Chẳng Màng

Chương 56: Kết Tên Của Bọn Họ Vĩnh Viễn Lưu Lại Trong Sử Sách


Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 56: Kết Tên Của Bọn Họ Vĩnh Viễn Lưu Lại Trong Sử Sách


Editor: Đờ
Hôm sau Dương Hạ gặp Quý Hoàn.

Quý Hoàn ngồi bên cửa sổ uống thuốc.

Hắn ta đã gầy đi nhiều, hai má trắng bệch, những ngón tay gầy guộc, nhìn có vẻ cô độc.

Dương Hạ giơ tay hành lễ, kêu một tiếng Bệ hạ.

Quý Hoàn liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng, không gọi dậy cũng không gọi hắn tới.

Dương Hạ tự đứng thẳng dậy, nhìn Quý Hoàn, nói: “Bệ hạ, Lý công công tự sát rồi.”
Tay Quý Hoàn run lên, nhìn Dương Hạ kinh ngạc: “…!Ngươi nói gì?”
Dương Hạ chẳng tỏ vẻ gì, nhắc lại: “Lý Thừa Đức, Lý công công đêm qua đã tự sát ở Ty lễ giám, treo cổ bằng ba thước lụa trắng.”
Hắn tự báo tin tức từ sau khi trở lại cung từ Thành vệ doanh.

Dương Hạ rời đi không lâu Lý Thừa Đức đã thắt cổ, im lặng mà chết, đến khi thi thể bị phát hiện đã cứng ngắc rồi.

Sắc mặt Quý Hoàn tái nhợt, hỏi: “Ngươi giết lão?”
Dương Hạ nhìn lên, thản nhiên đáp: “Không phải ta, lão tự sát mà.”
Quý Hoàn ném mạnh chén thuốc về phía Dương Hạ.

“Choang” một tiếng, chén thuốc vỡ làm năm, bảy mảnh dưới chân hắn, có mảnh vỡ bắn lên xẹt qua mu bàn tay Dương Hạ, để lại một vết máu.

Dương Hạ đau, giơ tay lên, nhìn mu bàn tay dính máu, hỏi: “Bệ hạ, hả giận chưa?”
“Hả giận?” Quý Hoàn cười đầy thê thảm, oán hận nhìn chằm chằm Dương Hạ: “Ngươi và Quý Nghiêu phản bội Trẫm như vậy, Trẫm chỉ hận không thể giết các ngươi!”
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, nghĩ, vốn là thế, vốn nên như thế.

Nghĩ vậy nhưng lòng hắn lại trở nên vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng tới mức hắn cũng phải ngạc nhiên.

Dương Hạ đi từng bước về phía Quý Hoàn.

Quý Hoàn cả giận nói: “Ngươi cút đi cho Trẫm!”
Dương Hạ không nói gì.

Quý Hoàn tức giận tới mức cổ họng phát tanh, vỗ mạnh lên mặt bàn: “Dương Hạ, ngươi dám hành thích vua à?”
Dương Hạ từ từ đáp: “Bệ hạ lo lắng quá rồi, Hạ Chi không dám.”
Miệng Quý Hoàn ngập tràn mùi máu, hắn ta cố nén nuốt xuống, cười khẩy: “Không dám ư? Có chuyện gì các ngươi không dám làm!”
Dương Hạ bình tĩnh nói: “Bệ hạ thật ra không cần đuổi quý nhân đi, để nàng đi cùng ngài đoạn đường cuối cùng này không được à?” Hắn nhìn vẻ mặt Dương Hạ dần trở nên khó coi: “Như vậy nàng cũng không khờ đến mức sẽ ra tay với ta.”
Quý Hoàn nắm chặt lấy cổ tay hắn, hỏi: “Uyển Uyển, ngươi làm gì Uyển Uyển rồi?”
Cuối cùng Dương Hạ cũng mỉm cười, bất cần mà nhìn mu bàn tay đang đổ máu của mình: “Bệ hạ nghĩ sao?”

“Dương Hạ!” Quý Hoàn vừa cuống vừa giận, phun ra một búng máu.

Máu dính lên trang phục nội thị của Dương Hạ, có mấy giọt dính lên mu bàn tay, ấm ấm nóng nóng: “Ngươi đừng động vào nàng…”
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, mặt không biến sắc.

