Bạn đang đọc Chân Long Kiếm – Chương 9: Một đấu bốn
– Xem ra ngươi đã quyết tâm diệt nhà Trần.
Người khôn nói nửa lời đã hiểu, Trần Thì Kiến phẫn nộ, hai mắt như tóe lửa, có điều đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, một mặt để che mắt đối phương, mặt bên trong, ông đang tận dụng thời gian vận khí nhằm khôi phục chân khí, vì sau khi làm phép ông đã tổn thất rất nhiều tinh lực. Quý Ly chẳng thèm che dấu, gật đầu thừa nhận:
– Không sai, nhà Trần hiện nay đã đến hồi bại vong, cũng giống như thân cây cổ thụ nhưng lại bị mối mọt cắn rỗng bên trong cả rồi. Không tranh thủ lúc này thì còn đợi khi nào chứ? Cho dù ta không làm thì cũng sẽ có kẻ khác làm thay ta mà thôi.
– Tất cả chỉ là ngụy biện
Trần Thì Kiến lạnh lùng hừ một tiếng bất mãn. Quý Ly chợt đổi giọng:
– Thì Kiến, ông thừa biết Trần Phế Đế là một tên hôn quân vô đạo, tại sao ông cứ trợ giúp y một cách mù quáng như vậy?
Trần lão cười ha hả đáp:
– Ngươi đừng hòng mua chuộc được ta, Thì Kiến ta một lòng vì nước vì dân, vua là ai đâu quan trọng. Trần Phế Đế đích thực không đáng để ta phò tá, nhưng giờ còn ai khác, ngươi sao? Ha ha ! Chả lẽ ngươi đáng sao? Ha ha ha!
Quý Ly phản bác:
– Sao lại không? Ta cũng như ông, nghĩ cho nhân dân bách tính, muốn cho họ thoát khỏi cuộc sống lầm than, có gì mà không được cơ chứ.
– Nực cười, sao ngươi không nghĩ đến hậu quả khi ngươi làm phản. Khi đó chiến tranh xảy ra, lòng dân chắc chắn sẽ không theo, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ư? Không, không thể, rồi cuộc sống của họ sẽ chẳng thay đổi được gì cả, thậm chí sẽ còn đau khổ hơn trước nhiều lần, ngươi đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa?
Lời lẽ sắc bén khiến Quý Ly khó lòng tìm từ chống đỡ. Đây cũng chính là điều mà chính bản thân ông ta trăn trở trong lòng bấy lâu. Ông ta tuy rằng có tham vọng rất lớn – khao khát làm vua – nhưng cũng không phải là kẻ máu lạnh, ai bảo ông ta không thương dân, chỉ đáng tiếc tình thế càng lúc càng cấp bách, triều chính càng lúc càng suy đồi, tầng lớp quý tộc khiến cho dân chúng lầm than oán hận, cứ để yên như vậy cũng không phải là cách, hơn nữa đây là thời cơ tốt nhất để ông thực hiện mộng soán ngôi đế vương ấp ủ trong lòng nhiều năm nay, sao ông có thể bỏ qua cơ chứ!! Ông im lặng giây lát rồi nói:
– Xem ra ông quá cố chấp, mê muội không tỉnh, đã hết đường cứu chữa rồi. Có lẽ chúng ta không thể giảng hòa bằng lời được nữa.
Trần lão khiêu khích:
– Ha ha ha, nói thẳng ra là lão già ta phải chết đúng không? Ngươi nghĩ ngươi có đủ khả năng sao.
Quý Ly nghe vậy thì có chút do dự, đối phương trước đây nổi tiếng là cao thủ đệ nhất, giờ ông ta có công lực cả trăm năm, không biết còn đáng sợ tới mức nào nữa.
