Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 80: Biết Tỏ Cùng Ai (2)
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Tác giả : shevaanh
Chương 80 : Biết Tỏ Cùng Ai (2)
Vĩnh Tiếu nghe xuất thân của y từ Sa Đầu Sơn thì bất giác nhớ tới Thiết Long Trại , không hiểu bây giờ tình hình ở đó ra sao rồi . Chàng mặc dù tin vào Hàn Phong , song nếu hai người Trần Khôn và Lôi Tư có tâm tư phản trắc thì cũng khó mà nói trước được điều gì .
Đinh Lập đứng cạnh thấy đại ca nhìn nam tử họ Thạch kia mãi thì kề tai nói nhỏ :
-Người này là thiếu niên cao thủ mới nổi danh gần đây họ Thạch , tên Gia Bảo . Nghe nói hắn ở Quảng Đông nổi danh là kẻ trọng tín nghĩa , lại rất có uy tín trong vùng , từng không ít lần đánh đuổi người của Ma Môn mỗi khi chúng đặt chân tới Sa Đầu Sơn . Hắn được mọi người xưng tụng là “ Tiểu Bá Vương “ , xếp thứ ba trên Kim Bảng lần này , còn trên Lục Chưởng Môn hai bậc nữa đó .
Vĩnh Tiếu nghe vậy thì ồ một tiếng , ánh mắt nhìn y không khỏi kỹ hơn vài phần , không ngờ cạnh Thiết Long Trại còn có một nhân tài như vậy mà hắn trước giờ vẫn không hề hay biết .
Thạch Gia Bảo lần này dẫn theo em gái Thạch Băng Băng , Triệu Cương , Mã Vinh Thành và hơn năm mươi tráng sĩ tới hội quân tại Ngọc Long Sơn . Lần này , cao thủ trên Kim Bảng bên phía chính phái đã có tới tận sáu người , lần lượt là Hoa Vô Tâm , Diệp Thiên Thiên , Thạch Gia Bảo , Lục Vô Song , Đinh Lập , Quách Thế Sơn , nếu kể thêm Vĩnh Tiếu có thực lực Thiên Bảng vào nữa thì đã có tới bảy cao thủ có danh vọng không nhỏ trên võ lâm rồi , phần thắng quả là đã nắm trong tay được mấy phần .
Ngay đêm đó , Lục Vô Song lập tức tổ chức một cuộc thương thảo bí mật , người tham dự chỉ có nàng , Hoa Vô Tâm và Diệp Tịnh . Đây là chuyện cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài nên ngoài ba người ra chỉ có hai người Vĩnh Tiếu , Đinh Lập và vài người thân tín của Lục Vô Song trong Nga Mi phái là được biết . Tới Nhất Trần đạo trưởng , Tuệ Minh Đại Sư , Quách Thế Sơn và hai vị trưởng lão Cái Bang cũng phải chờ tới phút cuối mới được rõ bày bố ra sao . Có thể thấy , công tác bảo mật lần này được đặc biệt chú trọng .
..o0o..
Mười lăm tháng ba năm Canh Thìn , Đại Hộ Pháp Vọng Linh Môn Hoa Vô Tâm viết chiến thư gửi tới Hữu Hộ Pháp Vô Danh Thư Sinh , vạch ra hai mươi lăm tội ác trời không dung đất không tha của Ma Môn , hẹn chiều mười bảy tháng ba sẽ quyết chiến một trận dưới chân núi Kim Đỉnh . Đây là lần đầu tiên một tiểu môn phái lại dám ngang nhiên thách thức , đối đầu với thế lực mạnh nhất võ lâm Trung Nguyên thời bấy giờ ,nhân số thậm chí còn vượt qua cả Cái Bang trong mấy năm lại đây .
Ngay ngày hôm sau , Hữu Hộ Pháp Vô Danh Thư Sinh viết thư phúc đáp , chấp nhận lời tuyên chiến của Hoa Vô Tâm , đồng thời tỏ rõ ý tứ xem Vọng Linh Môn là hòn đá cản đường đầu tiên cần phải dẹp bỏ trên con đường độc bá võ lâm trung nguyên của Môn Chủ Độc Cô Động Thiên .
