Chán Đời

Chương 10


Đọc truyện Chán Đời – Chương 10

Hôm sau, Nghiêm Húc Minh nhận được bản thiết kế.

“Được đó.” Anh trả lời.

Lát sau, Ngô Dục gọi điện thoại đến.

“Không có gì cần thay đổi sao?”

“Sao lại thay đổi?” Anh không nhìn ra môn đạo gì, chỉ cảm thấy tương tự như trang trí của trung tâm thương mại ngày lễ, hơn nữa trình độ cao hơn anh.

Ngô Dục trường kì chịu ngược đãi từ nhiều phía, nay một lần đã được duyệt lại cảm thấy không quen.

“Vậy… Cứ theo cái này mà làm đúng không? Làm xong mà đổi nữa sợ là không kịp.”

“Cứ làm đi.” Nghiêm Húc Minh trao quyền cho cậu, “Tổng giám đốc Từ của các cậu mở phòng triển lãm tranh, chuyên làm nghệ thuật, người của anh ấy tôi còn không yên lòng sao?”

“Vậy tôi phải cố gắng làm, không thể làm mất mặt ông chủ được.”

Trò chuyện xong, Nghiêm Húc Minh nghĩ theo lẽ thường, hẳn là cậu nên nêu ra ý kiến, thể hiện kiến thức thẩm mỹ cao siêu của mình chứ?

Thôi quên đi, công trình nhỏ như con tép, giả vờ giả vịt có gì thú vị?

Ngô Dục định chủ nhật đến thi công. Nghiêm Húc Minh vốn không bận chuyện gì, nói sẽ giúp đỡ cậu.

“Không cần ngài tự mình ra tay, cứ ở bên cạnh giám sát là được.” Ngô Dục nói.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, đến thứ sáu mẹ anh lại an bài cho anh một nhiệm vụ gian khổ.


Vẫn là xem mắt. Có điều lần này, mẹ anh ra lệnh bắt buộc, không cho phép lá mặt lá trái lừa dối qua ải.

“Con lần nào cũng rất chú tâm.” Nghiêm Húc Minh biện hộ cho mình.

“Mày còn muốn gạt mẹ?” Mẹ anh căn bản không tin tưởng anh, “Người ta nói thái độ mày rất lười nhác tiêu cực, hoàn toàn không chủ động. Nếu chỉ có một cô gái nói vậy thì cũng thôi, vấn đề là ai cũng nói vậy, vậy chắc chắn là do mày rồi.”

“Con không thích, làm sao chủ động được?” Chẳng lẽ muốn Nghiêm Húc Minh dứt khoát từ chối, không nể mặt mũi người ta?

“Rốt cuộc mày thích kiểu thế nào?”

Ngay trước mặt mẹ anh, anh ăn ngay nói thật, “Xinh đẹp, gợi cảm, còn tính cách thì biết làm nũng, đừng quá hung hăng.”

“Mày không thể tìm một người để an ổn sống qua ngày sao?” Mẹ hoàn toàn không ủng hộ tiêu chuẩn chọn vợ của anh, “Bao nhiêu tuổi rồi, cưới con hồ ly tinh về nhà, mày chịu nổi chắc?”

Là bà muốn hỏi mà.

“Mẹ, con 36, không phải 63.” Tuy rằng không thể được như trong phim một đêm ngự mười nữ, nhưng sao đến mức ăn không tiêu được?

“Mẹ không quản mày nữa.” Mẹ anh bị anh nói đến phiền, “Dù sao lần này mày cũng phải đi.”

“Được, con đi.”

Sáng chủ nhật, Nghiêm Húc Minh vẫn theo quy củ tới trường học chấm công, Ngô Dục đến sớm hơn anh, đã khởi công. Chủ nhật học sinh có buổi ngoại khóa trong phòng sách, hôm nay còn có thêm một anh đẹp trai, tất cả đều rất tò mò vây quanh Ngô Dục, xem cậu đang giở pháp thuật gì.