Quý Hoàn lảo đảo, dường như đứng không vững nữa, lúc này Dương Hạ mới đỡ lấy hắn ta.

Quý Hoàn vịn vào cánh tay hắn, nắm chặt, hai má trắng bệch.

Dương Hạ mỉm cười, nói nhỏ: “Đùa Bệ hạ thôi, sao mà sốt ruột quá vậy.”
Quý Hoàn nhìn chằm chằm Dương Hạ, Dương Hạ đỡ hắn lại phía giường, vừa đi vừa nói: “Nàng vẫn còn đang sống tốt.”
Quý Hoàn thở gấp, giọng khàn khàn: “Ngươi đừng động vào nàng, coi như…” Hắn ta nhắm mắt lại: “Coi như nể cảm tình Trẫm và ngươi khi xưa, đừng kéo nàng vào.”
Dương Hạ nói: “Cái này còn phải xem Bệ hạ.”
“Vốn là Lý công công có thể an ổn mà cáo lão về quê dưỡng già, nếu Bệ hạ không ra mật chiếu, Trần đại nhân, Khâu đại nhân, An Quốc công cũng sẽ không dính tai bay vạ gió, cả nhà gặp họa.” Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, vẻ mặt vẫn ôn hòa như xưa mà ánh mắt đã lạnh băng khiến Quý Hoàn như bừng tỉnh, rét run cả người, trái tim đau đớn.

Quý Hoàn nói: “Vài năm nay ngươi vẫn luôn lừa Trẫm sao?”
Dương Hạ cười khẽ, nói: “Sao mà coi như lừa được, trong cung vốn thế mà, trước kia Bệ hạ sống an nhàn quá, nếu Bệ hạ có một chút thủ đoạn như Thái hậu mọi chuyện cũng không đi đến kết cục hôm nay.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như trước kia khi hai người quân thần tâm sự chẳng điều gì giấu diếm nhau.

Quý Hoàn thẫn thờ nghĩ có lẽ chỉ có hắn ta là không giấu điều gì.

Dương Hạ nói: “Bệ hạ, kiếp sau đừng làm đế vương nữa.”
“Thuốc của Bệ hạ đổ hết rồi, ta sẽ sai cung nhân nấu chén khác.” Dương Hạ lại thi lễ, từ từ đi ra ngoài.

Cửa điện đóng lại, tiểu nội thị tinh mắt thấy tay hắn, tiến đến hỏi: “Đốc công, mời Thái y tới cho ngài không ạ?”
Dương Hạ nhìn mu bàn tay, nói không cần.

Hắn dùng tay trái lau máu Quý Hoàn bắn lên, vươn lưỡi liếm, máu người khác cũng chẳng khác của mình là bao.

Kẻ ác cũng được, người tốt cũng vậy thôi, trừ một tấm lòng thâm độc giấu dưới lớp da thì cũng chẳng khác gì nhau.

Chưa qua hai ngày, Cẩm y vệ truyền tin đến đã giết Trần Ý và Khâu Minh Sách tại chỗ, trên người không soát thấy mật chiếu.

Con trai nhỏ của An Quốc công bị người đi đường phát hiện, là khâm phạm bỏ trốn, vì lấy lòng Dương Hạ bị quận thủ địa phương bắt, áp giải nhập kinh.

Con trai thứ hai chết trong tay Tiêu Bách Niên, trên người chỉ có mật chiếu mà không có Hổ phù.

Không cần nói nữa cũng biết, Hổ phù trong tay Đại công tử nhà An Quốc công.

Tin đưa về Yến đô, Tiêu Bách Niên cho vài Cẩm y vệ nhạy bén theo dõi Đại công tử, những người khác rút cả về.

Ngày ngày bình yên trôi qua.


Vào một đêm trăng tròn nọ, trong kinh chính thức loạn lên.

Trăng sáng vằng vặc, sương bạc lạnh lẽo.

Mọi chuyện dường như đã được sắp xếp thỏa đáng.

Dương Hạ và Quý Nghiêu đều ở trong cung.

Độc đã xâm nhập vào phủ tạng, Quý Hoàn sắp không trụ được nữa, nằm trên giường, cơ thể suy yếu như giây tiếp theo sẽ ra đi.

