Chanbaek Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 4


Đọc truyện Chanbaek Đánh Dấu Tôi Đi FULL – Chương 4


Biên Bá Hiền chọn góc độ thật đẹp, thậm chí ánh sáng cũng phải thật hoàn hảo.

Dù sao cũng là chụp ánh chiều tà, cậu ngồi cuối lớp, không sợ có người chui vào khung ảnh.

Nhưng khi Biên Bá Hiền ấn nút chụp, cửa sau phòng học xuất hiện một cái chân, sau đó là bắp chân, đầu gối, nửa người, cả người.

Phác Xán Liệt đi tới, phía sau có thêm hai người.

Đã cố tình để màn hình nằm ngang, cắt bớt hành lang với cửa sổ phía sau đi rồi, giọt nước cũng không lọt, vậy mà…!
“…!Đm!”
Biên Bá Hiền lập tức nhìn hình mới chụp.

Hình chụp tư thế nghiêm cẩn cùng quỹ đạo đường đi của Phác Xán Liệt, cậu dm dm dm thêm vài lần nữa.

Chuyện đáng ghét hơn chính là…!
Biên Bá Hiền ngẩng đầu, nhìn thấy Phác Xán Liệt đi vào, dừng ở cạnh bàn cậu.

Ngón trỏ hắn co lại, gõ trên bàn Biên Bá Hiền cốc cốc mấy tiếng, nói: “Giờ tự học lại chơi điện thoại, tịch thu, trừ mười hai điểm.”
“??”
Bàn tay thon dài chìa trước mặt Biên Bá Hiền, “Đưa điện thoại đây.”
“…”
Một ngày xui xẻo khi bị bắt vi phạm kỉ luật hai lần là cảm giác gì?
Biên Bá Hiền chột dạ giấu giếm, nâng mí mắt chột dạ: “Giờ tự học nhiều người chơi điện thoại sao cậu không bắt người khác đi?”
“Tôi thấy cậu chơi thì tôi bắt.” Phác Xán Liệt không thẹn mà trả lời.

Vốn dĩ cũng muốn nhanh tan học, Phác chủ tịch đại nghĩa diệt thân, đi qua mấy ban có bắt học sinh chơi điện thoại đâu, lại bắt ngay Biên-hay-nổi-khùng-Bá Hiền khiến không ít bạn học gần xa đi ngang qua ghé vào xem kịch vui.

Hôm nay là ngày tựu trường đầu tiên, chủ nhiệm họp chưa xong, cả lớp trong giờ tự học chơi điện thoại cũng phải hơn mười người.

Biên Bá Hiền giơ ngón tay về phía trước chỉ loạn xạ, không tưởng tượng nổi mà ầm ĩ: “Vậy người khác chơi điện thoại cậu không nhìn thấy?”
Phác Xán Liệt rũ mắt, lông mi khẽ run, giống như rất nghiêm túc quan sát toàn bộ trong lớp, quay lại nhìn cậu: “Chỉ mỗi cậu chơi điện thoại.”
Biên Bá Hiền trợn mắt hung hăng, “Mẹ nó cậu đang nói nhảm đấy à?”
Thấy ủy viên kỉ luật tới, hàng sau còn vui vẻ xem kịch, ai mẹ nó còn dám chơi điện thoại??
Lớp hai hơn bốn mươi cặp mắt đều nhìn chằm chằm về phía này.

Phác Xán Liệt bất vi sở động, chậm rãi lặp lại: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Nhóm trưởng ban thể dục đi trước, Trần Phùng Trạch ở cửa sau nhìn Biên Bá Hiền.

Uỷ viên kỉ luật đi khảo sát tình hình bắt vi phạm, nhưng hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, hầu hết các lớp đều tự quản lý.

Phác Xán Liệt đi kiểm tra vòng quanh thấy có người trong lớp chơi điện thoại cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua mà làm như không nhìn thấy, ngược lại bạn học Biên lại bị “nã đạn vào đầu”
Cái đm họ Phác!
Trần Phùng Trạch ngơ ngẩn.

