Chân Huyết Lệ

Chương 48: Từng bước mưu kế: cuộc đời võ tướng


Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 48: Từng bước mưu kế: cuộc đời võ tướng

Đạo dùng binh: “Trước là đại binh, sau là đoản binh, lúc tấn công phải như giông như gió, lúc phòng thủ phải vững chãi như núi như rừng”

Đánh nhau và dùng binh vốn tuy hai mà một, chỉ là tâm địa mỗi người khác nhau, cách ứng biến trong từng trận đấu cũng khác nhau, kết quả là tạo thành một thế trận giao tranh thiên biến vạn hóa

Năm anh em Mã Diên, Thạch Tu, Cổ Phan, Chu Hứa và Đề La giỏi nhất chính là hợp công, dùng trận Liên Hoa Mảng Thiên làm trận pháp ứng chiến, khi tấn công thì hóa thành trận Truy Hổ, khi phòng thủ thì hóa thành trận Ngũ Hành Kỳ Môn

Trận Truy Hổ lấy sức mạnh của Mã Diên và Chu Hứa làm thành hai gọng kìm trước sau giáp công Lai Câu, sau đó lại dùng khả năng tấn công tầm xa nhờ chiều dài binh khí của Thạch Tu và Cổ Phan để khóa những góc chết hiển lộ trên thân Lai Câu đang giao chiến, cuối cùng là những đòn đánh linh hoạt của Đề La làm phân tán toàn bộ sát chiêu mà Lai Câu định sử dụng

Còn trận Ngũ Hành Khai Môn lấy Mã Diên là hỏa, Thạch Tu là mộc, Cổ Phan là kim, Chu Hứa là thổ, Đề La là thủy. Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, ngũ hành tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, khiến sức mạnh mỗi người như tăng lên muôn phần, phòng thủ kín kẽ không có lấy một điểm hở, thật là một thế trận phòng thủ ảo diệu

Lai Câu trước thế công thủ kín kẽ của địch chỉ biết tận lực mà đánh, yển nguyệt thanh long đao gào thét đánh ra cả bốn phương tám hướng, lúc trước lúc sau, lúc trái lúc phải, hết né kiếm của Mã Diên thì phải tiếp liền thế thương như thiểm điện của bọn Thạch Tu, Cổ Phan, sau là một mạnh một linh hoạt của bọn Chu Hứa và Đề La

Sáu người giao tranh giữa trận tiền khiến cát bay, đá chạy, tâm hồn người xem hoàn toàn bị cuốn hút vào trận giao tranh trời long đất lỡ này, đến mức mắt tròn miệng vuông, ngây ngốc đứng nhìn trước trận chiến sẽ đi vào lịch sử

Keng

Mã Diên khai trận lập tức bổ một kiếm thiệt mạnh về phía trước, khiến cho yển nguyệt thanh long đao bị đánh bật ngược trở lại. Lai Câu chưa kịp định thần thì một bóng đen đã phủ chụp xuống đầu, anh ta dùng tay nhấn xuống yên ngựa làm trợ lực bay ra sau, vừa rời khỏi đã thấy cự chùy của Chu Hứa rơi xuống quất vào giữa lưng ngựa, khiến con ngựa sụm cả bốn vó, miệng thổ máu tươi chết tốt.

Lai Câu bay về phía sau, lộn vài vòng trên nền đất rồi mới đứng vững lại được, anh nhìn năm người bọn Mã Diên thì khen

– Năm huynh đệ các người quả thật là tay dũng tướng đời này hiếm gặp, thật tiếc là không quen biết nhau từ sớm, nếu không đã có thể trở thành bằng hữu rồi

Mã Diên cũng nói

– Lời tướng quân nói cũng đúng với tâm trạng của anh em tôi, thật hiếm có người nào mà có thể khiến năm người chúng tôi có thể tận lực ứng chiến như vậy

– Chỉ tiếc là kẻ địch của nhau, nếu không Mã Diên này dù có từ bỏ chức trách cũng quyết cùng tướng quân kết nghĩa tri giao

Lời vừa dứt, sáu người nhìn nhau tỏ vẻ hối tiếc, bên ngoài tiếng la hét vang dội kêu họ tiếp tục ứng chiến, nhưng họ bỏ ngoài tai tất cả mà chỉ đúng nhìn nhau đầy trân trọng, cái này người xưa thường nói là “ Anh hùng trọng anh hùng”.