Ngô Dục bày đầy dụng cụ làm việc lên bàn, Nghiêm Húc Minh không tưởng tượng ra được những món đồ linh ta linh tinh này ghép với nhau kiểu gì.


“Trưa nay tôi có việc, chiều sẽ tới xem cậu.” Nghiêm Húc Minh nói với cậu.

Ngô Dục tạm ngừng tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác, “Hẹn hò?”

“Như cũ, xem mắt.”

Ngô Dục không đáp lời, cúi đầu tiếp tục làm việc, không nói tạm biệt với anh mà chỉ nhếch môi lên, khẽ hừ một tiếng.

Nghiêm Húc Minh không hiểu ra sao, lòng nghĩ, không phải do anh không ở lại cùng cậu mà cậu giận hờn chứ? Thật sự là một đứa con nít mà.

Anh cũng không tạm biệt Ngô Dục, xoay người rời đi. Lúc ra khỏi cửa, người trẻ tuổi đuổi theo anh.

“Thầy Nghiêm, khoảng bao nhiêu phút nữa ngài trở lại?”

Nghiêm Húc Minh không cho được đáp án chính xác, “Cậu làm xong, nếu tôi còn chưa về thì cứ về trước, miễn cho chậm trễ việc của cậu.”

“Không được, tôi muốn chờ ngài nghiệm thu, ngài nói được tôi mới có thể đi.”

Cậu còn rất có trách nhiệm. “Được, tôi sẽ về sớm.” Nghiêm Húc Minh đáp ứng.

Ngô Dục lúc này mới mỉm cười, “Đi cẩn thận.” Cậu quay người lại, nhìn thấy mấy học sinh đang nghịch phá vật liệu, cao giọng ngăn lại, như xua đuổi bầy chim ăn thóc mà vung tay chạy tới.

Không chỉ là con nít, mà còn là một đứa con nít khó chiều. Nghiêm Húc Minh định tính cho cậu.


Đối tượng hẹn hò lần này tương đối lạnh lùng, tính cách cẩn thận, hai người ngồi trong phòng ăn gần như không nói chuyện. Nghiêm Húc Minh nghĩ nát óc tìm kiếm đề tài, nhưng làm thế nào cũng không khơi gợi được hứng thú của đối phương, cô gái lúc nào cũng chỉ dùng hai, ba chữ ứng phó anh.

Nhân viên phục vụ vẫn chưa mang thức ăn lên, Nghiêm Húc Minh lại không thể xem điện thoại di động, cứ ngồi đó chịu đựng buồn tẻ giày vò.

“Cô có bất mãn với việc xem mắt sao?” Rốt cục anh cũng hỏi.

Cô gái suy nghĩ một chút, gật đầu. “Xem mắt thật giống như buôn bán. Buôn bán con người.”

Xem ra hoàn cảnh của đối phương cũng giống anh, cũng là người lớn sau lưng tự ý định đoạt. Thế này thì còn nói gì nữa, đạn bắn vào bông à?

“Vậy thanh toán nhé?” Nghiêm Húc Minh định gọi nhân viên phục vụ hủy gọi món.

“Thôi, để tôi trả, ngồi một lúc đi.”

Cô sợ về nhà báo cáo, người nhà sẽ nói cô không bạo lực không hợp tác.

“Cô yên tâm, tôi sẽ nói chúng ta không hợp nhau.”

Cô gái lắc đầu cười khổ, hơi hất cằm, ra hiệu chỉ bàn bốn người gần đó, thấp giọng, “Mẹ tôi và dì ở bên kia.”

Cô bị ấn đầu áp giải ra pháp trường. Nghiêm Húc Minh đồng cảm sâu sắc.

Anh phối hợp cô gái diễn kịch, mãi đến tận giờ trà chiều mới trả tiền rời đi. So với đi làm còn mệt hơn, lúc một lần nữa tự do đứng dưới bầu trời, anh thở phào một hơi. Dưới áp lực cao thế này còn có thể sản sinh ra phản ứng hóa học, quỷ mới có thể làm được. Có điều như cô gái nói, có khi thứ các bậc trưởng bối muốn không có gì ngoài một chuyện làm ăn có lời, còn tình yêu ư, đều là những thứ phi thực tế cả.

