Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 389: Đồ Lẳng Lơ


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 389: Đồ Lẳng Lơ


“Đứng vững, giữ thẳng lưng!”
“Ba, được chưa vậy? Con mệt quá rồi.”
“Cứ duy trì như vậy nửa giờ không nhúc nhích!”
“…”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, đã vang lên giọng nói của hai cha con từ trong sân nhỏ của ngôi biệt thự.
Vương Tử Lam nắm chặt hai tay, đứng trung bình tấn, mặt đầy mồ hôi.
Vương Nhất đứng trước mặt cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm xem cô bé có tập trung hay không.
“Mới sáng sớm mà làm cái gì vậy?”
Nghe thấy động tĩnh, Lý Khinh Hồng nhanh chóng từ trong nhà chạy ra.
Khi nhìn thấy Vương Tử Lam đang đứng trung bình tấn, cô ta đau lòng không thôi, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Nhất: “Tiểu Lam còn nhỏ mà anh bảo nó làm vậy à!”
Thế nhưng Vương Nhất với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đã quyết định tập võ, thì phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, trước tiên đó chính là đứng trung bình tấn.”
Nói xong, anh cũng không quan tâm Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh, tiếp tục kêu Vương Tử Lam luyện tập.
Cô bé không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn nhất quyết nghiến răng chịu đựng.
“Đủ rồi, đừng luyện nữa.”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng đầy đau lòng, mặc dù đồng ý cho con gái tập võ nhưng cô ta lại khá mâu thuẫn khi nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất dạy Vương Tử Lam tập võ.
Cô bế Vương Tử Lam lên, bảo vệ phía sau: “Tiểu Lam mới năm tuổi, bây giờ đã bắt con bé tập võ có phải là quá sớm không?”
Vương Nhất vốn luôn chiều theo ý của Lý Khinh Hồng, nhưng trong chuyện này cũng không nhượng bộ chút nào: “Nếu luyện vậy còn không chịu nổi thì muốn tập võ thế nào?”
Vương Tử Lam cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, con làm được!”

Lý Khinh Hồng đột nhiên hối hận vì đã đồng ý cho con gái tập võ, con gái cô ta mới năm tuổi mà đã chịu khổ vậy rồi.
Lúc này, bản tính mềm yếu của người mẹ đã lộ rõ.
Tuy nhiên, điều cô ta không ngờ tới là Vương Nhất không chỉ huấn luyện con gái mà còn muốn đánh chủ ý lên người cô ta.
“Khinh Hồng, em cũng tới luyện cùng đi.”
“Cái gì? Em cũng cần luyện sao!!”
Lý Khinh Hồng lập tức trợn to hai mắt, không tin nhìn Vương Nhất.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất: “Tuy em sắp ba mươi tuổi rồi, cấu tạo xương khó thay đổi, có luyện tập cũng vô ích, nhưng để tăng cường thể lực thì lại rất tốt, vẫn có thể phòng ngự…”
Đây là ý tốt của Vương Nhất, nhưng lại vô tình chạm vào cấm địa mà phụ nữ nào cũng không muốn đối mặt – tuổi tác.
Lý Khinh Hồng lập tức tức giận: “Vương Nhất, cái tên thẳng nam này!”
Tuy trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Nhất lôi kéo làm “tráng sĩ”.
Đứng trung bình tấn cả tiếng đồng hồ, cô ta mệt không thở nỗi.
Vương Nhất nhìn cô ta lắc đầu: “Không được, thể chất quá kém.

Từ ngày mai, em luyện tập cùng tiểu Lam đi.”
Sau khi cùng nhau đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng đến tòa nhà Quốc tế.
Vừa bước vào văn phòng, Lý Mộng Đình trong trang phục chuyên nghiệp đang đứng đợi, trên tay cầm một tập tài liệu.
“Đây là tài liệu tôi đã sắp xếp, mời ngài xem qua.”
“Được.”

Vương Nhất rất hài lòng với hiệu quả làm việc của Lý Mộng Đình, sau khi gạch bỏ vài cái tên, anh giao lại cho cô ta: “Những người có tiền án này đều đuổi ra hết cho tôi.”
Lý Mộng Đình kinh ngạc, nhưng sau đó cô ta hiểu ý định của Vương Nhất.
Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, đây là muốn dẹp hết những kẻ không phục mình.
“Vâng!”
Lý Khinh Hồng cầm tài liệu và chuẩn bị rời đi.
Vương Nhất ở phía sau kêu cô ta lại: “Mộng Đình, chờ một chút, cô vì sao muốn nhảy từ công ty Ẩn Long qua Lệ Tinh.”
“Tôi…”
Lý Mộng Đình suýt chút nữa đã nói rằng cô ta muốn gần anh hơn, nhưng khi lời nói vừa đến bên môi, cô ta đã nuốt trở lại: “Tôi muốn nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm làm việc”.
“Ừ.”
Vương Nhất gật đầu: “Cách nhanh nhất để tích lũy kinh nghiệm là tiếp xúc với các dự án.

