Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 353: Ba Ngày Chuộc Tội
Đáng tiếc, ánh mắt Vương Nhất vẫn lạnh lùng như trước.
Anh biết Hồ Cương không thật sự thừa nhận chân lý cá lớn nuốt cá bé là sai, chẳng qua ông ta sợ tình hình hiện tại, lo lắng tính mạng của mình đang bị đe dọa nên mới tạm thời thỏa hiệp thôi.
Nhưng Vương Nhất cũng không có ý định nói chuyện đạo lý với ông ta, nắm đấm của người nào mạnh thì người đó chính là chân lý.
“Chúng ta quay lại chuyện chính đi.”
Vương Nhất lạnh lùng nói: “Hai điều kiện lúc trước tôi đã nói, ông có đồng ý không?”
Hồ Cương nghiến răng không nói lời nào, vẻ mặt u ám, hai mắt của Hồ Minh Chính ở phía sau cũng tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.
Tất cả mọi người đều biết hai điều kiện của Vương Nhất là có ý gì, đó là giao nộp Hồ Minh Chính, sau đó tất cả người nhà họ Hồ đều phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với Hồ Hoàng Việt.
Cả nhà họ Hồ nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Nhất, nhưng tình thế cấp bách, chỉ có thể đập vỡ răng rồi nuốt vào bụng thôi.
Hồ Cương im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất: “Cho dù nhà họ Hồ chấp nhận chuyện này, nhưng tôi có thể thay đổi hai điều kiện không?”
Dù giao Hồ Minh Chính ra, hay tất cả mọi người nhà họ Hồ lần lượt quỳ lạy tạ tội với người mà bọn họ đã bỏ rơi thì đều đang chà đạp lên sự tôn nghiêm của nhà họ Hồ.
Là chủ một gia đình, ông ta tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!
Những người còn lại trong nhà họ Hồ vừa tức giận vừa hoảng sợ nhìn về phía Vương Nhất, hy vọng anh có thể thay đổi chủ ý.
Nhưng Vương Nhất lại nhếch khóe miệng lên, mỉm cười lạnh lùng: “Hồ gia chủ, ông đang cò kè mặc cả với tôi sao?”
Hai mắt Hồ Cương lập tức trở nên rét lạnh, ông ta hiểu được ý tứ trong lời nói nhưng vẫn trầm giọng nói: “Vương Nhất, nếu tha thứ được thì nên rộng lượng một chút, cần gì phải đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy?”
“Tha thứ cho người được thì nên rộng lượng?”
Vương Nhất bị những lời này chọc cười, nhưng nụ cười của anh lại rất lạnh lùng: “Hai mươi năm trước, khi ông có mưu đồ giết vợ của Hồ Hoàng Việt thì tại sao không nghĩ tới câu này? Lúc ông dung túng cháu ngoại mưu sát Hồ Hoàng Việt thì tại sao không nghĩ đừng đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy?”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Hồ Cương cũng vô cùng khó coi.
Lúc ấy, khi đuổi Hồ Hoàng Việt ra khỏi nhà họ Hồ, ông ta chưa từng nghĩ Hồ Hoàng Việt sẽ trở thành người giàu nhất, càng không ngờ sau lưng lại có một người trẻ tuổi đáng sợ như vậy.
“Còn có một cách khác.”
Vương Nhất đột nhiên nói.
Trong mắt Hồ Cương lập tức nổi lên tia hy vọng, ông ta hỏi: “Cách nào?”
“Nhà họ Hồ diệt vong.”
Sự trêu tức trong mắt Vương Nhất dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thâm sâu.
La Chi Viễn đứng sau lưng đã đút một tay vào túi, chỉ cần Vương Nhất nói một câu, dựa vào thân phận là người phụ trách của ông ta thì muốn tiêu diệt nhà họ Hồ chỉ cần một cuộc điện thoại thôi.
Quả nhiên, vẻ mặt Hồ Cương tỏ ra lạnh lùng, trong mắt mang theo sát khí dày đặc: “Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn tiêu diệt nhà họ Hồ của tôi sao?”