Cậu ta mới là đương sự, Phác Xán Liệt đang làm gì thế?? Cậu ta nhờ Phác Xán Liệt thay cậu ta kiểm tra đồng phục giúp một buổi, nhưng vị chủ tịch hội học sinh này lại nhập vai ủy viên kỉ luật đến nghiện luôn rồi???
Biên Bá Hiền sắc mặt không đổi đứng lên, một cước đá ngã ghế đập vào cạnh bàn “ầm” một tiếng, âm thanh rất vang, khung cảnh giống như đánh nhau đến mức chảy máu đầu.

Trong lớp lập tức ồn ào.

“Ôi mẹ ơi, tình huống gì đây, muốn đánh nhau sao?”
“Lạy trời lạy phật, sợ thiệt nha.

Biên Bá Hiền như vậy mới chịu được à?”

“Biên Bá Hiền có phải đến thời kì dịch cảm rồi không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Biên Bá Hiền lớp mười cũng như vậy, đánh nhau có ít đâu.”
“Cuộc chiến thế kỷ giữa các lão đại.

Đánh đi đánh đi, tôi cược năm đồng tiền Biên Bá Hiền thắng!”
“Cậu im miệng! Chủ tịch sẽ không đánh nhau với người khác!”
“Bà nó, loại Alpha như Biên Bá Hiền còn không bị đuổi?”
Vệ Hòa Bình đang nhìn phía sau, nghe Lưu Sướng nói như vậy liền hung ác trợn mắt với cậu ta: “Ít nhiều chuyện đi.

Biên Bá Hiền không phải người tùy tiện động thủ.”
Lưu Sướng bĩu môi một cái, nhỏ giọng nói: “Ai mà tin.”
Phác Xán Liệt vẫn bình thản làm việc công, đưa tay ra không nhúc nhích: “Điện thoại.”
Biên Bá Hiền giật giật môi, “Không đưa.”
Tầm mắt của Phác Xán Liệt ngắn ngủi dừng trên khóe môi của Biên Bá Hiền, đưa tay đến gần bàn tay đang cầm điện thoại nhưng bị cậu lấy tay khác chặn lại.

Biên Bá Hiền nắm cổ tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mặc áo tay ngắn, lòng bàn tay của bạn học Biên nắm lấy cổ tay hắn bị nhiệt độ cơ thể ma sát, khô ráo mà ấm áp.

Phác Xán Liệt nhanh chóng rút tay.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Biên Bá Hiền hơi cúi người, yết hầu theo giọng nói mà lên xuống bên tai Phác Xán Liệt: “Chủ tịch…!phải nộp thật sao? Nhưng điện thoại không thể đưa cho cậu, tôi còn phải dùng.” Thanh âm trong suốt sạch sẽ, vĩ âm thỏa hiệp mềm xuống một chút.

Lớp quá ồn, Biên Bá Hiền nói cái gì, chỉ có Phác Xán Liệt nghe thấy.

“Quá ngầu!!! Muốn dọa nhau rồi.”
“Hai Alpha đứng gần lại kinh khủng như thế!”
“Haizz…!lớp chúng ta bị chia rẽ rồi, thiệt trâu bò mà.”
Giống như chỉ cần Phác Xán Liệt quay đầu, hô hấp của hắn sẽ chạm đến mặt Biên Bá Hiền.

Hắn rũ mắt không tiếng động, “Dùng làm gì?”
“Dùng để gởi tin nhắn, gọi điện thoại chứ làm gì?”
“Vậy cậu đổi cái khác.” Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đáp: “Trường học quy định, điện thoại phải tịch thu, không tuân thủ sẽ tự chịu hậu quả.”
“Không được.” Biên Bá Hiền lập tức lên tiếng, đem điện thoại giấu sau lưng.

