Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 8: Thăm
Editor: Đờ
“Ta tới thăm ngươi chút.” Quý Nghiêu chân thành nói.
Dương Hạ nhìn vào mắt nó, phân biệt xem lời nói là thật hay giả, nói: “Làm sao mà Điện hạ hạ mình tới đây?”
Quý Nghiêu ngẩng nhìn, ngây thơ nói: “Chỗ của ngươi hình như tốt hơn chỗ ta nhỉ.”
Lãnh cung tuy rộng nhưng trang trí cũ kỹ, lạnh giá thê lương còn chẳng bằng căn phòng nhỏ ấm áp này.
“Điện hạ mau trở về đi thôi.” Dương Hạ nói: “Nếu bị phát hiện…”
Quý Nghiêu cam đoan nói: “Không đâu, ta cẩn thận lắm, bọn họ không phát hiện được.”
Nó nũng nịu như trẻ con: “Ta mới đến mà, Dương tiểu công công đừng đuổi ta đi.”
Mí mắt Dương Hạ giật giật, bình tĩnh nhìn Quý Nghiêu.
Quả nhiên là hoàng tử nơi lãnh cung, chẳng ai dạy dỗ, chẳng có một tí phong phạm hoàng gia nào nhưng bộ dạng làm nũng này khiến Dương Hạ chẳng thể đuổi nó đi được.
Đôi lông mày hắn nhăn lại.
Quý Nghiêu lại nói giọng tủi thân: “Công công chẳng muốn ta đến thăm thì ta đi về vậy.”
“Điện hạ à…” Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, mỉm cười: “Nô tài chỉ hơi thụ sủng nhược kinh.”
Quý Nghiêu lập tức nở nụ cười, đôi mắt cong cong, nhìn gương mặt tái nhợt của Dương Hạ, cơ thể gầy yếu nằm sấp dưới chăn.
Ngày thường hắn cẩn thận, tỉ mỉ chải tóc cài quan mạo giờ đã tháo cả ra, tóc xõa ra lại có vẻ đẹp trung tính nhu mì xinh đẹp.
Quý Nghiêu có một lại đòi thêm hai, di chuyển lại gần, hỏi nhỏ: “Có đau không?”
Dựa gần quá, Dương Hạ nhíu mày, nói: “Bôi thuốc rồi, không đau.”
Quý Nghiêu nhíu mày như là đau lòng lắm, lại nói như đã có kinh nghiệm lắm: “Nào có chuyện không đau, chắc chắn là phải đau rồi.
Khi còn sống mẫu phi đánh ta, mà sức của bà còn không mạnh bằng những kẻ đó đã khiến ta đau chết rồi.”
Dương Hạ im lặng một lát, đoạn nói: “Trân phi nương nương đánh Điện hạ ư?”
Quý Nghiêu lập tức che miệng lại, chỉ nhìn Dương Hạ bằng đôi mắt đen thăm thẳm, hơi buồn bã, nói: “Công công đừng nói cho người khác biết nhé.”
Dương Hạ gật đầu.
Quý Nghiêu nói với Dương Hạ như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ: “Khi còn nhỏ, lúc không vui mẫu phi sẽ đánh ta.
Không thuộc bài cũng bị đánh.
Nhưng mẫu phi cũng vì ta thôi, bà muốn ta có thể khiến phụ hoàng vui vẻ nhưng phụ hoàng chưa bao giờ tới cả.”
Dương Hạ nghe giọng nói vẫn lẫn vài nét trẻ con, ngữ điệu đứa bé rõ ràng rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng trong veo nhưng lại làm Dương Hạ hơi khó chịu, trong lòng như có gợn sóng.
Dương Hạ lơ đễnh nói: “Hẳn là Điện hạ đã chịu khổ nhiều.”
Quý Nghiêu đáp: “Công công tốt với ta, sau này nhất định ta không để người khác bắt nạt công công.”
Dương Hạ ngẩn người, không biết nên khóc hay cười, cong cong khóe miệng: “Điện hạ nói thật ư?”
“Thật mà.” Quý Nghiêu chân thành nhìn Dương Hạ, trong lòng lại hiện ra hình ảnh hắn ghét bỏ lại đề phòng mình, ngọt ngào đáp: “Công công tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với công công.”
Dương Hạ nói: “Vậy nô tài tạ ơn Điện hạ trước.”
Hai người nhìn nhau.
Quý Nghiêu nhìn đôi mắt đẹp của Dương Hạ, hàng mi dài, khóe mắt cong cong, vốn là vẻ đẹp lạnh lùng mà vẻ mặt người nọ lại ngoan như một chú mèo con khiến nó chẳng kiềm lòng được mà sờ má Dương Hạ.
Hắn tránh đi theo bản năng, kêu lên: “Điện hạ?”
Quý Nghiêu ngẩn người, cứ tự nhiên mà sờ tóc Dương Hạ, nói: “Công công phải dưỡng thương thật cẩn thận, nhìn công công như thế này lòng ta đau như cắt.”
Giọng điệu thân thiết vô cùng lại có sự nhẹ nhàng của người thiếu niên chẳng thể khiến người ta ghét bỏ, tự nhiên như không có gì.
Đầu ngón tay vô tình đụng vào chiếc cổ trắng mịn.
Dương Hạ cứng đờ, lập tức né đi lại ảnh hưởng đến vết thương trên eo, trên mông đau đến kêu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngón tay Quý Nghiêu dừng lại, không ngờ rằng hắn sẽ phản ứng thái quá vậy, luống cuống: “Công công à…”
Một lát sau Dương Hạ đỡ đau, ấm ách nói: “Nô tài không sao, Điện hạ về trước đi.”
Quý Nghiêu chán nản “ừ” một tiếng, thấy Dương Hạ không cả nhìn mình còn nói tiếp: “Xin lỗi, chân tay ta vụng về quá.”
Dương Hạ lúc này mới ngẩng lên nhìn Quý Nghiêu, nhẹ nhàng cười với nó: “Không trách Điện hạ.”
Quý Nghiêu nhìn vành mắt hắn đỏ ửng lên từ lúc nào, chẳng ngờ rằng người này ngoan độc với người khác như vậy mà bản thân lại sợ đau.
Quý Nghiêu thở phào, nói: “Ta về đây.”
Dương Hạ nói: “Điện hạ đi thong thả.”
Quý Nghiêu ngồi bên giường, dém chăn cho Dương Hạ, dính người như đứa trẻ thèm kẹo: “Công công khỏe lại nhất định phải tới gặp ta nhé.”
Dương Hạ nói: “Được.”
Lúc này Quý Nghiêu mới cảm thấy thỏa mãn..