Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 49: Từng Bước Mưu Kế:Diệt Cỏ Dại
Lai Câu sau khi giết được Mã Diên thì chọn lấy con ngựa màu nâu của anh ta rồi leo lên, xé mảnh áo bào buộc chặt vào vết thương rồi phóng ngựa lao đến đám tướng lĩnh Tây Lỗ vẫn còn đang bàng hoàng sau khi năm người bọn Mã Diên bị giết hại
Mặc dù tất cả đám tướng lĩnh Tây Lỗ đều coi thường bọn Mã Diên do xuất thân cũng như cách hành sự lỗ mãng của họ, nhưng không có nghĩa rằng họ dám nghi ngờ về võ công của năm người này. Nên đứng trước việc Lai Câu hạ sát năm người đã làm cho trong tâm họ thật sự run sợ, toàn thân bấn loạn khi thấy con người như ma quỷ ấy đang ruổi cương ngựa lao tới
Không ai bảo ai, cả đám người như bị dọa cho kinh khiếp, tất cả đều quay người bỏ chạy không ai dám ra ứng chiến.
Tướng lĩnh chạy, binh sỹ cũng loạn theo, dường như cả vài vạn người bị khí thế của một người làm cho thất điên bát đảo, ấy vậy mới biết cái danh xưng “Vạn Nhân Địch” mà người xưa thường nói là không phải giả vậy
Vòng vây vốn bị khép chặt giờ đã dần giản ra, Lai Câu một mình một ngựa lao lên giết thêm được mười viên mãnh tướng nữa, chém gẩy hai lá đại kỳ và ba trăm sỹ binh. Nhưng rồi do quá đuối sức vì mất máu, anh ta buộc phải quay ngựa trở lại tiến về phía đám binh sỹ Bắc Nhung còn đang chiến đấu, giúp họ khai thông một đoạn đường tiến về ngọn núi phía sau.
————————————————–o0o—————————————–
Lúc này đám tướng lĩnh Tây Lỗ mới thở ra một hơi nhẹ nhỏm, tám mươi người giờ đây chỉ còn lại mười lăm, đã thế còn bị đuổi chạy đến trối chết bỏ mặc cả đám binh sỹ theo sau đến một mảnh rừng yên lặng.
Trong đám tướng sỹ lắm người chửi mắng mãi không thôi, họ rủa cho tên quái vật phương bắc kia mau chết sớm, nếu không khi đối đầu với hắn thật là không biết làm sao
Lúc này tất cả bọn họ tuy vẫn tức giận nhưng ít ra tinh thần đã được giải tỏa đi mấy phần, người nào người nấy bắt đầu thả ngựa gặm cỏ, rồi ngồi xuống một khoảng đất vắng mà nói chuyện.
Lúc này một tiếng động vang lên, là tiếng vũ khí va vào thân cây phát ra những tiếng cộp cộp và điều đó thu hút sự chú ý của bọn họ
– Kẻ đến là ai?
Từ trong những bụi rậm truyền đến tiếng bước chân, rồi một giọng nói vang lên
– Là ta
Người đến không phải ai xa lạ, đó là Nhan Dật Tiên, anh ta không còn giữ bộ dạng say khướt như mới nãy nữa mà là một hình dung đằng đằng sát khí
Nhan Dật Tiên nói
– Các ngươi thân là tướng quân mà gặp địch lâm trận bỏ chạy, làm nhiễu loạn lòng quân, khiến địch trốn thoát, chiếu theo quân pháp thử hỏi các ngươi đáng tội gì
Cả đám tướng sỹ mặt mày lắm lét nhìn nhau, nuốt nước bọt đánh ực một cái, họ nhận ra rằng người đến có ý muốn hỏi tội họ
Một tên trong nhóm đứng ra khom người năn nỉ
– Tướng quân tội lần này chúng tôi không có gì để nói, nhưng niệm tình chúng tôi một lòng vì quốc gia bao năm nay, mà có thế xá giảm tội cho được chăng?
