Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 352: Ve Sầu Kêu Khóc


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 352: Ve Sầu Kêu Khóc


“Hả?”
“Có động đất sao?”
Cảm nhận được chấn động nhẹ truyền đến từ dưới chân, tất cả mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn về hướng phát ra trận động đất.

Vừa nhìn đã khiến bọn họ vô cùng choáng váng.

Ở phía chân trời xa xôi, khói bụi bay cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó đang chạy về phía này.

Khi đến gần, chúng cũng dần dần bắt đầu thành hình cụ thể.

Từng chiếc xe bán tải màu xanh đậm, mỗi một chiếc đều chở theo người đàn ông thiết huyết sẵn sàng xuất phát, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị.

Chỉ nhìn từ xa, tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng hơi thở thiết huyết nồng đậm.

Trong lúc hoảng hốt, mọi thứ dường như đã quay lại thời kỳ chiến tranh tàn khốc.

Mưa bom bão đạn, gào thét rung trời.

Thình thịch đùng đùng…
Nhìn về hướng mà bọn họ đến có vẻ như đang tiến về phía này, khoảng chừng một trăm vệ sĩ nhà họ Hồ đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

Vũ khí trong tay rơi xuống đất loảng xoảng, thậm chí có một số người rất vô dụng, đáy quần đã ươn ướt màu vàng, không tự chủ được bản thân.

Ken két…
Ngay sau đó, những người đàn ông thiết huyết bước xuống xe, trong vòng chưa đầy hai giây, bọn họ đã đứng thành hàng ngay ngắn.

Khẩu súng đã lên đạn, chĩa vào người nhà họ Hồ.


“Đây là…”
Hồ Cương cũng bị chiến trận lớn như vậy làm cho sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, lẩm bẩm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Về phần Hồng Phật và La Chi Viễn, bọn họ đã sớm sợ ngây người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Vương Nhất, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Trước đây, La Chi Viễn chỉ cảm thấy thân thủ của ông chủ rất lợi hại, hơn nữa biết “Thương Si”, một trong Thất Si của nước H.

Nhưng không ngờ anh còn có năng lực lớn như vậy.

Lúc này, một người đàn ông khôi ngô và cường tráng bước ra từ trong hàng ngũ, vóc dáng giống hệt Tiêu Thiết.

Đó chính là Tiêu Hồng Cương, trong quân đội được mệnh danh là “Đạp Thiên Binh Vương”.

Anh ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan, sau khi phát hiện người sau lưng đang mỉm cười với mình thì nhanh chóng đứng thẳng lưng, từ xa cung kính chào theo kiểu quân đội.

Sau đó, anh ta sải bước đến trước mặt Hồ Cương, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông biết đây là nơi nào không?”
Nhìn lướt qua, Hồ Cương mờ mịt lắc đầu, giống như linh hồn đã bị xuyên thấu.

“Khu vực này thuộc quyền quản lý của tôi, gia đình tôi sống ở gần đây.


Tiêu Hồng Cương châm một điếu thuốc và hút một hơi: “Vợ con tôi còn đang ngủ say, nhà họ Hồ của ông mang theo nhiều người như vậy muốn làm gì đây?”
Bùm!
Lời này vừa thốt lên, Hồ Cương như rơi vào trong động băng, vội vàng lắc đầu: “Tôi gọi nhiều người đến đây là vì…”
Khi thấy những bức tường xung quanh sân sụp đổ, ông ta nhanh trí đáp: “Là muốn sửa lại tường!”
Tiêu Hồng Cương giả vờ như không nghe thấy, sau đó vỗ nhẹ lên vai Hồ Cương: “Hồ gia chủ, bây giờ thành phố Giang đang rất thái bình, đừng làm xáo trộn.

“Phải, phải…”
Hồ Cương bị vỗ một cái thì trực tiếp ngã xuống đất, quần cũng ướt đẫm, ông ta sắp bị dọa sợ đến phát khóc.

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng ông ta vẫn rưng rưng rống giận: “Lui hết về cho tôi, chỉ sửa chữa một bức tường thôi, sao lại huy động nhiều người đến vậy?”
Hơn trăm tên vệ sĩ nào dám ở lại, vừa nghe được chỉ thị thì lập tức chuồn nhanh hơn cả chuột.

Tiêu Hồng Cương xoay người rời đi.

Chỉ là khi sắp đi đến trước mặt Vương Nhất, anh ta dừng lại rồi chào theo kiểu quân đội một lần nữa.

Khi Tiêu Hồng Cương rời đi, bầu không khí căng thẳng trong nhà họ Hồ ngay lập tức biến mất.

Chỉ là Hồ Cương vẫn đang ngồi dưới đất, hai chân run rẩy, hai tay ôm ngực, hô hấp dồn dập.

“Ông nội!”
“Gia chủ!”
Những người còn lại trong nhà họ Hồ nhất thời tỏ vẻ lo lắng, đi đến kiểm tra tình hình.