Đúng chiều mười bảy tháng ba , Tuyết Liên Tiên Tử Diệp Tịnh, Đại Hộ Pháp Hoa Vô Tâm cùng hơn ba ngàn võ lâm nhân sĩ đã tập trung dưới chân núi Kim Đỉnh , trong đó có hai phần ba là người của phái Nga Mi và Vọng Linh Môn . Lần này , Hoa Vô Tâm muốn một trận thành danh , nâng cao vị trí của bản thân và Vọng Linh Môn trên giang hồ nên kiên quyết không cần một ai trong số mấy người Lục Vô Song theo cùng . Xét ra , lần này cao thủ theo y đi chỉ có Bạch Y Thánh Kiếm Diệp Thiên Thiên là đáng kể tới mà thôi . Về phần Diệp Thiên Thiên và Kim Phượng , đệ tử của bà sau lần gặp mặt Vô Tâm trong Tử Liêm Động thì nhập bọn luôn với y, mục đích là để truy hỏi tung tích của Thiên Tàn Võ Tổ Nguyễn Anh , cố nhân của bà khi xưa .
Khi đoàn người Hoa Vô Tâm đến nơi ước hẹn thì đã thấy hơn hai ngàn người mặc y phục màu đen , đội ngũ tề chỉnh , gươm giáo như rừng sáng loáng cả một vùng đứng chờ sẵn . Kẻ đứng đầu không ngờ không phải là Vô Danh Thư Sinh , thay vào đó là một trung niên nam tử béo lùn mặc cẩm phục hoa lệ , vai đeo một cây trường cung lớn màu bạc trạm trổ tinh mĩ , gương mặt trông có vẻ phúc hậu . Y chính là Tả Hộ Pháp Ma Môn – Nhất Tiễn Đoạt Mệnh Thiên Long Khách , đệ tam cao thủ Thiên Bảng , nổi danh chốn võ lâm đã được hơn hai mươi năm nay , là cánh tay phải đắc lực của Môn Chủ Độc Cô Động Thiên .
Thực ra, Thiên Long Khách trước đây vốn là con trưởng của Môn Chủ Khuyết Nhất Môn , có tiếng là người tốt bụng , hào hiệp . Y rất yêu trẻ con , thường hay mang những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ không nhà không cửa về nuôi . Sau đó không hiểu sao lão lại đầu quân cho Độc Cô Động Thiên ngay khi vừa tiếp nhận cái ghế Môn Chủ , từ đó tính tình đại biến , trở thành thân tín bậc nhất của y .
-Vạn Môn Chủ , người xem . Kẻ đó nắm trong tay Nghịch Thiên Đao Pháp , chắc chắn là truyền nhân của Thiên Tàn Võ Tổ năm xưa , không thể sai được .
Thiên Long Khách một tay chỉ về phía Vô Tâm đi đầu đằng xa , đầu quay về phía lão già bên cạnh nói . Lão già này khuôn mặt đầy nếp nhăn ,tuổi ít cũng ngoại lục tuần , song mái tóc búi cao sau gáy vẫn còn đen nhánh , giữa mi mắt và nhân dung có một chấm đen , để râu dài gần tới ngực . Lão mặc một bộ y phục màu nâu trông có vẻ cổ quái , cổ tay và trước ngực đeo mấy lớp vòng bằng vàng , trông không giống như người Trung Thổ .
Lão ta nhìn Vô Tâm một hồi lâu rồi mới mở miệng , giọng nói ồm ồm khó nghe , như là giữa chừng thì bị mắc nghẹn giữa cổ họng vậy :
-Ta còn tưởng thế nào , hóa ra là một tiểu tử còn chưa ráo máu đầu .
Thiên Long Khách nghe ra y có ý nhạo báng mình tới một tên nhãi ranh cũng không đối phó nồi thì chỉ cười cười không nói , hai mắt híp lại nhìn về phía Vô Tâm đang đi đầu đoàn người tiến tới không hiểu đang suy tính điều gì .
Hoa Vô Tâm thấy người cầm đầu bên phía Ma Môn không phải là Vô Danh Thư Sinh mà là một trung niên mập lùn vai đeo trường cung thì đã đoán được mấy phần . Y tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Thiên Long Khách phía xa than một câu , lời nói được phổ nội lực vào khiến toàn trường đều nghe thấy rõ mồn một .
-Ồ kìa , Vô Danh tiền bối đã viết thư nhận lời khiêu chiến của ta vậy mà hôm nay lại vắng mặt , đẩy cái họa sát thân này cho Thiên lão tiền bối . Ai da , chuyện này đúng thật là …
Hắn không nói dứt câu đã cất tiếng cười ha hả , giọng điệu mang tính châm biếm rõ rệt , khiến cho không ít người tinh ý nghe ra cũng bắt đầu cười theo .Tiếng cười theo đó chẳng mấy chốc nở rộ cả một vùng .