Ở trong cung còn có vài cựu thần, bao gồm cả Tạ lão Hầu gia, cô đơn quỳ ngoài viện, tất cả đều có vẻ mặt đau khổ như cha mẹ sắp chết.

Bên ngoài cửa cung là một mảnh trời khác.

Trên con đường dài nhà nào cũng đóng cửa thật chặt, e sợ như cá trong chậu, chẳng hề đèn đuốc sáng trưng như ngày xưa.

Tắt đèn, trông có vẻ âm u đáng sợ.

Bắc phủ vệ là vòng phòng tuyến thứ nhất của Hoàng thành.

Cấm quân là vòng thứ hai.

Dường như vọng lại tiếng chém giết và tiếng đao kiếm va chạm xa xa trong cung, vó ngựa vang lên, dường như đất trời Hoàng thành sắp thay đổi.

Quý Nghiêu và Dương Hạ ngồi ở trước giường rồng.

Bọn họ không ai nói gì, im lặng nhìn Quý Hoàn đang nằm trên giường.

Quý Hoàn như chiếc đèn cạn dầu, hai gò má hóp lại, độc ngấm vào phế phủ, đôi môi tái nhợt tím tái.

Quý Hoàn cuối cùng cũng không lập Thái tử, không viết di chiếu, dường như hắn ta muốn dùng cách này để xả hết tuyệt vọng và oán hận không thể hiện trong lòng.

Hắn ta muốn bọn chúng phải bị bêu danh cả đời.

Quý Nghiêu đột nhiên nói: “Công công, ta muốn ở riêng với Hoàng huynh một chốc.”
Dương Hạ ngẩng đầu nhìn y rồi lại nhìn Quý Hoàn, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Trong điện lại càng im lặng, ánh nến để lại vệt sáng dài, từng vệt từng vệt soi rọi.


“Có phải Hoàng huynh hận em lắm không?” Quý Nghiêu tự hỏi.

Nói rồi y nở nụ cười, đến bên cạnh giường rồng như trẻ con đang tìm người lớn làm nũng, quỳ xuống cạnh giường, nói: “Nếu là em, em cũng hận lắm nhưng em sẽ chẳng cho người khác cơ hội làm vậy.”
Y nói: “Hoàng huynh, anh là người khờ dại, lương thiện nhất mà em từng thấy.

Khi còn nhỏ, Mẫu phi lúc điên điên khùng khùng cứ chửi Thái hậu ác độc, âm mưu đầy mình, lòng toàn điều xấu mà anh nói xem, sao anh lại cứ tốt như vậy?”
“Nhưng anh tốt thì sao?” Quý Nghiêu chống tay lên giường, chống cằm, giận dữ nói: “Chỉ có một người được làm Hoàng đế thôi.”
“Hoàng huynh, anh chắn đường em.”
Quý Nghiêu vừa cười vừa nhìn Quý Hoàn nói: “Hoàng huynh, khi còn bé em mơ một giấc mơ.”
Đây là điều y chưa từng kể với ai, kể cả Dương Hạ.

“Em mơ em làm Hoàng đế.” Quý Nghiêu nhíu mày, mặt đầy vẻ hoảng sợ hiếm thấy: “Trong mơ chỉ có em ngồi ở ghế rồng phía cao kia, bên cạnh không có ai cả.”
“Bên dưới cũng không có kẻ nào.”
Chỉ có bóng đêm vô tận và cô độc.

Y như bị nhốt trong chiếc lồng đẹp đẽ, quý giá, mũ miện với chuỗi ngọc nặng nề đè nặng y.

Cô độc lạnh băng đến khắc cốt ghi tâm, khiến người ta nghẹt thở.

Giấc mơ kia như một lời tiên tri đáng sợ.

Quý Nghiêu ít khi sợ hãi điều gì nhưng sau khi tỉnh lại mồ hôi lạnh của y chảy ròng ròng, cảm giác cô độc trong giấc mơ quá vô vọng, dường như đây là tương lai của y.

Quý Nghiêu sợ lắm.

Mãi tới khi y nhìn thấy Dương Hạ.

Mùa rét đậm năm ấy, Quý Nghiêu bò lên đầu tường, vừa liếc mắt đã thấy Dương Hạ, Dương Hạ ngửa mặt lên, cười với y.