Giữa thời chiến loạn, tìm được người có chung chí hướng đã khó, tìm được người có thể kết làm bằng hữu lại càng khó hơn, chỉ tiếc là tấm chiến bào trên vai khác nhau, khiến cho sáu người hảo hán phải đến bước đường sinh tử, âu cũng là số trời trêu ngươi vậy

Lúc này gió thổi qua các hốc núi mỗi lúc một mạnh, khiến cho cờ xí, áo bào bay phấp phới, rồi từ trên cao một dãi cờ màu tía không biết từ đâu rơi xuống giữa sáu người, ánh mắt của họ chạm nhau một lần nữa nơi không trung, trong tâm cuối cũng đã bình ổn trở lại, chỉ nghe những tiếng hét thật to, rồi sáu người lại lao vào nhau

Lai Câu không có ngựa nhưng vẫn chạy bộ lao lên, từ bên hông anh rút ra thanh đoản đao, kết hợp vời yển nguyệt thanh long đao tạo thành một bức tường phòng thủ hai lớp, một xa một gần chống chọi với năm người bọn Mã Diên.


Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì một tướng không ngựa, cũng giống như ông tiều phu mà không mang rìu theo vậy, làm sao có thể phát huy được tối cường võ học bình sinh của mình được, kết quả là càng ngày Lai Câu càng dính nhiều vết thương trên người.

Lúc này phía sau đồi U Lão truyền đến tiếng đánh nhau, thì ra binh lính còn lại của quân Bắc Nhung thừa lúc đám quân Tây Lỗ chểnh mảng mà tức tốc lao xuống đánh phá phòng tuyến, cố mở một lối đi hẹp để tiến về ngọn núi phía sau.

Cách đó không xa, Nhan Bân từ lúc nào đã đến gần Nhan Dật Tiên vẫn còn ngồi uống rượu, thì nói

– Phụ thân, hình như đám người Bắc Nhung định thoát đi, tuy là quân chúng ta còn đông nhưng để đề phòng bất trắc, hay là để con mang quân đến đó nhé

Nhan Bân dứt lời định xuống đồi mang theo quân bản bộ đi thì Nhan Dật Tiên đã ngăn lại

– Không cần thiết, không cần thiết, ý của Cung Ngân tướng quân là để cho đám người đó được thoát đi, vì vậy thay vì đem quân đến cứu thì ta thấy con nên đi phủ dụ đám người của ta ở phía đó từ từ giảm quân chừa cho họ một lối đi

– Phụ thân người có phải là say quá mà hồ đồ không? Sao tướng quân Cung Ngân lại có thể ra một quân lệnh kỳ lạ như vậy

– Con thì biết gì về Cung Ngân tướng quân cơ chứ, người làm vậy là có lý do của mình

Vừa dứt lời, Nhan Dật Tiên lại uống thêm một chung rượu rồi nói

– Có câu : “lúa non muốn trổ thì cỏ dại phải được diệt trừ”

– Bân nhi phụ thân và cung Ngân tướng quân đang giúp cho đám trẻ tuổi các con một hơi diệt sạch đám cỏ dại ấy

Lời nói của Nhan Dật Tiên chứa đựng sát khí, hai mắt như dao phóng ánh nhìn sắc lạnh xuống đám tướng sỹ bên dưới đang vây lấy Lai Câu, điều đó khiến Nhan Bân đôi chút kinh ngạc, sau đó Nhan Dật Tiên lệnh cho Nhan Bân lập tức xuống dưới chỉ huy trận hình, tìm cách mở một lối thoát nhỏ cho quân Bắc Nhung

Lại nói về Lai Câu lúc này đang khổ chiến với đám người Mã Diên, thanh yển nguyệt thanh long đao vốn được đúc nguyên từ sắt thế mà giờ đây đã bị đánh cho méo mó không thể dùng được nữa, còn thanh đoản đao cũng bị đánh gãy cả lưỡi đao chỉ còn lại một đoạn ngắn.

