Chân Tình Chân Mỹ

Chương 76: Chuyện Năm Xưa ( Hạ)


Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 76: Chuyện Năm Xưa ( Hạ)


CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

Tác giả : shevaanh

Chương 76 : Chuyện Năm Xưa ( Hạ)


Hắc Phong Trại, màn đêm buông xuống .

“ Cạch “

Dư Mộng Dao vẫn ngồi im lìm trong gian nhà ngục ẩm thấp . Chỉ cần nghe tiếng bước chân , thị đã nhận ra người đến là ai rồi .

Hai ngọn đuốc sáng rực soi sáng cả một dãy nhà ngục đen ngòm sâu hun hút . Kẻ nhàn nhã đi phía trước ngoài La Văn ra thì còn có thể là ai nữa . Lúc này y đang khoan thai bước tới phòng giam Dư Mộng Dao ở tít cuối ngục , trên tay cầm ngọn Xích Ngọc Tiên dài hơn nửa trượng – vật bất ly thân của Kiều Băng Thánh Nữ Dư Mộng Dao ngày trước .


La Văn hất tay ra lệnh . Từ sau lưng y hai nam tử bước ra , mở cửa phòng giam , mỗi người một bên xách Dư Mộng Dao lúc này đang nằm yên một chỗ lên , trói chặt tay chân vào một cái giá treo tường được đặt sẵn trong đó . Dư Mộng Dao sau mấy ngày bị tra tấn , hành hạ thì mình mẩy đầy vết thương , cơ thể suy kiệt , làm gì còn chút sức lực phản kháng nào nữa , chỉ đành để yên cho bọn họ bày bố , giương cặp mắt trắng dã nhìn nam tử đứng ngoài lao ngục .


– Tiện nhân , mi quen thằng nhãi họ Hoa đó từ bao giờ ?

La Văn bước vào , một tay túm tóc nàng xách lên , trợn mắt hỏi .


Dư Mộng Dao chỉ cười lạt , không thèm trả lời như chọc tức y . La Văn thấy thế thì nổi giận , giật lấy cây Xích Ngọc Tiên vừa đưa cho tên thủ hạ gần đấy vận lực quất liền ba cái lên người thị . Vết roi đánh tới đâu , chỗ ấy tuy y phục không sao nhưng da thịt bên trong thì tím bầm cả lại , đau đớn khôn tả . Dư Mộng Dao cắn môi chịu đau , không kêu lên một tiếng . La Văn thấy thế càng đánh hăng hơn , nháy mắt đã được gần năm chục roi rồi . Dư Mộng Dao đau tới ngất xỉu , xong lại bị người của y giội nước bắt phải tỉnh lại . Nàng dùng ánh mắt cay độc nhìn La Văn , gằn giọng :

– Ngươi .. rồi .. sẽ ..

Y không chờ cho thị nói hết câu thì Xích Ngọc Tiên trên tay đã vung lên , như một con rắn mổ thẳng vào mặt nàng , để lại một lằn roi ứa máu , cất giọng mỉa mai :

– Ha ha , tiện nhân , mi tính toán cũng giỏi lắm !

Y tuy miệng nói song tay vẫn không ngừng vung roi quất vun vút lên người của Dư Mộng Dao .

– Mượn tay tên mặt trắng đó đến đây , song giờ y liệu có biết mi bị giam ở đây hay không hả ? Ha Ha Ha Ha …

– Hắc hắc . cũng chưa chắc .

La Văn vừa dứt lời thì một tiếng rầm vang lên, tiếp đó là một giọng nói từ ngoài truyền vào làm y chột dạ quay ra nói lớn :

– Ai đấy ?

Trả lời y chỉ có sự yên ắng đến rợn người .

Trong lúc La Văn còn đang tập trung nhìn về phía xa tối om om , lòng thầm an ủi đó chỉ là ảo giác , thì tiếng bước chân lộp cộp bỗng truyền tới , phá tan không khí tĩnh lặng nơi đây làm y bất giác đổ mồ hôi hột .


Y liền ra hiệu cho hai tên thủ hạ của mình cầm đuốc đi thăm dò . Chúng vừa đi được mấy bước thì phựt một tiếng , cả hai đã đầu một nơi thân một nẻo rơi xuống đất như chuối rụng . La Văn nương theo ánh sáng của ngọn đuốc rơi dưới đất mà nhận ra khuôn mặt của y , mí mắt giật giật vẻ kinh hoàng :


– Ngươi , Ngươi … sao ngươi lại …

Trước mặt hắn lúc này là một lam y thiếu niên , kẻ chiều nay còn ngồi nói chuyện với La Văn , người mà thực lực tuy chưa được đề tên trên Thiên Bảng song hiện nay chẳng một ai trên giang hồ dám chọc vào y – Đại Hộ Pháp Vọng Linh Môn Hoa Vô Tâm .


Hoa Vô Tâm nhìn La Văn , mỉm cười tà dị :

– Nhị Đường Chủ hình như vừa nãy có nhắc đến ta thì phải . Hắc hắc , đêm khuya thanh vắng , người có nhã hứng tới nơi lao phòng tăm tối này làm gì vậy ?

La Văn mãi mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh , lạnh lùng nói :

– Câu này đáng lẽ ra phải để ta hỏi mới đúng . Không biết Hoa công tử đang đêm tới đây có việc gì ?


