Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 390: Lập Di Chúc
Trong núi không có hổ, khỉ coi mình là vua.
Đồng Kiệt vừa chết, những đứa con riêng này đã không đợi được, muốn xưng vương xưng bá rồi.
Không chỉ coi thường cô con gái ruột Đồng Yên Nhiên, chửi mắng thậm tệ, mà còn đẩy hết chiến tranh lên người mình.
Ánh mắt Vương Nhất dần trở nên lạnh lẽo, xẹt qua tia giết người: “Anh nói lại lần nữa xem?”
Sử Kiến không những không sợ, ngược lại còn nói hăng hơn, chỉ vào Vương Nhất nói: “Mọi người chắc không biết anh ta là ai đâu nhỉ?”
“Anh ta chính là đứa con nuôi từ Thiên An du nhập vào nhà họ Tiêu – một gia tộc nhỏ.
Năm năm trước, ở rể nhà họ Kim, sau đó “gả” cho người phụ nữ độc ác Kim Thúy Như, nhưng lại bỏ trốn vào đêm kết hôn.
Năm năm sau, lại thành chồng và ở rể nhà Lý Khinh Hồng – Tổng Giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.
Bây giờ lại có suy nghĩ với con gái nhà họ Đồng.
Các người nói xem, nên làm như thế nào?”
Câu này đã đẩy Vương Nhất lên đầu sóng ngọn gió, tất cả đám con riêng, ngoài Đồng Thiên Tường, những người khác mặt đều u ám.
“Một tên ở rể mà cũng có tư cách khiến con gái nhà họ Đồng si mê à, quá lố bịch!”
“Em gái, tên vô dụng này mà cô cũng nhìn trúng à, không biết xấu hổ hả?”
“Trước đây, tôi còn không tin cô em tính tình phóng đãng, cho rằng chỉ hơi nhiệt tình, không ngờ lại là thật.”
“Đúng là nỗi ô nhục của nhà họ Đồng mà, ba cô ta ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng chết không nhắm mắt.”
“…”
Dưới sự lôi kéo của Sử Kiến, tất cả con riêng đồng loạt lên tiếng, không chỉ chê bai sự tồi tệ của Vương Nhất, mà còn chọc vào điểm yếu của Đồng Yên Nhiên.
“Câm miệng, các người câm miệng lại cho tôi!”
Đồng Yên Nhiên hét liên tục, mắt cũng đỏ lên.
Cô ta cũng là phụ nữ, mặc dù hơi chủ động, nhưng cũng tùy người mà! Lúc này, lại bị nói là người phụ nữ phóng đãng, sao có thể chịu được cơ chứ?
Vương Nhất kéo Đồng Yên Nhiên, nói: “Để tôi giải quyết.”
Nói xong, anh sải bước đến trước mặt Sử Kiến, không cảm xúc nhìn anh ta: “Anh nói, tôi và cô Đồng có quan hệ không đứng đắn?”
Sử Kiến hơi e dè trước khí thế trên người Vương Nhất, nhưng vẫn không sợ hãi, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không phải à? Cả đời này anh chỉ có thể làm thằng ở rể thấp hèn mà thôi.
Năm năm trước, ở nhà họ Kim như vậy, thì năm năm sau, ở nhà Lý Khinh Tuyết cũng vậy.
Bây giờ, nếu có cơ hội trở thành con rể nhà họ Đồng, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
Vương Nhất lắc đầu, nhìn một lượt tất cả mọi người: “Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao Đồng Kiệt thà tiếp tục giữ vững địa vị, chứ không bằng lòng giao nhà họ Đồng cho đám con riêng các người quản lý rồi!”
“Thứ nhất, các người lòng dạ độc ác.
Khi Đồng Kiệt còn sống, ai nấy cũng khúm núm, gọi dạ bảo vâng trước cô Đồng, sợ chọc giận cô ấy.