Tên thuộc hạ mặt đen của ông ta chợt quay sang thì thầm:
– Chúa công, ông ta đang kéo dài thời gian để khôi phục chân khí đấy chứ ông làm phép suốt hai canh giờ đã hao tổn rất nhiều công lực rồi, nếu ngài còn chần chừ thì sẽ để vuột mất cơ hội ngàn vàng này, con đường bá nghiệp của ngài càng khó khăn hơn.
Quý Ly thấy lời của y rất có lý bèn nói:
– Đại trượng phu muốn hoàn thành bá nghiệp thì phải có thủ đoạn. Trần lão, tôi và ông không thù không oán, tôi cũng rất kính trọng ông là một anh hùng nhưng sự cố chấp của ông là chướng ngại vật ngăn cản tôi nên xin thứ lỗi, tôi buộc phải loại trừ ông.
– Ha ha ha, các ngươi cứ đến đây đi. Các ngươi đừng tưởng lão đây tuổi à sức yếu, ta chấp hết tất cả các ngươi đấy. Nào, xông lên đi.
Trần lão cười lớn, vận công, người chuyển về thế phòng thủ. Gió chỉ thổi nhẹ mà quần áo trên người lão nhân bay phần phật, tay áo căng phồng, đủ biết công lực thậm hậu nhường nào. Mấy gã thuộc hạ nhìn nhau, bọn chúng tuy xấu xa nhưng tinh thần con nhà võ tôn trọng bậc cao thủ vẫn còn nên chưa ai lên, mà cũng chưa chắc, có thể là bọn chúng sợ chết không chừng. Lê Quý Ly thấy thế thì thở dài, phất tay:
– Các người cùng lên đi, không một ai trong các ngươi xứng làm đối thủ của ông ta đâu.
– Lên!
Được ông chủ mở lời, bốn tên hô to và đồng loạt ào lên, người tuốt kiếm, người rút đao tấn công.
Trần Thì Kiến bước chân phải tới trước và đánh ra một chưởng, kình lực như thủy triều ập đến làm bốn gã ngộp thở, rồi lại tiếp thêm một chưởng nữa, chưởng trước chưa tan chưởng sau đã tới, hai luồng chưởng lực chồng chéo lên nhau, sức mạnh chẳng khác gì dời non lấp bể. Mấy tên sát thủ đâu dám xem thường, vội tụ kình chống đỡ, Trần lão hô to:
– Xem ra các người đều là hạng cao thủ bậc nhất, hãy mau khai tên họ ra để lão đây khỏi mang tiếng giết kẻ vô danh.
Bốn gã im lặng không nói bởi khí huyết trong người bị đảo loạn tại Đan Điền, chỉ cần nói một từ sẽ bị nội thương. Lê Quý Ly thấy uy lực của chưởng ban nãy quá ư ghê gớm, ông ta sợ thủ hạ thất bại nên nhanh chóng trả lời:
– Họ là bốn người bảo vệ ta, người mặt đen tên Quỷ Ảnh, người dong dỏng cao cầm kiếm mặc áo xanh tên Lục Quái, người cầm đao tên Ma Đao và người còn lại tên Kiếm Tà.
– lão già, tiếp chiêu!