Toàn thân Lai Câu ướt đẫm máu và mồ hôi, thần thái cực kỳ tồi tệ, dường như trận chiến vừa rồi đã rút đi hết sinh lực của anh ta vậy.

Mã Diên nhìn Lai câu nói

– Không ngờ Lai Câu tướng quân dùng trận chiến của bọn ta làm nghi binh để cho đám bại binh kia có cơ hội tẩu thoát

– Dùng cách giao chiến để ép toàn bộ những tướng lĩnh từ thiên nhân tướng trở lên phải ra ứng chiến, khiến cho quân đội bố phòng không người cai quản

– Tuy nói quân Tây Lỗ bọn ta uy dũng thiện chiến, nhưng lại quá đặt nặng quân lệnh lên hàng đầu, nên khi người điều quân bị chết đi thì chẳng khác nào rắn mất đầu đến một con kiến cũng có thể làm cho thương tổn


– Nhưng mà Lai Câu tướng quân à, dù rằng đám người kia có thoát đi được thì người vẫn phải bỏ mạng ở đây, như thế có thật sự đáng không

– Người ta nói vạn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, người lẽ nào vì đám bất tài ấy mà hi sinh mình sao?

Lai Câu hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn thoáng nét cười nhẹ nhìn Mã Diên rồi nói

– Bất tài thì đã sao họ cũng là con người, nếu dùng mạng một người mà đổi cho sinh mạng ba ngàn người thì cũng đáng lắm chứ

– Với lại ta còn chưa chết mà, nói ra những lời như vậy Mã diên huynh đã xem nhẹ ta rồi đó

Cổ Tu đứng bên cạnh Mã Diên nói

– Ngựa không, binh khí thì hỏng, người nói xem làm sao để đánh bại huynh đệ của bọn ta đây

Lai Câu ánh mắt hoang dại nói

– Đúng, đúng, lúc này ta cần một thanh binh khí mới, binh khí của ta đâu?

Phập, phập

– Binh khí của người ở đây?

Thạch Tu và Cổ Phan phóng ngựa lao lên, một xoa một thương cắm phập vào thân mình của Lai Câu, sức mạnh của đòn này khiến cho Lai Câu ôm theo hai thanh vũ khí mà bắn ra xa, lăn lộn vài vòng rồi nằm ngửa ra mặt đất

Thạch Tu và Cổ Phan trông thấy một cảnh này thì quầy ngựa quay đi vì họ tin chắc rằng không ai có thể sống dưới đòn tấn công ấy được, khi mà binh khí đã đâm xuyên qua cơ thể. Nhưng khi họ vừa đi được vài bước thì Mã Diên đã hét toán lên

– Nhị đệ, tam đệ cẩn thận!

Nhưng lời cảnh bảo của Mã Diên đã là quá trễ, thanh thiết phiến xoa nhanh như ánh chớp lao đến cắm ngập vào thân thể của Thạch Tu từ trước ra sau. Thạch Tu hai mắt trợn tròng nhìn ánh sáng màu bạc tỏa ra từ thanh binh khí quen thuộc, mà trong lòng cảm thấy hối hận không thôi