Thiên Long Khách là một lão già thành tinh , sao lại không nghe ra ý châm biếm của y trong đó . Lão cười híp mắt đáp lại :
-Hoa Vô Tâm , ta thì không nói làm gì , nhưng hôm nay có Vạn Môn Chủ uy danh lẫm lẫm ở đây mà tiểu tử nhà ngươi dám buông lời tự đại như vậy thì thật là chán sống rồi mà !
Lão già kia nghe y kéo mình vào thì nhíu mày . Hôm nay lão do tò mò mà theo Thiên Long Khách tới đây xem thử truyền nhân của Thiên Tàn Võ Tổ năm xưa là người như thế nào , vốn chỉ là muốn đứng ngoài quan chiến , nhưng bây giờ thì không thể nói trước được rồi . Một mặt , Vạn Triêu Dương cũng ngạc nhiên , tiểu tử này còn chưa đầy ba mươi tuổi , vậy mà không ngờ Thiên Long Khách lại úy kỵ y tới như vậy , không ngừng dùng kế khích tướng để bắt mình ra tay trợ giúp .
Quả vậy , Hoa Vô Tâm căn bản không coi lão vào đâu cả , lời thốt ra như đổ thêm dầu vào lửa :
-Ngươi nói lão già sắp chết đứng cạnh kia đó à ? Tốt nhất là cả hai người cùng lên đi , để bổn thiếu gia đỡ mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu . Hắc hắc ..
Vạn Triêu Dương nghe y buông lời xấc xược thì tái mặt . Lão thân là Môn Chủ Vạn Độc Môn hùng cứ Tây Vực , lần này tới đây ngoài mặt là do Độc Cô Động Thiên mở lời cầu cạnh , nhưng thực chất bên trong là muốn thăm dò thực lực của Ma Môn và võ lâm Trung Nguyên một phen . Vạn Triêu Dương vốn là tay kiêu hùng , xưa nay luôn nhìn người bằng nửa con mắt , hôm nay lại bị một tiểu tử bằng tuổi con mình buông lời xúc phạm coi thường thì cơn giận đã lên tới đỉnh đầu .
Thiên Long Khách nhìn qua phe đối phương một lượt . Theo như tin tình báo , lão biết bên kia có không ít những tay hảo thủ , bản lĩnh so với chúng đệ tử Ma Môn thì hơn không chỉ một bậc . Một trận ngày hôm nay nếu không diệt được tiểu tử họ Hoa kia nhằm bẻ gãy nhuệ khí của đối phương thì cầm chắc bại cục trong tay .
Thực vậy , bên phía Hoa Vô Tâm tuy quân số chỉ ngang bằng với đối phương , nhưng ngoài đệ tử hai phái ra thì hơn một ngàn người còn lại không thiếu những tay cân quắc anh hùng , không có thù oán thì cũng bất bình với những hành động tàn ác của Ma Môn từ trước tới giờ mà đến đây . Họ nghe tin Nga Mi Phái công khai mở cờ liên kết anh hùng thảo phạt Ma Môn thì mừng như bắt được vàng vậy , chỉ hận không thể kéo quân tới đập tan hang ổ của lão ma đầu Độc Cô Động Thiên kia mà thôi .
Với tình trạng quân bên ngoài Mông Cổ dòm ngó biên cương như hiện nay , nội bộ Trung Nguyên bên trong lại nổi lên một cục u như Ma Môn thì quả là đúng với câu “ Loạn từ bên trong , họa từ bên ngoài “ , bảo sao nhà Tống không bị mất về tay người Mông Cổ mấy chục năm về sau . Thế mới biết , nếu không có sự đoàn kết nhất quán , quân dân đồng lòng chung tay góp sức chống địch thì dẫu có là một nước lớn với vài tỷ dân cũng không thể trụ vững được trước sức mạnh của giặc ngoại xâm .Cái đạo lý ấy , nhà Trần ngay sát biên giới Trung Hoa hiểu rất rõ , việc một nước nhỏ như thế mà có thể ba lần thành công đuổi quân Nguyên – Mông ra khỏi bờ cõi chính là một minh chứng hùng hồn không thể chối cãi .
Đoàn kết , đoàn kết chính là sức mạnh !
Chỉ tiếc rằng , Tống Lý Tông không nhận ra được chân lý đó , chẳng biết rút kinh nghiệm từ các bậc cha anh như Tống Huy Tông , Tống Cao Tông … để đất nước trước sau gần trăm năm bị vó ngựa quân Kim rồi Mông Cổ giày xéo , âu cũng chỉ biết tự trách mình mà thôi .
…
Thiên Long Khách biết Vạn Triêu Dương tuy thâm trầm song rất trọng sĩ diện thì nhìn lão cười nói :
-Vạn Môn Chủ xin bảo trọng , sắp tới sẽ xảy ra một trận hỗn chiến , Thiên Long Khách không rảnh để bảo hộ ngài nữa rồi . Ngài là khách của Ma Môn , nếu xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói làm sao với Môn Chủ ?