“Nhà họ Hồ, lập nghiệp ở huyện Hồ trong thành phố Giang khởi đầu là kinh doanh vải, dần dần trở thành một gia tộc nhỏ ở thành phố Giang, dựa vào liên minh với cường hào ác bá lão Lại đã ám sát không ít những người đứng đầu của các gia tộc cạnh tranh với mình, hoặc người thừa kế có thực lực cho đến khi sa sút, tôi nói đúng không?”
Hồ Cương vừa nói xong thì Vương Nhất đột nhiên cười tủm tỉm nói những lời này.
Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả người nhà họ Hồ đều thay đổi rõ rệt, sắc mặt của bản thân Hồ Cương cũng trắng bệch: “Cậu, sao cậu biết được?”
Lịch sử khởi nghiệp của gia tộc chỉ có một mình ông ta mới biết được.
Vương Nhất khẽ cười: “Tôi đã nói rồi, cũng chỉ có các người tự cho mình thanh cao, còn ở trong mắt tôi thì các người không khác gì so với người nhà họ Văn cả.”
“Đúng rồi, nhân tiện nói một tiếng, lão Lại đã chết, Bất Dạ Hoàng Thành đã bị niêm phong, cho nên các người đừng nghĩ đến việc nhờ ông ta giúp đỡ.”
Toàn bộ nhà họ Hồ đều chết lặng.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Vương Nhất, chỉ có sắc mặt của Hồ Cương và Hồ Minh Chính lại trắng bệch.
Môi hở răng lạnh, lão Lại đã chết, có phải tiếp theo sẽ đến lượt Hồ Minh Chính không?
“Còn muốn tôi tiếp tục nói không? Muốn tiêu diệt nhà họ Hồ của ông thật sự rất dễ dàng.”
Lúc này, Vương Nhất cũng không nóng vội, sau đó nhìn về phía Hồ Cương, khẽ mỉm cười: “Nhà họ Hồ tiêu diệt hay là đồng ý với hai điều kiện kia.
Hồ gia chủ, ông tự mình quyết định đi.”
Toàn bộ nhà họ Hồ đều tràn ngập sợ hãi sâu sắc, ánh mắt của những người khác nhìn về phía Hồ Minh Chính đột nhiên tràn đầy hận thù.
“Gia chủ, tại sao cả nhà họ Hồ phải gánh vác mọi thứ vì việc mà Hồ Minh Chính đã làm chứ?”
“Gia chủ, mau chóng đồng ý với anh ta đi, đuổi Hồ Minh Chính ra khỏi gia tộc!”
“Nhà họ Hồ không thể bị diệt vong!”
“…”
Trong lúc nhất thời, tất cả các thành viên nhà họ Hồ đều căm thù Hồ Minh Chính, tuyên bố muốn đuổi anh ta ra khỏi gia tộc.
Dần dần, ánh mắt của Hồ Cương nhìn về phía Hồ Minh Chính cũng buông lỏng hơn.
Nhà họ Hồ vốn dĩ là một gia tộc thanh đạm như nước, tất cả những gì mọi người nghĩ đến là làm thế nào để giành được ích lợi, vì thế mà bọn họ không ngần ngại giết hại đồng bào.
Sắc mặt Hồ Minh Chính thay đổi rõ rệt khi thấy mọi chuyện không ổn, nắm chặt tay Hồ Cương: “Ông nội, cháu là cháu ngoại của ông, ông không thể từ bỏ cháu!”
Không ngờ Hồ Cương cũng nghiêm mặt trịnh trọng: “Đúng vậy, cháu là cháu ngoại của ông.
Nhưng gia tộc đang gặp nạn, có phải đứa cháu ngoại như cháu nên đứng ra chia sẻ mọi chuyện giúp ông không?”
Hồ Minh Chính nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Anh ta biết rằng ông nội thật sự đã từ bỏ mình.
Chỉ thấy Hồ Cương nghiêm túc nhìn về phía Vương Nhất, nói: “Vương Nhất, oan có đầu, nợ có chủ.
