Bạn đang đọc Chân Long Kiếm – Chương 11: Trần Thì Kiến về trời
– Sư đệ, đệ đang ở đâu?
Lục Quái đang định rút kiếm kết liễu Thì Kiến, bên tai chợt nghe tiếng gọi của ai đó từ không trung truyền đến. Lê Quý Ly tái mặt hoảng hốt:
– Nguy rồi, sư huynh của Trần Thì Kiến là Phùng Sĩ Chu đã đến, võ công lão chẳng kém gì ông ta đâu, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Nói rồi lão ta tức tốc bỏ đi.
“Phùng Sĩ Chu còn sống ư?” Lục Quái dù bán tin bán nghi nhưng chủ nhân gã hiếm khi sợ hãi như vậy nên vẫn theo ông ta bỏ chạy.
Phùng lão vừa tới nơi thì trận giao đấu đã kết thúc rồi, chỉ còn thấy tường cửa tan nát, thi thể của ba thủ hạ Quý Ly nắm giữa vũng máu trên sân mà không thấy Trần lão ở đâu. Ông càng thêm lo lắng, ông gọi lớn:
– Sư đệ, đệ đang ở đâu?
Ông gọi hai ba lần mới nghe có tiếng đáp lại:
– Sư huynh… đệ ở đây.
Phùng lão lắng tai, quay đầu theo hướng của giọng nói đó thì phát hiện Trần lão nằm sau một cột nhà màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, vết cắt trên bả vai đang chảy máu không ngừng. Phùng lão vội vàng lao đến, lo lắng hỏi:
– Sư đệ, đệ bị sao thế này?
Trần lão thì thào:
– Sư huynh… huynh đến rồi, hay quá.
– Đệ đừng nói nữa, để ta chữa thương cho đệ trước đã.
Phùng lão dựng người Trần lão ngồi dậy, và đặt bàn tay sau lưng rồi vận công truyền nội lực vào người ông ấy. Trần lão nói khẽ:
– Sư huynh…. đừng hao tổn công lực nữa… Vô ích thôi! Đệ tự biết bản thân đã trọng thương… khó lòng mà qua khỏi…
Phùng lão lắc đầu:
– Không, đệ sẽ không sao đâu, huynh không để chuyện gì xảy ra với đệ.
Thì Kiến nở nụ cười khổ, nói:
– Sư huỳnh đâu cần phải dối mình dối người như vậy….. Huynh biết rõ đệ đã hết đường cứu chữa rồi…
– Huynh… Huynh đã nhiều lần cảnh cáo đệ không thể thoát khỏi mệnh trời! Cớ sao đệ lại không nghe lời ta? Để bây giờ… đúng là tức chết ta mà!
Phùng lão vẫn không cam lòng, liên tục truyền chân khí. Trần lão nắm chặt tay ông, cố gắng hít sâu gượng nói:
– Đệ biết chứ….. Nhưng trong lòng đệ vẫn luôn tâm niệm một điều…. nhất định phải làm những việc mình có thể… Cho dù có chết, lương tâm cũng không còn ray rứt..
Phùng lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi hỏi:
– Đệ… đệ thật là… Rốt cuộc là kẻ nào đã khiến cho đệ ra nông nổi này?
– Là ai bây giờ đâu còn quan trọng nữa.
Hai mắt Sĩ Chu đỏ bừng, tỏa ra sát khí nồng đậm, ông nói rít qua kẽ răng:
– Sao lại không, đệ không trả lời huynh cũng biết. Kẻ có đủ khả năng triệu tập bốn đại cao thủ đó hiện nay duy nhất chỉ có Lê Quý Ly chứ đâu còn ai khác nữa. Sư đệ, huynh sẽ giết hắn để…
Trần lão ngắt lời:
– Sư huynh, huynh đừng bao giờ nhắc hai từ báo thù…. Từ nay, duy nhất chỉ có mỗi mình Quý Ly có thể giữ vững được triều đình…… Coi như đệ cầu xin huynh….. Đừng khiến mọi chuyện tới mức không thể cứu vãn được…
– Nhưng mà…
– Sư huynh đừng nhưng nhị gì cả!
Ông nhất quyết không để cho sư huynh mình báo thù, ông còn nhiều việc muốn nhờ Phùng lão làm:
– Huynh… Nghe đệ nói mấy câu được không?
Phùng Sĩ Chu gật đầu:
– Được… ta nghe đây…
– Sư huynh… Huynh vào trong nhà lấy chiếc hộp sắt đệ giấu trong cái cột bên trái, có khắc chữ ấy… Nhanh lên!
– Được, ta đi ngay!