Đoạn quay sang chỉ tay về phía Hoa Vô Tâm hét lớn :
-Tiểu tử , hôm nay ngươi đã có gan tới đây , vậy thì nộp mạng đi ?
Vừa dứt lời , y đã rút trường cung và hai mũi tên màu bạc trên lưng xuống . Lão một tay cầm cung , một tay kéo dây , cả người cong gập lại như một vầng trăng khuyết , hướng về phía Vô Tâm sẵn sàng xạ kích.
Hoa Vô Tâm rút Hỏa Long Đao trên vai xuống , thân hình phiêu hốt đạp không mà tới , cất tiếng cười lớn :
-Hắc hắc , Vô Tâm xin được lãnh giáo !
Dứt lời , y hai mắt long lên , tay phải cầm Hỏa Long Đao chém liền tám đao , trong một khắc lặp lại cả thảy là chín lần , tổng cộng bảy mươi hai đạo đao kình màu vàng rực như cuồng phong bão vũ xé không đánh tới .
-“ Đao Hoành Thiên Địa “
Vạn Triêu Dương đứng ngoài thấy thế thì sầm mặt lại . Lão không ngờ tiểu tử này còn trẻ mà đao pháp đã luyện đến bực này , song khi nghĩ lại việc y là truyền nhân của Thiên Tàn Võ Tổ khi xưa thì cũng không quá ngạc nhiên nữa .
Cả một bãi đất trống nơi Thiên Long Khách đứng bị hằng sa số đao kình cày nát , xới tung cả lên , chỉ còn một màn bụi đất mù mịt . Ở đây có không ít võ lâm cao thủ song cũng bị một chiêu này của Vô Tâm làm cho kinh ngạc không nói nổi lên lời , bởi không tưởng được trên đời lại có thứ đao pháp bá đạo đến như vậy .
Hoa Vô Tâm hai mắt trợn lên , ngửa đầu ra sau , tay giơ Hỏa Long Đao lên chém một nhát . Một tia sáng lao vụt tới , va chạm với thanh trường đao trên tay y nghe “ Choang “ một tiếng , đẩy Vô Tâm lùi ra sau ba bước , búi tóc trên đầu bị bung ra , hiển nhiên bị một tiễn này của Thiên Long Khách làm chật vật không ít .
Vô Tâm còn chưa kịp định thần , một thân ảnh đã cấp tốc lại gần , chưởng phong như xô núi đẩy thành nhằm mặt y đánh tới . Vô Tâm khẽ lắc mình né tránh , tay phải cầm đao vận lực chém xeo xéo về phía vai phải trung niên nhân . Người này hai tay cầm trường cung lên đỡ , chân phải không hề rảnh rỗi , nhằm bụng y tung ra một cước .
Ai ngờ một cước này đá trúng bụng y thì không khác nào đánh vào một hòn đá tảng cứng rắn vô cùng . Thiên Long Khách còn chưa kịp kinh ngạc thì tay trái của Vô Tâm đã đánh tới trước ngực . Song lần này , đến lượt Vô Tâm ngạc nhiên , vì một chưởng của y đánh vào ngực lão lập tức thoát lực trượt đi , chẳng để lại dấu tích gì , trơn như cá vậy .
Lúc này , hai bên đã chính thức lao vào xáp chiến , tiếng hò hét dậy trời , thanh âm gươm giáo va chạm vào nhau nghe chát chúa , tình cảnh vô cùng hỗn loạn . Ai cũng chiến đấu vì lý tưởng của riêng mình , chết sống lúc này chỉ là chuyện trong khoảnh khắc , chẳng ai nói trước được .
Thiên Long Khách đấu được với Vô Tâm hơn ba mươi chiêu thì bắt đầu núng thế . Lão nhác thấy y càng đánh càng hăng thì chột dạ , tránh một đao rồi lao vụt về phía Vạn Triêu Dương bên kia . Vô Tâm chẳng quản một hai , vung đao chém thẳng về phía lão . Vạn Triêu Dương mày hổ dựng ngược gầm lên một tiếng , vung tay đánh bật một đao của y . Lúc này hai tay áo của lão đã vén lên gần tới nách , để lộ hai tấm kim loại màu đen bao quanh từ khuỷu tay trở xuống .
-Tiểu tử , lão phu có ý nhường mà mi còn cố ý gây sự . Chết đi cho ta !
