Chân Long Kiếm

Chương 23: Bí Mật Ngàn Năm


Đọc truyện Chân Long Kiếm – Chương 23: Bí Mật Ngàn Năm


Bà sửng sốt, nhổm dậy hỏi ông:
– Ông cụ đã tạ thế rồi ư? Lại có chuyện lớn gì nữa hả chàng?
– Là bởi ông ấy bị gã ác nhân đánh trọng. Khi ta tới chỗ Lợi thì thấy ông ấy sắp sửa bị hắn ta hại. Võ công ông ấy quả cao cường thật đấy nhưng vì tuổi đã cao nên mới thành ra việc đáng tiếc như vậy. Thậm chí ta cũng đã dùng đến Thiên Cang Khí Công mà vẫn chịu bó tay.
– Ông ấy bị thương nặng đến như vậy ư?
Trên gương mặt của bà hiện rõ sự cảm thương. Bà trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp:
– Thảo nào lúc chiều khi nhắc đến ông cụ, em thấy con có vẻ buồn buồn, giờ thì em hiểu rồi. Ngày mai chàng đưa em đi thăm mộ ông cụ nhé.
– Ừ! Rồi ta sẽ giới thiệu những người mà ta mới làm quen được, đặc biệt là Lê Kiều và Trịnh Quốc đạt.

Hai ông bà tâm sự đến tận khuya. Tối nay, hai phu thê Lê Khoáng có một đêm khó ngủ.
Mà bản thân Lê Lợi cũng trằn trọc không yên giấc. Một phần vì nhớ đến ông cụ, một phần là vì cơn ác mộng ám ảnh cậu bé sau khi bị gã ác nhân đánh trọng thương. Cha cậu đuổi tới kịp chỗ cậu nằm ngất xỉu trong rừng, sau đó đã mang cậu tới ngôi làng của ông cụ để chữa trị cho cả hai người. Trong lúc hôn mê, cậu bé đã có một cơn ác mộng, cậu muốn thoát ra khỏi nó nhưng chẳng biết làm sao. Một cơn ác mộng thật kinh hoàng.
Cậu mơ thấy mình đơn độc, lạc giữa khoảng trời đất bao la, núi non trùng điệp, tuy vô cùng hùng vĩ nhưng không một bóng người. Giữa khung cảnh trời đất bao la ấy bỗng dưng xuất hiện một con hắc long khổng lồ. Toàn thân nó phủ bởi một màu đen tuyền, chiều dài đến ít nhất mười mấy trượng, vây rồng đen bóng trên lưng nhô ra ngoài thàng dãy gai lớn nhọn hoắt xếp sát nhau kéo dài từ cổ xuống tới tận đuôi. Bốn chân to lớn với những vuốt sắc nhọn.
Nó vẫy vùng, ngoác cái miệng đầy răng trắng nhọn hoắt gào rống dữ dội, hai mắt đỏ quạch ánh lên sự tàn ác. Trong một chân trước của nó đang cầm nắm thứ gì đấy tương tự con người, à không, đúng là một người, mà hơn nữa là một cậu bé. Cậu bé này không ngờ lại chính là Lê Lợi. Thật quái lạ, chẳng phải cậu bé đã bị trúng một chưởng của tên ác nhân, chưa rõ sống chết thế nào ư? Sao bây giờ cậu lại ở đây?
Hiện tại thì khó mà tìm được câu trả lời, chỉ thấy gương mặt Lê Lợi tái xanh vì sợ hãi. Cậu không ngừng giãy dụa hòng thoát khỏi nanh vuốt của con Hắc Long, chỉ tiếc sức lực quá yếu ớt, chẳng khác chi châu chấu đá xe. Cậu mở miệng cắn vào ngón chân con rồng thật mạnh thì cảm giác như cắn phải thép nguội vậy, cả hàm răng đau đớn, buốt đến tận óc. Con Hắc Long rú lên một tràng giống như đang cười khoái trá, mỉa mai cậu nhóc. Thế rồi nó đưa chân lên gần đầu mình, đầu cúi xuống, miệng há rộng, ý đồ định nuốt chửng cậu bé. Thấy cái chết sắp sửa phủ xuống đầu mình, Lê Lợi sợ hãi đến lạnh xương sống, cố rút hết sức tàn vùng vậy nhưng tất cả đều vô ích.