Cả đời binh nghiệp của Thạch Tu vốn nổi tiếng là người cẩn trọng, nhưng hôm nay lại mắc một sai lầm chết người, khi chưa chắc chắn địch đã chết mà đã dám quay lưng lại không phòng bị. Phải chăng ông trời hôm nay thật sự muốn hắn phải chết mà khiến cho đầu óc trở nên mụ mị, hay là trong phút chốc cảm giác chiến thắng địch thủ mạnh nhất đã khiến cho sự kiêu ngạo lấn chiếm lấy sự kín cẩn thường thấy

Ôi thôi thế là cuộc đời một võ tướng lẫy lừng trên lưng ngựa đế đây là kết thúc


Thạch Tu nắm chặt lấy đầu thanh thiết phiến xoa hét lên một tiếng thật lớn

– Chết như thế này ta không cam tâm!

– Ta thật sự….không…cam tâm, hức

Lời nói vừa dứt, Thạch Tu ngã từ trên lưng ngựa xuống trong tiếng kêu thảm não của bọn Mã Diên

Lúc này Lai Câu mảnh áo ướt đẫm cả máu đã đứng dậy hiên ngang, tay phải vừa ném thanh thiết phiến xoa đã thu lại đặt trên thanh trường thương vẫn cắm ngay bên sườn, anh ta lạnh lùng nói

– Tìm thấy rồi

– Tìm thấy rồi, vũ khí của ta ở đây!

Xoẹt

Hai tay lai Câu cằm cán thương kéo một phát thật mạnh, lôi cả mũi thương ra phía ngoài để lộ một lỗ lớn trên thân đang tuông máu xối xả, Lai Câu ánh mắt như dại đi nhưng không hét lên một tiếng, anh ta chăm chú quán ánh nhìn về phía Cổ Phan

– Một thanh một mạng, hai thanh hai mạng

– Vừa đúng tầm

Cổ Phan hai mắt đỏ hoe khi nhìn thấy huynh đệ mình ngã xuống, hắn rút thanh kiếm bên hông rồi quầy ngựa trở lại phía Lai Câu, hét lớn

– Đền mạng cho huynh đệ của ta

– A

Mã Diên thấy vậy thì hét lớn gọi Cổ Phan

– Mau quay lại, nguy hiểm

Nhưng vẫn là quá chậm, thanh trường thương trong tay Lai Câu bật ra vẻ thành một đường bắn như sao băng vụt ngang qua bâu trời lao về phía Cổ Phan. Cổ Phan vung gươm lên đón chặn, nhưng mũi thương mạnh lắm, nó đánh gãy cả lưỡi kiếm ngăn đỡ, phóng mình cắm vào tim của Cổ Phan. Cổ Phan không kịp nói lấy một tiếng thì đã gục hẳn xuống lưng ngựa mà chết

Chứng kiến hai người huynh đệ lần lượt ra đi, ba người Mã Diên, Chu Hứa như phát cuồng, hai mươi năm ân nghĩa gắn bó, cùng chia ngọt sẻ buồi thế mà giờ đây phút chốc phải sinh tử đôi đường, hỏi xem nổi lòng này ai thấu cho, nỗi đau này ai hiểu cho.

Một sự bi thương không tên tràn về lấn chiếm trái tim làm cho lý trí con người bị cảm xúc che mờ, Mã Diên ôm lấy thi thể của Thạch Tu mà khóc. Còn Chu Hứa và Đề La điên cuồng lao đến chỗ Lai Câu báo thù

Nhưng thế mạnh của năm người Mã Diên là ở chỗ hợp công, nay thế trận đã không còn thì dù năm người có lần lượt lao lên kết cục cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chu Hứa vung cây chùy lớn của mình vào Lai Câu, nhưng anh ta đã kịp tránh qua một bên, sau đó hai tay nắm chặt lấy phần cương nơi miệng ngựa của Chu Hứa quật mạnh xuống dưới. Con ngựa của Chu Hứa trước sức mạnh của Lai Câu thì cắm đầu xuống đất, hất Chu Hưa xuống dưới, sau đó cả thân thể nặng nề của con hảo mả lộn một vòng rồi đè lên thân của Chu Hứa. Chu Hứa bị sức va đập vào thân thì thổ một bụm máu tươi, nhưng biết là tình huống nguy hiểm nên định lách người toan đứng dậy, nhưng phần chân của Chu Hứa bị thân ngựa đè chặt chưa rút ra được, còn đang loay hoay thì thấy Lai Câu đã nhặt thanh chùy của Chu Hứa tiến tới.


