Chân Long Kiếm

Chương 4: Thiên tượng


Bạn đang đọc Chân Long Kiếm – Chương 4: Thiên tượng

Bạn bè nhiều năm không gặp, tất có nhiều điều để nói, cho nên sau bữa ăn, hai người còn tán gẫu rất lâu. Người già thường hoài niệm về những ký ức xa xưa, thuở mà hai ông lão còn xông pha, ra sức giúp triều đình với trái tim bừng bừng nhiệt huyết của tuổi thanh niên. Phùng lão đang trò chuyện bỗng dỏng tay lên lắng nghe:
– Lão nghe có tiếng hô, là ai tập võ lúc này à?
Đại sư Viên Ngộ đáp:
– À, là Vô Tướng đấy, thằng bé rất mê tập võ, hễ rảnh rỗi không có việc gì làm là đi luyện công, luyện tới quên cả thời gian.
Phùng lão tấm tắc khen ngợi:
– Thảo nào Hoàng Giác Thần Công của Vô Tướng đạt đến cảnh giới cao như vậy. Đúng là có thầy giỏi tất sẽ có trò giỏi.
Phùng lão vừa vui vẻ đó lại buồn bã ngay, ông lắc đầu than thở:
– Chẳng bù với tôi, gần hết đời người rồi mà vẫn chưa thu được một học trò nào để truyền thụ, đáng buồn thay.
Đại sư Viên Ngộ cười tủm tỉm an ủi:
– Đó là do Phùng huynh chưa gặp người có duyên mà thôi.
– Dù gặp kẻ hữu duyên chỉ e tư chất khó mà bằng được như Vô Tướng.
Phùng lão ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài cảm thán. Con mắt sắc sảo phản chiếu lại ánh sáng của tinh tú trên trời cao.
Trời hôm nay đẹp lạ thường, dải ngân hà vắt ngang rực rỡ đầy màu sắc. Mấy chú tiểu lẫn nhà sư nhỏ tuổi trong chùa tụ tập trên sân chỉ trỏ lên bầu trời, bàn tán to nhỏ với nhau vô cùng thích thú:
– Nhìn kìa, nhìn kìa, sao trên trời hôm nay đẹp thật, sáng quá đi mất.
Một trong hai chú tiểu ngăn Phùng lão hôm nay ở ngoài cửa chùa, chỉ tay vào một đám sao lung linh nói lớn:

– Ừ, cũng kỳ lạ nữa! Ồ, mọi người xem, lại xuất hiện ngôi sao mới nữa, sáng rực luôn
Đại sư Viên Ngộ và Phùng lão nhìn nhau mỉm cười. Khung cảnh yên bình làm cho tâm hồn thanh thản. Cả hai ông lão cùng ngẩng đầu lên quan sát, thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên.
Đột nhiên, nét mặt Phùng lão dần trở nên cứng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm lên các vì sao, mà đại sư Viên Ngộ ở bên cạnh cũng biểu hiện tương tự.
Đích thực đúng như lời chú tiểu kia nói, ngôi sao màu tím chính giữa bầu trời trước nay vẫn luôn sáng nhất thì tối hôm nay bỗng nhiên mờ đi, thay vào đó là ngôi sao xanh gần bên bỗng nhiên phát sáng rực rỡ. Ngoài ra, một ngôi sao bất chợt xuất hiện ở phương Nam cũng tỏa sáng mạnh mẽ chảng kém gì ngôi sao xanh đó. Hơn nữa, xung quanh nó còn có thêm mười tám cái khác, khiến nó trở nên nổi bật hơn cả.
“Trên trời có thiên tượng lạ, ắt dưới đất có chuyện.” Phùng lão thông hiểu thiên văn, am tường địa lý, quan sát các vì sao mà đoán sự đời.
Trời không có gió nhưng quần áo của Phùng lão tự dưng bay phần phần, ống tay căng phồng, hiển nhiên nó chứa đầy nội lực. Phùng lão đang thi triển thần thông, hai mằt sáng rực, cát bụi dưới chân ông xếp thành một vòng tròn bao quanh bàn chân và quay theo chiều từ phải sang trái, rồi sau đó là những chiếc lá rụng trên sân chùa. Phùng lão chỉ đứng im một chỗ mà khiến ọi vật chuyển động theo ý mình, võ công của lão đã đạt cảnh giới không thể đo lường được.
“A! Chuyện gì đang xảy ra vậy, thế này… thế này là sao?” Phùng lão trợn tròn hai mắt kinh ngạc khi nhìn thấy khung cảnh hiện ra trước mặt.
Ông nhìn thấy ba luồng long khí có màu sắc khác nhau cùng hiện trên bầu trời, một màu tím, một màu xanh lam và một màu vàng. Con rồng tím (tử long) lớn bao bọc ngôi sao tím trước đây vốn rất to giờ đã nhỏ đi rất nhiều, thay vào đó là đồng thời ở hai ngôi sao màu xanh và màu vàng lại xuất hiện hai con rồng khác. Con rồng xanh (thanh long) bé hơn một chút, nó nhe nanh múa vuốt nhăm nhe tấn công tử long, tiếc rằng sức lực chưa đủ nên vẫn bị tử long trấn áp. Còn con rồng vàng (kim long) thì nhỏ nhất và yếu nhất và đang ở trạng thái ngủ yên. Tử long và thanh long cách khá xa kim long nên kim long không bị uy hiếp bởi chúng. Nó đang không ngừng phát triển lớn dần lên.
“Long khí bị phân tán làm ba, sắp xảy ra việc động trời.” Trong lòng Phùng lão chấn động. Long khí thể hiện cho vận mệnh của một quốc gia. Xưa nay mỗi lần long khí có sự đột biến là lại xảy ra nạn binh đao, máu lửa.
“Long khí chia ba, lẽ nào không thể tránh được nạn can qua ư?” Phùng lão bấm đốt ngón tay thầm tính toán rồi khẽ lắc đầu.
– Ai di đà phật! Thiện tai! Thiên tai! Vậy là lại sắp có trường hạo kiếp ập xuống đầu người dân vô tội rồi.
Đại sư Viên Ngộ niệm kinh, tâm trạng đại sư rất buồn bã, giống như Phùng lão.
Phùng lão quay sang đùa một câu:
– Lão không biết là đại sư cũng hiểu chút đạo thuật nhỏ nhoi này đấy.
Đại sư mỉm cười đáp:

– Từ sau khi lão nạp thấu hiểu được Hoàng Giác Chân Kinh do tổ sư truyền lại thì lão nạp có học được chút ít, trước mặt Phùng huynh khác gì múa rìu qua mắt thợ, chẳng đáng để nhắc tới.
– Ha ha, đại sư quá khiêm tốn rồi.
– Ai di đà phật! Phùng huynh nhận định thế nào về điều kỳ lạ này?
Đại sư Viên Ngộ hỏi Phùng lão về thiên tượng. Phùng lão không trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới nói:
– Hiện tại lão thấy ý trời vẫn chưa rõ ràng, có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa hẵng tính.
Đại sư dường như cảm giác được Phùng lão đang e ngại điều gì đó nên hỏi tiếp:
– Lão nạp chỉ sợ rằng chưa đến lúc đó mà điềm xấu đã xảy ra, bách tính lâm vào cảnh lầm than thôi, bấy giờ Phùng huynh tính sao?
Phùng lão thở dài:
– Lão hiểu đại sư muốn nói gì, nhưng nếu số trời đã định thế thì đâu thể tránh khỏi, đúng không?
– Phùng huynh, huynh có đạo thuật phi thường, thử nghĩ cách hóa giải xem.
Phùng lão gật đầu:
– Cách đương nhiên lão sẽ nghĩ, có điều lão vẫn chưa nắm bắt được hết thiên ý nên tạm thời… không có cách nào vẹn toàn, đành đi bước nào hay bước ấy.
Dứt lời, Phùng lão chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn trời, trầm tư nghĩ ngợi. “Sư đệ à, đệ sẽ xử lý chuyện này ra sao?” Phùng lão bất giác nhớ tới một cố nhân từ rất lâu. “Hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện có điều bất thường, ngài sẽ đến hỏi đệ thôi. Đệ sẽ trả lời ngài ra sao? Ôi chao! Sao ta thấy bất an quá!”
Suy nghĩ của Phùng lão lại miên man ngược dòng thời gian quay về dĩ vãng, quá khứ năm xưa như một thước phim quay chậm dần dần hiện ra trong mắt lão. Đại sư Viên Ngộ thấy ông không nói nữa thì cũng lặng im đứng đó. Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc… Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Vô Tướng luyện công xong, trở lại, bắt gặp hai lão tiền bối đứng lặng như tờ, chàng tò mò hỏi:
– Thầy, Phùng tiền bối, tại sao hai người có vẻ căng thẳng vậy ạ? Có chuyện gì không tốt sao ạ?
Giọng nói của Vô Tướng cắt dứt dòng suy nghĩ, kéo hai ông lão quay về thực tại. Đại sư Viên Ngô không muốn cho Vô Tướng biết trên trời có thiên tượng xấu nên lảng sang việc khác:
– Không có gì đâu, ta và Phùng tiền bối đang nhớ lại trận tỷ thí chiều nay thôi.
Phùng lão hiểu ý đại sư, gật đầu nói theo:
– Đúng thế! Chúng ta bàn về trận tỉ thí đó!
Vô Tướng đâu thể suy nghĩ sâu xa như hai ông lão nên chàng cười nói:
– Thầy đừng quá lo lắng, hôm nay bọn chúng bị một trận mất mặt phải bỏ đi, chắc chắn chúng không dám quay lại đây nữa đâu ạ.
– Ta cũng mong là được như thế.
Tiếng nói của đại sư Viên Ngộ nhẹ đến mức chỉ Phùng lão đứng sát cạnh là nghe được. Rồi hai lão thoáng đưa mắt nhìn nhau thấu hiểu, cả hai không mong muốn làm vấn đục tâm địa thiện lương của đứa trẻ này nên lựa chọn cách giấu đi, hy vọng duy trì cuộc sống bình yên cho nó được chừng nào hay chừng ấy!
Vô Tướng nói:
– Thầy và Phùng tiền bối vào trong nhà đi ạ, trời đã trở lạnh, hai người không nên đứng ngoài quá lâu.
Phùng lão gật đầu đáp:
– Ừ, sương rơi mỗi lúc một dày hơn rồi, chúng ta vào trong nghỉ thôi.
Thật ra với võ công của hai ông lão, thời tiết thế này có đáng kể gì, chẳng qua hai ông không muốn Vô Tướng suy nghĩ lung tung nên đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Phùng lão sửa soạn đồ đạc, khăn gói lên đường. Đại sư Viên Ngộ cùng Vô Tướng tiễn ông đến cổng chùa, Phùng lão nói:
– Đại sư tiễn lão đến đây được rồi, hai người quay về đi.

Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, cuộc gặp nào rồi cũng có lúc phải chia tay, đại sư hiểu rõ điều này, ông cười nói:
– Phùng huynh có dự định đi đâu chưa?
– Lão chưa biết nữa, có lẽ lão sẽ đi thăm một vị cố nhân trước, còn sau đó thì vẫn cứ nay đây mai đó, xem bốn bể là nhà thôi.
Hai người đều đã vào cái tuổi cổ lai hi, lần này chia tay tại chùa, không biết còn có cơ hội gặp lại nhau nữa không, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng, đại sư thở dài nói:
– Lão nạp hiểu trong lòng Phùng huynh còn vương vấn nhiều việc cần phải làm nên lão nạp không tiện giữ lại, chỉ biết chúc Phùng huynh lên đường bình an.
– Cám ơn đại sư, à phải, lão muốn khuyên Vô Tướng tiểu sư phụ một câu, tiểu sư phụ tài năng xuất chúng, tiểu sư phụ đừng để nó mai một ở chốn này, mà hãy đem ra giúp nước giúp đời.
Vô Tướng chắp tay thành khẩn đáp:
– Cám ơn tiền bối đã chỉ báo, tiểu tăng xin ghi nhớ.
– Hay lắm, ha ha, vừa rồi chỉ là ngu ý của lão, xin đại sư bỏ quá cho.
Đại sư mỉm cười lắc đầu:
– A di đà phật, lời Phùng huynh khuyên bảo Vô Tướng rất đúng, lão nạp mừng còn không kịp, sao lại trách Phùng huynh chứ.
Phùng lão ha hả đáp
– Ha ha, đại sư quả là tri kỷ của lão, ha ha ha, lão đi đây, tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.
Đại sư và Vô Tướng cùng nói:
– Tạm biệt Phùng huynh! (Tạm biệt tiền bối!)
– Tạm biệt! Ha ha ha ha!
Phùng lão thi triển khinh công xuống núi, thoáng một cái không thấy bóng dáng đâu nữa. Người đã đi rất xa nhưng tiếng cười thì vẫn văng vẳng trong núi, vọng vào tai các nhà sư rõ mồn một, khiến cho ai nấy đều khiếp hãi lẫn thán phục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.