Vạn Triêu Dương vừa dứt lời thì gầm lên một tiếng xáp lại gần Vô Tâm , trong một khắc tung ra liền ba mươi ba quyền , hết thảy đều nhằm vào yếu huyệt trên người y .” Bịch , Bịch , Bịch “ mấy tiếng , Vô Tâm bị trúng sáu , bảy quyền của lão , cả người bay về sau năm thước . Thiên Long Khách như âm hồn bất tán lúc này đã xuất hiện phía sau lưng y . Lão nãy giờ vẫn ngầm vận Cửu Dương Thần Công hộ thể , nội lực trong người chảy cuồn cuộn không ngừng , toàn lực tung một chưởng chí dương chí cương nhằm huyệt Thần Đường sau lưng y đánh tới .
Song y còn chưa kịp đắc thủ thì trên đầu chợt truyền đến tiếng u u , tiếp đó là bản năng mách bảo nguy hiểm đang tới gần . Lão không kịp suy nghĩ , chỉ theo bản năng cấp tốc lùi về sau , song vạt áo trước ngực vẫn bị một luồng kiếm quang trắng sáng hớt bỏ .
-Ai ?
Thiên Long Khách định thần nhĩn kỹ .Kẻ ra tay là một thiếu phụ y phục trắng như tuyết , mắt phượng mày ngài ,tay cầm một thanh kiếm chuôi màu trắng bạc , lưỡi kiếm được bao bọc bởi một lớp sương mù màu trắng , trông như thiên thần hạ phàm vậy .
Thiên Long Khách chỉ nhìn thoáng qua đã biết đây là ai . Lão định mở miệng nói câu gì đó thì im bặt vì trường kiếm trên tay thiếu phụ lúc này lại đánh tới . Chỉ nghe “ Roẹt “ một cái , một mảnh ngân quang lấp lánh cùng điểm điểm kiếm vũ tỏa ra bốn phía . Thiên Long Khách vội đưa trường cung lên đỡ , một mặt dùng Lưu Thủy Chi Pháp né đông tránh tây .
Thân pháp của lão mềm mại như cá chạch bơi trong nước nhưng kiếm của Diệp Thiên Thiên còn lợi hại hơn , tựa trùng thiên hồng nhật , mạnh mẽ như sấm sét ,uyển chuyển như rắn , len lỏi vào mọi ngóc ngách , sơ hở của lão mà công kích . Chỉ sau hơn hai mươi chiêu , Thiên Long Khách đã rơi vào hạ phong . Lão tuy qua tình báo biết được thiếu phụ kiếm thuật inh nhưng không ngờ lại cao tới mức này , ép cho lão phải vô lực hoàn thủ .
Bên kia , Hoa Vô Tâm đang tập trung đối chiến cùng Vạn Triêu Dương . Ma Ha Niết Bàn của lão so với Vạn Nhất Phi thì còn tinh thuần và cao hơn mấy bậc . Lúc lão xuất thủ , dưới hạ bàn và hai tay đều xuất hiện hai đóa liên hoa một lớn một nhỏ màu đen , trông thực là kỳ dị . Tuy vậy , sau hơn ba mươi chiêu , lão đã biết mình không phải là đối thủ của lam y thiếu niên này , trong lòng đã tính kế rút lui .
Bên này tình cảnh Thiên Long Khách cũng không khác gì , lão nãy giờ sở dĩ vẫn chưa bại trong tay thiếu phụ là do cứ mỗi lúc sinh tử quan đầu lại rút Chấn Thiên Cung ra nhắm bắn , làm Diệp Thiên Thiên e ngại mấy phần .
Bỗng nhiên , đỉnh núi Kim Đỉnh ánh đuốc rập trời , tiếp đó là tiếng hò reo dậy đất , cứ một đoàn rồi một đoàn nhân mã phái Nga Mi từ trên đánh xuống . Thiên Long Khách thấy vậy thì biến sắc . Lão biết mình bị Vô Tâm cầm chân quá lâu , núi Kim Đỉnh đã bị đối phương đánh úp mất rồi .
Thiên Long Khách thấy người của Nga Mi phái như nước lũ tràn xuống , thế như chẻ tre , lại nhìn sang bên này , biết bại cục đã định thì hét lớn :
-Phân đàn số hai và số năm ở lại đoạn hậu .. còn lại lập tức rút lui!
Vạn Triêu Dương xoay người chật vật tránh một đao của Vô Tâm, phóng vụt về phía Thiên Long Khách hợp sức đánh bật Diệp Thiên Thiên ra, thở hào hển :
-Rút lui !