Bọn chúng chỉ điều khí giây lát rồi phóng lên. Ma Đao, Kiếm Tà là song sát khét tiếng trên giang hồ, bất kỳ người nào nghe thấy cũng đều khiếp hãi. Không một ai biết đao pháp và kiếm pháp hai sát thủ này sử dụng tên gọi là gì, nguồn gốc ra sao, chỉ biết rằng rất ít kẻ thoát được sự truy sát của họ. Đao kiếm hai người họ bồi đắp hoán chuyển cương nhu cho nhau một cách liền lạc, đao công thì kiếm thủ, đao thủ thì kiếm công, thật không dễ gì tìm ra chỗ sơ hở. Lục Quái là một nhân vật bí ẩn, Trần lão chưa bao giờ nghe ai nhắc tới y, có lẽ là một cao thủ ẩn dật trên giang hồ được Quý Ly mời ra trợ giúp. Thanh kiếm trong tay hắn là thanh liễu kiếm, mềm dẻo mà rất sắc bén; kiếm pháp thì nhanh như chớp lẫn hiểm độc, khi thì đâm ở trên, lúc lại chém ở dưới, biến ảo đa đoan, linh động vạn trạng, chẳng biết đâu mà lường. Mà Quỷ Ảnh cũng là kẻ đáng gờm, y sử dụng tay không, chưởng pháp của y coi bộ chất phác vụng về nhưng thực ra lại rất tinh xảo. Chưởng nào chưởng nấy phát ra đầy mãnh liệt, uy lực đủ làm tan bia vỡ đá, hơn nữa khinh công cực nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, mang cái tên Quỷ Ảnh quả chẳng ngoa chút nào. Quý Ly thấy qua mươi chiêu, tình thế trận đấu dần trở nên cân bằng, bóng đao ảnh kiếm loang loáng bao phủ bốn hướng tám hướng, uy hiếp an nguy Trần Thì Kiến, nhất thời vui mừng nói:
– Ha ha ha! Thì Kiến, ông phải cẩn thận đấy nhé, họ đều xuất phát từ những nơi có tiếng trên giang hồ.
Trần lão vừa điểm tĩnh múa chưởng đối phó vừa mở miệng đáp lời:
– Hừ! Lão đây tất nhiên là biết, ông không cần phải giới thiệu.
Ông trong khi giao đấu mà vẫn nói ung dung như chẳng có gì khiến cho toàn trường kinh hãi. Bốn gã sát thủ thấy ông không có vẻ gì là đã hao tổn nhiều công lực vì việc làm phép, tinh thần bắt đầu có sự dao động. Cao thủ trong thiên hạ có thể đấu một lúc cả bốn gã hợp sức đã hiếm hoi như mò kim đáy bể, hơn nữa lại còn có thể mở miệng trong khi đánh lại càng không thấy. Nhất thời chúng lại càng thêm thận trọng, tấn công càng thêm kín kẽ. Trần lão tiếp tục nói:
– Kiếm pháp này chính là Thiên Linh Kiếm Pháp của Bạch Vân đạo nhân.
Ông lựa lúc lưỡi thanh liễu kiếm cách ngực mình hai tấc, bèn búng ngón tay trỏ một cái, trúng ngay thân kiếm, chính là tuyệt kỹ Càn Khôn Chỉ mà Phùng Sĩ Chu đã sử dụng trên chùa Vân Yên, khi ấy đại sư Viên Ngộ đã phá nó nên chưa thấy uy lực thực sự. Giờ Thì Kiến thi triển ra, chỉ lực mạnh kinh người. Hổ khẩu Lục Quái vô cùng đau đớn, toạc da bật cả máu. Vậy mà kiếm chỉ bị gập cong xuống rồi bật lên lại chứ không bị gãy đôi, đúng là một thanh bảo kiếm khó gặp. Y vẫn cố gắng cầm chắc thanh kiếm trên tay, đâm tới trước. Trần lão bước chéo lên một bước né đi, miệng nói tiếp:
– Còn đây là Đả Ngưu Chưởng của vùng núi Băng, Kiếm Tà và Ma Đao thì khỏi phải nói, tiếng xấu vang khắp thiên hạ.
Ông nghiêng sang trái né kiếm, đồng thời tay trái phất ra nghênh tiếp Quỷ Ảnh, kế đó gập cánh tay kéo luôn chưởng của y vòng sang phải đánh tới Ma Đao. Kình lực của hai luồng chưởng hợp vào mạnh mẽ vô cùng, khiến cho thanh đao lệch hướng chém sang Kiếm Tà. Kiếm Tà giật mình hoảng sợ, vội thu kiếm về đỡ. Đao kiếm đụng nhau vang lên âm thanh chát chúa. Chưởng lực của Trần lão đang từ dương cương chuyển ngay thành âm nhu một cách cực kỳ xảo diệu, chỉ hai chiêu đã hóa giải hết hiểm nguy.