Nghe những lời trăn trối của Trần lão làm Phùng lão đau đớn vô cùng, ông cố kìm nén lao vào phủ. Ông đánh gãy cái cột đó, lôi hộp ra và mang ra chỗ Trần lão. Trần lão ấn vào nút ở trên mặt hộp, tức thì nắp bật lên, để lộ ra một quyển sách bìa xanh, và có ghi mấy chữ, Phùng lão nhìn thấy thì rất kinh ngạc:
– Hậu Thiên tâm pháp, sư đệ, đệ định làm gì vậy?
Trần lão gượng sức nhấc tay lên để mở quyển sách đến những trang cuối cùng, ông chỉ vào dòng chữ đầu tiên ghi trên trang, Sĩ Chu nhìn theo ngón tay ông chỉ tức thì há hốc miệng, lắp bắp:
– Tam Giáo Kim Thân Công? Sư đệ, sao đệ tìm được cái này?
Thì Kiến khẽ nở nụ cười:
– Hai mươi năm trước đệ xuôi nam đã tìm thấy nó, mấy lần muốn gọi sư huynh về mà không biết tin tức của sư huynh, giờ đã đủ ba môn thần công rồi, hay lắm, hay lắm.
Vừa cười một cái là ông lên cơn ho sù sụ, máu lại bắt đầu chảy, Phùng lão điểm mấy điểm cầm máu, định bảo ông đừng tiếp tục thì ông lại nói nữa:
– Huynh đừng cản đệ, đệ còn việc muốn nhờ sư huynh làm giúp.
– Đệ nói đi!
– Hai mươi năm trước, đệ xuôi nam và tìm được Kim Thân Công, vô tình làm quen được tri phủ Hóa Châu là Đặng Tất, đệ lưu lại đó vài tháng mới về lại kinh thành, đệ và ông ta nói chuyện rất tâm đắc… khụ khụ…
– Sư đệ… đệ đừng nói nữa.
Trần lão lên cơn ho làm lời nói đứt quãng. Phùng lão tăng thêm kình lực nhưng không thể giúp gì được. Trần lão đẩy tay ông ra, tiếp tục:
– Cách đây sáu năm đệ quay lại đó thì phát hiện con trai ông ta là Đặng Dung có tư chất thông minh hơn người, đệ mến tài nên đã tặng bộ Lôi Long Đao Pháp và nội công nhập môn của chúng ta làm quà.
– Vậy cuốn Hậu Thiên Tâm Pháp này là…
– Đúng vậy, cuốn sách này là tâm huyết một đời của đệ, huynh hãy thay đệ đưa nó cho thằng bé, thay đệ chỉ bảo cho nó… Xin huynh hãy đồng ý với đệ!
Phùng lão không do dự mà gật đầu ngay:
– Được, ta đồng ý với đệ.
Trần lão thò vào trong áo cầm ra miếng ngọc bội màu đỏ, đặt vào lòng bàn tay Phùng lão:
– Một điều cuối cùng, chiếc ngọc bội của sư phụ giờ đệ giao lại cho sư huynh để bảo tồn, sư huynh hãy nhận đi.
– Cái này… cái này… được rồi, ta nhận nó.
Trần lão nở nụ cười mãn nguyện nói:
– Đa tạ sư huynh, vậy là đệ có thể yên tâm nhắm mắt.
Rồi ông gục xuống, tắt thở. Cảnh trước mắt diễn tiến quá bất ngờ, Phùng lão chưa kịp phản ứng thì sư đệ của ông đã đi mất. Quá đau đớn, ông thét lớn, tay phải vung sang ngang đánh một chưởng, tảng đá lớn ở ngoài năm trượng nát bấy dưới kình lực mạnh phi thường. Phùng lão quỵ xuống, thẫn thờ quỳ bên thi thể sư đệ… Rất lâu sau ông vẫn không thể cất lên tiếng khóc…
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống khoảng sân rộng lớn. Chiếu lên bả vai cứng ngắc của người đang đau đớn, quỳ gối trên mặt đất. Bóng lưng kéo ra thật dài… Cảm giác vô cùng cô đơn cùng thê lương. Đột nhiên, Phùng lão mở to hai mắt, trong mắt đục ngầu, phát ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ! Ông quyết định tới phủ Lê Quý Ly báo thù!
Trong chốc lát, phủ Lê Quý Ly đã hiện ra trong tầm mắt Phùng lão. Ông đáp nhẹ nhàng xuống mái nhà chính, ông phát hiện trong phòng có một người đang vận công, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là Lục Quái. Y đã bị sư đệ ông đánh trọng thương, giờ y đang vận công chữa trị, và Quý Ly đang ở bên cạnh y, đây là cơ hội rất tốt để trả thù mà không một ai hay biết. Ông vận khí định phóng xuống đánh một chưởng thì ngoài cửa vang lên tiếng động, sau đó là Lê Nguyên Trừng bước vào, gương mặt vuông vắn, sắc cạnh, hai mắt sáng quắc, thân hình cao lớn hùng dũng. Qua quan sát dáng đi, tư thế của chàng ta, ông biết đây là đại cao thủ nên thu kình lại chờ diễn biến tiếp theo. Lê Quý Ly thấy con trai trở về thì lộ vẻ vui mừng, ông ta nói:
– Nguyên Trừng, con về rồi thì hay quá!