Bây giờ, ông Đồng mất rồi, cô Đồng cũng không còn chỗ dựa, các người đương nhiên không coi cô ấy ra gì rồi.”
“Thứ hai, các người bất tài vô dụng.
Tôi đã từng gặp những kẻ ngu ngốc, nhưng chưa từng gặp ai ngu ngốc như các người.
Không chỉ ngu mà còn đáng thương, cả đời này cũng không có duyên với vị trí chủ nhà đâu!”
“Hỗn láo!”
“Anh nói ai đáng thương?”
“Chỉ là một thằng ở rể mà cũng dám bàn tán về chúng tôi?”
Lời nói và ánh mắt của Vương Nhất đâm mạnh vào trái tim của tất cả đám con riêng, họ đồng loạt mắng chửi anh.
Vốn dĩ thân phận con riêng của họ không được công khai, cũng không được so sánh với con ruột là Đồng Yên Nhiên.
Bây giờ, Vương Nhất lại nói ra, rõ ràng là rút gân lột da mà!
“Đuổi đôi nam nữ chết tiệt làm ô uế gia tộc ra khỏi đây cho tôi, dạy cho chúng một bài học nhớ đời!”
Sử Kiến cười lạnh một tiếng, nói.
Lập tức có một người con riêng cao lớn, mặt không thiện chí, đi về phía Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên, đằng sau có một đám người đi theo.
Đồng Yên Nhiên không nhịn được, núp sau lưng Vương Nhất, nhỏ tiếng nói: “Anh ta tên là Đồng Đông Cầu, thực lực rất mạnh, có rất nhiều đàn em đi theo.
Phải cẩn thận với anh ta và cái người tên là Đồng Chi Thu, anh ta chính là một kẻ độc ác, luôn coi thường người khác.”
Vương Nhất nhìn theo, chỉ thấy có một người đàn ông ngoại hình u ám đang ngồi trong góc phòng khách.
Đặc biệt là đôi mắt tam giác, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như rắn độc.
Vương Nhất biết, người này không dễ dây vào.
Thế nhưng, anh vẫn không để tâm.
“Nhà họ Diệp đến!”
Đúng lúc này, cửa nhà họ Đồng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng thét chói tai.
Có nhất nhiều chiếc xe màu đen đột nhiên đến trước cổng nhà họ Đồng.
Diệp Kình Hiên dẫn theo một đám người cao lớn vạm vỡ, mặt không cảm xúc, đi đến.
“Anh họ!”
Đồng Yên Nhiên lập tức vui mừng, kêu lên.
Sau khi Đồng Kiệt mất, cô ta chỉ còn Diệp Kình Hiên là người thân duy nhất.
“Diệp Kình Hiên, anh đến đây làm gì?”
Nhìn thấy Diệp Kình Thiên, Đồng Đông Cầu lập tức hét lớn như gặp kẻ thù.
Không chỉ là anh ta, mà tất cả con riêng cũng đứng lên, chỉ có điều, Đồng Chi Thu nheo mắt thật sâu.
Diệp Kình Thiên vừa nhìn đã thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên bị vây ở giữa, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Các người đến đây làm gì, thì tôi đến làm cái đó!”
Đồng Đông Cầu lập tức cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi đều là con trai nối dõi chính thống nhà họ Đồng.
Anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đồng rồi, thì có tư cách gì tham gia vào đám ma của ba chứ?”
Vương Nhất nhíu mày, đột nhiên nhớ ra, trước đây Diệp Kình Thiên cũng là con trai nối dõi nhà họ Đồng, chỉ vì cái chết thảm thiết của mẹ nên từ tận đáy lòng, anh ta rất căm hận nhà họ Đồng.
Chỉ đợi thời cơ thích hợp, phản bội nhà họ Đồng, một mình tạo nên nhà họ Diệp.
Mỗi lần nhớ đến, đám con riêng nhà họ Đồng đều sẽ vừa hận vừa ngưỡng mộ.