Quá gần…!
Có một số loại thuốc không thể ngăn cản được Alpha, nhất là vừa vận động tay chân hoặc làm gì đó dễ đổ mồ hôi, trên cơ thể Alpha tỏa ra mùi tin tức tố khó cưỡng, mang đến cảm giác khó chịu mãnh liệt cho Alpha khác.

Biên Bá Hiền không giống hắn, sạch sẽ, mùi vị gì cũng không có.

Cho dù là vậy…!
Dư quang Phác Xán Liệt quét qua cằm của Biên Bá Hiền, lui về phía sau một bước, “Sao không được?”
“Điện thoại tôi còn có thứ quan trọng, hôm nay về nhà sẽ cần.” Biên Bá Hiền dửng dưng nói.

Phác Xán Liệt không trả lời.

Biên Bá Hiền giống như phải đem mười bảy năm kiên nhẫn của mình dùng hết trong lần này, tay cuộn tròn kêu răng rắc.

Cậu cười một tiếng, “Đừng nghiêm khắc như vậy chứ, tôi bảo đảm đây là lần cuối cùng.

Tha cho tôi đi, được không?”
Phác Xán Liệt giương mắt nhìn: “Cậu đang cầu xin tôi?”
Quả đấm lập tức siết chặt, nhưng cậu vẫn gật đầu.


Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền không nói lời nào, Biên Bá Hiền cũng nhìn hắn không chớp mắt.

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, có vẻ như đang đợi xem ai sẽ cúi đầu trước.

Học sinh lớp hai lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Chiến thuật đối lập?”
“Tôi đoán nhất định là Biên Bá Hiền muốn động thủ, nhưng chủ tịch không muốn đánh nhau.”
“Cao thủ đối chiêu.

Các cậu nghe được hai người bọn họ nói gì không?”
Biên Bá Hiền đột nhiên không nóng nảy nữa.

Cậu rũ mí mắt, môi run rẩy thì thầm: “Xin cậu.”
Phác Xán Liệt bày ra biểu cảm nhàn nhạt: “Không nghe được.”
“…”
Biên Bá Hiền gắng gượng kéo quả đấm giãn ra, cậu sợ không khống chế được tay mình.

Biên Bá Hiền nghiêng về trước, kề sát bên tai Phác Xán Liệt: “Tôi biết lỗi rồi, Phác Xán Liệt, xin cậu tha cho tôi được không?”
Phác Xán Liệt nhìn bàn tay đang cuộn chặt lại, ánh mắt càng hời hợt: “Tôi làm việc công tư phân minh, không lạm dụng chức quyền bắt nạt ai hết.” =)))
“?”
Phác Xán Liệt kéo giãn khoảng cách, nhàn nhạt nói: “Điện thoại hoặc trừ mười hai điểm, cậu chọn một.”
“??”
Phác Xán Liệt liếc nhìn điện thoại của Biên Bá Hiền, nhún vai, “Không nộp điện thoại cũng được, tôi sẽ cho là cậu ngầm chấp nhận bị trừ mười điểm của lớp.”
…!
Trần Phùng Trạch ngoài cửa lớp hai đợi một lúc lâu mới thấy Phác chủ tịch đi ra.

“Cậu nhập vai diễn của tôi đến nghiện rồi sao? Chủ tịch hội học sinh đi bắt nạt người ta làm gì?” Trần Phùng Trạch nhanh chóng chạy tới, chưa nói xong liền thấy Phác Xán Liệt cầm một chiếc điện thoại lạ trên tay.

“Mẹ nó…!được luôn á?” Trần Phùng Trạch huých khuỷu tay Phác Xán Liệt, ngạc nhiên trợn mắt, “Biên Bá Hiền cũng để cho cậu thu điện thoại? Cậu ta không đánh nhau với cậu sao?”
“Không.” Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn thứ mình cầm chặt trong tay.