Gần đây công ty có một phó tổng muốn từ chức.

Cô có hứng thú đảm đương không?”
“Phó tổng từ chức?”
Vừa nói ra, Lý Khinh Hồng đã mở to mắt không thể tin được.
Tin tức quá đột ngột, cô ta không kịp chuẩn bị.

“Đúng vậy, vì một số việc riêng.”
Vương Nhất nheo mắt nói.
Lý Khinh Hồng im lặng một lúc, cô ta không còn là cô gái nhỏ vui mừng khi nghe được thăng chức nữa, cô ta lắc đầu.
“Vương tổng, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi vừa vào công ty không lâu, đã trở thành chủ quản của bộ thương mại, nếu tôi lại được thăng chức, những nhân viên khác có thể có ý kiến.”
“Tôi sẽ đi lên từng bước một.

Nếu tôi đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của công ty, thì đến lúc đó tôi sẽ không từ chối.”
Nói xong, cô ta hơi cúi đầu và bước ra khỏi văn phòng.
Vương Nhất thở dài, Lý Khinh Hồng muốn anh xác định ứng cử viên phó tổng mới, điều này thực sự là làm khó anh.
Bên kia, Lý Mộng Đình trở lại vị trí của mình, trong lòng có chút thất vọng, cô ta cho rằng Vương Nhất vẫn nhớ tới quan hệ với cô ta trước đây nên mới nói như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, ID người gọi là một dãy số không xác định.
“Alo? Cô là?”
“Cô Lý Mộng Đình phải không?”
Giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ vang lên qua điện thoại.
Nghe giọng nói này, Lý Mộng Đình đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, như thể cô ta đã nghe thấy ở đâu đó.
Đột nhiên, tim cô ta hẫng một nhịp, cô ta không khỏi thốt lên: “Kim Thúy Như?”
Vừa nói xong mới nhận ra mình quá lớn tiếng, cô ta vội vàng cầm điện thoại đi đến một góc không có ai: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Không có chuyện gì, tôi chỉ là biết được phiền toái của cô.”
Giọng điệu Kim Thúy Như vẫn đều đều: “Cô đang lo lắng cho chuyện lớn của đời mình, bởi vì cô thích Vương Nhất, đúng không?”
“Cô đang nói nhảm nhí cái gì đó…”
Lý Mộng Đình ngay lập tức tức giận, nhưng có Chúa mới biết biểu tình của cô ta mất tự nhiên như thế nào.

Kim Thúy Như cười nhẹ: “Cô có thể lừa dối chính mình, nhưng cô không thể lừa dối tôi.

Nếu một ngày Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ly hôn, cô sẽ nỗ lực theo đuổi hạnh phúc của chính mình chứ?”
“Cô muốn làm gì?”
Sau khi nghe Kim Thúy Như nói vậy, tim Lý Mộng Đình đập mạnh.
“Cô đừng lo lắng như vậy, cô chỉ cần biết rằng họ sẽ ly hôn.”
Kim Thúy Như nói tiếp: “Nhưng đổi lại, tôi cũng muốn nhờ cô giúp tôi một việc nhỏ, cô chỉ cần…”
Cô ta nói gì đó rồi cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Lý Mộng Đình mở to mắt.
Vương Nhất không biết chuyện Kim Thúy Như gọi điện cho Lý Mộng Đình, sau khi tan sở, anh vội vàng chạy đến nhà họ Đồng.
Đồng Yên Nhiên đã đợi sẵn, cả hai cùng nhau bước vào nhà họ Đồng.
Giờ phút này, nhà họ Đồng u ám ảm đạm, nhìn vào trong phòng khách đã thấy đầy người.
Đồng Thiên Tường, Sử Kiến và những người con riêng khác đang ngồi trên ghế sofa, ngoài ra còn có một số cán bộ của nhà họ Đồng đang canh giữ bên trong, không giận mà uy.
Nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên, vẻ mặt của Đồng Thiên Tường hơi thay đổi, anh ta cố ý nhìn sang chỗ khác, nhưng Sử Kiến đột ngột đứng lên, chỉ vào Đồng Yên Nhiên và gầm lên, “Đồ lẳng lơ, cô còn đến nhà họ Đồng làm gì!”
Đồng Yên Nhiên trước đó đang chìm đắm trong bi thương, nhưng Sử Kiến lại gây khó xử cho cô ta, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy.
“Đây là nhà của tôi, tôi không về đây thì về đâu? Còn nữa, anh mắng ai là đồ lẳng lơ?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Sử Kiến vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra trong buổi đấu giá Giang Thành vài ngày trước, đột nhiên chỉ vào Đồng Yên Nhiên và nói với mấy người con riêng: “Anh họ, em họ, chắc mọi người còn chưa biết, đây là đứa con gái mà cha yêu thương nhất, thế mà cô ta lại làm tiểu tam, còn tìm một đứa ở rể vô năng, thật là xấu hổ cho nhà họ Đồng ta! “
Lời vừa nói ra, một cỗ sát ý mạnh mẽ bộc phát trong mắt Vương Nhất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.