Chán Đời

Chương 9


Đọc truyện Chán Đời – Chương 9

Hôm nay trạng thái tinh thần của bệnh nhân Tề Mộng so với hai lần trước thực sự tốt hơn rất nhiều, tinh thần thoải mái, vừa vào cửa liền báo cáo với cô, bài tập hoàn thành rồi.

“Anh kể một chút đi, đi đâu thả lỏng?”

Nghiêm Húc Minh đã quen thuộc căn phòng này, không còn cảm giác gò bó nữa. Anh mở rộng tứ chi, tự nhiên mà nằm lên ghế sô pha.

“Tôi đi Nhị Thứ Nguyên.”

“Nhị Thứ Nguyên?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Húc Minh quay đầu, lần đầu đối diện với Tề Mộng trong lúc tư vấn, “Là triển lãm manga, hiện tại rất thịnh hành trong giới trẻ.”

“Tôi hiểu rồi.” Đáp án của anh nằm ngoài dự liệu của Tề Mộng, “Thu hoạch được gì không?”

“Đi cùng con gái, nó vui là được.”

Tề Mộng không tán thành lắm, “Còn anh thấy sao?”

Nghiêm Húc Minh suy nghĩ một chút, ngoại trừ tiêu hết một đống tiền, ấn tượng duy nhất triển lãm manga đem lại cho anh chỉ có Ngô Dục hóa trang thành yêu quái tóc trắng.

“Đúng rồi, bác sĩ, tôi dường như… có một người bạn mới.”

Đây là tin Tề Mộng muốn nghe, “Dường như là có ý gì?”

“Thì… thời gian chúng tôi quen biết rất ngắn, cũng không biết rõ về nhau lắm.” Nghiêm Húc Minh đếm đếm, anh cùng Ngô Dục tổng cộng chỉ gặp mặt có bốn lần. “Thế nhưng nói chuyện rất hợp nhau, hơn nữa người đó còn cho tôi ở lại nhà qua đêm, vì lẽ đó tôi nghĩ cũng xem là bạn bè rồi.”


“Vậy hai người tiến triển cũng nhanh quá.” Tề Mộng cảm giác mối quan hệ này đã vượt qua tình bạn.

Nghiêm Húc Minh nghĩ nghĩ chốc lát, hiểu được ý cô, “Không phải đâu bác sĩ, người tôi đang nói là đàn ông.”

Tề Mộng không hổ là bác sĩ tâm lý, tố chất tâm lý vững vàng, không hề lúng túng, “Vậy cũng không tồi, đàn ông càng hiểu rõ đàn ông, anh có thể tâm sự với người bạn mới này nhiều hơn, còn có thể phát triển tình cảm, không như nói với tôi thì phải bỏ tiền ra.”

“Cũng phải xem người ta có đồng ý nghe tôi lải nhải không đã.” Ngô Dục nhỏ hơn anh hơn mười tuổi, đang độ tuổi không buồn không lo, tận hưởng thanh xuân, Nghiêm Húc Minh cảm thấy nếu anh lải nhải như một ông già, nhất định sẽ dọa người ta chạy mất.

“Còn những người bạn khác của anh?”

“Lúc đi học tình cảm rất tốt, sau khi đi làm thì ít lui tới. Đều phải nuôi gia đình cả, chỉ có tôi tự làm công cho mình, thời gian khá là tự do.”

Cây bút giữa hai ngón tay Tề Mộng xoay xoay hai vòng, “Theo tôi, kỳ thực bất luận bề ngoài, thu nhập, nội hàm… Nhìn góc độ nào anh cũng đều là một người rất được hoan nghênh, anh thật sự không cần quá tự ti.”

“Tôi có sao?” Nghiêm Húc Minh chưa bao giờ nghĩ tới anh lại có thể tự ti.

“Tôi cảm thấy có.” Nhưng theo những thông tin Tề Mộng đang nắm giữ, cô vẫn chưa phân tích ra nguyên nhân, “Tôi cảm thấy anh thất vọng với cuộc sống, trên thực tế là vì anh đang thất vọng với bản thân. Chỉ cần mở được nút thắt này, những thứ khác sẽ theo đó mà tốt lên.”

