Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 75: Chuyện Năm Xưa ( Thượng )
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Tác giả : shevaanh
Chương 75 : Chuyện Năm Xưa ( Thượng )
La Văn vừa mới đặt chân vào chính điện thì đã thấy Hàn Thanh Huy ngồi ở ghế chủ nhà đang tươi cười tiếp chuyện , khách nhân chính là một nam tử tóc búi mặc lam y , thần thanh khí sảng , trên lưng đeo một cây đao lớn . Bên cạnh hắn là bốn nữ tử , ai cũng có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn , mỗi người một vẻ , không ai giống ai làm La Văn vốn tính phong lưu không khỏi ngẩn ra mà nhìn . Song y rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi nhìn lam y nam tử kia cười nói :
– Tại hạ đã nghe danh đại hộ pháp Vọng Linh Môn từ lâu song mãi tới nay mới được gặp mặt . không biết Hoa công tử đến chơi hay có việc gì ?
Nói rồi lấy ghế ra ngồi , mắt cũng không nhìn mấy nữ nhân cạnh y thêm một lần nào nữa . Hoa Vô Tâm lúc này đang uống dở chung trà , thấy y bước vào thì vội đặt xuống , nghe y nói thì hớn hở muốn hỏi thiên hạ đồn đại về mình ra sao , song thấy không tiện lắm nên đi vào việc chính luôn :
– Ta qua lời kể của Dư Đường Chủ thì biết Hắc Phong Phái uy danh vang dậy cả một vùng Lưỡng Quảng , nay tiện đường thì định ghé qua xem một lần cho biết , nhân tiện thăm Dư Đường Chủ luôn thể, không biết người có ở đây chăng ?
La Văn nghe y nói quen với Dư Mộng Dao thì khẽ giật mình . Chuyện này từ trước tới giờ hắn chưa nghe thị nhắc tới lần nào . Y chợt nhớ vừa rồi Dư Mộng Dao có đi Hàm Dương một thời gian làm nhiệm vụ , chắc hẳn là đã quen tên này ở đấy .
La Văn thấy chỉ có khả năng này thì thầm mắng thị lẳng lơ , trắc nết , mới đi ra ngoài không lâu mà đã quyến rũ được tên mặt trắng này rồi . Nghe ngữ điệu của hắn thì tình cảm giữa hai người cũng không tồi , chỉ chưa biết là đã cùng nhau lên giường chưa mà thôi . La Văn nghĩ tới đây thì không khỏi tức giận vì dù sao Dư Mộng Dao cũng từng có một thời đi lại với y . Ánh mắt hắn nhìn Hoa Vô Tâm thoáng lộ vẻ hằn học song rất nhanh tiêu biến , phải người tinh ý lắm mới có thể nhận ra , đoạn nở nụ cười giả lả :
– Dư Đường Chủ được trại chủ giao phó chút việc đã rời đi được mấy ngày , làm Hoa công tử phải thất vọng rồi .
Hoa Vô Tâm nghe thế thì khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng . Mục đích chính của Vô Tâm tới đây là để gặp Dư Mộng Dao , vậy mà nàng ta không có ở đây thì y còn ở lại làm gì nữa . Nghĩ ngợi một hồi , Hắn liền hướng La Văn tỏ ý muốn ở lại Hắc Phong Trại làm khách mấy hôm để chờ giai nhân thêm vài ngày xem sao . La Văn cũng không tiện từ chối , chỉ còn cách làm bộ vui mừng sắp xếp phòng cho Vô Tâm và người của y mà thôi .
..o0o..
truyện từ
Vô Tình Cốc .
Bát Cực Tiên Ông tay phải khẽ phất .Lập tức hai bóng trắng từ hai bên người lão lao ra , nhắm thẳng tới chỗ Nhược Vân.