Cậu cứ dẫn đứa cháu này đi đi, sống hay chết tùy cậu định đoạt!”
Thấy vậy, Vương Nhất cũng nở một nụ cười thâm thúy, anh đã gieo một mầm móng hận thù vào nhà họ Hồ.
Hôm nay, Hồ Cương có thể từ bỏ Hồ Minh Chính để bảo vệ bản thân, vậy thì ngày mai ông ta cũng có thể từ bỏ bất cứ người nào trong gia tộc!
Chẳng qua không ai phát hiện ra mối nguy hiểm ngầm này mà thôi.
Nhưng mà Vương Nhất cũng không có ý định đón nhận, anh chỉ nhìn Hồ Cương với vẻ mặt trêu tức: “Nếu Hồ gia chủ đã biết lý lẽ như vậy thì mau chóng ra tay đi, thanh lý môn hộ vì gia tộc họ Hồ!”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hồ Cương cũng thay đổi, oán hận nhìn Vương Nhất: “Cậu muốn tôi làm kẻ ác!”
“Nếu không thì sao?”
Vương Nhất hờ hững hỏi ngược lại: “Gia tộc của các người thật xui xẻo khi có một đứa cháu trai như vậy.
Nếu đã là ân oán trong nội bộ thì đương nhiên phải do ông tự mình ra tay rồi!”
“Ông “chính nghĩa tận trời” như vậy, tôi tin rằng chuyện này truyền đi nhất định sẽ được người đời “tán dương rộng rãi”!”
Khuôn mặt Vương Nhất vô cùng nghiêm túc, chỉ thiếu chưa vỗ tay ca tụng Hồ Cương.
Hồ Cương tức giận đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu, ôm chặt ngực, trái tim lại đau đớn.
“Ông nội, anh ta đang cố tình châm ngòi ly gián, khiến ông rơi vào cái hố bất trung bất nghĩa!”
Hồ Minh Chính hét lớn, nhưng sắc mặt ngày càng hoảng loạn.
“Cháu câm miệng cho ông!”
Hồ Cương gầm to, sắc mặt tối sầm lại.
Đây mới là chiêu thức giết người của Vương Nhất, anh cũng chỉ ép buộc thôi, còn mọi hành động độc ác đều do Hồ Cường thực hiện.
Danh tiếng của nhà họ Hồ sẽ rơi xuống đáy vực, không người nào lại muốn hợp tác với một gia tộc đã tự tay giết chết cháu ruột của mình.
Vương Nhất lại châm thêm một ngọn lửa: “Hồ gia chủ, ông còn do dự gì nữa? Nếu không làm thì hôm nay, nhà họ Hồ lập tức sẽ bị tiêu diệt.
Nếu ông ra tay thì vẫn còn thời gian để thở đấy.”
Hồ Cương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Người đâu, lôi đứa cháu phản nghịch này xuống, dùng gia pháp hầu hạ nó!”
Không chút do dự, hai người đàn ông trung niên lập tức bước đến, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Hồ Minh Chính rồi kéo xuống.
“Ông nội, ông suy nghĩ kỹ lại đi!”
“Ông không thể làm như vậy!”
“A…”
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu thảm thiết biến mất, Hồ Minh Chính sống hay chết thì Vương Nhất cũng không có thời gian quan tâm.
Anh đã đạt được mục đích của mình, mỉm cười vỗ tay: “Được, Hồ gia chủ, yêu cầu thứ nhất đã hoàn thành, tiếp theo là yêu cầu thứ hai.”
“Tôi chỉ cho mọi người ba ngày, hy vọng trong vòng ba ngày, tất cả người nhà họ Hồ đều có thể xuất hiện cùng nhau ở bệnh viên số một thành phố Giang.
Thiếu một người thì nhà họ Hồ sẽ lập tức diệt vong!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Ba người Lãnh Nhan, Hồng Phật, La Chi Viễn cùng rời theo sau.
Chỉ để lại một mình Hồ Cương mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế, trên mặt đầy vẻ tang thương, như thể trong nháy mắt đã già thêm mười mấy tuổi..