“Cậu nói gì với Biên Bá Hiền thế? Sao cậu ta nghe lời cậu như vậy?”
Phác Xán Liệt không trả lời.

Trần Phùng Trạch nhìn thấy Phác Xán Liệt trực tiếp mở điện thoại Biên Bá Hiền, trong mắt hắn có chút ngạc nhiên.

Trần Phùng Trạch há mồm, “Còn có người xài điện thoại không cài mật khẩu á?”
Chủ tịch Phác nhíu mày, vuốt điện thoại sang bên phải.

Trần Phùng Trạch nhìn Phác Xán Liệt, hỏi: “Cậu định xử lí sao đây?”
“Xóa tấm hình lúc nãy.” Phác Xán Liệt trực tiếp ấn vào album ảnh, “Sau đó giao cho chủ nhiệm xử…” Sau đó hắn dừng lại.

Vốn dĩ muốn làm như vậy thật, nhưng phía trên…!đại khái bảy tám chục tấm hình của hắn, còn có hình cả lớp chụp chung, hình hắn trong ngày tuyên truyền hoạt động, hình hắn chơi bóng rổ, hình hắn đang đọc diễn văn, còn có…!hình hắn đến trường…!Từng địa điểm từng thời gian khác nhau, những người khác tất cả đều bị cắt bỏ, chỉ để lại một mình Phác Xán Liệt.

Hình mới nhất là tấm ảnh chụp hắn ở lễ khai giảng sáng nay.

Trần Phùng Trạch đột nhiên nhìn thấy Phác Xán Liệt im hơi lặng tiếng đứng nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích, tò mò tiến tới ngó sang: “Thế nào, cậu phát hiện cái gì rồi?”

Nhưng cậu ta còn chưa kịp làm gì, Phác Xán Liệt phút chốc đè ở nút tắt máy.

“?”
Phác Xán Liệt cất điện thoại vào túi, đứng ở cua quẹo hành lang, hắn nhìn về Trần Phùng Trạch, vẻ mặt hơi trống rỗng: “Cậu không phải muốn đi tìm bạn gái sao? Đi trước đi.”
“Hả?”
“Gặp lại sau.” Phác Xán Liệt giơ tay lên quơ quơ lấy lệ, biến mất không dấu vết.

…!
Từ khi bị Phác Xán Liệt lấy điện thoại, Biên Bá Hiền bần thần suy nghĩ vì sao lúc nãy không đánh Phác Xán Liệt một trận, ghê gớm lắm cũng là chuyển trường thôi.

Nếu không phải buổi sáng không mặc đồng phục bị trừ điểm kỉ luật, đã đảm bảo với Lâm Phi ba ngày tới sẽ không để bị trừ điểm, Biên Bá Hiền tuyệt đối không thể nào để cho Phác Xán Liệt dễ dàng mang điện thoại của cậu đi được.

Nhưng nếu không vì Phác Xán Liệt cưỡng ép, cậu buổi sáng cũng không bị ủy viên kỉ luật trừ điểm.

Mẹ nó!
Biên Bá Hiền cảm thấy hôm nay cần phải cho truyền bá tư tưởng cho A Tài một chút, giết chết cừu nhân Phác Xán Liệt trong lòng con bé.

Năm giờ rưỡi tan học, Biên Bá Hiền phiền não không cách nào phát tiết, chạy đến WC nam hút thuốc.

Ở nhà vệ sinh trường hút thuốc là vi phạm kỉ luật, bị trừ điểm là nhẹ.

Một mình châm lửa mấy giây, Biên Bá Hiền nghĩ nếu bây giờ Phác Xán Liệt còn có thể mẹ nó đúng lúc đi vào WC lầu một này…!vậy cậu sẽ sỉ nhục hắn ngay tại chỗ.

Không phải cậu chết thì chính là tôi sống!
Bất quá mặt của Phác Xán Liệt hơi nhỏ lại trắng, coi như là một Alpha, Biên Bá Hiền đoán bản thân dùng một tay cũng có thể xử hắn.