Người tới là hai lão già từng dẫn đường cho nhóm người Hắc Phong Phái tới Tuyết Mai Lý này . Bên trái là một lão già gương mặt xương xẩu gầy gò đầy nếp nhăn ,Bên phải là một lão già gương mặt béo tốt hồng hào . Cả hai đều râu tóc bạc phơ , tuổi tác cũng đã cao , thường ngày vẫn chỉ ở trong Nam Hải Thần Cung chẳng ra đến ngoài bao giờ nên không mấy ai biết đến .
Hai người sử chính là Bát Cực Thần Công , môn công pháp trấn sơn của Nam Hải Thần Cung . Một người bên trái , một người bên phải chỉ trong giây lát đã tiếp cận Lãnh Nhược Vân từ hai phía . Mỗi lão đều nhằm một bên tay của nàng mà chụp lấy .
Liền đó , chỉ nghe hai tiếng “ Bốp “ , “ Bốp “ vang lên , cả hai lão đều bị một một cước đánh trúng tay mặt của mình chấn lùi về sau ba bước . Một cước này oai lực không nhỏ , hai lão già nọ đều cùng cảm thấy cánh tay tê dại không thể phát lực , chỉ đành cùng lùi lại về sau đánh giá đối phương .
Vĩnh Tiếu hạ xuống , cả người khi gần ngã chúi mặt xuống đất thì bật ngửa lên , vững vàng đứng chắn trước mấy người Lãnh Nhược Vân . Chàng nhìn chằm chằm Bát Cực Tiên Ông nở nụ cười nửa miệng :
– Tiền bối , lấy hai đánh một , ỷ nam hiếp nữ là tác phong của Nam Hải Thần Cung từ trước đến giờ hay sao ?
Bát Cực Tiên Ông nheo mắt nhìn chàng , nhãn thần toát lên vẻ hồ nghi , trong lòng tự hỏi :Tiểu tử này là ai , tại sao từ lúc vào đây lão chưa từng gặp qua ?
Hai lão già kia mặt sầm xuống định từng người lên một cho y đỡ nói quàng xiên thì bị Bát Cực Tiên Ông lấy tay ra hiệu lui xuống . Lão nhìn Vĩnh Tiếu thong thả nói :
– Ngươi đã giải thoát cho bọn họ phải không ?
Vĩnh Tiếu gật đầu thừa nhận ;
– Phải .
Bát Cực Tiên Ông cười dài một tiếng , chòm râu bạc khẽ rung rung rồi nói tiếp :
– Khá lắm , dám làm dám nhận là tác phong của bậc trượng phu . Ngươi đã có ý đối đầu với ta , do tình thế bắt buộc , hôm nay lão phu đành phải mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ vậy !
Thật ra Bát Cực Tiên Ông lúc tới đây thấy Nhược Vân huyệt đạo đã được giải khai tuy ngoài mặt không nói gì song trong lòng không khỏi bất ngờ . Bởi thủ pháp điểm huyệt này là công phu bí truyền do Bát Cực Lão Quái sư phụ lão truyền cho , người bình thường không dễ gì phá giải . Người khác dẫu có biết phương pháp giải huyệt song nếu không có công lực tương đương kẻ điểm huyệt thì cũng chỉ đành thúc thủ vô sách mà thôi .
Bát Cực Tiên Ông trong lòng hồ nghi thì hỏi thử một câu, không ngờ chàng lại thừa nhận ngay . Lão thấy một thiếu niên tuổi chưa đầy ba mươi mà lại có công lực ngang bằng với mình thì làm sao tin cho được , nên mới quyết định cùng chàng động thủ để xem hư thực ra sao .
Vĩnh Tiếu cũng không phản đối , chắp tay hướng lão thi lễ tỏ ý sẵn sàng nghênh chiến . Chàng vừa mới đột phá Tử Hà Thần Công tứ trùng thiên không lâu , đối với thực lực của mình thì cũng tương đối tự tin .
Thạch Thanh đã tận mắt thấy lão già này ban nãy không mất chút công sức nào đánh bại cả Vạn Phong Vũ lẫn Lãnh Nhược Vân thì lo lắng nhìn y nói :
– Đại ca , cẩn thận đấy !