Trên đường về trường học, Nghiêm Húc Minh suy nghĩ lời bác sĩ, cảm thấy mê man. Tuy rằng anh không phải quan lớn đại gia gì, nhưng nhìn lên thì không bằng, nhìn xuống vẫn thừa sức, sao lại phải tự ti? Anh thậm chí còn nghi ngờ Tề Mộng vì kiếm thêm phí tư vấn mà cố ý phức tạp hóa vấn đề, anh chỉ là đang mất hứng thú đối với cuộc sống hằng ngày nhàm chán thôi.

Lúc gặp trong hành lang, kế toán Chu gọi anh lại, “Thầy Nghiêm, liên hoan năm nay có làm không?”

Lời cô nhắc nhở Nghiêm Húc Minh tuần sau là Nguyên Đán. Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại đến năm mới.

“Làm, đương nhiên phải làm.” Liên hoan là truyền thống của trường học, có biểu diễn tài năng, trao thưởng, Nghiêm Húc Minh học theo cách làm của công ty bảo hiểm, chủ yếu là tri ân khách hàng mới và cũ. Anh mở lịch trên điện thoại ra, “Vậy tổ chức vào 11 giờ trưa thứ bảy tuần sau đi, giờ tự chọn kết thúc, cách cơm trưa cũng còn một khoảng thời gian, cô bảo các giáo viên thông báo cho học sinh các lớp, nếu đến được thì đến, có tiết mục muốn biểu diễn thì đăng ký.”


“Vâng.” Kế toán Chu ghi lời dặn dò vào sổ ghi chép, “Còn hội trường thì sao?”

Nghiêm Húc Minh vừa định nói, vẫn làm như năm ngoái đi, toàn bộ tăng ca trang trí hội trường, chợt nhớ ra danh thiếp của Ngô Dục hình như viết là nhà thiết kế triển lãm gì đó, liền thay đổi ý định.

“Hội trường không cần mọi người làm nữa, tôi sẽ mời dịch vụ chuyên nghiệp.”

Anh giao phó những chuyện khác xong, trở lại văn phòng gọi điện thoại cho Ngô Dục. Mở danh bạ ra, lại do dự.

Chuyện nhỏ như vậy, người ta chịu nhận sao?

Tự ti. Nghiêm Húc Minh nhớ tới lời Tề Mộng, quả nhiên vẫn là thầy thuốc cao minh, đánh trúng chỗ yếu. Anh vứt bỏ nỗi lo lắng không đâu, bấm điện thoại.

“Thầy Nghiêm?”

“Hôm nay cậu có đón Từ Tử Lăng không?”

“Tôi thật sự rất muốn thế,” Ngô Dục thở dài, “Cô bé bán tôi rồi, bây giờ tổng giám đốc Từ không cho tôi đón cô bé nữa, miễn cho làm phiền ngài.”

“Tổng giám đốc Từ quá khách khí rồi.” Nghiêm Húc Minh khách sáo hai câu, dẫn vào đề tài chính, “Trường học sắp làm liên hoan, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ thiết kế hội trường, cậu thấy có được không?”

“Lúc nào?”

“Thứ sáu tuần sau.”


“Được, không thành vấn đề.” Ngô Dục sảng khoái đáp ứng. “Khi nào ngài rảnh, tôi tới xem một chút để lên ý tưởng.”

“Vậy tối nay đi.” Những gì có thể làm sớm thì không nên để chậm trễ.

“Được, tan tầm tôi đến.”

Văn phòng ấm áp như mùa xuân, Nghiêm Húc Minh chờ một lúc, cưỡng không nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi. Chín giờ, anh bị tiếng chuông gọi tỉnh. Ngô Dục nói cậu sắp đến rồi.

Nghiêm Húc Minh đi xuống lầu, đúng lúc gặp được người trẻ tuổi vội vã đẩy cửa vào.

Bên ngoài chẳng biết mưa từ khi nào, Ngô Dục không mang ô, người ẩm ướt, lọn tóc đen gợn sóng dính sát vào hai bên má.

Nghiêm Húc Minh thấy cậu thật sự rất thích cái áo khoác da này, trời lạnh như vậy mà vẫn mặc, bên trong cũng chỉ có một cái áo lông cổ cao, cậu lạnh đến mức mặt trắng bệch, chắp tay lại hà hơi vào lòng bàn tay.