Những tên còn lại cũng bắt đầu năn nỉ, chúng nói ra những chiến công mình đã lập như thế nào, tấm lòng trung thành với đất nước ra làm sao, cốt mong Nhan Dật Tiên có thể gia giảm tội tình, chứ nếu không mà chiếu theo quân pháp thì tướng lâm trận thoái lui thì chỉ có một con đường chết
Nhan Dật Tiên khuôn măt giản ra, cười cười với đám tướng lĩnh, dường như nãy giờ anh ta chỉ là đang đùa bỡn hù dọa họ vậy. Sau đó Nhan Dật Tiên nói
– Nếu như vậy thì không dùng theo phép công được rồi, dù sao các vị ở đây đều đã từng lập rất nhiều công lao cho đất nước, lại là quyền môn thế gia, cho nên ít nhiều cũng phải nể mặt một chút
– Vậy thì ta sẽ dùng tình riêng để xử trí thì thế nào
Cả đám đều gật đầu đồng ý ngay, nhìn Nhan Dật Tiên với chiều cảm kích
Nhan Dật Tiên nói
– Được rồi vậy thì dùng tình riêng để thay cho quân pháp vậy
– Tất cả ra đây đi
Phốc, phốc, phốc
Từ khắp nơi xung quanh bọn tướng sỹ bỗng xuất hiện một đám người kỳ dị, mặc áo bào màu xanh, mặt mang mặt nạ chim, tay cầm kiếm từ các bụi rậm và thân cây nhảy ra.
Đám tướng sỹ nhìn thấy những kẻ lạ mặt này thì há hốc mồm, không ít kẻ nhận ra đám người mới đến, có kẻ lớn miệng nói
– Là đội lam điểu, thân vệ của Cung Ngân tướng quân đây mà, sao bọn họ lại có mặt ở đây
Không để họ phải chờ đợi câu trả lời, Nhan Dật Tiên chống thanh kích xuống và nói
– Chẳng phải các ngươi muốn ta đối xử theo tình riêng sao?
– Đây là ân nghĩa mà ta dành cho các ngươi
– Một mộ địa xinh đẹp giữa rừng hoang, núi thẫm, thế nào ta không bạc đãi các ngươi chứ
Cả đám ngươi tỏ vẻ hoảng sợ, đôi kẻ còn giữ được bình tĩnh thì quay lại đối chất với Nhan Dật Tiên
– Tên khốn nhà ngươi, ngươi dùng quyền gì mà đòi xử tử bọn ta
– Phải biết bọn ta ở đây đều là danh gia vọng tộc, lại được Lý Nguyên tướng quân đề bạc vào đây, ngươi nghĩ rằng chỉ một hai câu nói mà có quyền giết bọn ta sao
– Ta nói cho ngươi biết, cha ta là đại thần trong triều, nếu có gì bất trắc cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Phập
Một kích đoạt mạng, Nhan Dật Tiên nhìn tên tướng vừa nói ngã xuống giảy đành đạch trong vũng máu thì chép miệng
– Tên lắm lời cứ lải nhãi mãi không thôi
– Ngươi tưởng rằng có thể lợi dụng uy vọng của gia tộc mà hù được ta sao
– Nói cho tất cả các ngươi biết, ngày hôm nay tất cả các ngươi ở đây không ai có thể sống mà rời khỏi
– Tốt nhất là các ngươi hãy tự xử thì còn giữ được chút tôn nghiêm, nếu không thì chúng ta sẽ đích thân ra tay đấy
– Đến lúc đó sẽ rất khó coi, các ngươi hãy suy nghĩ đi
Cả đám tướng lĩnh mặt cắt không còn giọt máu, nhìn người đồng đội hi sinh trong lòng họ chợt lạnh, hiểu rằng Nhan Dật Tiên không có ý đùa.
Mọi người nhìn nhau, không ai biết đích xác là mình nên làm gì trong trường hợp này, vừa mới tránh được việc giao chiến với tên Lai Câu kia cứ ngỡ là may, nào biết chạy đến đây kết quả còn thảm hơn
Nếu biết trước như vậy thì thà rằng chết trên chiến trường có khi còn vinh quang hơn, chứ cứ chết một cách vô thanh vô tức kiểu này thì thật là không cam tâm a
– Sợ gì chứ!
