Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 10: Đêm Khuya Thăm Dò
Editor: Đờ
Dương Hạ đi tuần đêm, cho một nhóm tiểu thái giám đi về rồi hắn cầm cặp lồng đồ ăn tới Tĩnh Tâm uyển.
Tĩnh Tâm uyển không có người hầu.
Cửa điện đóng chặt, lãnh cũng rộng lớn chìm trong bóng tối, lạnh lẽo lại u ám.
Dương Hạ đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ phát điên vì ở trong lãnh cung.
Trong cung vốn là nâng cao đạp thấp, không biết có bao nhiêu người không chịu nổi, cô quạnh đế phát điên.
Trân phi cũng phát điên, hình như về sau tự tử.
Khi còn nhỏ, Quý Nghiêu sớm chiều ở chung với người phụ nữ điên như vậy, thế mà giờ vẫn ổn định quả là kỳ lạ.
Dương Hạ tới đây vài lần, lần nào cũng đem thứ đồ gì đó cho Quý Nghiêu, không phải đồ ăn thì đồ dùng.
Quý Nghiêu tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời chẳng giấu nổi mừng vui, ỷ lại, giống như hắn đang nuôi một con chó nhỏ.
Trong lòng Dương Hạ cảm thấy vi diệu, hắn đang nuôi Hoàng đế tương lai – kẻ mà đời trước hạ lệnh giết hắn, như nuôi chó.
Nuôi chó dễ thân thiết, cho ăn vài lần là đã lắc đuôi làm nũng rồi…!mà Quý Nghiêu có phải là một con chó nghe lời không?”
Nếu mà Quý Nghiêu nghe lời thì rảnh tay biết bao nhiêu.
Trong phòng Quý Nghiêu chỉ thắp một ngọn đèn.
Năm nay Quý Nghiêu đã mười ba, mười bốn tuổi, chẳng qua vì ở lâu trong lãnh cung nên trông mới gầy tong teo, nhỏ bé, nhỏ hơn hẳn vài tuổi so với tuổi thật.
Nó nhắm mắt lại, nằm co ro trong chăn như sợ lạnh, mấy sợi tóc con vương trên gò má nom hệt như đứa trẻ dại khờ chưa rành thế sự.
Dương Hạ nhìn nó một chốc, chỉ thấy mắt Quý Nghiêu giật giật, mở lớn, mơ màng nhìn hắn.
Dương Hạ chưa kịp nói gì đã nhoẻn miệng cười, nũng nịu gọi: “Dương tiểu công công à.”
Dương Hạ nhìn xuống, dịu dàng nói: “Quấy nhiễu Điện hạ rồi, nô tài chỉ mang tặng chút điểm tâm thôi.”
“Điện hạ ngủ tiếp đi, nô tài về trước.”
Quý Nghiêu vẫn buồn ngủ, mắt lim dim ngôi dậy, một lát sau mới tỉnh lại, bắt lấy tay Dương Hạ: “Ôi, là công công thật ư? Ta còn tưởng ta nằm mơ.”
Tay nó ấm áp dễ chịu quá, Dương Hạ định rụt về theo bản năng nhưng lại dằn lòng xuống.
Hắn cúi xuống, cười yếu ớt: “Điện hạ mơ thấy nô tài ư?”
Quý Nghiêu gật gật đầu, nói giọng hơi tủi thân: “Ta mơ công công đến thăm ta chứ mấy hôm nay công công có tới đâu.”
Dương Hạ nói: “Nội quan giám nhiều việc, làm Điện hạ phải nhớ mong rồi.”
Quý Nghiêu ôm chăn, duỗi chân, tay vẫn nắm lấy tay Dương Hạ không rời, lầu bầu: “Sao tay công công lạnh thế nhỉ.” Nó vừa nói vừa nhét tay hắn vào trong ngực áo, dán vào làn da ấm nóng của mình: “Khuya rồi, trời lại còn lạnh, công công còn mất công đến.”
Dương Hạ ngẩn người, ngón tay kề sát bên làn da trần trụi của người thiếu niên, nhiệt độ nóng như lửa đốt truyền từ đầu ngón tay ra toàn thân.
Hắn nhíu mày, định rụt lại: “Điện hạ, tay nô tài lạnh…”
Dương Hạ chưa dứt lời Quý Nghiêu đã nhổm dậy, giũ chăn choàng lên người hắn.
Hai người gần nhau quá, ánh mắt chạm nhau, trong chốc lát mọi thứ đều im lặng.
Dương Hạ đời trước nắm quyền chẳng ai dám làm càn như vậy với hắn, khi chưa có quyền lực cũng không.
Chăn bông nặng nề, hơi bí, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của người thiếu niên.
Giọng điệu Quý Nghiêu lười biếng, lại dinh dính như kẹo đường thổi do người thợ còn nghiệp dư làm, tay run run vẽ không nên hình, sợi kẹo đường vắt ngang vắt dọc, dẫu lìa tơ chỉ còn vương tơ lòng: “Không lạnh, ta làm ấm lên cho ngươi sẽ không lạnh nữa.”