Hút hết một điếu thuốc thì có hơi lâu.

Mỗi một ngụm hút vào, Biên Bá Hiền nhón chân lên, từ trên cánh cửa nhìn xuống, không có Phác đồ tể nào ở đây.

Cuối cùng đến khi Biên Bá Hiền đem tàn thuốc ném vào thùng rác, Phác đồ tể cũng không đến.

Biên Bá Hiền không rõ vì sao cậu tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút tiếc nuối.

Cậu rửa mặt, chà sạch hai tay, nhai kẹo cao su từ nhà vệ sinh đi về lớp.

Vừa tan lớp một hai phút, trên hành lang chưa có học sinh, vẫn còn ở trong lớp.

Biên Bá Hiền đi vào từ cửa sau, khom người lấy cặp sách trống trơn.

Trong góc bàn học, Biên Bá Hiền sờ được điện thoại nửa tiếng trước bị tịch thu.

Cậu dừng động tác một chút, ngẩng đầu lên.

Bàn sau không có người, bạn ngồi cùng bàn đã quay về, đang thu dọn đồ đạc.

“Triệu Thiên Thanh.” Biên Bá Hiền lên tiếng hỏi: “Phác Xán Liệt…!vừa về đây à?”
Triệu Thiên Thanh vừa thu dọn bài thi vừa gật đầu, “Lúc nãy chủ tịch có trở về lớp, tôi đụng trúng cậu ấy ở cửa nè.”
Biên Bá Hiền nắm chặt điện thoại, không nói gì nữa.

***
Nhị Trung năm giờ rưỡi tan học, cách Nhị Trung 2 km là trường tiểu học Minh Thành.

Lớp 1 lớp 2 đã tan học từ 3 giờ, lớp 4 lớp 5 tan học muộn hơn một tiếng rưỡi.

Lớp 3-2 đã sớm trống trải, ngay cả người trực trường cũng không thấy đâu.

Đèn không mở, chỉ có cửa sổ được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn le lói.

Ở hàng ghế đầu tiên có một bạn nhỏ tóc ngắn chuyên tâm vẽ vẽ cái gì đó.


Biên Bá Hiền đi vào, nhanh chóng nói một câu: “Sao không mở đèn?” Rồi tiện tay mở đèn, đi đến bên cạnh cô bé, “A Tài, về nhà thôi.”
Bạn nhỏ tựa như không nghe thấy, vẫn đè bút sáp bận rộn trên giấy.

Biên Bá Hiền cúi đầu liếc nhìn A Tài vẽ, thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nó không vẽ Phác Xán Liệt là được!
“Đừng vẽ nữa.” Biên Bá Hiền ngồi xổm xuống, giọng mềm nhũn: “Về nhà vẽ.”
A Tài mờ mịt ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

A Tài không mập nhưng có một khuôn mặt tròn trịa, mắt tròn xoe đen láy, tóc trời sinh hơi ngả vàng, không giống với Biên Bá Hiền chút nào.

Biên Bá Hiền có mi mắt nồng đậm khí chất thiếu niên, đường nét lạnh nhạt, đôi mắt đen sắc bén, vì vậy nên mặt mũi lúc nào cũng trầm tĩnh khó gần.

“Về nhà…” A Tài chìa ra một ngón tay ngắn ngủn, chỉ về phía anh trai: “Bá Hiền!”
Biên Bá Hiền gật đầu, cười một tiếng, “Ừ, anh là Bá Hiền.

Chúng ta về nhà, anh có hình của anh trai kia, cái người mà nhóc thích đó, chúng ta về nhà xem, được không?”
A Tài lập tức ném sáp màu qua một bên, “Vâng.”
Biên Bá Hiền có chút bất đắc dĩ thu dọn bãi chiến trường, “Sáng nay đưa nhóc đến lớp không phải đã dọn dẹp sách vở cho nhóc rồi sao, mới một ngày tại sao lại loạn như vậy?”
A Tài không phản ứng Biên Bá Hiền đang lải nhải, từ băng ghế chầm chậm đứng lên.