– Cùng lắm là chết thôi, anh em thay vì bó tay chịu trói thì chi bằng chúng ta quyết một trận sống mái với hắn
– Còn hơn là tự nguyện đưa cổ ra cho người ta muốn làm gì thì làm
Người nói là một tướng mặt bào đỏ, giọng hắn oang oang như chuông, hắn nói với mọi người về cái chết của một chiến binh anh dũng, chứ không phải là một kẻ đớn hèn, thế mà chỉ mới lúc trước đây thôi hắn lại là người chạy đầu tiên khi thấy Lai Câu đuổi tới, thật đúng là một tên ngụy biện. Nhưng ít ra trong lúc này lời nói của hắn lại có sức cuốn hút mãnh liệt đối với toàn thể tướng lĩnh ở đây, ít ra họ vừa tìm được một cái phao cứu cánh cho sinh mạng của mình
Tay nắm chặt binh khí, ánh mắt hùng hồn, họ chăm chăm quan sát tình hình trận thế xung quanh, trong phúc chốc làm những con người này nhớ về một thời quá khứ của mình. Đúng là cái cảm giác này, cải cảm giác tính mạng bị đe dọa này đã bao lâu rồi mới được cảm nhận lại. Những ngày trước ta đâu phải là một vị tướng cao cao tai thượng hay là một kẻ nhát gan, mà chỉ là một tên tiểu tốt trong quân doanh cố khẳng định danh tiếng của mình bằng cách liều mạng nơi chiến trường. Người ta nhìn vào, cứ nghĩ chúng ta là con nhà thế gia, từ nhỏ đã được định sẵn cho chức vị này nhưng họ nào biết, đối với những kẻ là con vợ thứ như bọn ta con đường thành công quả thật không đơn giản chút nào, có chăng là xuất phát điểm được tốt hơn một chút mà thôi.
Quãng thời gian đó chính là khoảnh khắc bọn ta tự hào nhất về cuộc đời mình, thế mà nhìn lại giờ đây chỉ vì một tên tiểu tướng Bắc Nhung đã phải khiếp nhược run sợ, gặp một tên Nhan Dật Tiên là con chó theo đuôi Cung Ngân mà xém chút nữa đã quỵ gối xin hàng, thử hỏi bọn ta đã sa sút tới mức này rồi sao
Những ý nghĩ cứ miên mang trong đầu khiến họ thay đổi suy nghĩ trong đầu về giá trị của cuộc sống này, cả đám người hét lên một tiếng khi ý chí đã được quáng thông
– Không?
– Chết có gì đáng sợ, Nhan Dật Tiên bọn ta liều với ngươi một phen
A! Sát
Giữa nơi núi rừng yên tĩnh nay lại trở nên náo động, đám tướng sỹ Tây Lỗ lao vào định đánh nhau với Nhan Dật Tiên, nhưng đội Lam Điểu từ sớm đã xuất hiện trước mặt và giao chiến với họ
Nhưng nhìn thấy kẻ rấp tâm giết mình đang yên lặng quan sát thì bọn họ càng trở nên kích động, cái chiến ý bị ngủ vùi bao năm vì tửu sắc và dục vọng đã trở lại, họ say sưa trong cơn cuồng hỏa của bản thân, hung đốt lại cái dư vị của một chiến binh bất khả chiến bại ngày nào. Vũ khí điên cuồng càng quét giữa thinh không đánh tạt ngang những tên ngáng đường họ, kể cả đó là đám thân binh tinh nhuệ Lam Điểu đi chăng nữa
Một tên trong bọn tướng sỹ sảng khoái nói
– Thế nào, các ngươi đã khiếp sợ rồi chứ
Nhan Dật Tiên khẽ hừ một cái, sau đó nói với ai đó ở phía sau
– Những tên này xem ra cũng có chút cân lượng, nhưng ta không muốn ra tay
– Huyết Điêu tới lượt các ngươi rồi đấy
Từ sau lưng Nhan Dật Tiên hai người ăn mặc giống như đám người Lam Điêu nhưng chỉ khác là trang phục của họ màu đỏ và binh khí trên tay họ cũng khác hẳn, là hai cây đoản côn, phía đầu côn được tạo hình như một cái móng vuốt của đại bàng với những góc cạnh sắc nhọn đến ghê người
Hai người đó không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng tiến lên trong sự thoái lui của đội Lam Điểu. Bọn tướng sỹ ngây ngốc nhìn nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên họ được thấy hai người này, tuy nhiên họ cũng cảm giác được hai tên mới đến thật sự không phải là hạng dễ chơi. Vì vậy ngay từ đầu đám tướng sỹ đã không ngần ngại dùng toàn lực lao lên chiến đấu
Một khắc sau
Tiếng đánh nhau đã hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại tiếng hấp hối của những tướng lĩnh Tây Lỗ đang hết sức kinh hoàng chìm ngập trong vũng máu, giương ánh mắt ghê sợ hai tên Huyết Điêu
Trong khi hai tên này trong ánh mắt không tỏ ra một thái đội gì, chỉ là sự hờ hững một cách vô tình, đang đứng chìm giữa những thi thể vây quanh, với hai thanh binh khí đang nhiễu những giọt máu đỏ tươi nóng hổi.
