Chẳng Màng

Chương 55: Ta Đây Sẽ Theo Điện Hạ Cùng Xuống Suối Vàng


Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 55: Ta Đây Sẽ Theo Điện Hạ Cùng Xuống Suối Vàng


Editor: Đờ
Quý Hoàn không hề tin tưởng Dương Hạ, Quý Nghiêu nữa, cả hai đều hiểu nhưng chẳng ai bóc trần, cứ duy trì sự cân bằng vi diệu này.

Đêm mưa.

Cửa Ty Lễ Giám đóng chặt, khi cấm quân xông vào Dương Hạ đang đứng ngoài cửa, nội thị phía sau che ô cho hắn.

Nước mưa tí tách rơi xuống khỏi tán ô, rơi xuống đất tạo thành vòng nhỏ.

Tối nay hắn khoác áo choàng trên vai, mắt không gợn sóng mà nghe tiếng đao kiếm và tiếng kêu thảm thiết bên trong.

Thẳng đến khi nội thị khom người nói: “Đốc công, mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ.” Dương Hạ mới nhấc chân đi vào.

Đi qua hành lang thật dài, các thi thể trên mặt đất đã được lôi gọn sang, để lộ một con đường máu.

Hai bên hành lang đã được thắp đèn, hoạn quan quyền to ngày xưa của Ty lễ giám giờ mặc áo lót trắng, gương mặt già nua trắng bệch, đầy chật vật gầy như cành khô rơi rụng.

Dương Hạ nhìn lão, vuốt cằm mỉm cười: “Lý đốc công, lâu lắm không gặp.”
Lý Thừa Đức nghiến răng nghiến lợi: “Dương Hạ!”
Dương Hạ không hề để ý, nói: “Phải nói, để có ngày hôm nay thì ta cũng ít nhiều nhờ đốc công ra tay trợ giúp, trong lòng ta vô cùng cảm kích.”
“Phì, thằng ranh!” Lý Thừa Đức lạnh lùng: “Muốn giết muốn chém thì ra tay đi, đừng lắm mồm.”

Dương Hạ nhíu mày, vỗ tay: “Ta cũng không biết công công kiên cường khí khái như vậy đấy, hình như là ta coi nhẹ đốc công.”
“Ngần này tuổi rồi đốc công nên dưỡng già đi thôi, sao cứ muốn quản chuyện ở trong cung thế, giả vờ câm điếc như trước không tốt à?” Dương Hạ xoay người ngồi trên chủ vị, nhìn Lý Thừa Đức.

Đời trước Lý Thừa Đức cáo lão về quê, rời khỏi Yến đô, không xảy ra chuyện hôm nay.

Đời này mọi chuyện đã thay đổi, vận mệnh của mọi người đều lệch hướng.

Lý Thừa Đức cười lạnh lùng: “Ta tuy là hoạn quan nhưng cũng biết hai chữ “trung quân”! Bọn giặc nhà ngươi đầu độc quân vương, âm mưu soán vị, làm loạn nhân thần, ngày sau nhất định không được chết tử tế!”
Dương Hạ nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng người hôm nay phải chết là đốc công mà.”
Lý Thừa Đức cứng họng không nói lời nào.

Nội thị trong cung có mười phần thì có đến bảy, tám phần đều nghe lệnh Dương Hạ, còn dư lại một ít về dưới trướng của Lý Thừa Đức ở Ty lễ giám.

Vốn là Dương Hạ không động chạm gì đến lão, nhưng có nội thị giúp Trần Uyển Uyển trốn đi đương nhiên mục tiêu của Dương Hạ chuyển hướng về phía Lý Thừa Đức.

Đêm mưa hơi lạnh, ngón tay Dương Hạ cũng lạnh, rót chén trà thì nước trà cũng đã nguội ngắt, ngửi thấy là trà cũng không phải loại ngon, hắn để sang một bên.

Dương Hạ nói: “Suy cho cùng chúng ta cũng là đồng liêu, ta cũng chẳng muốn làm khó đốc công, chỉ cần đốc công nói cho ta, trừ việc cứu Trần Uyển Uyển thì Bệ hạ còn sai ngươi làm gì thì ta sẽ để đốc công an nhiên mà cáo lão.”
Sau hôm gặp mặt Quý Nghiêu đó, Dương Hạ phát hiện ra Hổ phù của Quý Hoàn đã biến mất.

Từ xa xưa, ở Nam Yến, gặp Hổ phù như gặp vua, có thể điều động hơn mười vạn quân.


Từ khi Quý Hoàn bị bệnh, cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt, triều thần muốn vào cung diện thánh, là gặp Hoàng đế, Dương Hạ cũng có mặt ở đó.

Hiện giờ Hổ phù biến mất, chỉ có thể là do Quý Hoàn bí mật đưa ra ngoài.

Quý Hoàn không ra khỏi cung được, người giúp đỡ hắn ta chỉ có thể là Lý Thừa Đức.

Lý Thừa Đức cười khẩy: “Ngươi hôm nay đã đồ sát Ty lễ giám của ta làm sao có thể để yên cho ta rời đi, tưởng ta già rồi lẫn ư?”
Dương Hạ nghiêng đầu cười, nói khẽ: “Đốc công nói có lý, thế thì nếu đốc công phối hợp thì ít nhất ta có thể cho lão chết có thể diện một chút.”
Lý Thừa Đức cười nhạt: “Ta sớm nghĩ tới ngày hôm nay, chẳng qua là chết thôi mà.”
Dương Hạ “A” một tiếng, nhìn Lý Thừa Đức, gương mặt đẹp nhuộm ý cười: “Ta nghe nói công công vẫn ở lại trong cung là vì tìm một thứ bảo bối ở Yến đô.”
Sắc mặt Lý Thừa Đức biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi…”
Dương Hạ gõ gõ ngón tay trên bàn, mỉm cười: “Trùng hợp chưa, ta đã tìm thấy giúp công công rồi.”
Lý Thừa Đức nhìn chằm chằm hộp gỗ kia.

“Người năm đó hạ đao cho công công là Hà Nhất Đao của Yến đô, hắn đã chết mười năm trước rồi, hiện giờ sự nghiệp của hắn do con trai kế thừa.

Người này mê tín, không nên thân, mấy năm gần đây gia đình thường xuyên phải di chuyển, đồ đạc linh tinh cũng lạc đi nhiều, lúc đốc công tìm lại bọn họ nói đã vô ý làm mất rồi đúng không? Đúng không đốc công?” Giọng Dương Hạ bình tĩnh, hắn nhìn Lý Thừa Đức, nói tiếp: “Hắn ta không biết Hà Nhất Đao có một thói quen…!chôn đồ ở sân sau nhà cũ.”
Lý Thừa Đức nắm chặt tay, lạnh lùng: “Nói miệng không có bằng chứng, ai biết là có phải ngươi nói bậy không!”
Dương Hạ đáp: “Trên hộp gỗ có khắc tên, có phải tên trước khi vào cung của đốc công là Lý Tuy Ấn không?”

Mặt Lý Thừa Đức trắc bệnh, vai run run, người như héo hon đi mấy phần, oán hận nhìn Dương Hạ, mắng: “Dương Hạ! Ngươi làm việc ác độc như thế không sợ tổn hại âm đức à?”
Hoạn quan sau khi bị chém một đao, lục căn(1) không được đầy đủ, sau khi có tiền một chút ai cũng muốn chuộc thứ này lại, để sau khi khuất núi bỏ vào hạ táng cùng, nếu không đến chết cũng không được trọn vẹn, không lên được đường luân hồi, phải trở thành cô hồn dã quỷ.

(1) Lục là sáu, căn là giác quan, Lục căn là sáu giác quan của con người, gồm có: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn và Ý căn, tương ứng với Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.

Dương Hạ không tỏ vẻ gì, đời trước, vì để tìm vật này mà Lý Thừa Đức tạo ra một trận ầm ĩ không nhỏ, toàn bộ người nhà họ Hà bị lão bắt giam vô cớ, mất bao công sức mới tìm được, thanh thản mà cáo lão về quê.

Dương Hạ vô tình nghe được tiểu nội thị nói chuyện, bọn chúng cười nhạo lão.

Dương Hạ nghe xong thì thôi nhưng không ngờ sau này lại thành nắm được nhược điểm của Lý Thừa Đức trong tay.

Dương Hạ nói: “Ta đang giúp ngươi đạt được mục đích mà, đốc công căng thẳng thế làm gì?”
“Mà mấy loại như âm đức,…” Dương Hạ cong môi: “Ta lo chuyện khi sống thôi, về sau ai quan tâm sẽ ra sao?”
Hốc mắt Lý Thừa Đức hõm sâu, mắt đỏ lên, lúc sau đầu gối nặng nề mà quỳ trên nền đất, qua rất lâu mới nói: “Bệ hạ cho ta ba phong mật chiếu, sai ta giao cho…” Lão run rẩy, nhắm mắt lại: “Giao cho Hộ bộ Thượng thư Khâu đại nhân, An Quốc công,…!Và cả, cả Bộ binh Trần đại nhân…”
Ba vị này trong triều đều im lặng không lên tiếng, nhất là Bộ binh Trần đại nhân, hồi sinh nhật Dương Hạ hắn còn tặng hai ngàn lượng bạc trắng, một bộ ngọc như ý hiếm, dường như là theo phe hoạn vậy.

“Mật chiếu đi được bao lâu rồi?”
“Ba…!ba ngày trước.”
Trên mặt Dương Hạ không có biểu cảm gì: “Hổ phù thì sao?”
“…!Ta không biết.” Lý Thừa Đức đau khổ đáp: “Ta thực sự không biết.”
Dương Hạ nói: “Đốc công, ta không muốn hỏi lần thứ hai đâu.”
Lý Thừa Đức run rẩy: “Ba phong mật chiếu đều niêm phong gắn nút, ta thực sự không biết…”
Dương Hạ nhìn lão, hồi lâu sau mới cười: “Cảm ơn công công đã giúp đỡ nhiều như vậy.”
“Quấy rầy đã lâu rồi, cáo từ.” Dương Hạ đứng lên, đi lướt qua Lý Thừa Đức, ra ngoài, không quay lại mà liếc lão lấy một cái.


Ngoài trời mưa to hơn, Dương Hạ nói: “Chuẩn bị xe ngựa, đi Thành phòng doanh.”
Trời còn chưa tỏ, âm u mưa lớn, như thể chẳng đợi được bình minh đến như mọi khi.

Dương Hạ nói: “Ta đã tra đăng ký ra vào cổng thành thì chỉ có con cả Trần gia với Khâu Minh Sách Khâu gia, và có con thứ ba của An Quốc công hai ngày trước rời khỏi Yến đô.

Quý Nghiêu nhíu mày, nhìn bản đồ trên bàn, ngón tay thon với những khớp xương rõ ràng vẽ hờ trên giấy: “Bọn họ muốn ra khỏi thành xin trợ giúp, hoặc là An Bắc quân ở phía Bắc, hoặc Nam Vệ phía Nam, phía Tây…!phía Tây có Triệu Vương là bạn cố tri của Lão Thái hậu, đã thề là sẽ không bao giờ tiến vào Yến đô, Hoàng huynh sẽ không xin lão trợ giúp, thì còn Bình hải quân ở phía Đông.”
“Bắc Triệu như hổ rình mồi, một khi An Bắc quân về kinh, Bắc Triệu chắc chắn sẽ xuôi nam, Bệ hạ sẽ không điều An Bắc quân đâu.” Dương Hạ nói.

Quý Nghiêu nói: “Bốn con đường này…!Hai ngày trước chúng mới xuất phát, Cẩm y vệ đi nhanh có thể chặn giết Trần Ý và Khâu Minh Sách, về phần An Quốc công…”
Quý Nghiêu không nhịn được, chửi: “Cáo già.”
Dương Hạ bình tĩnh nói: “Bình minh lên, lấy danh tạo phản để Cẩm y vệ vây quanh phủ An Quốc công, cứ tuyên bố rộng rãi, phát lệnh truy nã ba người kia.”
Quý Nghiêu nghĩ nghĩ: “Thật ra Bình hải quân ở xa, Hoàng huynh không chờ được, có khả năng sẽ là Tam vệ phòng thủ phía Nam.”
“Quân đội đó hàng năm phòng thủ ở biên giới, tính tình kiêu căng, không phải đế vương tới tận nơi hoặc Hổ phù tới thì không chịu nghe, mà Hổ phù chỉ có một.” Dương Hạ nói: “Con trai của An Quốc công từng đi lính, hp và mật chiếu rất có khả năng ở trên người hắn.”
Quý Nghiêu nói: “Nếu mất thì sao?”
Ngón tay trắng trẻo của Dương Hạ chỉ chỉ trên bản đồ, hắn nhìn lên phía Quý Nghiêu: “Điện hạ không muốn diệt trừ Tạ gia à?”
Quý Nghiêu hỏi: “Công công có cao kiến gì?”
“Làm bọn họ toại nguyện đi, cho Cần Vương nhập kinh.” Giọng Dương Hạ đầy bình tĩnh: “Rồi điều Bắc phủ vệ vào thành, sai Ta Hiên, Tạ Trạch của Cẩm y vệ và cả cậu ngươi Tạ Triệt đi phòng thủ Hoàng thành.”
Lúc lâu sau Quý Nghiêu mới cười: “Công công cho ngay cả ba lật xe ngay trong trận náo loạn này thì Tạ gia gục mất, ông ngoại ta tức chết mất.”
Dương Hạ hỏi: “Điện hạ mềm lòng ư?”
Quý Nghiêu “Chậc” một tiếng, lẩm bẩm: “Thù dai quá mà.”
Y nói: “Bỏ được, ta làm gì có gì mà không buông được, thứ không buông được thật chỉ có công công thôi.”
“Công công, nếu chúng ta thua thì sao?”
“Việc đã đến nước này.” Dương Hạ liếc nhìn Quý Nghiêu, ánh mắt lạnh lùng mà xinh đẹp như đóa hoa tuyệt trần: “Ta đây sẽ theo Điện hạ cùng xuống suối vàng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.