Chân Long Kiếm

Chương 10: Thần công Kim Thân


Bạn đang đọc Chân Long Kiếm – Chương 10: Thần công Kim Thân

– Lão già ông khoác lác quá đấy!
Lục Quái quát lớn, bỗng nhiên y chuyển thanh kiếm sang tay trái, kiếm pháp bất ngờ trở nên lợi hại hơn rất nhiều, mạnh mẽ, dồn dập như bão táp mưa sa, thực tế thì y thuận tay trái, dùng kiếm bằng tay phải chỉ là che mắt người khác, khi gặp tuyệt đỉnh cao thủ mới để lộ ra. Ba kẻ còn lại tấn công theo, võ công cũng hoàn toàn khác trước, Quỷ Ảnh ngoài chưởng pháp ra, không ngờ gã còn dùng đến cước pháp. Cước pháp của gã nhanh như ánh chớp, kình lực hùng hồn, thậm chí phát ra kình phong sắc bén như đao, lợi hại chả kém gì chưởng, hóa ra từ nãy giờ tất cả bọn chúng đều giấu nghề, bây giờ mới thật sự ra tay.
Trong nháy mắt hai bên qua lại hơn mấy chục chiêu nữa. Những trận giao đấu bình thường thường chỉ diễn ra trong vòng không đầy nửa khắc, chỉ gói gọn trong vài chiêu đã có thể phân thắng bại, còn những bậc cao thủ võ học uyên thâm khi tỉ thí thì có thể hơn nửa canh giờ, nhưng tuyệt đối không có chuyện đánh nhau ròng rã mấy ngày đêm.
Thời gian giao đấu giữa năm người đã trôi qua khoảng chừng hai khắc. Bốn gã sát thủ vây chặt xung quanh Trần lão, nghĩ rằng ông tuổi đã cao, dù công lực thâm hậu đến mấy cũng không thể cầm cự lâu dài. Ngờ đâu ông là kỳ nhân trong thiên hạ, tuy đã ngót nghét hơn trăm tuổi nhưng tinh lực vẫn dồi dào, nội kình vẫn như sóng biển, liên miên bất tuyệt, hết đợt này đến đợt khác, ào ào tấn công cả bốn người.
Khinh công của Quỷ Ảnh chẳng khác gì ma mị, vụt cái sau lưng, vụt cái trước mặt, bất ngờ hắn tung liên tiếp năm cước đá đến ngực Trần lão, cước nào cước nấy đều nhằm vào huyệt Cưu Vĩ. Chiêu này đúng là quá độc địa, khi đánh trúng huyệt này, thì kình lực đập vào mạch máu tại vách bụng, gan, mật, chấn động tim, đọng máu, gây tử vong. Trần lão dĩ nhiên phóng chưởng chống đỡ. Hai luồng kình lực đụng nhau đánh sầm một tiếng. Quỷ Ảnh loạng choạng, lùi lại năm sáu bước, bên kia, Trần lão vẫn đứng yên tại chỗ nhưng thân hình khẽ rung động, cổ tay tê dại. Ông giật mình, bụng bảo dạ: “Ái chà, bọn chúng cũng ghê gớm thật, có lẽ mình phải sử dụng đến nó rồi”, một thoáng suy nghĩ khiến chiêu thức của ông chậm lại.
– Để xem chưởng ông mạnh hay đao ta cứng.
Với cao thủ, chỉ một tích tắc thôi cũng đủ làm nên chuyện, Ma Đao thét lớn, chớp thời cơ, bổ một đao nhanh như cắt vồ mồi xuống đầu ông, đao khí tỏa ra lạnh toát. Trần lão hơi chần chừ tựa như đang bị ảnh hưởng bởi cước khi nãy, không thể né kịp, rồi ông làm một hành động bất ngờ – giơ bàn tay lên chặn một đao này của y, đồng thời bên kia Kiếm Tà chém xuống vai ông. Cả hai mỉm cười, chắc mẩm lần này thể nào ông ta cũng trọng thương, ngờ đâu chỉ nghe vang lên âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va chạm vào nhau. Hai gã đồng thanh hô lớn:
– Cái gì? Tại sao bàn tay của ông ta không hề hấn gì?
Y biết đao đang cầm trong tay là một thanh đao rất sắc bén, công thêm công lực thăm hậu của y, nó có thể chém sắt như chém bùn, chẳng dè, Trần lão dùng bàn tay chặn lại một cách rất đơn giản, nhưng máu không những không đổ mà đao còn bị dội lại khiến cổ tay y ngâm ngẩm đau. Trần lão cười to, quát:
– Để các ngươi thưởng thức thần công lợi hại nhất của ta.