Thế rồi đột nhiên vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa rồi một luồng ánh sáng chói lòa mang theo sức mạnh cực lớn ập tới con Hắc Long. Hắc Long đành chấp nhận bỏ dở giữa chừng, uốn mình tránh né. Luồng ánh sáng đó đập vào núi làm hai phần ba ngọn vỡ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Con Hắc Long lập tức xoay đầu lại nơi phát ra luồng sáng thì thấy đó là một con Kim Long đang nhe nanh múa vuốt chực chờ tấn công nó. Dáng vẻ con Kim Long này giống hệt con Hắc Long nhưng cả người óng ánh sắc vàng, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào con Hắc Long. Nó ngầm lên một tiếng dài rồi lao vào tấn công con kia. Hai con đánh nhau đến trời long đất lở, ngoài trăm dặm đâu đâu cũng nghe tiếng long ngâm. Lê Lợi ở giữa cuộc đấu của hai con rồng, khổ hết chỗ nói. Sau một hồi quần thảo, bất ngờ con Kim Long quẫy đuôi tát mạnh vào đầu kẻ địch khiến nó choáng váng, kế tiếp nó tung trảo chụp lấy cổ chân đang nắm Lê Lợi và xiết chặt lại. Con kia đau quá buộc phải thả Lợi ra, thì ra Kim Long muốn cứu cậu nhóc. Cậu nhóc rơi tự do từ trên cao xuống.
Con Hắc Long gầm lên giận dữ, nó cũng làm hệt con Kim Long lúc nãy, quật mạnh đuôi hất văng đối phương ra rồi uốn mình bay theo Lê Lợi. Nó ngoác miệng muốn nuốt luôn cậu bé. Cậu nhóc sợ đến hồi phi phách tán, cậu la thất thanh:
– AAAAAA!
Mơ đến đây thì Lê Lợi choàng tỉnh dậy và cậu cảm giác toàn thân mình vô cùng đau nhức, dường như xương cốt đã gãy lìa ra vậy. May sao khi đó cha cậu đang đứng ngay bên cạnh, thấy cậu đã tỉnh lại thì ông cả mừng, lập tức ông xem xét tình hình trên người cậu như thế nào. Ngoài ra còn một bà lão nữa. Bà mang cho Lợi một bát thuốc và bảo cậu uống. Bà ấy còn bảo thuốc này tuy đắng nhưng nó sẽ giúp cậu khoẻ lại rất nhanh, cha cậu cũng nói thế. Cậu vâng lời cầm bát cố uống hết. Quả thật thuốc có công dụng rất tốt, uống xong, cậu bắt đầu buồn ngủ, thế rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say và không còn mơ lại cơn ác mộng đó nữa. Nhưng đó là việc của hai ngày trước, tối nay cậu ở một mình trong phòng, nỗi kinh hoàng của vụ chết hụt quay trở lại ám ảnh.
Vì sợ hãi cơn ác mộng ấy nên Lê Lợi nắm trên giường, xoay qua xoay lại mãi không ngủ được. Chợt cậu ngồi dậy, mở bọc cậu mang theo người trong chuyến đi vừa rồi và lôi ra một tấm vải màu nâu, à không, đúng hơn là một tấm da đã xỉn màu. Cậu bé trải phẳng tấm da trên giường. Tấm da rộng chừng một thước, còn dài trên dưới một thước rưỡi. Cậu bé nhìn chăm chú tấm da. Dưới ánh đèn mờ mờ, có thể thấy được những ký tự kỳ lạ được vẽ hay ghi chi chít trên mặt da. Đây là cái gì vậy? Bỗng nghe Lê Lợi lẩm bẩm:
– Ông cụ bảo đây là thần công của tiên tổ truyền lại, là bảo vật ngàn vàng, nhất định phải cất giữ cẩn thận. Nhưng mình đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần mà có thấy giống thần công đâu chứ.
Sao chứ? Lại xuất hiện thêm một bộ thần công khác nữa sao? Những biểu tượng ngoằn nghèo giống như các con nòng nọc hay con giun được vẽ chi chít trên mặt da ẩn chứa một bộ thần công thật ư? Nếu không phải thì chúng có ý nghĩa gì mà khiến ông cụ xem trọng nó đến vậy? Thực hư việc này ra sao còn chưa rõ, chỉ thấy Lê Lợi ngồi ngẩn ngơ. Lúc này cậu đang nhớ lại giây phút trước lúc lâm chung của ông cụ.
Ngày hôm đấy cậu bé đi thăm ông cụ. Trong nhà không có ai, ông cụ bị trọng thương nên phải nằm trên giường. Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì ông cụ ôm ngực nổi cơn ho liên tục. Lê Lợi định vuốt ngực và lưng cho ông thì ông xua xua tay, sau đó bảo cậu bé:
– Không cần đâu, cháu lại chỗ cái chum ở góc nhà, mở nắp ra và lấy một chiếc hộp gỗ trong đó giúp ông nào.
Cậu bé ngạc nhiên. Dẫu chưa hiểu ý của ông cụ là gì nhưng vẫn nghe lời chạy lại chum, mang hộp gỗ cho cụ. Ông cụ lại nói tiếp:
– Cháu mở nó ra đi.
– Vâng ạ.
Lợi nghe lời, mở chiếc hộp ra thì thấy bên trong có đựng một tấm da đã ngả sang màu nâu. Xem chất liệu tấm da, Lợi đoán đây là da cá sấu. Ông cụ nói:

