Chanbaek Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 5


Đọc truyện Chanbaek Đánh Dấu Tôi Đi FULL – Chương 5


Sáng hôm sau.

Trong lớp ồn ào, đặc biệt là phía trước, bọn họ đang lắng nghe một người oang oang cái miệng: “Ôi trời, còn có người đến bây giờ không biết sự kiện lớp 10 của Tống Tuấn sao?”
Người to mồm này là Lưu Sướng.

Bạn học bên cạnh cậu ta hỏi: “Tống Tuấn? Tống Tuấn là ai?”
Vệ Hòa Bình ngồi sau Lưu Sướng, sắc mặt rất kém, nói: “Lưu Sướng, cậu đừng có…”
Lưu Sướng không thèm để Vệ Hòa Bình, ha ha cười hai tiếng, “Cậu không biết Tống Tuấn là ai, vậy cậu hẳn phải biết Biên Bá Hiền là ai đúng không? Tống Tuấn chính là Omega bị Biên Bá Hiền bức đến chuyển trường học kỳ sau khi còn lớp mười đấy.”
“Hả? Là chuyện này à?” Bạn học hoảng hốt, “Chuyện này tôi nghe rồi.”
“Chuyện đó ban đầu xảy ra trong trường chưa ai biết.” Lưu Sướng chậc chậc, ngán ngẩm lắc đầu, “Biên Bá Hiền cưa cẩm Tống Tuấn, kết quả bị Tống Tuấn từ chối, tên họ Biên kia không chịu nổi đả kích liền động thủ đánh Tống Tuấn, còn uy hiếp nói thỉnh thoảng sẽ đánh một trận, đánh tới khi nào Tống Tuấn nghe lời mới thôi.

Sau đó Tống Tuấn suýt chút nữa bị Biên Bá Hiền đánh dấu cả đời, bị hù đến mức phải chuyển trường, ngay cả học sinh trường khác cũng biết, họ nói sao trường chúng ta lại có một Alpha rách nát như vậy!”
Vệ Hòa Bình cuộn chặt nắm đấm, đứng lên chỉ vào mũi Lưu Sướng: “Mẹ nó, cậu nói thêm câu nữa?”
Lưu Sướng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Vệ Hòa Bình: “Tôi nói gì?”
“Cậu nói xấu Bá Hiền thêm câu nữa đi?” Vệ Hòa Bình trừng mắt.

“Đây là nói xấu Biên Bá Hiền sao?” Lưu Sướng giễu cợt, từng câu từng chữ đáp trả: “Tôi chỉ đang nói cho mọi người biết sự thật.” Cậu ta quay đầu nhìn bạn học xung quanh, “Cả Nhị Trung ai không biết mẹ của Biên Bá Hiền là một…”
Vệ Hòa Bình gầm lên: “Đm mày câm miệng!”
Lưu Sướng bị cắt đứt, mặt lạnh tanh, “Việc của mày à?”
“Mẹ nó, mày hiểu hết về Biên Bá Hiền sao?” Vệ Hòa Bình giận dữ gào lên: “Mày hiểu Biên Bá Hiền bao nhiêu? Mày thì biết cái gì? Mày cái gì cũng không biết, chỉ biết ở đây bịa đặt thôi.”
Lưu Sướng đá băng ghế đứng lên.

Cậu ta cao hơn Vệ Hòa Bình nửa đầu, từ trên nhìn xuống: “Tao làm sao không biết? Có ai không biết mẹ của Biên Bá Hiền là một người thối nát? Biên Bá Hiền làm toàn bộ Alpha của Nhị Trung mất thể diện, tao là một Alpha của trường, tao chửi cậu ta không đúng à?”
Vệ Hòa Bình kích động đến đỏ mắt: “Mày…”
Lưu Sướng cười nhạt, “Mày đừng nói là mẹ cậu ta có nỗi khổ riêng, làm chuyện trái lương tâm còn bịt miệng người khác, mày hỏi Biên Bá Hiền xem cậu ta có xứng đáng không?”
Vệ Hòa Bình giận đến phát run, nhưng “mày, con mẹ nó” nhiều lần không nói ra được.