Ông gầm một tiếng, vận công lực đến tột cùng, hai mắt sáng rực. Áo trên người căng phồng rồi nổ tung thành từng mảnh, hất văng đao kiếm trên người ra. Ma Đao và Kiếm Tà đứng ở gần nhất, cảm giác ngực nặng nề, hơi thở như nghẹn lại, bèn lộn một vòng trên không thoát ra, rồi giơ binh khí lên đề phòng ông tấn công, còn Lục Quái, Quỷ Anh đứng sững người vì khiếp hãy. Võ công Trần lão vượt rất xa những gì họ tưởng tượng. Lê Quý Ly chứng kiến cảnh trước mắt, trong lòng chấn động, miệng lắp bắp:
– Đây… đây là thần công gì? Sao… sao nó lại đáng sợ như vậy?
– Nó gọi là thần công Kim Thân.
Trần lão đáp lại hờ hững. Áo bị nội lực chấn rách, để lộ ra da thịt đỏ au như đồng thau. Ông tuổi đã rất cao nhưng thân thể vẫn còn rắn chắc, tráng kiện như thanh niên. “Đây là Tam Giáo Kim Thân Công đã thất truyền hơn hai trăm năm, không ngờ lão già này lại luyện được.” Quỷ Ảnh miệng lẩm bẩm, trong lòng bốn gã sợ hãi, có hơi chùn tay. Lê Quý Ly nghĩ kế trấn an nhân tâm:
– Trên đời này làm gì có chuyện kim thân bất hoại chứ, ông ta dọa các người đấy thôi, nếu các người sợ hãi không tấn công ông ta thì sẽ bị ông ta giết thôi.
Bốn gã sát thủ thấy lời của ông ta rất có lý, chúng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi phóng tới tiếp tục tấn công. Bên này, Trần lão nhờ có Kim Thân, kết hợp chưởng pháp biến ảo khôn lường, càng thêm áp đảo, hết Lục Quái tới Quỷ Ảnh dính đòn, kiếm và đao lại càng vô tác dụng. Ông xoay cổ tay hất sang phải, tuy là nhu kình nhưng cực kỳ thâm hậu, làm ba gã loạng choạng suýt ngã ngửa, kế đó, ông bẻ hông, khuỵu chân, hạ thấp tấn, tung quyền nhắm đến Quỷ Ảnh, tốc độ khiếp người, quyền kình phủ lên bốn phương tám hướng.
– Hự!
Quỷ Ảnh nhìn mà hoa mắt, tức thì trúng liền sáu quyền của ông vào người, miệng hộc ra ngụm máu lớn. Y bị chưởng lực đẩy bay vào bức tường phía sau lưng đánh bình, chưa hết, hậu kình còn rất dài, truyền từ người gã sang bức tường khiến cho nó xuất hiện những đường nứt nẻ. Trần lão không đợi y kịp hồi khí, lập tức áp sát, hai tay phóng ra cùng một lúc. Quỷ Ảnh xông pha giang hồ nhiều năm, vô số lần rơi vào hiểm cảnh, tâm trí vững vàng. Y lâm nguy không loạn, người gập xuống lộn mèo một vòng dưới đất ra bên ngoài tránh khỏi. Bỗng nhiên nghe rầm một tiếng, bức tường đá vỡ toang khi chưởng của Trần lão đập mạnh lên nó, cát bụi bay mù mịt. Quỷ Ảnh sau khi thoát rồi thì phản kích đến kheo chân đối phương, ba gã kia cũng phụ hắn giáp công.
Thời gian qua chừng nửa khắc nữa, Trần lão cảm thấy tắc nghẽn khí ở các huyệt Mệnh Môn, Quan Nguyên; tại Đan Điền có cảm giác tưng tức, giống như nước bị ứ đọng. Kiếm Tà chém trúng đầu vai ông, tuy không rách da nhưng chỗ đó bỗng nhiên đau nhói. Ông giật mình lo lắng: “Không xong rồi, chân lực tiêu hao quá độ, thần công Kim Thân không thể chịu nổi áp lực lâu hơn được nữa.” Một tích tắc ông lơ đãng làm Quỷ Ảnh có cơ hội, song thủ hắn cùng tống ra, hai luồng kình lực cuộn xoáy vào nhau ào ạt ập đến, xuyên thẳng huyệt Đản Trung. Xương ức Trần lão chấn động mạnh, nội khí bỗng tản mát, đồng thời khi đó, Lục Quái đâm kiếm ngay eo hông của ông…