Hoa Vô Tâm liếc nhìn nữ nhân bị trói bên trong lao ngục , vẻ mặt từ bất ngờ chuyển sang giận dữ .

Y nhìn La Văn cất giọng âm u :

– Không biết nữ bằng hữu của ta có tội tình gì mà lại bị người của nhị Đường Chủ hành hạ đánh đập tới nông nỗi này ?

La Văn nhìn y , cất giọng uy hiếp :

– Đây là việc riêng của bổn phái . Mong Hoa công tử đừng can dự vào là hơn !


Dư Mộng Dao nãy giờ vẫn hưng phấn nhìn Vô Tâm nghe y vậy thì hổn hển nói :

– Hoa đại ca , nhị Đường Chủ La Văn có ý làm phản , là tội đồ của Hắc Phong Phái . Ta với thân phận là phó Trại Chủ đứng ra đảm bảo việc này . Xin huynh nể tình bằng hữu giữa hai ta mà giúp Mộng Dao thanh trừng nội bộ , muội cảm kích vô cùng .

La Văn sắc mặt lúc đen lúc trắng , tức giận vung roi quất về mặt nàng ta quát lớn :

– Tiện nhân , ngươi nói bậy bạ gì vậy ? xem tại

Một roi này tuy nhanh như cắt song vẫn bị Vô Tâm một tay nắm lấy . Y nhìn La Văn cất tiếng cười tà dị , thong thả nói :

– Nếu ta không lầm thì Dư Đường Chủ bạn ta đúng là phó Trại Chủ ở đây .Bây giờ không có Miêu Trại Chủ ở đây , tiếng nói của nàng ta có trọng lượng lớn nhất . Nhị Đường Chủ , Vô Tâm đành phải đắc tội rồi !


Vô Tâm nói rồi cầm ngọn Xích Ngọc Tiên trong tay giật mạnh , La Văn theo quán tính liền bị kéo tới , nhào vào người y . Hoa Vô Tâm vứt cây roi xuống đất , hai tay nhanh như cắt điểm vào hai huyệt Vân Môn và Toàn Cơ trên người hắn . Nhất thời La Văn vừa bị điểm huyệt chế trụ , lại vô phương dụng võ , cứ thế đứng như trời trồng chẳng cựa quậy tí gì được nữa .

Hoa Vô Tâm cũng chẳng buồn liếc nhìn y thêm nữa, quay sang cởi trói cho Dư Mộng Dao . Nàng ta vừa được tự do thì toàn thân vô lực , không gượng nổi phải tựa vào ngực y . Hoa Vô Tâm thừa cơ ôm vòng tay ôm eo người đẹp , miệng ghé sát vào tai nàng se sẽ nói :

– Mộng Dao , đã để nàng phải chịu khổ rồi !

Ngày đó Dư Mộng Dao dẫn nhân mã từ Hàm Dương quay về thì được Miêu Thiên Cương tiếp đón rất nồng hậu . Tối hôm đó , nàng đi tìm La Văn và khoe với y rằng đã lấy được Ngọc Liên Châu trong tay Bạch Vạn Lý . Chẳng ngờ La Văn đã ngấm ngầm lập bẫy từ trước , nàng bị y chuốc thuốc mê , tới khi tỉnh lại thì đã bị giam trong này rồi . Ngọc Liên Châu trong người tất nhiên là đã không cánh mà bay .


Sau đó nàng mới biết hóa ra La Văn là người của Miêu Thiên Cương . Từ trước tới giờ hắn chỉ là đóng kịch với nàng mà thôi . Dư Mộng Dao xưa nay vẫn không hiểu tại sao mình nhiều lần ỡm ờ mà y thủy chung vẫn không dám quá mức thân mật với nàng . Lúc đầu nàng còn nghĩ hắn là bậc chính nhân quân tử , song giờ mới ngộ ra là đó chỉ là vì y sợ Miêu Thiên Cương mà thôi .

Miêu Thiên Cương biết Dư Mộng Dao ăn ở hai lòng thì đã nén giận từ lâu . Sau khi Ngọc Liên Châu được lấy về thì lão lập tức ngửa bài với nàng . Lão vẫn còn tiếc sắc đẹp của Mộng Dao nên còn chần chứ không xuống tay mà chỉ dừng lại ở việc hành hạ ả mà thôi .


Dư Mộng Dao từ đó sống còn khổ hơn là chết . Nàng đang định tự sát để tránh phải chịu nỗi đau xác thịt song ngay lập tức từ bỏ ý định này khi được tin Hoa Vô Tâm tới đây làm khách .


Việc này đối với Dư Mộng Dao mà nói thì quả là một tin không thể nào tốt hơn được nữa . Trước đây , Hoa Vô Tâm đã từng cho thị một cây sáo nhỏ bằng lục ngọc . Khi có người thổi nó , chỉ cần y ở cách đó không quá hai dặm thì nhất định sẽ nghe được tiếng sáo . Mỗi một nữ nhân của Vô Tâm đều có một cây sáo này trong tay , việc y tặng nó cho Dư Mộng Dao có hàm ý gì thì khỏi cần nói cũng biết .


Dư Mộng Dao lúc đó đã có linh tính cây sáo này tương lai đối với mình sẽ là một sự trợ giúp không nhỏ nên đã đặc ý cất giấu nó ở chỗ kín của mình để phòng khi nguy cấp .(>_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.