Nguyên Trừng chưa hay đã xảy ra việc gì nên hỏi:
– Dạ thưa cha, con vể, không biết cha gọi con về gấp có việc gì không?
Quý Ly chỉ vào Lục Quái đang ngồi trị thương nói:
– Con nhìn xem, Lục Quái đang bị trọng thương nên ta mới phải bảo con đấy.
Nguyên Trừng ngạc nhiên khi thấy sắc mặt tái nhợt của thuộc hạ cha chàng, chàng sốt sắng hỏi:
– Làm sao mà hắn bị trọng thương đến mức ấy vậy ạ?
– Vì làm nhiệm vụ của cha giao à hắn bị đối phương đánh trọng thương.
– Thế còn ba người hộ pháp kia của cha đâu ạ?
Quý Ly thở dài đáp:
– Ba người kia đều đã mất mạng dưới chưởng của người đó rồi… Ôi! Nếu lúc đó có con thì có lẽ đã không phải mất bất kỳ ai, cũng may ông ta đã chết.
Chàng nghe mà kinh hãi, chàng biết rõ thực lực của họ, chàng tự hỏi vị cao nhân khiến cha chàng phải tổn thất lực lượng một cách trầm trọng là ai, và chàng rất muốn đến gặp một lần, bèn nói:
– Người đó là ai mà khiến cha phải làm vậy ạ?
– Một đại cao thủ họ Trần, thật lòng cha không muốn hại ông ấy, chỉ do ông ấy cản đường cha mà thôi.
“Họ Trần? Không lẽ là người trong hoàng tộc? Trong hoàng tộc vẫn còn người có công lực cao thâm đến nhường vậy ư? Sao chưa bao giờ nghe nói qua?” Nguyên Trừng tự hỏi, trong lòng thầm phán đoán hết một lượt nhưng không hề thấy ai đủ khả năng. Thấy cha có vẻ không muốn nhắc đến danh tính đối phương, chàng cũng không tiện hỏi nhiều. Lúc này Phùng Sĩ Chu ở trên mái nhà, nghe Quý Ly nhắc tới sư đệ ông thì lửa giận lại bùng cháy, kình lực cuồn cuộn dồn tới bàn tay, ông thật sự muốn một chưởng nghiền nát lão ta ngay lập tức!
Ngay lúc lửa giận dường như sắp thiêu đốt lí trí của ông, từng lời trăn trối của Trần Thì Kiến bỗng vang lên bên tai: “Sư huynh, huynh đừng bao giờ nhắc hai từ báo thù.. Từ nay, duy nhất chỉ có mỗi mình Quý Ly có thể giữ vững được triều đình… Đệ cầu xin huynh đừng khiến mọi chuyện tới mức không thể cứu vãn được….”
“Chỉ mình Quý Ly…” Phùng lão vô thức nhắc lại lời nói vang lên trong tiềm thức..
Kình khí trên tay một lần nữa thu về. Trần lão yên lặng quan sát đánh giá căn phòng bên dưới. Mà hơn nữa, trong căn phòng đó hiện giờ còn có một đại cao thủ là Lê Nguyên Trừng, Phùng lão thầm thở ra một hơi, lúc nãy nếu lời của sư đệ lúc lâm trung không kịp thời cảnh tỉnh ông, chỉ e hiện giờ đã thành cục diện khó cứu vãn. Không phải ông e ngại mình thất bại, ông chỉ lo vụ việc ầm ĩ rồi ren, ai sẽ đứng ra chủ trì đại cuộc? Triều đình sư đệ ông đã không tiếc cả tính mạng để bảo vệ kia sẽ ra sao? Nhưng còn cái chết của sư đệ ông thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy? Đột nhiên một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy tư của Phùng lão:
– Anh cả, anh về rồi à?
Một người đàn ông từ phòng bên cạnh đi sang, dáng vẻ thư sinh hơn Nguyên Trừng, Nguyên Trừng gật đầu đáp:
– Hán Thương đấy hả? Anh cũng mới về đây thôi.
Ánh mắt Phùng lão di chuyển về phía người mới xuất hiện. Hóa ra là Lê Hán Thương, con trai thứ hai của Quý Ly. Phùng lão lần đầu tiên thấy chàng ta, vừa nhìn ông đã chấn động ngay tức thì!