Lãnh Nhược Vân định bước lên cùng hắn hợp công thì bị Vĩnh Tiếu một tay ngăn lại .
– Hai đánh một thì còn ra thể thống gì nữa chứ ? Nhược nhi , lui về đi , để lão cho ta .
Nhược Vân cảm thấy hai đánh một cũng chẳng có gì là không ổn , song vì nể mặt y nên cũng lui trở xuống.
Bát Cực Tiên Ông quát lên một tiếng “ tốt “ rồi nói lớn :
– Mi là hàng tiểu bối , lão phu chấp ngươi ba chiêu . Xuất chiêu đi !
– Được !
Vĩnh Tiếu đáp gọn một tiếng , bước lên ba bước ,tới bước thứ ba thì cả người nhanh chóng được một lớp khí tức đỏ thẫm bao quanh . Chàng chân phải dậm mạnh một cái , cả người như một quả cầu lửa lao đến trước mặt Bát Cực Tiên Ông .
Chàng còn đang ở trên không đã tung mình đá một cước nhằm về gáy của lão . Bát Cực Tiên Ông hụp người xuống tránh , hai tay đặt đằng sau lưng , hai chân vẫn dính trên mặt đất không hề xê dịch lấy một li . Vĩnh Tiếu chiêu đầu không trúng mục tiêu thì lộn người đáp xuống , tay trái quặt ra sau , tay phải vung lên , một chưởng nhằm ngực phải lão đánh tới . Khoảng cách quá gần , song Bát Cực Tiên Ông vẫn kịp nhích người sang phải một đoạn , vừa vặn tránh một chiêu thứ hai này .
Vĩnh Tiếu đã tính trước , lão đã lên tiếng nhường mình ba chiêu thì nhất định chỉ có tránh né chứ không thể dùng quyền cước chống trả được . Tay trái chàng đã vận lực chờ sẵn , liền đó một chưởng khai sơn phá thạch nhằm ngực trái của lão , đánh thẳng vào tim , đòn thế thập phần hung hiểm . Đây cũng là chiêu thứ ba , chiêu cuối cùng mà lão đáp ứng nhường chàng .
Lần này thì Bát Cực Tiên Ông không còn đường nào để tránh , miễn cưỡng vận công nhận một chưởng của chàng vào ngực . Nơi tay chàng tiếp xúc với ngực lão hiện lên một thủ ấn màu đỏ rực . Bát Cực Tiên Ông thân hình hơi gập lại , lão đã dùng công phu Tá Lực Đả Lực song hoàn toàn không thể điều khiển cỗ nội lực của chàng theo ý mình . Bát Cực Tiên Ông bị một chưởng này của chàng đánh lùi ra năm bước , ruột gan nhộn nhạo , khóe miệng rỉ máu tươi .
– Hảo tiểu tử !
Vĩnh Tiếu thấy Bát Cực Tiên Ông thất thế thì lập tức nhào tới truy kích . Chàng bật người rồi lao tới một đường thẳng như kẻ chỉ , song chưởng nhằm huyệt Nhũ Trung trên người lão toàn lực đánh tới .
Bát Cực Tiên Ông mắt quắc lên , cả người trầm xuống như một ngọn núi . Lão gầm lên một tiếng , chân phải dụng lực dẫm mạnh xuống mặt đất . Một luồng áp lực vô bờ lấy lão làm trung tâm tỏa ra tứ phía , đồng thời nơi lão đứng cũng lún xuống thành một hố sâu đường kính hơn một trượng . Bát Cực Tiên Ông dựa theo uy thế vừa lập , tay mặt tống ra một chưởng gãy gọn , thế như sấm sét va chạm với song chưởng của Vĩnh Tiếu .