A Tài mặc một chiếc quần dài màu xanh vén ống lên mắt cá chân nhưng vẫn rõ ràng có thể nhìn ra bắp chân bên trái vặn vẹo mất tự nhiên, có cảm giác ngắn hơn chân phải một đoạn.

Cô bé dường như chỉ mong đợi có thế, đung đưa trái phải đi tới bên Biên Bá Hiền, quen cửa quen nẻo kéo khóa cặp sách của cậu, thò đầu vào nhìn: “Điện thoại, ca!”
“Em tự tìm đi.” Biên Bá Hiền đang dọn dẹp mặt bàn, không muốn phản ứng lại nhóc.

A Tài tìm được, cầm điện thoại reo hò: “Anh!”
Biên Bá Hiền nghiêng đầu, hung ác nói: “Anh mới là anh của em.

Phác Xán Liệt là…!là…” Sau đó gằn giọng: “Là người rất đáng ghét, biết chưa?”
A Tài làm bộ như không nghe thấy, Biên Bá Hiền càng dữ dằn: “Nghe thấy không?”
A Tài vuốt một cái mở điện thoại, nhóc chỉ chỉ anh trai: “Bá Hiền” lại giơ giơ chỉ chỉ màn hình: “Anh!”
“…”
Phác Xán Liệt, mẹ cậu…!trời ạ!!!
Biên Bá Hiền quay đầu, thở dài, “Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, không ai bắt nạt nhóc chứ?”
A Tài: *chuyên tâm xem hình*
Biên Bá Hiền lại nghiêng người, tức giận thở hổn hển: “A Tài, cậu ta…!đừng xem nữa! Anh hỏi nhóc hôm nay có ai bắt nạt em không?”
A Tài ngẩng đầu rồi lắc đầu, “Nhỏ què…!không…” lại lắc đầu, “Nhỏ ngốc…!không có.”
Biên Bá Hiền trút hơi thở nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, chúng ta về nhà thôi.”
Sắc trời mờ mịt thêm một nửa.

Trời ngả tối, ánh chiều tà cuối cùng trong ngày kéo dài ra tận mặt đường.

Biên Bá Hiền một tay ôm ván trượt, một tay cầm áo hoodie nhỏ của A Tài đi phía trước, A Tài đeo cặp sách nhỏ, một lòng một dạ chăm chú nhìn điện thoại.

A Tài đi thật chậm, Biên Bá Hiền thỉnh thoảng phải dừng một chút, đến khi A Tài bị mũ sam nhỏ quay tứ tung, nhóc con chỉnh mũ lại để nhìn đường, cậu mới yên tâm đi về tiếp.

“Nếu như có ai coi thường nhóc, đánh nhóc, kêu nhóc là nhỏ què nhỏ ngốc, nhóc nhất định phải về nhà nói với anh.” Biên Bá Hiền vừa đi vừa lải nhải: “Phải nhớ, ngàn vạn lần không được nói với bạn học nhóc là Omega.

Nhóc còn nhỏ, không hiểu những thứ này, kiểm tra phân hóa cũng phải chờ nhóc đến mùng một mới có thể làm tiếp, vậy nên nhóc coi như không biết chuyện này, người khác hỏi cũng đừng nói.”
Biên Bá Hiền mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những lời này, nhưng bản thân cậu không hề thấy chán chút nào.

A Tài vẫn không phản ứng anh trai.

Hôm nay nhóc con này rất nhiều lần không thèm đếm xỉa đến cậu, chỉ biết nhìn hình của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đặc biệt khó chịu, lập tức rống một tiếng: “Nhớ không?”
A Tài giật mình ngã ngồi trên đất.

***
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Xán Liệt: Biên Bá Hiền có ý gì với tôi à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.