Hứa Văn Dương sợ nếu tiếp tục như vậy nữa sẽ có đánh nhau, vội vàng tới kéo Vệ Hòa Bình: “Được rồi, chút nữa chuông reo các cậu yên tĩnh một chút.”
Vệ Hòa Bình hất vai giãy khỏi Hứa Văn Dương, cục cằn nói: “Có bản lĩnh thì đem mấy lời kia đứng trước Biên Bá Hiền mà nói.

Mày và Biên Bá Hiền đánh một trận đi.

Nói xấu sau lưng người khác vui vẻ như vậy, thế mà tự nhận mình là Alpha?”
“Thích thế đấy.” Lưu Sướng bĩu môi, ôm ngực cười nhạo: “Đây là logic giặc cướp của bọn mày à? Không thích liền đánh, vậy tao và Biên Bá Hiền ngu đần kia có gì khác nhau?”

Vệ Hòa Bình vừa muốn nói gì đột nhiên ngậm miệng, bạn học xung quanh cũng đều im lặng.

Lưu Sướng cảm thấy không đúng lắm, theo tầm mắt của người khác nhìn ra cửa.

Trong phút chốc sắc mặt Lưu Sướng lập tức thay đổi.

Biên Bá Hiền đứng ngoài cửa, cách cậu ta chỉ có mấy mét.

Biên Bá Hiền…!nghe hết rồi?
Biên Bá Hiền đi tới, tim Lưu Sướng lập tức vọt đến cổ họng.

Biên Bá Hiền cứ như vậy đi đến bên cạnh cậu ta, trên mặt không biểu tình gì, không nhìn Lưu Sướng lấy một cái, chỉ đi ngang qua Vệ Hòa Bình miễn cưỡng đụng bả vai coi như chào hỏi, sau đó lại đi đến hàng ghế sau.

Lưu Sướng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nghiêng đầu xùy một tiếng.

Biên Bá Hiền vừa vào lớp, lớp học vừa ồn ào bây giờ lại yên tĩnh.

Sau đó trước cửa lớp vang lên âm thanh của một nữ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học, xin hỏi…!Biên Bá Hiền hôm nay có đi học không?”
Nghê Lê dựa vào khung cửa nhìn vào lớp hai một cách dè dặt, vừa hỏi xong thì nhận được vô số ánh mắt.

Nghê Lê bối rối nắm một góc áo đồng phục, nhỏ tiếng lặp lại một lần: “Bá Hiền ấy…”
Phác Xán Liệt đúng lúc đi từ cửa sau vào lớp.

Hắn lơ đãng nhìn lướt qua Biên Bá Hiền, quay đầu nhìn nữ sinh trước cửa.

Nhân vật chính hơi dừng chân rồi đi ngược về phía cửa trước.

Cậu chen qua đám đông, đứng cách Nghê Lê một mét.

Nghê Lê đưa một ly trà sữa, mỉm cười, “Hôm nay cũng mua cho cậu…”
Biên Bá Hiền nhìn xuống, nhíu mày một cái, “Không cần ngày nào cũng đưa cho tôi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn nhận lấy, động tác tựa như đang cố gắng giữ khoảng cách, tay Biên Bá Hiền nhẹ nhàng tránh chạm tay Nghê Lê.

Biên Bá Hiền tiện tay xoay trà sữa một vòng, vẫn là tấm giấy nhỏ kia, cậu dừng động tác, “Lại là caramel?”

“Hả…!ừm…” Nghê Lê gật đầu, “Hôm qua quên thêm trân châu cho cậu, nhưng tớ cảm thấy caramel không thêm trân châu uống không ngon nên hôm nay mang cho cậu một ly khác.” Cô nhìn Biên Bá Hiền, mở to mắt như nhận thức được điều gì đó: “…!Cậu không thích caramel sao?”
Biên Bá Hiền trầm mặc một lúc.

“Không có.” Cậu trả lời: “Cám ơn nha.”
“Không cần cám ơn.” Nghê Lê cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ là một ly trà sữa thôi mà…”
Phác Xán Liệt ôm một xấp bài tập vật lý đi qua cửa trước, đi ngang Biên Bá Hiền, đem mấy quyển bài tập đặt trên bục giảng.