Diệp Kình Thiên cười nhạo một tiếng: “Anh không có tư cách tham gia, đám con riêng các anh thì có tư cách gì tham gia chứ?”
Lời này vừa thốt ra, đám con riêng đều nhìn sang anh ta với cặp mắt tức giận.
Nhưng Diệp Kình Thiên lại hoàn toàn phớt lờ, ngang nhiên đi vào.
“Diệp Kình Thiên tôi trước nay muốn làm gì thì sẽ làm đó.
Các người có bản lĩnh thì cứ cản tôi?”
Lời này quả thật quá ngông cuồng, không một người con riêng nào lên tiếng.
Cho dù là Đồng Đông Cầu, cũng không dám nói gì.
Nhà họ Diệp không kém gì thế lực ngầm nhà họ Đồng cả.
Đồng Đông Cầu có mạnh đến mấy, cũng không thể bằng Diệp Kình Thiên?
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Diệp Thiên Kình đột nhiên nhìn sang Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên: “Ngài Vương, em gái, hai người có thể yên tâm đi thăm viếng ông Đồng Kiệt, có tôi ở đây, họ không dám làm gì đâu.”
Ầm!
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong ánh mắt nhìn Vương Nhất ngập tràn kinh hãi.
Một Diệp Kình Thiên trước nay vẫn ngang bướng, ngạo mạn, lại tôn trọng một tên ở rể như vậy?
Lại còn gọi là “ngài”?
“Người đến đều là khách, anh Đông Cầu, anh Kiến, em gái, và cả anh Kình Thiên nữa, đừng cãi nhau, tránh cho khách khứa cười chê.”
Đúng lúc này, trong phòng khách lại truyền đến tiếng cười của một người đàn ông.
Vương Nhất lập tức nhìn kỹ về phía Đồng Chi Thu ngồi trong góc, im lặng nãy giờ không lên tiếng.
Người này, tâm trí quả thật không tầm thường.
Ban nãy, khi Sử Kiến và Đồng Đông Cầu nhắm vào anh và Đồng Yên Nhiên, anh ta không hề có ý khuyên ngăn, nhưng bây giờ khi Diệp Kình Thiên đến, thái độ cung kính, anh ta lại lập tức ra oai giảng hòa.
Hơn nữa, nói chuyện cũng rất khéo, khách là đang chỉ ai?
Đương nhiên là Vương Nhất anh rồi.
Không một ai trong nhà họ Đồng dám ngăn cản, để mặc Diệp Kình Thiên, Vương Nhất, và Đồng Yên Nhiên đi vào linh đường ở sân sau.
Đằng trước linh đường đặt mấy cái đệm cói dùng để quỳ bái, bên trên đặt một ít hoa quả, bánh ngọt và di ảnh đen trắng của Đồng Kiệt.
“Ba…”
Đồng Yên Nhiên đỏ bừng hốc mắt, lập tức quỳ xuống.
Cho dù cô ta căm hận Đồng Kiệt như thế nào thì ông ta cũng là ba mình.
Còn gì đau đớn hơn kẻ đầu đen tiễn người đầu bạc.
Đám con riêng Đồng Đông Cầu, Sử Kiến và Đồng Chi Thu lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không hề rơi nước mắt.
Đúng lúc này, cửa tầng hai mở ra, một ông lão mặc âu phục đi xuống.
“Lão Hồng!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang ông lão đó.
Vương Nhất nheo mắt lại, đánh giá ông lão rất minh mẫn này, đột nhiên hỏi: “Vì sao bọn họ đều nhìn ông lão này?”
Đồng Yên Nhiên mặt không cảm xúc nói: “Ông ấy là Lão Hồng – người hầu đi theo ông già nhà tôi tận ba mươi, bốn mươi năm.
Di chúc của ba tôi ở trên người ông ấy.”.