Vừa đẩy ba tên kia đi thì kiếm của Lục Quái lại đâm tới, tay phải Phùng lão dùng kình lực gạt đi đồng thời các ngón tay phải co lại thành chỉ, đâm thẳng tới cổ họng kẻ địch, kình khí rít lên veo véo giữa không trung. Càn Khôn Chỉ chẳng những bao gồm mỗi thế “búng” mà còn các thế “kẹp, đâm, v.v…” rất lợi hại. Lục Quái thấy nguy cơ vội nhún người một cái lùi ra sau hơn trượng. Trần lão tiếp tục lao đến, dường như muốn hạ gục y trước. Chỉ lại biến sang chưởng, phóng vù đến bụng đối phương buộc y dùng tay chặn lại, cùng lúc đó lão đánh tiếp chưởng còn lại đến Bách Hội của y. Lục Quái vội vàng dùng liễu kiếm đâm vào bàn tay ông khiến ông phải thu chưởng. Sau đó y lập tức lộn một vòng dùng kiếm từ dưới đâm lên nách ông, chiêu số cực kỳ tinh diệu. Thiên Linh Kiếm Pháp vốn là như thế, không hoa mỹ, đều là những chiêu ngắn gọn, dứt khoát mà độc địa, đã xuất ra là phải thấy máu.
Nói thì chậm vậy thôi chứ tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi ba gã Kiếm Tà, Ma Đao và Quỷ Ảnh chưa kịp phản công do áp lực luồng kình lực trước thì Trần lão và Lục Quái đã trao đổi qua lại sáu bảy chiêu rồi. Quỷ Ảnh giậm mạnh chân xuống làm lớp gạch nền dưới đất vỡ ra từng mảng lớn, rồi vận kình phóng quyền nhắm vào huyệt Thần Đạo ở sau lưng ông. Còn Kiếm Tà và Ma Đao cũng tung mình nhảy tới chia ra trái phải tấn công. Trận đấu càng lúc càng trở nên ác liệt.
– Hôm nay lão già ta đây phải trừ hết Tà Ma Quỷ Quái cho thiên hạ được thái bình.
Bỗng nhiên Trần lão hét một tiếng, hai cánh tay vạch thành một vòng tròn, sau đó đánh dạt sang hai bên. Kình phong tỏa ra rất rộng. Mọi vật trong phạm vi ba trượng đều tung bay tứ tán, những hòn đá lớn bị chưởng lực đánh vỡ vụn, thế khó lòng đương cự nổi. Lúc nguy cấp, bốn gã đâu có thì giờ nghĩ cách hóa giải, vội vàng tung liền mấy chưởng bảo vệ thân mình, chẳng qua, chỉ mỗi chống đỡ thôi cũng đủ khiến cánh tay tê nhức, tựa hồ như muốn gãy xương. Trong lòng kinh hãi, bốn gã không ai bảo ai, cùng nhún chân nhảy về sau hai trượng, chân chạm đất rồi, phải lật đật lùi thêm bốn năm bước nữa mới đứng vững. Quỷ Ảnh hít sâu một hơi chân khí, rồi mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự ngạc nhiên:
– Không thể nào, theo ta được biết, Tam Giáo Hậu Thiên Tâm Kinh có tám tầng, mà chân khí của ông không hề giống tầng thứ tám chút nào, sao lại kỳ lạ như vậy?
Trần lão gật đầu tán thưởng:
– Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết, đích thực Tam Giáo Hậu Thiên Tâm Kinh vốn dĩ chỉ có tám tầng, nhưng suốt mấy chục năm qua, ta thường xuyên tu tập nên đã ngộ ra được một cảnh giới mới. Hừ, hôm nay nếu không phải hao tổn nhiều chân khí uy lực của nó còn mạnh hơn thế này nhiều.