Ánh mắt Nghê Lê cong cong lại cười với Biên Bá Hiền, “Vệ Hòa Bình nói cậu thường xuyên không ăn sáng, nếu được…!sau này tớ mang cho cậu đồ ăn sáng nhé?”
Phác Xán Liệt lại lấy bài tập về, lại đi ngang qua Biên Bá Hiền.

“Không cần, tôi…” Biên Bá Hiền chưa nói xong, Phác Xán Liệt vô tình đụng trúng bả vai cậu, nhưng hai người ăn ý không ai nhìn ai.

“Tôi có ăn sáng, Vệ Hòa Bình nói nhảm thôi.”
Nghê Lê có chút mất mát, ánh mắt vẫn cong lên, “Được rồi, vậy tớ về lớp đây.”
Phác Xán Liệt đi đến chỗ ngồi cầm bút, lần thứ ba đi ngang qua Biên Bá Hiền.

Bạn học Biên không động đậy, thần sắc nhàn nhạt: “Ừ, bye.”
Từ lúc Biên Bá Hiền bước vào lớp, trong lớp buổi sáng như pháo nổ lại quay về yên tĩnh, khôi phục không khí của tiết tự học, học từ đơn, làm bài tập…!thỉnh thoảng xem chút kịch vui.

Biên Bá Hiền vào lớp, xếp hàng chờ đám đông tản ra, chưa đi được mấy bước thì sau lưng khinh thường một câu, nhỏ giọng lầm bầm truyền đến tai cậu: “Chậc chậc…!loại Alpha như Biên Bá Hiền, lại còn có Omega thích nó.

Không chừng người kia không có đầu óc, hoặc là trong lòng đã sớm nảy sinh lòng ham hư vinh thối nát…”
Biên Bá Hiền dừng bước, xoay người nhìn.

Nam sinh ngồi trước bàn Vệ Hòa Bình, mắt ti hí, mặt lại dài, dáng người không tính là thấp, chừng một mét tám nhưng lại được xếp cho ngồi hàng đầu.

Những chuyện như vậy chắc chắn đã nhờ vả đến thầy giáo.

Ngày thứ hai sau khai giảng, Biên Bá Hiền còn không nhớ nổi tên người này.

Nhưng cũng không quan trọng.


Biên Bá Hiền giơ chân lên, “ầm” một tiếng, nữ sinh bên cạnh thét lên.

Bàn học của Lưu Sướng ngã chổng trơ, sách vở đều lật ngang lật ngửa văng xa hai mét, văng đến cửa lớp.

Sách giáo khoa, ly nước, bút máy, thậm chí là cuộn giấy vệ sinh bẩn thỉu, mấy túi quà vặt chưa ném đi văng lung tung trên mặt đất.

Toàn bộ chỗ ngồi xung quanh Lưu Sướng trống trơn, chỉ còn cậu ta một mình ở đó.

Lưu Sướng bối rối.

Biên Bá Hiền hạ mắt nhìn: “Lặp lại lần nữa?”
“Biên Bá Hiền, cậu…!cậu…” Lưu Sướng chỉ Biên Bá Hiền, không biết là tức giận hay là sợ, ngón tay run lập cập.

“Cậu, nói lại mấy lời lúc nãy một lần nữa.”
Lưu Sướng rốt cuộc nặn ra được một câu: “Cậu dám đánh người?”
“Tôi đánh người?” Biên Bá Hiền cười nhạt, “Tôi đánh cậu chỗ nào?”
Biên Bá Hiền hoạt động cổ tay, xoay xoay vai, thanh âm cứng rắn như đóng băng tra tấn bạn học: “Vì cậu đã nhắc tới chuyện đó, này bằng hữu, tôi sẽ dạy cho cậu đánh người là như thế nào.”
Bạn học xung quanh giờ mới phản ứng được, Hứa Văn Dương đẩy mấy nam sinh lên giúp can ngăn.

Cũng không kịp nữa rồi.

Hứa Văn Dương vừa vọt tới, Biên Bá Hiền đã giơ chân lên hung hãn muốn đạp Lưu Sướng.

Một cước này nếu là đá vào bụng Lưu Sướng chắc chắn sẽ khiến cậu ta ói ra mật xanh.

Nhưng mọi người cũng không ngờ tới, đế giày cách Lưu Sướng một khoảng, Biên Bá Hiền lập tức thu lại chân.