Đoạn tung mình đi trước , song bị Diệp Thiên Thiên bức lùi trở lại . Hoa Vô Tâm hai mắt nhắm hờ , Hỏa Long Đao giơ lên quá đỉnh đầu , nhìn thiếu phụ đằng xa nói lớn :
-Sư mẫu , mau tránh !
..o0o..
Kế hoạch lần này của Lục Vô Song là để Vô Tâm thu hút phần lớn binh lực của Ma Môn dưới chân núi , để nàng có thể thừa cơ tập kích lên núi dễ dàng hơn .Chạng vạng tối , hơn bốn ngàn nữ đệ tử Nga Mi theo ba hướng khác nhau đánh lên núi Kim Đỉnh . Một cánh do Thạch Gia Bảo , Quách Thế Sơn cùng Minh Tuệ Đại Sư chỉ huy đánh từ hướng Đông Nam . Một cánh do Lục Vô Song và nhị vị trưởng lão Cái Bang cầm đầu đánh từ hướng Tây Bắc . Cánh còn lại do Diệu Vân sư thái , Đinh Lập cùng mấy người Trương Vĩnh Tiếu từ hướng Đông Bắc đánh lên .
Lúc này trên núi Kim Đỉnh chỉ còn lại gần một ngàn Ma Môn đệ tử phân tán khắp nơi , bị tập kích bất ngờ tuy chống trả rất quyết liệt song cũng không chống cự được là bao . Một phần là do quân lực bên Lục Vô Song áp đảo hoàn toàn , ngoài ra bên này cầm đầu toàn là những tay hảo thủ nên chúng hoàn toàn không chịu nổi một kích .
Vĩnh Tiếu , Diệu Vân sư thái và tam đệ Đinh Lập phải trải qua một trận huyết chiến kịch liệt với người của Ma Môn mới chiếm được cửa phía Đông Bắc . Nhận thấy tình hình quá nguy hiểm nên chàng nhất quyết bảo hai nữ tử đi cùng xuống núi song Nhược Vân không chịu nghe lời . Cuối cùng , Thạch Thanh và Nhược Vân quyết định ở dưới này đợi y . Đinh Lập cắt cử năm mươi bang chúng ở lại bảo hộ hai người , lúc ấy tất cả mới yên tâm tiến vào trong .
Càng vào trong , chiến sự càng ác liệt . Nhưng với ưu thế hơn hẳn về mọi mặt , phe chính đạo đã dần làm chủ được chiến trường . Sau gần hai canh giờ , núi Kim Đỉnh đã hoàn toàn bị phong tỏa bởi người của phái Nga Mi . Liền đó , Vô Song ra lệnh cho Diệu Vân dẫn ba ngàn người xuống núi cứu viện cho quân của Hoa Vô Tâm , còn đâu chia đi tìm và giải cứu môn nhân Nga Mi bị Ma Môn giam giữ suốt nửa tháng nay .
Một trận chiến với bao công sức chuẩn bị , cuối cùng cũng thành công ..
Đêm nay là đêm trăng tròn , Vĩnh Tiếu nhìn bóng lưng cô độc của Lục Vô Song trong đêm tối thì khẽ thở dài , nhẹ bước lại phía sau nàng ngồi xuống bậc thềm đá gần đấy , trầm ngâm : truyện từ
-Đang có tâm sự à ?
Vô Song không trả lời , đứng đó một hồi lâu rồi chợt quay người lại , đi tới ngồi cách Vĩnh Tiếu một đoạn khá xa , chỉ nhìn y không nói .
Hắn bị nàng nhìn đến nỗi mặt mày phát ngứa , không nhịn nổi phải lên tiếng:
-Nàng muốn nói gì thì nói đi, cứ yên lặng suốt nửa tháng nay là sao ?
Vô Song ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh , ánh mắt trở lên mơ hồ , giọng nhỏ như muỗi kêu :
-Chuyện cô ta nói đó , là thật à ?
Vĩnh Tiếu không biết có nghe được lời của nàng hay không , mà chỉ ngồi đó lặng yên không nói . Chàng đang định trả lời thì Vô Song đã hỏi tiếp , lần này là nhìn thẳng vào mắt y :
-Huynh quên được Sở Sở rồi ư ?
Nhìn vào đôi mắt mỹ lệ không chút vẩn đục ấy , bất cứ nam tử nào cũng không muốn lừa dối nàng , Vĩnh Tiếu cũng không phải là ngoại lệ , lời trong miệng thốt ra một cách tự nhiên không cần phải suy nghĩ .
-Vẫn chưa quên được .