– “ Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn “
Một tiếng ầm trầm đục vang lên , chưởng kình như tức nước vỡ bờ xô tới . Vĩnh Tiếu bị một đòn này của lão đánh dạt về phía sau năm , sáu bước . Bát Cực Tiên Ông như một cái bóng trắng lập tức xáp tới . Chàng vừa mới ngẩng đầu lên thì liền bị uy áp của lão đè xuống mặt đất , cơ thể không tài nào cử động được ,lòng không khỏi giật mình sợ hãi .
Từ xa xưa , người luyện Bát Cực Thần Công đã biết lợi dụng lực hút của trái đất , luyện võ trầm thân , khí trầm đan điền , nội khí tự vận hành , mọi thứ như bị lực hút của trái đất kéo xuống , nhờ đó mà gia tăng nội lực cho bản thân. Cách dậm chân ngầm chứa nội lực này nhìn bề ngoài thì nhẹ nhàng thư thái , không chút nguy hiểm nhưng một khi luyện tới cảnh giới cao thâm ngoài việc tạo xung lực rất lớn dưới mặt đất hay sàn nhà ra còn có thể khống chế địch thủ trong phạm vi hẹp , rất hữu dụng trong thực chiến .
Bát Cực Tiên Ông lúc này đã tiến tới nơi , một thức “ Triền Ty Băng Chủy “ trong Lục Đại Khai Quyền Phổ nhằm huyệt Thái Dương của Vĩnh Tiếu bổ xuống . Vĩnh Tiếu cố nhích người đi tránh để đòn này của lão đánh trúng tử huyệt trên người mình . Một chưởng của Bát Cực Tiên Ông đánh trúng lưng của chàng , đẩy cả người Vĩnh Tiếu lún sâu vào trong lòng đất .
“ RẦM, RẦM, RẦM “
Nơi hai người giao thủ bị bao bọc bởi một màn khói bụi mịt mờ . Mấy người Thạch Thanh cùng Nhược Vân đứng ngoài quan chiến thấy vậy thì đều tái mặt . Một đòn vừa rồi của Bát Cực Tiên Ông quá là hung mãnh , chỉ sợ hắn lành ít dữ nhiều .
Ngay sau đó , từ chỗ hai người giao chiến phát ra tiếng lép bép , tiếp theo là vô số tia sáng màu tím nhạt từ đó phát ra .
Bát Cực Tiên Ông cảm nhận được một nguồn kình lực hùng hậu từ mặt đất truyền lên thì biến sắc , vội tung người lên cao . Liền đó , một bóng tím từ dưới hố sâu lao lên , tốc độ rất nhanh , chỉ nháy mắt đã đuổi kịp Bát Cực Tiên Ông trên không trung .
Bát Cực Tiên Ông thấy thân pháp đối phương so với hồi nãy hơn không biết bao nhiều mà kể thì cau mày hít một hơi dài , bụng hóp lại , tả chưởng lẫn hữu chưởng cùng lúc xuất ra , một nhằm huyệt Cưu Vĩ đánh tới , chưởng còn lại nhằm vào huyệt Chương Môn dưới nách Vĩnh Tiếu . Đây là thế “ Tả Hữu Tháp Chưởng “ – Đệ Tứ Khai trong Bát Cực Thần Công của lão .
Vĩnh Tiếu thấy song chưởng của lão bên nào cũng đều có oai lực kinh người , thế mạnh như dương cung kẹp mình vào giữa thì nào dám coi thường . Chàng vận hết công lực toàn thân lên hai cánh tay đối chưởng cùng lão . Lúc này từ khuỷu tay Vĩnh Tiếu trở xuống đã trở nên trong suốt , mạch máu và xương cốt bên trong hiện rõ mồn một . Đây chính là đặc trưng của người luyện tới Tử Hà Thần Công Tứ Trùng Thiên sơ cấp . Thực lực mà trước đây Vĩnh Tiếu chỉ khi “ nhập ma “ mới có được .
“ RẦM “
Hai người từ trên trời cao hạ xuống mặt đất , bốn bàn tay trước sau vẫn dính chặt vào nhau , không hề rời lấy một li.