Nhan dật Tiên thấy hết tất cả, hắn hài lòng gật đầu ra chiều tán thưởng hai tên này, sau đó ra lệnh cho đội Lam Điêu xử lý gọn ghẻ những tên hấp hối, sau đó ngụy tạo hiện trường sao cho giống với một vụ tấn công của quân Bắc Nhung. Khi mà chắc chắn rằng mọi chuyện đã diễn ra đúng như dự kiến, Nhan Dật Tiên quay người bỏ đi cùng đám người bọn Lam Điêu, để hai tên Huyết Điêu một lần nữa vô thanh vô tức chìm vào giữa núi rừng yên lặng.
———————————————o0o————————————————
Hoãn thành
Giờ đây trong thành trở nên cực kỳ hỗn loạn, đặc biệt là khi thông tin về đội giải cứu quân lương do Lai Câu chỉ huy bị phục kích đến giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao. Cùng với đó là việc quân Tây Lỗ bất ngờ quay trở lại bao vây, khiến cho tòa thành vốn đã nao núng vì tình hình chiến sự, cũng như lương thực càng trở nên tồi tệ.
Hàng ngày nạn cướp bóc trấn lột diễn ra một cách trắng trợn ngay trong thành, không chỉ là nạn dân mà ngay cả binh lính cũng bắt đầu ra tay, họ cố gắng thu lượm càng nhiều càng tốt, trong đó lương thực luôn là mục tiêu hàng đầu, khi mà quân doanh đã ngừng cấp phát quân lương cho mọi người
Không chỉ dân chúng lo âu, mà cả ba vị quân vương trong thành cũng không dám kê cao gối mà ngủ, khi mà một cuộc bạo loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào và họ trở nên hối hận khi đã tùy ý phung phí quân lương của mình một cách quá tay trong vài ngày trước, để rồi giờ đây phải lo lắng vì lương thực còn đủ cấp cho quân chỉ còn khoảng hai ngày. Và nếu hai ngày tiếp theo mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, thì đứng nói là dân chúng mà ngay đến binh sỹ cũng có thể làm phản mở cổng thành để đầu hàng giặc lắm chứ, dù sao đối với bọn sỹ tốt bình thường thì thà rằng bị bắt làm tù binh còn hơn là chết đói. Chúng không giống như bọn vua chúa bọn họ luôn lo lắng khi bị trở thành tù nhân ngoại quốc, để rồi có thể bị bêu đầu hoặc tra tấn để nhượng lại đất nước bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đó thôi vua ba nước đều toát cả mồ hôi hột, họ hướng ánh mắt cầu cứu đến Nạp Lan Cảnh vương gia, người xem ra vẫn còn khá thoải mái vì quân lương trong kho không bị hao mòn một tý nào
Vua nước Đại mở lời trước
– Vương gia, ngài xem tình hình trong thành đã trở nên rất là tồi tệ rồi, thiết nghĩ dù chúng ta có cố gắng tử thủ thì cũng chỉ có một con đường chết
– Chi bằng chúng ta mở thành đầu hàng, dù sao vẫn còn hơn là để biến thành con ma chết đói
Vua nước Đại nói ra trong sự ngỡ ngàng của hai vị quân vương khác, nhưng họ nào biết là vua nước Đại cố tình nói vậy để giăng bẫy Nạp Lan Cảnh. Nếu Nạp Lan Cảnh đồng ý với quyết định này, vua nước Đại có thể chụp mũ vị Việt vương này với tội danh thông mưu với giặc và như thế không chỉ giết được một vị vương có tài của một cường quốc mà còn lựa thế hai nước kia để cướp lấy lương thực và quyền điều hành binh sỹ của nước Việt. Còn nếu Nạp Lan Cảnh nói không, thì vị Việt Vương này phải nghĩ ra đối sách với vai trò của một quân sư, và việc khó khăn đầu tiên phải làm là ổn định lòng quân dân trong thành, để làm được như vậy không có cách nào tốt bằng việc đem quân lương chia ra cho mọi người. Nếu ý thứ hai được thực hiện thì ít ra vua nước Đại cũng không phải mất thể diện mà đi xin lương của kẻ khác, quả là một kế vẹn cả đôi đường.