“Hỏng bét, Kim Thân bị thủng chân khí rồi.” Trong lòng ông kinh hãi.
– Ha ha ha, các người thấy rồi đấy, ông ta chỉ là người thường, mạnh mấy cũng đến giới hạn thôi.
Lê Quý Ly tinh mắt, phát hiện eo hông Trần lão có vết máu đỏ tươi, cười vang đắc ý. Bốn gã nọ càng hưng phấn, tấn công như cuồng phong bạo vũ. Quỷ Ảnh đá vùn vụt liên hồi chục cước nhằm vào đầu, cổ họng, ngực, bụng ông. Kình lực hùng hồn, bao trùm phạm vi ngoài hai trượng. Hai tay Trần lão phóng vù ra nhanh như chớp, chộp hai chân Quỷ Ảnh, Ma Đao không để lỡ nhịp, hắn bổ một đao như sấm sét. Một đường rách tướm máu sâu chừng ba li kéo từ bả vai xuống tận hông.
– Hự!
Trần lão nghiếng răng chịu đau, kình lực trên cánh tay ùa ra như thủy triều. Quỷ Ảnh hét thảm, hai chân của y đã bị phế bỏ. Ba kẻ kia thấy mà kinh sợ, Trần lão vụt chân tiếp một cước đá văng y đi bay xa hơn trượng, nằm đó không rõ sống chết. Kiếm Tà sử ra chiêu thức lợi hại nhất, Vô Ảnh Vô Tung, lưỡi kiếm gần như biến mất, chỉ loé lên tia sáng trắng lóa. Lưỡi kiếm xuyên thắng qua vai ông, thiếu chút thủng tim. Ông mặc kệ, bàn tay phải xiết chặt kiếm, chưởng trái đẩy ra, trúng ngay đầu Kiếm Tà. Sọ y nát bấy ngay tức thì, người gục xuống như đống bùn nhão, chết không kịp kêu một tiếng.
Trần lão nhanh chóng rút thanh kiếm và điểm mấy huyệt trọng yếu để cầm máu. Ma Đao rống lên đầy bi thương, y vung đao phạt ngang chém dọc điên cuồng. Lục Quái chứng kiến thảm cảnh của Quỷ Ảnh và Kiếm Tà, hiểu được nếu Ma Đao chết thì y cũng chẳng tốt hơn, bèn cùng Ma Đao hợp công. Việc mất đi hai cao thủ vốn dĩ đã là tổn thất rất lớn, giờ Ma Đao giận quá mất khôn, thế công càng thêm rời rạc, để lộ vô số sơ hở.
– Chết đi!
Ma Đao bổ đao từ trên xuống, uy lực kinh khiếp, chẳng khác gì ma thần giáng thế. Trần lão nhảy lùi lại hơn trượng nhưng đao pháp vẫn bám sát theo như hình với bóng. Ông khép hai cánh tay kẹp lấy thanh đao, Ma Đao muốn rút ra nhưng không được. Ông quát:
– Nếu ngươi muốn chết thì ta tiễn ngươi đi cùng Kiếm Tà cho có bạn.

