Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 7: Ta Tới Thăm Ngươi Chút
Editor: Đờ
Đối với câu nói báo đáp của Quý Nghiêu, trên mặt Dương Hạ tỏ vẻ cảm động lắm nhưng trong lòng lại chẳng mảy may để ý.
Hắn giúp Quý Nghiêu với ý đồ khác.
Đời trước, nguyên Hoàng hậu của Hoàng đế mất sớm, Hoàng hậu sau là do một tay Dương Hạ đẩy lên, hạ sinh được con trai trưởng, đến khi Hoàng đế băng hà vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa quá ba tuổi.
Dương Hạ cố ý phò đứa nhỏ này đăng cơ.
Tiết, Thích cầm đầu các thế gia lập con cả do Thích quý phi sinh làm Thái tử, đấu đến mức ngươi chết ta sống, cuối cùng người thắng lại là Quý Nghiêu.
Đây là cây kim trong lòng Dương Hạ.
Nội quan giám tự nhiên hắt chậu nước bẩn, Khang Bình bị Ty lễ giám chỉ thẳng vào mũi mà mắng, tức giận vô cùng, tra xét từ trên xuống dưới Nội quan giám.
Dương Hạ làm việc cẩn thận, dĩ nhiên là không để lại nhược điểm gì.
Tra đi xét lại ra được vài tiểu hoạn quan có dị tâm, sau khi Khang Bình ra lệnh xử đánh hết cả thì bị đưa đến Hoán y cục(1).
Vết máu trong viện chưa khô, từng người trong Nội quan giám đều hết sức bất an.
Dương Hạ hành sự khéo léo, lại biết đưa đẩy, vô tình lại mua chuộc được biết bao nhiêu người.
Qua chuyện này, Lục Khởi coi Dương Hạ như ân nhân cứu mạng, lại càng ra tín hiệu muốn thân cận.
Lòng Dương Hạ hiểu rõ.
Trong cung quạnh quẽ, đủ loại hoạn quan và cung tỳ sưởi ấm cho nhau.
Nhưng, dù là đời trước hay đời sau Dương Hạ cũng chẳng mảy may thích thú, không có hứng.
Nhưng điều này cũng không cản trở việc hắn coi Lục Khởi là cây thang để trèo lên.
Người đã động lòng thì chẳng đắn đo.
Cô nàng chẳng che giấu được tâm tư, cũng chẳng thể đè nén.
Dương Hạ cứ như gần như xa khiến Lục Khởi lo được lo mất, không kiềm nổi lòng mà tỏ bày cùng quý phi, điều Dương Hạ sang cung quý phi.
Chuyện này đến tai Khang Bình khiến gã không hài lòng, Dương Hạ cũng ngẩn ngơ, cũng hơi bực khi cô nàng lại gây phiền toái cho hắn.
Khang Bình đánh giá Dương Hạ trên dưới, tiểu hoạn quan đang tuổi lớn, vẻ ngoài đẹp đẽ, ngoan ngoãn, lại biết việc, là một mầm non có triển vọng.
Đứa trẻ một tay gã dạy dỗ, lại đương tuổi hoa, Khang Bình bỗng thấy buồn bã, lại ghen tị.
Gần đây Dương Hạ làm việc quá tốt, kể cả gã cũng chẳng soi mói được, không hiểu sao gã cảm thấy nhìn không thấu, nếu Dương Hạ có dị tâm thì – nhất thời, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng gã.
Dương Hạ như bị kim châm vào lưng, nhìn ánh mắt hoài nghi của Khang Bình, quỳ sụp xuống, mắt ửng đỏ, trào lệ, có vẻ đầy hoảng sợ và luống cuống.
Hắn mất bao công mới để lão thái giám này không nghi kỵ nữa.
Nhưng Khang Bình vẫn cứ tìm cớ, đánh Dương Hạ mấy gậy.
Dương Hạ biết đây là cảnh cáo, đành phải chịu.
Ngày mùa đông khắc nghiệt, hai mươi trượng khiến Dương Hạ suýt thì ngất đi.
Nhiều năm rồi hắn chưa phải nếm nỗi đau da thịt, trừ một đao trước khi chết kia.
Nhát đao ấy đau tận xương tủy, khiến hồn phách run rẩy khiến Dương Hạ nhớ lại mà sợ hãi.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý, một trượng đối với Dương Hạ lại đau đớn gấp bội, chẳng thể chịu đựng được.
Đến bây giờ Dương Hạ mới biết mình sợ đau đến thế
Lục Khởi lúc sau mới biết tin, chạy đến chỗ Dương Hạ.
Nhìn hắn nằm bất động trên giường, Lục Khởi vừa giận lại vừa đau lòng, nước mắt trào ra, lại hận Khang Bình thêm mấy phần.
Dương Hạ nhẫn nại nói mấy câu trấn an cuối cùng cũng tiễn được người đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, sắc mặt hắn mới trầm xuống, thở hắt ra vì đau.
Hắn chôn mặt xuống gối, trong lòng lại ghi sổ thêm cho lão thái giám kia.
Dương Hạ ngủ quên mất, đang mơ màng thì đột nhiên phát hiện có người nhìn mình.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một đôi mắt đen thăm thẳm.
Một đứa nhỏ nằm úp sấp bên cạnh giường, nhìn chằm chằm hắn.
Trái tim Dương Hạ nảy lên, cả người căng thẳng, dường như không phân biệt được đang ở kiếp trước hay kiếp này, mở mắt lớn, vẻ mặt đầy sự đề phòng và phiền chán.
Chính vẻ mặt này làm Quý Nghiêu nhớ rất lâu, khắc ghi trong lòng.
Quý Nghiêu nghĩ mãi không ra, thấy bộ này của Dương Hạ khác hẳn vẻ hiền hòa, bình tĩnh, dịu dàng thường ngày, giống như là con thú nhỏ đang sợ hãi vậy, chơi vui thật nhưng sợ Dương Hạ kêu lên đành che miệng hắn lại, nói nhỏ: “Công công, ta đây.”
Lòng bàn tay dán lên đôi môi mềm mại, chạm vào đôi má cũng mịn màng hơi lạnh vì ngủ lâu, sờ thích biết bao.
Đôi mày Dương Hạ hơi nhăn lại, một lúc sau mới cất giọng: “Điện hạ đó à…”
Giọng cũng yếu ớt quá, Quý Nghiêu nghe mà thích, nhiệt độ phả ra như lông chim gãi gãi khiến nó hưng phấn lên.
Quý Nghiêu lại gần, không đành lòng nhưng vẫn phải buông tay, nói: “Ta tới thăm ngươi chút.”
***
(1) Phòng giặt đồ.