Mùa đông ấy, mặt trời tỏa ra hơi ấm, người thiếu niên nội thị với làn da trắng ngần, đôi mắt xinh đẹp, gương mặt cười lên có thể mê hoặc người khác, tinh khiết, mềm mại vô cùng.

Kể cả khi y biết đó đều là giả dối.

Quý Nghiêu nói khẽ: “Hoàng huynh, em sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như trong mơ đâu.”
Có chết y cũng sẽ buộc Dương Hạ ở bên cạnh mình.

Một đêm này dài quá, đồng hồ nước rơi từng giọt tí tách.

Tiếng hô kéo tới Hoàng cung.

Từng cửa cung bị phá hỏng.

Người trong cung hoảng sợ, cựu thần quỳ ngoài cửa cung cũng nhìn nhau đầy bất an.

Lòng Dương Hạ vẫn không hề sợ hãi, bình tĩnh đến lạ.

Nắng sớm nhẹ nhàng xuất hiện, Mặt Trời dần lộ diện phía Đông.


Ánh ban mai chiếu lên tường hồng ngói lưu ly trong cung, vờn quanh mái cong tinh xảo.

Đột nhiên tiếng bước chân từ xa lại gần ở đâu tới, Tiêu Bách Niên và mấy thống lĩnh cấm quân xuất hiện trong tầm mắt Dương Hạ.

Trái tim đột nhiên rơi xuống.

Dương Hạ không tiếng động mà thở hắt ra.

Trên người bọn họ đẫm máu, tất cả quỳ xuống mặt đất, cất giọng: “Trời phù hộ Đại Yến ta, giặc đã đền tội, chúng thần may mắn không làm nhục mệnh!”
Bỗng có âm thanh làm rung động lòng người, chậm rãi truyền tới.

Cánh cửa phía sau từ từ bị mở ra, Quý Nghiêu xuất hiện, mặt không biểu cảm, khẽ nói: “Hoàng huynh băng hà.”
Dương Hạ giật mình, xung quanh đã có những tiếng khóc vang lên.

Dương Hạ hoảng hốt nhìn Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, không lảng tránh.

Đế vương băng hà là phải khóc.

Một lúc lâu sau, có cựu thần nén dòng lệ, hỏi: “Bệ hạ có di chiếu chăng?”
Quý Nghiêu đáp: “Hoàng huynh bệnh nặng, không thể mở miệng lập di chiếu.”
Chợt, có đại thần lại hỏi: “Nước không thể một ngày không có vua, Vương gia có công dẹp yên phản loạn, anh minh cơ trí, cựu thần cung thỉnh Vương gia đăng cơ!”
Quý Nghiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Hạ.

Dương Hạ nhắm mắt, lui nửa bước, hành một đại lễ, dài giọng nói: “Khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Dương Hạ vừa tỏ thái độ, các âm thanh tỏ ý thần phục vang lên.

Quý Nghiêu vẫn hồn nhiên mặc kệ như không nghe thấy, tiếng lạy chầu càng lúc càng vang xa.

Nhưng chỉ giây lát sau y cúi xuống, đưa tay cho Dương Hạ.

Hắn ngước lên, chạm phải ánh mắt chăm chú của Quý Nghiêu, trái tim run lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà nắm lấy tay Quý Nghiêu.

Trong phút chốc, Dương Hạ như cuối cùng mới dẫm lên đất bằng, như cảm thấy đời này mới sống lại một cách chân thật.

Hắn sẽ không chết vào năm Quý Nghiêu đăng cơ.

Hắn còn con đường rất dài để ý, cho dù là tốt hay xấu, Quý Nghiêu và hắn đã ở bên nhau rồi.

Mùi máu tanh trong cung quá nặng, Quý Nghiêu và Dương Hạ như bước trên núi thây bể máu, những âm thanh và người xung quanh đã đi xa.

Từ nay về sau, mang tiếng cũng được, để tiếng xấu muôn đời cũng được, tên bọn họ mãi mãi lưu lại trong sử sách, dính cùng một chỗ, đến chết không rời.

***
Đoán xem ai vừa hoàn chính văn nào:) vì bộ này nặng nề quá nên tui sẽ làm 1 bộ ngắn ngắn đáng yêu khác để cân bằng:)) tại đợt này thất tình phải kiếm bộ tình yêu cute hột me nào làm mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.