Bát Cực Tiên Ông cho rằng chàng trai trước mặt này về mặt hỏa hầu thì vẫn chưa thể nào so với mình được . Chính vì vậy , lão quyết định đấu nội lực với chàng . Lão nào ngờ , việc này chính là đem cái yếu của mình ra so với mặt mạnh của đối phương , đơn giản là tự sát .
Vĩnh Tiếu đâu có ngại đấu nội lực cùng lão . Sau hơn hai khắc , Bát Cực Tiên Ông mồ hôi đã chảy nhễ nhại trong khi Vĩnh Tiếu vẫn nghiêm mặt , khí định thần nhàn . Lão trong lòng thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi . Bát Cực Tiên Ông nào biết , người tu luyện Tử Hà Thần Công thứ dư thừa nhất chính là nội lực trong cơ thể . Nếu lão lấy chiêu thức linh hoạt biến hóa ra so đấu với chàng thì phần thắng là rất lớn , còn như cùng chàng so nội lực thì đúng là sai lầm tai hại .
Nhưng lúc này Bát Cực Tiên Ông đã ở thế cưỡi trên lưng cọp mất rồi . Nếu bây giờ bất kỳ ai trong hai người bỏ cuộc thì sẽ bị lực phản chấn của cả mình và đối phương làm cho nội thương ngay lập tức . Thế nên lão chỉ còn cách cắn răng mà tiếp tục cùng chàng tỉ thí nội lực đến cùng mà thôi .
Đột nhiên , Bát Cực Tiên Ông sắc mặt tái nhợt vì cảm nhận được sau lưng mình có dị vật bắn tới . Lúc này là lúc nguy hiểm quan đầu , lão tuy biết song vô phương tránh né cùng đón đỡ , chỉ biết thất kinh mà thôi .
Vút một tiếng , hai cây ngân trâm màu bạc trong suốt dài hơn hai tấc vô thanh vô tức cắm ngập vào lưng lão . Bát Cực Tiên Ông chỉ thấy toàn thân đau buốt , đau đớn rùng mình một cái . Vĩnh Tiếu thấy song chưởng của lão tự dưng vô lực thì vận công đẩy ra một chưởng . Hự một tiếng , Bát Cực Tiên Ông lục phủ ngũ tạng như bị ép cả lại , miệng thổ máu tươi , cả người bay về phía sau tới bốn , năm trượng vẫn chưa dừng lại .
Hai lão già đứng xa thấy thế thì hoảng hồn vội lao tới đỡ lấy lão . Bát Cực Tiên Ông lúc này toàn thân vô lực , mặt xanh như tàu lá , tới đứng cũng không còn vững nữa . Nhược Vân , Thạch Thanh cùng Tiểu Linh thấy chiến cuộc ngả về phía mình thì cả mừng chạy tới chỗ Vĩnh Tiếu hỏi thăm :
– Huynh có làm sao không ?
– Hoan hô đại ca !
Vĩnh Tiếu liếc mắt sang mé phải không xa thì thấy Lục Kháng đang mỉm cười nhìn mình , một tay để dưới hông khẽ giơ lên làm ám hiệu . Chàng cũng mỉm cười nhìn y vẻ cảm kích . Hai lão già kia chạy tới đỡ Bát Cực Tiên Ông lùi về được một đoạn thì bị lão đẩy ra . Vĩnh Tiếu thấy Bát Cực Tiên Ông cố gượng dậy bước tới chỗ mình thì không khỏi nhíu mày .
Nhược Vân nhìn lão nhếch môi cười nhạt :
– Lão già kia , còn không cút đi , muốn để mạng lại đây hay sao ?
Bát Cực Tiên Ông sắc mặt xanh như tàu lá , khóe miệng còn vương một vệt máu tươi , thân thể tuy thụ nội thương nghiêm trọng song sắc mặt vẫn vô cùng cương quyết . Lão cố sức nói lớn :
– Tiểu cô nương , hãy .. hãy để lão phu gặp Ngân Hoa Bà Bà sư phụ cô một lần , rồi .. ta sẽ đi ngay .