Không đạp lên người Lưu Sướng nhưng Lưu Sướng lảo đảo không tỉnh táo nổi, từ băng ghế té xuống đất, chổng vó lên trời.

Hứa Văn Dương dừng chân ngơ ngác nhìn, bạn học bên cạnh cũng đều ngẩn ra.

Biên Bá Hiền hơi sửng sốt, sau đó khôi phục vẻ bình thường.

Cậu hạ mắt, trong miệng thổi kẹo cao su nói: “Chủ yếu dựa vào bản lĩnh.”
Mấy giây tĩnh mịch, xung quanh bỗng nhiên bộc phát một trận vang dội “Há há há há há há há”
Vệ Hòa Bình huýt sáo dài một hơi, phấn chấn vỗ lên bàn, “Tuyển thủ Biên Bá Hiền sử dụng kỹ năng vô trung sinh hữu* đánh bại đối thủ thích ăn không nói có.”
*Vô trung sinh hữu (无中生有) – Out of nothing: Một thành ngữ của TQ xuất phát từ Đạo giáo, họ tin rằng mọi thứ trên thế giới đều được sinh ra từ bản thể và từ hư không.

“Con bà nó ngạo mạn ghê, hahaha…!Vệ Hòa Bình mời cậu ngồi xuống.”
“Không ai quay lại đoạn đó sao?”

“Cao thủ! Đích thực là cao thủ!”
“…!Bọn họ nghiêm túc đấy chứ?”
“Thế nào? Tôi nhìn không thấy gì cả…!Các cậu cười cái qué, không phải đang đánh nhau sao?”
Mọi người vây quanh đánh giá hai Alpha, một người không chiến mà bại, một người ở bên cạnh nhai kẹo cao su mà thắng trận.

Hứa Văn Dương vốn định đi can ngăn nhưng thấy vô ích, có chút lúng túng, nhưng lời kịch vẫn phải nói: “Các cậu…!các cậu đừng đánh, nói chuyện với nhau đã.”
Mọi người cười ngày càng hăng.

Lưu Sướng mặt đỏ kên, không biết là tức giận hay lúng túng.

Cậu ta từ dưới đất bò dậy, dựa vào băng ghế, ầm ĩ: “Các cậu cười cái gì mà cười!” Lại chỉ Biên Bá Hiền: “Cậu…!đây là bạo lực học đường!”
“Cái gì bạo lực học đường?”
Đúng lúc Lâm Phi bước vào lớp.

Ông còn chưa tới nơi đã nhìn thấy một chiếc bàn văng ra trước cửa, đồ đạc lặt vặt đều vương vãi đầy sàn.

Lâm Phi vừa đi vào, bạn học xung quanh đang xem trò vui lập tức hóa thành chim muôn bay tán ra, tranh nhau trở về chỗ.

Trong lớp còn ba người, hai người trong cuộc cùng với lớp trưởng Hứa Văn Dương.

Phác Xán Liệt cúi đầu, bộ dáng kệ đời mà nhặt quyển bài tập Vật Lý.

“Bàn trước cửa là của ai?” Lâm Phi liếc nhìn Biên Bá Hiền: “Chuyện gì xảy ra?”
Lưu Sướng muốn lên tiếng áp đảo, muốn nói “Biên Bá Hiền đánh người” nhưng chuyện này nhiều người đều thấy Biên Bá Hiền không đụng đến cậu ta.

Cậu ta lại muốn nói “Biên Bá Hiền muốn đạp em” nhưng Biên Bá Hiền giơ chân giữa chừng thì ngừng, muốn đạp lại không đạp.

Lưu Sướng lại muốn nói “Biên Bá Hiền hất đổ bàn em”.

Hất bàn thì đúng là có bằng chứng đều đủ, có thể không tính là đánh nhau, hình phạt nhiều nhất là phê bình.

Lưu Sướng im lặng nửa ngày không nói nên lời.

Biên Bá Hiền thổi bong bóng nổ “bép” một cái, chỉ chỉ Lưu Sướng: “Cậu ta gây sự trước.”
Lưu Sướng: “?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch Phác: Năm tháng an tĩnh.jpg.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.