Hai tay ông hất bay thanh đao rồi phóng chưởng trúng ngay ngực và bụng gã. Ma Đao chỉ kịp phát ra tiếng “ọc”, hộc máu, lục phủ ngũ tạng tan nát mà chết, miệng ông khẽ cười. “Ọc!” Ấy thế mà tiếp sau đó đến lượt ông thổ huyết, hoá ra Quỷ Ảnh chưa “thăng”, nãy giờ gã im lặng nằm nguyên chỗ chờ thời, chọn đúng thời điểm dốc toàn bộ công lực cuối cùng, tung chưởng mạnh như sấm sét khiến đối phương trọng thương.
– Khốn kiếp!
Trần lão lớn tiếng mắng, vỗ bàn tay lên Thiên Linh Cái của kẻ địch, giờ thêm Quỷ Ảnh chịu chung số phận với Kiếm Tà, Ma Đao, chỉ còn mỗi mình Lục Quái, ông thở hồng hộc, đứng rình y đánh cú chót. Đột nhiên lưng ông đau nhói. “Ở đây còn có cao thủ nào khác nữa sao?” Ông hoảng hốt quay đầu lại, tức thì trợn tròn hai mắt, miệng lắp bắp:
– Quý Ly… ông… sao…
Lời chưa dứt thì Quý Ly đánh liên tiếp bốn năm quyền nữa, tất cả đều là cương quyền. Mà đồng thời kiếm của Lục Quái từ phía sau xuyên thủng ngực ông, kiếm ngập tận nửa lưỡi. Thân hình Trần lão từ từ đổ xuống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Lê Quý Ly, vẻ không thể tin được. Ông nói trong hơi thở đứt quãng:
– Ông biết võ công… sao có… thể chứ!
Quý Ly lạnh lùng đáp:
– Ta đâu nói ta không biết, ta tư chất võ học bình thường, luyện võ suốt mấy chục năm chỉ thành được Linh Xà Thương và Lôi Âm quyền của Lê gia.
Rồi ông nhìn sang ba hộ pháp đã chết của mình, chép miệng than:
– Ôi, giá như Nguyên Trừng có mặt tại kinh thành, cùng đi theo ta thì… đâu phải hi sinh ba đại cao thủ như vậy.
Trần lão ho liền ba tiếng, nói với Quý Ly trong hơi thở nặng nhọc:

– Xem ra xoay trở ý trời là lấy trứng chọi đá, khụ khụ… Quý Ly, ta biết ta chẳng thể ngăn cản ông cướp ngôi nhà Trần… nên ta khuyên ông một câu, hãy học bậc tiền bối, như Thủ Độ ấy, nhường cho con hay cháu chứ đừng tự mình lên ngôi, nếu không ông sẽ phải trả giá rất lớn.
Có lẽ Thì Kiến đã nhận ra bản thân không thể chống lại thiên mệnh, nên trước giờ phút sinh tử, ông vẫn muốn làm thế nào để cuộc đảo chính có thể đỡ làm lòng dân phẫn hận…
Quý Ly đáp:
– Hừ! Nhiều chuyện, ta tự biết làm thế nào!
Lục Quái hối thúc:
– Chúa công, đừng nhiều lời với ông ta làm gì, cứ giết đi là xong.
Quý Ly do dự giây lát rồi mới nói:
– Hừm, được, ngươi làm đi.
Gã thuộc hạ gật đầu vâng lệnh:
– Vâng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.