Nhược Vân thấy lão tới nước này vẫn không chịu từ bỏ ý định thì nhíu mày vẻ nghi hoặc . Bát Cực Tiên Ông thấy sắc mặt nàng kỳ lạ , do dự chưa quyết thì lòng đã hiểu mấy phần . Lão vung tay trái lên , tự đánh vào ngực phải của mình một chưởng . Hai lão già bên cạnh thấy thế kinh hãi muốn cản song không kịp nữa .
Vĩnh Tiếu và Nhược Vân tròn mắt nhìn lão . Bát Cực Tiên Ông tay phải tiếp tục giơ lên , “ bình “ một cái tự đánh vào ngực trái của mình . Hai chiêu này đều có lực đạo không nhỏ . Bát Cực Tiên Ông sắc mặt xanh xám , miệng ho khù khụ ra mấy bụm máu , vừa thở hổn hển vừa nhìn hai người nói :
– Lão phu .. lấy danh dự của Nam Hải Thần Cung ra thề .. nhất định không có ý gây thương hại tới sư phụ của cô !
Vĩnh Tiếu thấy lão quyết chí như vậy thì đoán rằng trong này nhất định có ẩn tình .Chàng quay sang thấy Nhược Vân vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm tình nhìn lão thì mở miệng khuyên :
– Nhược Vân , nếu sư phụ nàng có ở đây thì để ông ta gặp một lần đi . Ta thấy với tình trạng hiện nay của lão thì cũng chẳng làm hại ai được nữa đâu .
Nhược Vân thần tình bất định nhìn chàng một lúc rồi mới miễn cưỡng gật đầu . Nàng quay ra nhìn Bát Cực Tiên Ông nói :
– Thôi được , ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ ta , nhưng chỉ một mình ngươi mà thôi . Những người khác thì phải rời cốc ngay .
Hai lão già kia nghe thế thì trợn mắt nhìn nàng tỏ ý không bằng lòng . Cung Chủ hiện nay đang trọng thương , nếu bọn họ thừa cơ sát hại thì biết làm thế nào ? Song họ còn chưa kịp cất lời phản đối thì Bát Cực Tiên Ông đã quát :
– Các ngươi mau lui ra ngoài cách Vô Tình Cốc mười dặm cho ta ! Chưa có lệnh của ta thì dù thế nào cũng không được tiến vào Cốc.
Đoạn lão rút từ trong ngực áo ra một viên ngọc bằng nửa bàn tay màu xanh ngọc bích đưa cho lão già ốm nhom . Bát Cực Tiên Ông cầm một tấm vải dài mảu đỏ , quấn vật gì đó bên trong đi theo mấy người Nhược Vân . Tiểu Linh ở lại đây cùng người trong cốc giám sát bọn người Nam Hải Thần Cung rời đi . Chỉ có Thạch Thanh , Vĩnh Tiếu , Nhược Vân cùng hai nữ tỳ nữa dẫn Bát Cực Tiên Ông đi mà thôi .
Lục Kháng bước qua chỗ Vĩnh Tiếu , một tay nắm chặt bả vai y , cười nói :
– Huynh đệ , hẹn gặp lại. À, ta còn chưa biết tên thực của ngươi đấy .
Vĩnh Tiếu vẫn chưa hiểu tại sao Lục Kháng có thể nhận ra mình . Chàng mỉm cười , tay trái đưa ra bắt lấy bàn tay hắn bóp nhẹ , nói:
– Ta họ Trương , tên Vĩnh Tiếu . Cũng vì nỗi khổ trong lòng mà lâu nay bất đắc dĩ phải dấu diếm , xin huynh lượng thứ vậy .
