự khác biệt giữa tôi và anh.
Thế nên, anh cũng không cần phải nghi ngờ về thành ý của tôi!”
Nghe lời này, Tô Hỷ Lai càng thêm giật mình.
Mặc dù anh không biết rõ lĩnh vực là đồ vật gì.
Nhưng theo hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo phân tích, thì đây là một kỹ năng, chỉ có những tu sĩ tu luyện thuật pháp vào thời đại cổ xưa mới có thể sử dụng được.
Mà người phụ nữ đang đứng trước mặt anh lúc này, nhìn bề ngoài chỉ không quá ba mươi tuổi.
Thế nhưng, thực lực của cô ta lại mãnh mẽ đến đáng sợ như vậy, ngay cả hệ thống cũng không có cách nào nhìn thấu được.
“Vậy cô cuối cùng là ai? Vì sao lại đến đây để tìm tôi?!”
Rốt cuộc, Tô Hỷ Lai cũng không thể nhịn được, bắt đầu đem câu hỏi ở trong lòng nói ra.
Thế nhưng, ngay lúc đang muốn đáp lại câu hỏi của Tô Hỷ Lai, hai đầu lông mày của Linh Minh Nguyệt đột nhiên nhíu chặt lại.
“Hừ, chuột nhắt nơi nào, còn không mau hiện ra?!”
Lời này của Linh Minh Nguyệt không biết đang nói với ai.
Nhưng theo ánh mắt của cô ta nhìn lại, Tô Hỷ Lai đột nhiên phát hiện ra.
Không biết từ lúc nào, phía sau lưng của mình đã đứng đấy mấy cái bóng người.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng sát khí đằng đằng của bọn họ.
Rất rõ ràng, những kẻ này đều đến không thiện.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại xen vào chuyện của Liên Minh Sát Thủ chúng ta?”
Một người áo đen hơi có vẻ lớn tuổi, hướng về phía Linh Minh Nguyệt đưa ra chất vấn.
Thế nhưng, ánh mắt của Linh Minh Nguyệt lại tràn đầy dáng vẻ khinh thường, liếc lấy những kẻ đang mặc áo đen.
“Liên Minh Sát Thủ? Đây là cái tổ chức rách nát nào? Vì sao từ trước đến nay ta đều chưa từng nghe nhắc đến?”
“Ngươi…”
Những kẻ áo đen đều bị lời nói lúc này của Linh Minh Nguyệt làm cho chọc giận.
Thế nhưng, lời nói của bọn họ chỉ mới phát ra được nửa chừng, tên thủ lĩnh áo đen lại đột nhiên kinh hãi, hét lên.
“Không tốt, ả ta là cao thủ Thiên Cảnh, chúng ta chạy mau!”
Lời này của tên thủ lĩnh, nhất thời dọa cho đám sát thủ áo đen đều sợ đến mức hồn vía lên mây, bắt đầu co giò lên cổ cấm đầu mà chạy như bay.
Nhưng mà, lĩnh vực của Linh Minh Nguyệt đã thả ra.
Đám người này vừa mới chạy trốn ra ngoài được một đoạn, tất cả giống như bị thứ gì đó trói buộc, trực tiếp định trụ ở giữa không trung.
Ngay sau đó, âm thanh lạnh lùng của Linh Minh Nguyệt đột nhiên vang lên.
“Ta đã cho phép các ngươi chạy đi rồi sao? Hừ!”
Tiếng hừ này của Linh Minh Nguyệt vừa mới vang lên, tức thì thân thể của đám sát thủ áo đen đều nổ tung, hóa thành bọt máu, rơi vãi xuống đất.
Trên trận lúc này chỉ còn lại một mình tên thủ lĩnh áo đen là sống sót.
Thế nhưng, sắc mặt của hắn lúc này đã sợ hãi đến tái nhợt, ngay cả bước chân cũng không dám di chuyển đến nửa bước.
“Cút, trở về nói cho đại đầu lĩnh của các ngươi biết, người này đã được Linh tộc chúng ta bảo hộ.
Nếu như lần sau có kẻ nào dám ra tay với hắn và người bên cạnh của hắn.
Thì lúc đó, đừng nói là đám người các ngươi.
Cho dù là toàn bộ tổ chức sát thủ liên minh gì đó, cẩn thận bị ta san thành phế tích!”
Âm thanh này của Linh Minh Nguyệt mặc dù chỉ đều đều, không bộc lộ một chút dao động nào.
Nhưng lọt vào tai tên sát thủ áo đen còn sống sót duy nhất, thì lại chẳng khác nào một tiếng sấm rền.