Ngó thấy Chu Hứa có thể bị hại, Đề La phóng người mấy cái đã tiến sát đến chỗ Lai Câu, lưỡi liềm của hắn nhắm Lai Câu chém xuống, nhưng Lai Câu không hề né tránh, anh ta đưa tay lên đón đỡ, lưỡi liềm xuyên qua giáp phòng hộ cắm xâu vào cánh tay, Lai Câu không những không la một tiếng mà còn cười một cách sảng khoái, sau đó anh hạ chùy xuống đánh vỡ óc của Chu Hứa. Sau đó thì quay người lại vung thanh đại chùy hạ sát luôn Đề La đang hết sức kinh sợ.

Rút lưỡi liềm đang cắm trên cánh tay và vứt thanh đại chùy để lấy thanh đoản đao bên hông của Chu Hứa, Lai Câu từng bước tiến lại chỗ của Mã Diên đang đau buồn thảm não, anh ta nói

– Năm huynh đệ đã chết bốn người, thiết nghĩ người không cần phải chết nữa, hãy thu dọn thi thể của họ và rời đi cho, đây cũng là thể hiện sự kính trọng của ta đến với các người

Mã Diên gạt nươc mắt đứng dậy, cằm kiếm tiến về phía Lai Câu, giọng nói vẫn còn rung rung vì đau khổ

– Năm huynh đệ chúng ta kết nghĩa đã lâu, tình như thủ túc, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng năm.

– Nay mắt thấy huynh đệ từng người ra đi, ta trong lòng cũng đã nguội lạnh, chết có gì đáng sợ cơ chứ, Mã Diên này nào phải kẻ ham sống sợ chết

– Từ khi theo nghiệp binh gia ta đã hiểu, cuộc đời võ tướng vốn ngắn ngủi, sống đến tận lúc này âu cũng là trời xanh ưu ái rồi

– Hơn nữa ông trời đã giúp cho ta chọn một mộ địa xinh đẹp như vậy, lại cùng có thể nằm cạnh bên các hảo huynh đệ thì ta còn gì để hối tiếc

– Lai Câu tướng quân hứa với ta một chuyện được không?

Lai Câu thoáng nét buồn nhìn Mã Diên rồi nói

– Tướng quân có gì căn dặn xin cứ nói, Lai Câu tôi chắc chắn sẽ cố hết sức mình

Mã Diên đa tạ rồi xá một cái chào Lai Câu, sau đó nói

– Hãy giúp tôi kết thúc cuộc đời võ tướng của mình một cách trọn vẹn nhất được chứ

Lai Câu gật đầu rồi lao đến chỗ Mã Diên, hai người đánh hơn hai mươi hiệp, sau đó càng về sau Mã Diên càng yếu thế, kết quả là bị Lai Câu chém một phát từ bả vai xuống đến tận hông rồi chết

Sau khi giết được Mã Diên, Lai Câu trầm ngâm một lúc lâu, anh ta nhớ đến bài Lương Châu Từ của Vương Hàn mà đọc một hồi

Bồ đào mỷ tửu, dạ quang bôi

Dục ẩm, tỳ bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?

Người ta nói cuộc đời võ tướng chỉ có thể nói là hai từ chua xót, chỉ có đường đi mà chẳng có lối về, năm mươi năm trải chiến trường kết cục là được gì, là hư vinh phù hoa của chiến trường vô sỹ, hay chỉ là nắm thây tàn cuốn trong da ngựa vùi mình nơi đất khách quê người

Bi ai, thật là bi ai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.