Lục Kháng nghe vậy thì ngạc nhiên , trố mắt nhìn y :
– Hóa ra là Độc Tiếu Giang Hồ nổi danh thiên hạ , vậy mà lâu nay ta không biết mình lại có một bằng hữu là Thiên Bảng cao thủ , haizz…
Vĩnh Tiếu mỉm cười không nói gì . Chàng chỉ chỗ của Miêu Thiên Cương cho y , tạm biệt mấy câu rồi đuổi theo mấy người Nhược Vân phía trước . Cũng không biết khi Lục Kháng tới thì lão đã chết chưa nữa , chàng thầm nghĩ .
Sáu người đi gần nửa canh giờ thì rẽ vào một lối nhỏ , bên trong là ngõ cụt . Vĩnh Tiếu còn đang thấy lạ không biết tại sao lại dừng ở đây thì Nhược Vân bước vào trong , loay hoay làm gì đó không rõ . Chỉ nghe mấy tiếng kẽo kẹt vang lên , trước mặt đã có một thông đạo sâu hun hút mở ra , có cả bậc thang để đi xuống bên dưới nữa . Bát Cực Tiên Ông thấy vậy thì thở dài , cơ quan bài trí bí mật tới bực này thì lão có ở đây vài năm cũng chưa chắc đã tìm ra được .
Nhược Vân ngó chằm chằm tấm vải bố trong tay lão rồi quay sang nhìn Vĩnh Tiếu . Chàng khẽ gật đầu rồi đi tới chỗ Bát Cực Tiên Ông , điểm huyệt Toàn Cơ trước ngực lão để đảm bảo an toàn . Như thế dù lão vẫn có thể đi đứng cử động như thường , song trong vòng mười hai tiếng thì không thể nào dụng võ được .
Xong đâu đấy , chàng đi xuống dưới trước , Bát Cực Tiên Ông theo sau , Nhược Vân đi cuối cùng . Hai tỳ nữ đứng ở trên . Nơi đây vốn là cấm địa , trước giờ ngoài Nhược Vân ra thì cũng chỉ có Tiểu Linh , Bạch Di biết và được phép tự tiện ra vào . Thạch Thanh cũng định đi xuống theo song bị hai nữ tỳ kia cản lại . Nàng hừ một tiếng , hai mắt nhìn theo bóng Nhược Vân dần khuất hằn lên một tia dị sắc rất khó nhận ra .
Ba người mất khoảng thời gian uống cạn chung trà thì xuống tới nơi . Nơi này là một thạch động ngầm , rộng bằng một cái ao nhỏ . Dưới cùng là một cái hồ nhỏ chiếm gần hết diện tích , bên trên là một cái lồng hình chữ nhật bằng gỗ nối với dây xích sắt treo lủng lẳng trên trần động cách mặt hồ tầm bốn, năm trượng . Trong cái lồng đó có một thiếu phụ đang nửa nằm nửa ngồi , cổ tay cổ chân đều bị dây xích trói vào đáy lồng , lúc này đang quay lưng về phía ba người .
Bát Cực Tiên Ông ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng thiếu phụ một hồi lâu mới khàn giọng nói :
– Mịch Nam Hải , có phải bà đó không ?
Thiếu phụ nghe thấy tiếng người nói thì từ từ quay ra , dây xích trên người bà không ngừng chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng , phá tan khung cảnh tĩnh lặng vốn có nơi đây . Khuôn mặt bà tuy đã có một vài nếp nhăn song vẫn còn rất trẻ đẹp , chỉ có điều mái tóc búi cao giờ đã bạc trắng không còn sợi tóc đen nào , một điều ít khi có ở một người mới năm mươi ba tuổi .
Người này chính là Ngân Hoa Bà Bà , đứng đầu ngũ đại ác nhân mười lăm năm về trước .Bà ta tên thật là Lãnh Diệp Hồng , con gái độc nhất của chưởng môn đời thứ sáu mươi tư phái Thanh Thành Lãnh Kính Minh , sư phụ của Lãnh Nhược Vân và cũng là chủ nhân đầu tiên của Vô Tình Cốc . Còn việc tại sao bà ta tự giam mình ở đây thì chúng ta tạm thời chưa nói tới .