“Vậy mà cũng không gọi điện thoại cho tôi đi đón.”

Ngô Dục nhận khăn tay anh đưa, phản ứng đầu tiên lại không phải là lau mặt, mà là lau sạch nước trên áo khoác.

“Tôi thật sự không muốn làm phiền ngài.” Cậu cười ngây ngô.

“Thế lát nữa cậu tự về nhé.”

“Hả?” Ngô Dục ngây ngốc.

Nghiêm Húc Minh nhìn dáng vẻ chật vật của cậu, cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, nhà thiết kế Ngô, mau xem đi, xem xong tôi đưa cậu về, đừng để bị bệnh rồi tìm tôi bảo tôi chi trả tiền thuốc thang.”

Biết anh muốn đưa cậu về, Ngô Dục mặt mày hớn hở như hoa, “Sẽ không đâu.” Mới vừa nói xong liền hắt xì một cái thật to.

Nghiêm Húc Minh dẫn cậu đi tới phòng sách. Dời cái bàn ra, ở giữa là một khoảng trống, anh dự định đặt sân khấu ở đây. Dù sao thời gian cũng không dài lắm, khoảng một giờ thôi, không cần đến chỗ ngồi.


Ngô Dục xem kĩ từng góc độ, đo lường kích thước, “Về phong cách, ngài có yêu cầu gì không?”

“Nguyên Đán mà, vui tươi hoạt bát một chút đi.” Nghiêm Húc Minh lấy ảnh năm rồi đưa cho cậu, “Đây là trước đây chúng tôi tự làm, cậu xem một chút là được, không cần tham khảo. Tôi không có kiến thức mỹ thuật, mắt thẩm mỹ khá quê mùa.”

Ngô Dục nhìn một chút, trần treo bông hoa, ngôi sao, đèn lồng, trên đất bày cây Noel, là phong cách dạ tiệc Nguyên Đán của học sinh tiểu học, không khỏi mỉm cười nói, “Không quê mùa đâu, rất đẹp.”

Nịnh bợ cũng quá giả dối rồi.

“Cần bao nhiêu, còn có tiền công của cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ an bài.”

Dựa theo Ngô Dục ước chừng, công trình nhỏ như vậy không tốn mấy đồng. “Không cần mời người, một mình tôi là đủ. Hai hôm sau tôi sẽ vẽ ra trước, nếu ngài cho phép, chủ nhật tôi sẽ đến làm thử.”

“Cậu nhận làm thêm bên ngoài, tổng giám đốc Từ sẽ không có ý kiến chứ?” Nghiêm Húc Minh bỗng nhiên nghĩ đến.

“Tôi đâu có ký khế ước bán thân, thời gian riêng tư ông ấy quản được chắc?”

“Vậy thì tốt.” Nghiêm Húc Minh không hy vọng ảnh hưởng đến công việc của cậu, “Ở đây có 3000 đồng, cậu nhận trước mà dùng.”

Ngô Dục nhảy dựng lên tựa như thấy rắn độc, “Tôi giúp đỡ bạn bè, lấy tiền cái gì?” Lại nói cậu cái gì cũng không làm, há mồm chờ sung rụng sao?

“Bạn là bạn, tiền bạc vẫn phải tính toán rõ ràng, sau này còn nhờ cậu giúp đỡ tôi nhiều.” Nghiêm Húc Minh không biết rõ giá thị trường, nhưng anh nhớ tới lần trước qua đêm ở nhà Ngô Dục, nghe cậu thuận miệng nói, hình như cậu vẫn còn nợ tiền trong thẻ tín dụng, anh nghĩ nên trả thù lao cho cậu trước.

“Vậy cũng quá nhiều rồi.” Ngô Dục kiên quyết không nhận.

“Đừng nói những lời đó.” Nghiêm Húc Minh nhét tiền vào túi cậu, “Kỳ nghỉ đông sắp tới, cậu lại làm giúp tôi một bộ áp phích chiêu sinh nhé.”

“Được… Tôi làm, tôi làm…” Ngô Dục lầu bầu, đưa tiền cho cậu mà cứ như đang ức hiếp cậu vậy.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.