Vô Song dường như đã biết trước câu trả lời của y ,ý cười thoáng phù hiện trên khuôn mặt nàng , nhưng rất nhanh tiêu biến không còn chút dấu vết . Nàng cúi đầu xuống , bỗng nhìn thấy vật gì , một tay cúi xuống nền gạch , lúc giơ lên thì trong tay ngọc đã có một sợi chỉ màu đỏ lấm tấm bụi đất . Vô Song nhìn sợi chỉ trong tay , giọng nói trong như mặt nước hồ thu khẽ cất lên :
-Ta thấy tình yêu cũng giống như sợi chỉ đỏ này vậy , đẹp thì có đẹp , nhưng theo thời gian trôi , nó cũng sẽ đứt thành từng mảnh nhỏ như thế này mà thôi ..
Vĩnh Tiếu nhìn sợi chỉ trong tay nàng , ánh mắt theo nó dõi xuống mặt đất . Chàng đưa tay với ra, cầm một đầu chỉ gần chỗ mình lên cười nói :
-Vô Song , nàng nhầm rồi . Sợi chỉ này không ngắn như nàng tưởng đâu , và hình như nó cũng chưa bị mất đoạn nào mà .
Vô Song ngây người nhìn sợi chỉ trên tay . Nàng đang cầm một đầu của nó , đầu bên kia ở trong tay Vĩnh Tiếu . Mỗi đầu đều có một nút thắt cùng với mấy sợi tua rua xanh đỏ , chứng tỏ nó chưa bị cắt bớt phần nào cả , chắc là để trang trí tấm bảng Thư Trung Đường bị giật đổ nằm ngổn ngang dưới chân hai người .
Dưới ánh trăng mờ ảo , bóng hai người ngồi cách xa , một sợi chỉ đỏ như gắn kết hai trái tim lại với nhau .Vô Song lẳng lặng nhìn hắn , một giọt lệ khẽ lăn dài trên má .
-Vĩnh Tiếu , chúng ta ..
Vĩnh Tiếu mí mắt giật giật nhìn nàng , muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt lên lời .
Chàng cúi đầu xuống , nhìn sợi hồng tuyến trong tay , bỗng cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ đằng sau truyền tới , vội hướng Lục Vô Song bên kia hét lớn :
-Mau tránh !
Một đạo đao kình phá không đánh tới , đem cánh cổng Thư Trung Đường phá ra làm đôi , gạch đá rơi xuống rầm rầm . Vô Song cấp tốc lùi ra sau ba bước , tay vẫn nắm chặt một đầu hồng tuyến , lúc này đã bị đạo đao kình kia chém đứt làm hai nửa .
Nỗi niềm trong tâm khảm , nhưng biết tỏ cùng ai ?
Nàng cũng chẳng buồn xem ai là kẻ vừa ra tay đánh lén , chỉ thẫn thờ nhìn nửa đoạn hồng tuyến trong tay mình . Vĩnh Tiếu quay ra nhìn về đằng sau lưng , phía đó đã có một nam tử mặc trường bào màu trắng nhờ , mái tóc dài che phủ gần hết khuôn mặt ôm đao lăng không mà đứng . Lúc này ông ta cũng đang nhìn Vĩnh Tiếu không chớp , y phục bay phần phật trong gió đêm lạnh lẽo .
-Cha ..!
..o0o..
Lãnh Nhược Vân ở dưới cửa Đông Bắc đợi hơn hai canh giờ mà chẳng thấy bóng dáng Vĩnh Tiếu đâu thì hơi nóng ruột , mấy lần định xông lên tìm xong nghĩ thế nào lại thôi . Nơi đây có hơn năm mươi bang chúng Thiên Vương Bang bảo vệ nên cũng không có gì nguy hiểm , mà Lãnh Nhược Vân cũng đâu phải hạng người dễ bắt nạt .
Thạch Thanh một mình đi về phía bể nước sau đình viện , nhất thời không ai dám theo vì không tiện . Hôm nay là đêm trăng tròn , ánh trăng sáng như gương , nàng cúi đầu soi bóng dưới mặt bể trong veo . Nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp in hình trên mặt nước , Thạch Thanh khẽ thở dài , thầm nghĩ mình cũng đâu phải là xấu xí , còn rất xinh đẹp là đằng khác , vậy mà đại ca vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt là sao ? đúng là tên mù mà .
Đúng lúc này , mặt hồ hiện lên một bóng đen mờ ảo , che lấp bóng của nàng trên mặt nước . Thạch Thanh hoảng sợ , mở miệng toan hét lớn nhưng ngay lập tức bị một cánh tay bịt miệng từ đằng sau .
-Lâm muội , là ta đây mà !