Ngân Hoa Bà Bà nhìn lão già đứng dưới một hồi rồi cất tiếng nói :
– Diệp Minh Phàm , đã lâu không gặp .
Bát Cực Tiên Ông đứng dưới mỉm cười đáp :
– Đúng vậy , cũng ba mươi năm rồi còn gì .
Bà ta cúi xuống nhìn lão kỹ hơn rồi bật cười .
– Trông ông cũng chẳng khác xưa là mấy . Nhưng sao mới sáu mươi tuổi đầu mà đã như lão già sắp chết thế này ?
Đoạn ngừng một chút rồi thở dài :
– Chẳng lẽ tới giờ ông vẫn chưa biết thân phận thực của ta sao ?
Bát Cực Tiên Ông nhếch miệng cười , mắt vẫn nhìn bà không chớp .
– Cái đó thì có quan trọng gì ? Bà tự soi gương thử xem mình có khác gì ta không nào ?
Vĩnh Tiếu và Lãnh Nhược Vân nghe vậy thì hiểu ra hai người này chắc đã quen nhau từ trước . Nhược Vân nhíu mày khó hiểu : hai năm trước , sư phụ đã nói với nàng ngày hôm nay là tử nạn của bà , không thể nào trốn tránh được . Từ đó , người liền tự giam mình dưới này để hối lỗi về những việc ngày trước đã làm . Nàng thấy sư phụ bi quan như vậy thì thầm đoán kiếp nạn mà người nói tới nhất định là chuyện kẻ địch tới báo thù . Lãnh Nhược Vân biết trước đây khi bà còn là thủ lĩnh của ngũ đại ác nhân đã làm không ít việc ác , đắc tội với không ít người , cuối cùng phải trốn trong Vô Tình Cốc tuyết phủ quanh năm để trốn tránh tai mắt người đời .
Nàng không thể cứ ngày ngày nhìn sư phụ chờ chết như vậy được , nên mới cùng Tiểu Linh rời cốc tìm người có đủ thực lực giúp mình đương đầu với cường địch . Chuyện về sau thì không cần phải nói tới nữa . Nhưng Nhược Vân biết sư phụ họ Lãnh , tên Diệp Hồng , cớ sao lão già này lại gọi bà bằng một cái tên khác ?
Nếu lão ta tới không phải vì báo thù , thì tại sao mấy năm nay sư phụ của nàng lại tỏ vẻ tuyệt vọng đến vậy ?
Ngân Hoa Bà Bà liếc mắt nhìn Bát Cực Tiên Ông phía dưới , chậm rãi nói :
– Diệp Minh Phàm , tôi có một chuyện muốn nhờ ông .
Bát Cực Tiên Ông nghe vậy thì cả mừng , nói :
– Chuyện gì vậy ? bà cứ nói đi . Diệp Minh Phàm này giờ đã không còn là tiểu tử cái gì cũng chẳng có ba mươi năm trước nữa . Ta bây giờ đã là cung chủ Nam Hải Thần Cung , dẫu bà có muốn kim ngân ngọc tỷ của Hoàng Đế Tống Triều ta cũng có thể lấy về cho bà !
Giọng điệu của Bát Cực Tiên Ông đã có chút kích động , nào còn vẻ tiên phong đạo cốt thường ngày , hiển nhiên những lời này lão đã để trong lòng rất lâu rồi , tới bây giờ mới có dịp nói ra .
Ngân Hoa Bà Bà lắc đầu , thê lương nói :
-Không đến mức đó đâu , điều này rất đơn giản …
Bà ta còn chưa nói xong thì một tia máu đen đã trào ra từ khóe miệng , cả người đổ gập xuống , dây xích sắt không ngừng va chạm vào nhau phát tiếng leng keng . Lãnh Nhược Vân đứng dưới thấy thế thì tái mặt , hét lên :
– sư phụ!