– Đây là bảo vật nghìn năm của nước ta, ông đã giữ suốt cả đời ông, nay ông giao lại cho cháu giữ. Nó ẩn chứa bí mật vô cùng to lớn, cháu nhất định phải giữ thật kỹ.
Lợi lắc đầu liên tục:
– Dạ không, cháu không dám giữ nó đâu ạ. Ông nhất định sẽ khoẻ lại để giữ gìn nó mà.
Ông cụ thều thào:
– Ông tự biết sức bản thân không thể cầm cự lâu hơn được nữa. Ông đã quyết định giao nó cho cháu thay ông bảo quản.
– Cháu không dám lấy đâu ạ.
– Hãy nghe lời ông, nếu không ông sẽ chết không nhắm được mắt.
Hai hàng nước chảy dài trên mặt cậu bé, đắn đo hồi lâu cậu cũng quyết định vâng lời cho ông cụ vui lòng. Cậu đứng lên định chạy ra ngoài tìm cha hay chú Lê Kiều nhưng ông cụ cầm tay cậu ngăn lại. Ông cụ nói:
– Cháu ở đây đi, ông còn có chuyện muốn nói cho cháu biết.
– Ơ… vâng… vâng ạ!
Cậu ngồi trở lại giường. Ông bắt đầu kể:
– Dòng tộc nhà của ông vốn thuộc dòng dõi hoàng tộc vua Hùng. Tổ tiên của ông là con trai của vua Hùng thứ sáu. Sau khi giặc Ân bị đánh đuổi, võ công hoàng tộc cũng biến mất không rõ nguyên nhân. Ai nấy đều hoảng hốt đi tìm nhưng không sao tìm được, mãi về sau đời Triệu Nữ Vương thì ông tổ của ta mới tìm lại được. Đáng tiếc lúc đấy không còn mấy ai biết tiếng cổ của dân tộc ta nữa, chỉ dịch một đoạn nhỏ trên tấm da mà thôi. Sau thì cha dặn con thay mình giữ gìn nó, truyền từ đời này qua đời khác, đến tận đời ông thì không rõ đã qua bao nhiêu đời nữa rồi. Khụ… khụ…
Nói tới đây ông cụ lại lên cơn ho, Lợi vội vàng đưa tay vuốt ngực ông, vừa vuốt vừa cố gắng khuyên cụ:

– Chuyện này khoan kể cũng được ông ạ, ông cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã.
Ông cụ lắc đầu:
– Không được, nếu không kể ông sợ rằng sẽ không kịp mất. Cháu nghe ông nói tiếp đây.
Rồi ông mặc kệ can ngăn của cậu bé, tiếp tục nói:
– Võ công ghi trong tấm da này được thuỷ tổ của dân tộc ta sáng tạo nên. Nó chứa đựng vô số tinh hoa võ thuật của dân tộc, uy lực lớn vô cùng. Ông gìn giữ cả đời, đáng lý phải truyền lại cho con mình, đáng tiếc cả hai người con đều đã hi sinh trong lần chống quân Chân Lạp. Đến khi cứu cháu khỏi gã sát nhân trong rừng, ông nghĩ rằng giữa ông và cháu có mối liên hệ nào đấy nên đã quyết định giao cháu tấm da này giữ gìn.
– Không, cháu nhỏ thế này không đủ khả năng giữ nó đâu ạ. Hơn nữa, ông sẽ khoẻ lại ngay thôi, rồi ông tìm được người phù hợp.
Giọng ông cụ càng lúc càng khó nghe:
– Không, ông tự biết mình sắp đi gặp tổ tiên, cố mấy cũng thế thôi. Nào, cháu hay nghe lời ông, nhận nó thay ông giữ gìn.
Lợi lưỡng lự:
– Ơ… việc này… việc này…
Tay ông cụ siết chặt tay cậu bé, thều thào:
– Nào, nghe lời ông đi cháu.
– Vâng… vâng ạ…
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu gật đầu vâng lời mà nước mắt tuôn đầy mặt. Vì không muốn ông cụ thất vọng mà cậu đành phải làm vậy. Ông cụ thấy thế thì mỉm cười, hài lòng:
– Tốt lắm, vậy là ông yên lòng được rồi. Cháu phải giữ nó thật kỹ, tuyệt đối không được để rơi vào tay kẻ xấu. Nào cất đi cháu.
Cậu bé bỏ tấm da vào trong áo và gật đầu

– Vâng… vâng ạ…
– Ôi! Giá như còn ai có thể dịch được ngôn ngữ cổ này thì môn võ công chính khí thuần dương đó có thể đánh tan tà khí trong người cháu rồi.
Bỗng nhiên ông cụ ho liền một tràng dài:
– Khụ… khụ… khụ…
Hơi thở ông trở nên đứt quãng, hít thở một cách khó nhọc, đồng tử nở rộng, máu từ miệng rỉ ra. Cậu bé thấy thế thì hoảng hồn, lắp bắp:
– Ông… ông cố đợi cháu một chút, cháu chạy đi tìm cha.
Cậu ba chân bốn cẳng lao ra ngoài, may thay đúng lúc cha cậu và người bạn mới quen – Lê Kiều – đang vác củi từ trên núi xuống. Cậu hét toáng lên:
– Cha ơi, chú ơi, già làng gặp nguy hiểm, hai người mau đi cứu cụ ạ.
Hai người nghe xong, không ai bảo ai, tức tốc chạy vào trong nhà. Khi cả hai vào trong thì bắt gặp cảnh già làng đang thổ huyết rất nhiều, người run lẩy bẩy, tình trạng đã vô cùng nguy ngập. Lê Khoáng ra trước mắt ông cụ tiếp nội lực sang, còn Lê Kiều ở sau lưng truyền chân khí nhưng chưa được bao lâu thì ông cụ lên tiếng:
– Không cần hai vị tốn sức… nữa đâu..
Lê Khoáng kiên trì:
– Không được, cụ phải cố lên, không được để mất ý chí.
Già làng đáp:
– Tâm nguyện của lão đã được thỏa rồi… lão đã yên tâm nhắm mà mắt.
Dứt lời, ông cụ gục đầu xuống tắt thở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.