Nhưng vua nước Đại nào biết, Nạp Lan Cảnh đã đi guốc trong bụng ông ta rồi, Nạp Lan Cảnh đặt chén trà đang uống giở xuống bàn, nhìn ba vị quân vương đang bối rối mà cả cười sau đó đứng lên rồi nói
– Các vị đi theo tôi
Dứt lời ông dẫn mọi người đi đến quãng trường nơi gần kho lương của Việt quốc, ở đó đang có rất đông dân chúng đang tụ tập, sau khi binh sỹ mở một lối đi, bốn người từ từ tiến vào trong. Trước mặt của ba vị quân vương lúc này là vài mươi đống lớn nhỏ các bao đựng lương thực chạy dọc suốt một chiều quãng trường, nhẩm sơ cũng được tám chín vạn thạch lương, đủ cho cả thành ăn đủ trong vòng ba tháng. Nhìn thấy số lương thực này ba vị quân vương hai mắt sáng rỡ như bắt được châu ngọc, nhưng sau đó họ lại tỏ ra kinh sợ khi biết được Việt quốc lại còn tích trữ được một lượng lớn quân lương như vậy.
Lúc này Nạp Lan Cảnh bước đến chỗ dân chúng, ông lớn giọng nói
– Mọi người đến đây có phải vì thứ đằng sau lưng ta không?
Tất cả dân chúng đều đồng thanh hô
– Vương gia, xin người hãy rũ lòng thương chia cho chúng tôi chút lương thực được không
– Vương gia gia đình tôi đã mấy ngày không ăn…. Vương gia lương thực chúng tôi đã bị cướp
– ….
Những lời van xin đủ cứ dồn dập tới tấp ùa về phía Nạp Lan Cảnh, ông ta mỉm cười nhìn mọi người, sau đó ra hiệu cho tất cả im lặng nghe ông ta nói
– Các vị cứ bình tĩnh mà nghe ta nói
– Lương thực này ta bày ra ngày hôm nay là để cho mọi người thấy rằng, trong thành không thực sự thiếu lương như mọi người nghĩ.
– Ở đây con được hơn tám vạn thạch lương thảo và nếu chúng ta tiết kiệm một chút, chí ít có thể đủ dùng trong nửa năm chứ đừng nói là ba tháng
– Vì vậy tôi muốn khuyên mọi người không nên tin vào những lời bịa đặt của kẻ khác mà lòng người dao động, dẫn đến những cảnh đổ máu không cần thiết, tạo lợi thế cho bọn xâm lăng đang đứng ngoài kia nhăm nhe chiếm lấy đất đai mà ông cha ta để lại, cũng như tròng xiềng xích nô lê lên đầu chúng ta
– Tôi!
– Nạp Lan Cảnh ở đây xin lấy tính mạng của mình đảm bảo, không để bất cứ ai trong thành này chịu cảnh phải thiếu lương dù chỉ là một hạt gạo. nếu điều đó xảy ra xin cứ hãy chém đầu Cảnh này xuống làm gương
Lời nói của Nạp Lan Cảnh khiến cho quãng trường như muốn nổ tung, từ dân chúng cho đến tướng sỹ ai nấy đều cúi đầu lạy tạ và tung hô Nạp Lan Cảnh, giờ đây ông ta giống như là một vị thần trong mắt họ. Nhưng vui nhất vẫn là ba vị quốc vương ba nước kia, tuy họ không được hưởng chút danh thơm nào nhưng chí ít vẫn không bị tổn hại mà còn giúp cho quân của mình không bị chết đói, thôi thì coi như là tạm nhường cái danh vọng hảo cho vị Việt vương kia vậy.
Sau khi đã tuyên bố với mọi người xong, Nạp Lan Cảnh bắt đầu cho quân lính phát quân lương, tuy không hào phóng như ba nước kia ngày trước, nhưng dường như những hạt gạo mà dân chúng nhận ngày hôm nay còn đáng quý hơn vạn lần. Điều đó làm cho ba vị quốc vương kia cũng hơi nóng mặt khi thấy việc làm nhân nghĩa trước kia của mình giờ đây chẳng khác nào là trò cười cho kẻ khác