“Vâng vâng, tiểu nhân đã biết rồi! Tiểu nhân nhất định sẽ đem lời này của ngài nói lại cho đại đầu lĩnh biết rõ!”
Nói xong lời này, thân hình của tên sát thủ áo đen nhanh chóng biến mất,t tranh thủ thời gian rời xa nơi này càng xa càng tốt.
Nhưng tên sát thủ này vừa đi được một lúc, Tô Hỷ Lai mới kịp thời phản ứng, vội vàng hô lên một tiếng.
“Nguy rồi, thuốc giải vẫn còn ở trên người của hắn!”
Tiếng hô này của Tô Hỷ Lai không khỏi để cho Linh Minh Nguyệt liếc mắt nhìn qua.
Nhưng mà, cô ta không có một chút bộ dáng vội vàng nào, có chăng chỉ là cười nhạt một tiếng.
Giống như, lúc này Tô Hỷ Lai ở trước mặt của cô ta chẳng khác nào lộ ra trò hề, vô cùng trẻ con.
Bị vẻ mặt này của Linh Minh Nguyệt nhìn đến, không hiểu vì sao trong lòng của Tô Hỷ Lai lại có một chút xấu hổ.
Sau đó, anh mới đưa tay sờ lên trên mặt của mình, cũng không biết là đang tìm kiếm thứ gì.
“Được rồi, đây là thuốc giải dùng để giải độc cho cô bé.
Anh hãy nhanh chóng đem nó rót cho cô bé uống.
Nếu như tiếp tục để cho thời gian kéo dài, tôi cũng không có cách nào đảm bảo, cô bé sẽ không phát sinh ra tình huống bất thường nào.”
Lần này, Tô Hỷ Lai nhanh chóng đem thuốc giải từ trên tay của Linh Minh Nguyệt tiếp được.
Nhưng mà, anh cũng không có làm theo những gì Linh Minh Nguyệt nói.
Đầu tiên, Tô Hỷ Lai cầm lấy lọ thủy tinh chứa lấy nước thuốc ở trong tay.
Sau đó, anh mới vô cùng cẩn thận, đem nắp bình mở ra, rồi đặt lên mũi để ngửi.
Ngay lập tức, một mùi gây mũi truyền đến, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi xanh mặt, suýt chút nữa là ho lên sặc sụa.
May là, phản ứng của anh cực tốt, nhanh chóng đem nắp bình này đóng lại.
“Đây là thứ gì? Vì sao lại khó ngửi như vậy?!”
Nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến, trên khuôn mặt của Linh Minh Nguyệt vậy mà hiện ra biểu lộ cực kỳ quái dị.
Ngay sau đó, cô vô cùng nghi hoặc, nhìn lấy anh ta.
“Chẳng phải, anh đã từng điều chế nước thuốc hay sao? Chẳng lẽ, anh không ngửi ra được thành phần thảo dược ở bên trong đó?”
Đột nhiên Linh Minh Nguyệt hỏi ngược lại, nhất thời để cho Tô Hỷ Lai hơi có vẻ lúng túng.
Sau đó, anh vội đưa tay sờ lên trên đầu, giả vờ ấp úng nói ra.
“Ờ thì, không phải bất kỳ một thầy thuốc nào, cũng có thể biết hết tất cả các loại thuốc mà bọn họ nhìn thấy được.
Huống hồ, tôi chỉ dựa trên một số phương pháp đặc thù, mới đem công thức lấy ra mà thôi.
Kỳ thật, tôi cũng không rành về chuyện này!”
Lời này của Tô Hỷ Lai cực kỳ thẳng thắn, nhưng nhìn bộ dáng của Linh Minh Nguyệt, rõ ràng là cô không tin.
Chỉ có điều, nếu như Tô Hỷ Lai đã cố ý giấu giếm, không muốn đem sự thật nói ra, cô cũng không tiện ép hỏi.
“Thuốc giải tôi cũng đã đưa đến tay, tùy anh có tin hay không.
Nếu như anh không tin, thì có thể tự mình nghĩ cách cứu cô bé kia tỉnh lại.
Ngược lại, nếu như tin tưởng tôi, thì anh hãy cho cô bé uống thuốc giải ngay lập tức.
Còn việc bên trong thuốc giải là thứ gì, đây là bí mật của tôi.
Cũng giống như anh, không thể tiện tiết lộ ra ngoài được!”
Nói ra lời này, thân hình của Linh Minh Nguyệt vậy mà đột nhiên hóa thành hơi nước, biến mất không thấy đâu nữa.
Chứng kiến một màn này, cộng với tất cả những gì vừa mới xảy ra, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm hoảng sợ không thôi.
“Rốt cuộc, cô ta là ai?”