“Mau, mau đỡ tôi đứng lên…”
Hồ Cương ôm ngực, ho khan dữ dội.

Lúc về già, ông ta vốn dĩ đã bị đau tim, vừa rồi suýt chút nữa còn bị Tiêu Hồng Cương dọa sợ chết khiếp, tim giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Hồ Minh Chính núp ở phía sau, hai chân đã không thể cử động nổi.

Chỉ những người này, đừng nói là người nhà họ Hồ, thậm chí tất cả thế lực trong thành phố Giang cũng không đủ xử lý bọn họ.


Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất, trong mắt nghi ngờ, người vừa rồi thật sự là do Vương Nhất gọi đến sao?
Nếu không thì tại sao lại không nói câu nào?
Hay… chỉ đơn giản là hành động của nhà họ Hồ quá lớn, đã làm phiền đến bọn họ?
Suy nghĩ một chút, Hồ Minh Chính toát mồ hôi lạnh sống lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, Vương Nhất sải bước tiến lên trước, lạnh lùng nhìn Hồ Cương: “Hồ gia chủ, đây chính là cậy mạnh hiếp yếu mà ông luôn tôn sùng.

Hiện tại, ông còn cảm thấy chính xác không?”
Lúc này, Hồ Cương đang ngồi trên một cái ghế, họ hàng nhà họ Hồ đang ôm ngực ông ta, cố gắng giúp xoa dịu căng thẳng trong lòng.

Nhưng lời nói của Vương Nhất lại khiến ông ta tức giận một lần nữa.

“Cậu cho rằng như vậy sẽ làm tôi sợ hãi à?”
Ông ta tức giận nhìn Vương Nhất: “Thật là một thằng nhóc may mắn, đúng lúc thủ lĩnh Lý lại đến đây.

Nếu không, cậu cho rằng mình có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Hồ của tôi sao?”
Khi nói những lời này, mặc dù trong lòng ông ta cũng rất nghi ngờ, trước đây cũng đã có những trận chiến lớn hơn lần này nhưng lúc đó thủ lĩnh Lý đều không ra mặt, tại sao lần này lại xuất hiện?
Ông ta có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn trong chuyện này, nhưng cũng không thể liên hệ cùng Tiêu Hồng Cương và Vương Nhất được.

“Ông nội!”
Sau lưng, Hồ Minh Chính lo lắng hô to một tiếng.

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy không đúng, bất cứ chuyện nào cũng chú trọng số mệnh, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.

Vừa rồi nhuệ khí của nhà họ Hồ đã bị quét sạch, lúc này, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vương Nhất có chút hoảng sợ.

“Không được hoảng loạn!”
Hồ Cương phất tay lên, có hơn chục người xông ra bao vây Vương Nhất: “Tôi đã nói rồi, hôm nay bốn người đừng hòng rời khỏi nhà họ Hồ!”
Lần này ông ta đã có kinh nghiệm, chỉ cử hơn mười người, cho dù bị Tiêu Hồng Cương phát hiện thì đối phương cũng không nói được lời nào.

Khóe miệng Vương Nhất hiện lên một tia giễu cợt: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới là sức mạnh thật sự!”

Nói xong, anh sải bước về phía Hồ Cương.

Lãnh Nhan và Hồng Phật một trái một phải theo sát phía sau.

“Giết bọn họ cho tôi!”
Hồ Cương thấy ba người Vương Nhất còn dám chủ động đi về phía mình thì tức giận hét lớn.

“Giết!”
Hơn mười tên vệ sĩ đồng loạt xông về phía ba người Vương Nhất.

Lãnh Nhan và Hồng Phật cũng đồng thời ra tay, mỗi người phụ trách một nửa.

Bất cứ nơi nào mà lưỡi đao trong tay Lãnh Nhan lướt qua thì mọi người đều bị chặt cụt tay cụt chân.

Hồng Phật chỉ thổi một tiếng sáo, sau đó không quan tâm gì nữa, bản thân cầm một hộp sữa chua uống ngon lành.

Nhưng mà, những người có ý đồ bắt cô ta đều chết cóng ngay tại chỗ, thất khiếu chảy máu một cách quỷ dị.

Chi chi!
Chỉ nghe thấy tiếng ve sầu kêu khóc vang lên, ánh mắt của mỗi tên vệ sĩ đều đồng loạt trở nên trống rỗng, một con ve sầu vàng mập mạp chui ra…
Xung quanh rơi vào yên lặng, tất cả người nhà họ Hồ nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh hãi.

Mà Vương Nhất cũng chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Cương, trịch thượng nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm không chút tình người.

“Cá lớn nuốt cá bé, bây giờ ông là kẻ yếu, tôi có nên giết chết ông không nhỉ?”
Giờ phút này, rốt cuộc Hồ Cương cũng cảm thấy sợ hãi.

Phịch!
Ông ta ngồi bệt xuống đất, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm.

“Đừng, đừng giết tôi, chân lý của tôi sai rồi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.