Nương theo ánh trăng , Thạch Thanh nhìn kỹ khuôn mặt của kẻ đang dùng một tay bịt miệng mình . Đó là một nam tử mặc trường bào màu đen , gương mặt thanh tú trông như con gái , hai bàn tay để móng dài nhọn hoắt , lúc này đang hưng phấn nhìn nàng . Hắn thấy đôi mắt nàng chuyển từ hoảng sợ sang bình thường , người cũng không vẫy vùng nữa thì mới buông tay đang bịt miệng nàng ra , nhỏ giọng nói :
-Lâm muội , xin lỗi , tại ta sợ muội la lên nên mới ..
Thạch Thanh hừ một tiếng , cau có nhìn y :
-Ngươi ở đây làm cái gì ?
Nam tử mặc trường bào màu đen biết nàng ta vẫn còn giận , lắp bắp nói :
-Ta .. ta ..
Người này tên là Tiểu Tam , người quen của Thạch Thanh ngày xưa .Chuyện giữa nàng và hắn thì để sau hãy nói , chỉ biết hiện giờ y là một trong bốn mươi tám vị Đà Chủ của Ma Môn , thuộc hạ thân tính dưới trướng Vô Danh Thư Sinh . Bây giờ Ma Môn đại thế đã mất , Tiểu Tam đang trên đường đào thoát thì nhác thấy bóng Thạch Thanh . Y vui mừng khôn xiết liền bám theo . Song nơi đây có không ít địch nhân , y phải chờ tới lúc nàng vào chỗ vắng vẻ này mới dám hiện thân gặp mặt .
Tiểu Tam đang lắp bắp thì thần tình chợt biến , chân trái khẽ điểm một cái , biến mất ngay trước mặt nàng .
-Lâm cô nương , Lâm cô nương !
Một tên thủ hạ thấy Thạch Thanh đi hơi lâu thì sốt ruột đi vào xem sao . Hắn hỏi hai câu không thấy ai trả lời thì bước vào ngách hiên tối tăm, song cũng không thấy Thạch Thanh đâu cả , vì bây giờ nàng đang đứng sau tán cây cạnh bể nước . Y vừa đi được hai bước thì hai mắt trợn trừng ngã xuống . Một hắc y nhân vươn tay ra đỡ , kéo xác y vào bên trong , trước sau không phát ra một tiếng động nào .
Thạch Thanh thấy trên đầu tên kia có năm dấu ngón tay cắm sâu vào trong óc , còn để lại một thủ ấn màu đen nữa thì mở to mắt nhìn Tiểu Tam , ngạc nhiên nói :
-Ô , lâu ngày không gặp , ngươi có vẻ lợi hại nhỉ ?
Tiểu Tam nghe thế thì hơi đỏ mặt, y tuy là con trai nhưng khuôn mặt thanh tú , mi mắt ướt rượt , nước da trắng cứ như là con gái vậy . Lúc y đỏ mặt trông chẳng khác một thiếu nữ là bao . Thấy Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn mình , lòng tự cao của y nổi lên , vỗ ngực nói :
-Lâm muội , ta bây giờ đã là một trong bốn mươi tám vị Đà Chủ của Ma Môn rồi , không còn là đứa trẻ hay bị muội bắt nạt ngày trước nữa đâu !
Thạch Thanh gật gật đầu , bỗng nảy ra một ý tưởng không tồi . Nàng hỏi lại y :
-Có thực là ngươi rất lợi hại không ?
Tiểu Tam mặt đỏ lên , năm ngón tay chụp thành trảo quét qua đầu tên thuộc hạ đã chết trong tay y một cái , đầu của hắn lập tức bị vẹt một nửa như quả dưa hấu bị người ta dùng dao cắt vậy . Thủ pháp so với Hóa Cốt Trảo của Nhược Vân thì không khác là bao , về lực đạo thì còn mạnh hơn không ít .
Thạch Thanh dù chưa tin y lắm song vẫn kéo hắn lại gần vách tường nhìn ra ngoài , chỉ vào Nhược Vân đang đứng cách đấy không xa , chung quanh có năm , sáu người ngủ gà ngủ gật .
-Ngươi có trông thấy cô gái mặc áo tím đằng kia không ?
Tiểu Tam gật đầu .
Giọng của Thạch Thanh lại thì thào vang lên :
-Ta muốn nhờ ngươi một việc , ngươi có làm được không ?
Tiểu Tam cả đời là lần đầu được Thạch Thanh nhờ làm một việc , máu nóng dồn cả lên não , đáp không suy nghĩ .
-Được !
Thạch Thanh một lần nữa chỉ tay về phía Nhược Vân , hai mắt lóe lên quang mang độc ác .
– Giết cô ấy cho ta .
Mừng truyện được 80 c nào :99: