Chẳng Màng

Chương 11: Ôi Trời Ơi Làm Ta Sợ Chết Khiếp Đấy!


Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 11: Ôi Trời Ơi Làm Ta Sợ Chết Khiếp Đấy!


Editor: Đờ
Thời gian sau đó Dương Hạ chẳng quan tâm đến Quý Nghiêu nữa, thậm chí hơi thờ ơ lạnh nhạt.

Nếu mà ám sát không thành, Quý Nghiêu không chết thì tiếp tục hư tình giả ý, tay áo giấu đao, chờ lúc thích hợp thì tiễn nó đi.

Nếu Quý Nghiêu chết – thì quả là quá vui mừng.

Dương Hạ bình tĩnh, lạnh lùng nghĩ.

Dương Hạ bận bịu mấy hôm, hắn vừa bóp nhẹ ấn đường, vừa hỏi tiểu hoàng môn(1) bên người, Tĩnh Tâm uyển có chuyện gì chăng?
Dương Hạ đã sống lại một thời gian, cũng bồi dưỡng được một vài thân tín.

Chẳng ai có thể đấu đá đơn độc trong cung được, Dương Hạ hiểu được đạo lý này.

Tiểu hoàng môn nói, không có, hình như hai hôm trước trong Tĩnh Tâm uyển có ma ma già đi tiểu đêm, vấp ngã, chết đuối trong giếng.

Dương Hạ “A” lên một tiếng, một cung nhân già chết chẳng gợi nổi hứng thú của hắn.

Hắn hỏi, còn gì không?
Tiểu hoàng môn lắc đầu.

Dương Hạ gõ gõ bàn, không nói gì nữa.

Hai ngày sau, Thái hậu băng hà, tiếng chuông vang vọng trong cung, cả kinh thành thương xót.


Mấy ngày đó thời tiết không tốt, cả bầu trời âm u, gió Bắc lạnh thấu xương, mưa nhỏ dày đặc, rơi xuống da đau như kim châm.

Cả cung đình như mất tiếng, trang nghiêm, yên tĩnh.

Khi Cẩm y vệ đi vào Nội quan giám, Khang Bình còn ở trong phòng nghỉ.

Cầm đầu là một cẩm y vệ trẻ tuổi, rắn rỏi, lạnh lùng rút đao khỏi vỏ, nói: “Cẩm y vệ tra án, Nội quan giám Khang Bình ở nơi nào, nói?”
Dương Hạ đứng dưới mái hiên nhìn khuôn mặt của vị cẩm y vệ trẻ tuổi kia, Cẩm y vệ bách hộ(2) Tiêu Bách Niên.

Đời trước, hắn một tay đề bạt cậu ta từ một bách hộ nho nhỏ thành Chỉ huy sứ.

Tiêu Bách Niên vốn rất nghe lời.

Không ngờ rằng cuối cùng Tiêu Bách Niên cầm theo toàn bộ quân Cẩm y vệ phản bội hắn.

Dương Hạ vẫn không nghĩ ra tại sao Tiêu Bách Niên phản bội hắn.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Tiêu Bách Niên hất hàm hỏi: “Người không liên quan tránh đi.”
Dương Hạ mỉm cười, nghiên người nói: “Đại nhân chờ một chút, đốc công còn đang nghỉ ngơi.”
Tiêu Bách Niên hiện tại còn trẻ, chưa được chín chắn như trong tương lai, cười khẩy: “Nghỉ ngơi? Trải chiếu trong ngục mà nghỉ đi.”
Khang Bình bị Cẩm y vệ đi vào phòng, túm ra ngoài.

Khang Bình ở địa vị cao đã lâu, lần đầu tiên có người dám đối xử thô lỗ với gã như vậy.

Lúc này gã đã tức đến đỏ mặt tía tai nhưng lại hoảng hốt sợ hãi, cao giọng mắng mỏ.

Gã bất chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dương Hạ đứng dưới mái hiên cười cười với mình, chỉ một thoáng thôi cũng khiến người ta lạnh gáy.

Tất thảy đều không khác gì so với đời trước.

Khang Bình tiêu đời rồi.

Dương Hạ đầu nhập vào dưới trướng Lý Thừa Đức của Ty lễ giám, chẳng những đem những sổ chìm của Khang Bình ra cho ông ta mà còn dâng lên một tráp phỉ thủy thượng hạng khiến Lý Thừa Đức vui vẻ vô cùng, khen hắn tuổi nhỏ mà thông minh.

Tích cóp cả đời của Khang Bình tiêu tan trong tay Dương Hạ..

Có quý phi nói ngọt trước mặt Hoàng đế, chỉ mấy ngày sau quần áo nội thị màu chàm của Dương Hạ đã thành màu đỏ thẫm.

Lần đầu tiên Quý Nghiêu thấy điều gì chói mắt đến vạy.

Làn da Dương Hạ vốn trắng, lại vận xiêm y đỏ thẫm, hoa văn vàng sẫm, vừa hơi có vẻ sang trọng, lại thêm mấy phần nữ tính của hoạn quan, còn lại là vẻ đẹp làm cho con người ta ấn tượng vô cùng.


Đương tang kỳ của Thái hậu, trên tay Dương Hạ quấn vài vòng vải trắng.

Quý Nghiêu cười khúc khích: “Chúc mừng công công thăng chức nhé.”
Dương Hạ: “Điện hạ chê cười rồi.” Hai người đều đang ở trong lãnh cung, Dương Hạ kéo tay áo lên, lộ ra đoạn cổ tay gầy trắng trẻo, hộp đựng thức ăn màu đen, trông đúng là hoạt sắc sinh hương.

Dương Hạ nói: “Hôm nay sinh nhật Điện hạ, nô tài không biết chuẩn bị gì chỉ đành nấu một bát mì trường thọ.

Chúc Điện hạ trường thọ an khang, mọi sự thuận buồm xuôi gió.”
Giọng hắn không cao, Quý Nghiêu nghe mà chỉ thấy sao mà dịu dàng quá, như những lời chân thành vậy, không kiềm lòng được mà hơi giật mình, nhìn chằm chằm bát mì trường thọ kia.

Đầu ngón tay Dương Hạ đặt trên miệng bát trắng mịn, quyến rũ đến mức nó chỉ muốn cắn một phát.

Quý Nghiêu mở miệng, giọng nói ngạc nhiên lại vui vẻ, pha lẫn một chút cảm động: “Công công có thể tới gặp ta, ta cũng đã vui lắm thay.” Nó bất giác dùng lưỡi ma sát răng nanh, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ bất chợt được nhóm lên: “Dương tiểu công công đúng là…”
Quý Nghiêu ngước lên, trong đôi mắt lấp lánh nước, cúi đầu nói: “Người tốt với ta chưa từng thấy.”
Dương Hạ thấy trong mắt nó còn rưng rưng giọt nước chưa rơi xuống cũng ngạc nhiên, nghĩ thầm, khóc thật ư?
Hắn đưa tay sờ sờ đầu Quý Nghiêu: “Ngày tốt của Điện hạ ở về sau kìa.”
“Mì sắp nguội rồi, Điện hạ nếm thử chút đi.”
Quý Nghiêu: “Ừm!”
Nó ngoan ngoãn cầm lấy đũa gỗ mà Dương Hạ đưa, ôm bát ăn ngấu nghiến, chẳng hề tao nhã chút nào.

Dương Hạ chẳng nói chẳng rằng, im lặng nhìn Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu phát hiện, ngước lên đôi mắt sáng ngời, nhìn hắn cười cười, có nét ngượng ngùng của người thiếu niên.

Dương Hạ khựng lại một chút, mất tự nhiên mà quay đầu đi.

Đột nhiên, hắn nghe thấy Quý Nghiêu nói như cảm thán: “Công công đối xử với ta tốt thật đấy!”
“Công công, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”
Vấn đề này Quý Nghiêu đã hỏi rồi, giờ hỏi lại, như là lơ đãng hoặc như là có ý đồ riêng.


Dương Hạ nhìn nó, thiếu niên chống cằm bằng một tay, nghiêm túc mà nhìn hắn.

Dương Hạ nhìn xuống, nói: “Điện hạ là chủ tử, nô tài tốt với Điện hạ là điều hiển nhiên.”
Quý Nghiêu yên lặng nhìn Dương Hạ, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng nanh trông khờ dại như con trẻ: “Công công tốt thật đó.”
Dương Hạ cũng cười: “Mấy ngày nay trong cung không yên, Điện hạ vẫn ổn chứ?”
Quý Nghiêu đổ nước nóng ra rửa mặt, nói: “Ta đây ở lãnh cung, trừ công công ra thì đến cả chim chóc cũng chẳng buồn đến…” Nó đột nhiên “A” lên một tiếng, hình như nhớ ra điều gì, nhíu mày: “Mấy hôm trước Thiên ma ma trượt chân ngã giếng, đến lúc Ngân Hoàn tỷ tỷ đi tìm bà ấy mới phát hiện ra.

Đã nói bao nhiêu lần rồi, mắt đã kèm nhèm mà đêm hôm cứ sờ lần ra ngoài, mà có đi cũng không biết đường mà thắp đèn cơ.

“Lúc được thị vệ vớt lên đã trương phềnh, trắng hếu rồi, chết không nhắm mắt.” Quý Nghiêu nhỏ giọng mà oán trách: “Ôi trời ơi, làm ta sợ chết khiếp đấy!”
***
(1) Cấp bậc thấp hơn hoạn quan, thường để hầu hạ hoạn quan (thời Hán), sau, thời Thanh thì tương đương với tiểu thái giám
(2) Thứ tự các chức quan Cẩm y vệ thời Minh là thế nè
Chỉ Huy Sứ một người: tam phẩm
Chỉ huy đồng tri: 2 người – tam phẩm
Chỉ huy thiêm sự: 2 người – tứ phẩm
Trấn phủ sứ: 2 người – tứ phẩm
Sở thiên hộ: 14 người – ngũ phẩm
Phó thiên hộ – ngũ phẩm
Bách hộ – lục phẩm
Thí bách hộ – lục phẩm
Tổng kỳ – thất phẩm
Tiểu kỳ – thất phẩm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.