Dương Hạ nhíu mày, hơi kháng cự lại, hắn kinh ngạc nhìn sâu vào mắt Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu nháy mắt, tươi cười với hắn, khoe ra hàm răng trắng bóng: “Có phải ấm hơn rồi không?”
Dương Hạ hít vào thật sâu rồi thở ra, mỉm cười: “Đúng vậy, cảm tạ sự săn sóc của Điện hạ.”
Hắn vuốt lại tóc rối cho Quý Nghiêu, mấy ngón tay tiện thể rút ra vuốt lại nếp áo cho nó, mắt cụp xuống, dịu dàng: “Canh giờ không còn sớm, Điện hạ nên đi nghỉ thôi.”
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm cổ tay gầy yếu, mảnh khảnh kia mà thèm, siết chặt tay Dương Hạ, vòi vĩnh như đứa trẻ hư: “Không muốn ngủ đâu, ngủ dậy lại chẳng thấy công công nữa rồi.”
Dương Hạ vỗ nhẹ sau lưng nó, bật cười, dịu giọng dỗ dành: “Điện hạ không được làm nũng.”
Quý Nghiêu lầm bầm: “Không đâu.
Công công mềm ơi là mềm, thơm ơi là thơm, ta muốn ôm cơ.”
Dương Hạ nói: “Điện hạ lại trẻ con rồi, làm gì có hoạn quan nào mà thơm.”
Quý Nghiêu lại gần cổ hắn, ngửi ngửi như chó con: “Thơm lắm.”
Trong nháy mắt, cơ thể Dương Hạ căng thẳng, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Điện hạ.”
Quý Hoàn hé mắt, lưu luyến mà buông tay hắn ra, dỗi hờn ngồi xổm xuống: “Ừ đấy, công công đi đi.”
Dương Hạ thấy hơi phiền, trong lòng hơi nôn nóng nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên: “Ngày khác nô tài lại đến thăm Điện hạ.”
Quý Nghiêu tròn mắt gật đầu.
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, từ từ lui ra ngoài.
Tới gần cửa, hắn thấy Quý Nghiêu đi xuống giường, gọi: “Công công, ta tặng ngươi cái này.”
Nó nhìn Dương Hạ cười cười.
Lời Dương Hạ vẫn nghẹn lại, không đáp.
Hắn nghe thấy Quý Nghiêu nói: “Mười ngày sau là sinh nhật ta, ta muốn đón sinh nhật cùng công công, ngươi đến đây được không? Không thì ta đi tìm ngươi cũng được.”
Hình như nó sợ Dương Hạ không đồng ý, nhéo nhéo tay án hắn, ánh mắt đầy khát vọng.
Dương Hạ nhìn nó.
Mười ngày à, mười ngày sau, hẳn là Thái hậu đã băng hà.
Kẻ phái đi giết Quý Nghiêu hẳn hai ngày nữa sẽ ra tay.
Dương Hạ cười nhẹ, nói: “Được.”
Nụ cười trên mặt Quý Nghiêu tươi tắn hơn, mắt mày cong cong, buông lỏng tay ra: “Công công đi đường cẩn thận.”
Dương Hạ gật đầu, hành lễ rồi mới từ từ quay người, ra khỏi lãnh cung, chẳng nói chẳng rằng gì nữa.
Quý Nghiêu không thấy bóng Dương Hạ nữa mới giật giật người.
Gió lạnh như dao nhọn cứa vào da thịt, mặt đất cũng lạnh tới thấu xương mà nó chẳng hề phát hiện, nhảy nhót về giường, vui vẻ như nhận được món quà ưng ý.
Đột nhiên ánh mắt của nó dừng lại, thấy cách đó vài bước, lão ma ma đang cau mày nhìn nó, lại nhìn cửa cung đang đóng chặt, tỏ vẻ nghi hoặc.
Quý Nghiêu nói: “Sao ma ma lại tới đây?”
Lão ma ma đi tiểu đêm, nghe thấy tiếng mới trở ra, chỉ kịp thấy một bóng lưng gầy yếu, thoáng nhìn qua thì hình như là mặc xiêm y nội thị.
Lão ma ma bình tĩnh lại, giọng nói có vẻ hơi vênh váo: “Nửa đêm Điện hạ không ngủ đi còn làm cái gì vậy?”
Quý Nghiêu lại gần bà ta, cười khanh khách hỏi: “Ma ma vừa thấy gì đó?”
Lão ma ma trợn mắt nhìn Quý Nghiêu: “Ý Điện hạ là sao, lão nô mắt mờ chẳng thấy gì, hay là Điện hạ làm chuyện gì không thể để cho người ta biết?”
Quý Nghiêu lặp lại một lần nữa: “Ma ma vừa nhìn thấy gì đó?”.