Trở lại trường học, buổi ngoại khóa đã kết thúc, học sinh lần lượt được đón về. Lúc Nghiêm Húc Minh đi vào phòng sách, các công nhân viên đều tụ tập bên trong, xung quanh sân khấu.

“Còn chưa tan làm sao?”

“Chúng tôi đang thưởng thức tác phẩm lớn của nhà thiết kế Ngô.” Kế toán Chu nhường chỗ cho Nghiêm Húc Minh.

Ngô Dục đứng ở giữa, mỉm cười nhu hòa nhìn anh. Người trẻ tuổi làm việc nên nóng nực, cởi áo khoác, lộ ra áo lông thô ráp màu trắng, ống tay áo xắn đến cánh tay, trong tay cầm những ngôi sao vàng. Trên trần nhà đầy những bông tuyết, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu dàng chiếu vào đáy mắt cậu, tạo thành ngọn lửa nho nhỏ ấm áp, ánh sáng bao lấy cậu, cả người trông như đang tỏa sáng.


Có thể là ánh đèn gây ra ảo giác, nhìn vào mắt người trẻ tuổi, Nghiêm Húc Minh hoảng hốt trong phút chốc rồi đột nhiên lại cảm thấy rất bình tĩnh, dường như thời gian dừng lại, trái đất không quay nữa, hết thảy buồn phiền lắng đọng xuống, mà anh lại nhẹ nhàng đi về phía vũ trụ.

“Ngài đến rất đúng lúc.” Ngô Dục phá tan yên tĩnh, đưa ngôi sao cho anh.

Cảm giác an lành phút chốc qua đi, Nghiêm Húc Minh trở lại thể xác người phàm, trong lòng tiếc nuối, “Đây là cái gì?”

“Món quà treo lên cây.” Ngô Dục chỉ chỉ món đồ trang trí hình cái cây một bên sân khấu.

Nhìn kĩ, trên cành cây trơ trụi màu xám trắng treo đầy ảnh các học sinh, trông cứ như lá cây, rất tự nhiên. Bởi vì rất nhỏ nên không có cảm giác hỗn độn, trái lại còn hấp dẫn người khác tới gần nhìn xem. Người trẻ tuổi rất sáng tạo, Nghiêm Húc Minh phát hiện, chữ happy new year cũng là dùng vật liệu có sẵn, dùng tác phẩm hằng năm của học sinh ban mỹ thuật ghép lại mà thành. Các phụ huynh thích xem nhất là kết quả học tập của con cái mình, cậu đánh vào điểm ấy. Nghiêm Húc Minh vô cùng hài lòng, treo những ngôi sao lên ngọn cây.

Mọi người vỗ tay hoan hô, cảm thấy liên hoan năm nay dường như sẽ thành công lớn.

“Ngài thấy được không?” Ngô Dục hỏi.

“Rất tốt.” Nghiêm Húc Minh cảm thấy đồ thật so với bản thiết kế lại càng đẹp hơn, sắc điệu mộc mạc không giống năm rồi màu sắc rực rỡ, chỉ dùng ánh đèn bố trí hợp lý tạo nên bầu không khí ấm áp vui vẻ, loại ấn tượng này không phải áp đặt qua thị giác, mà là bất tri bất giác cảm nhận được.

“Tóm lại, có không khí mà không thô tục, giản dị mà không sơ sài.”

Ngô Dục bị anh thổi phồng đến mức lâng lâng, che mặt lại, chỉ cười mà không nói.

Các công nhân viên dồn dập lấy điện thoại di động ra tự chụp, bởi vì ánh sáng đầy đủ, bức ảnh chụp được cũng đẹp đẽ, tự nhiên bản thân cũng dễ nhìn hơn.

Đúng lúc hôm nay tất cả mọi người đều ở lại, Nghiêm Húc Minh đề nghị liên hoan, dù sao hằng năm cuối năm theo thường lệ đều sẽ ăn tất niên, chọn ngày không bằng gặp ngày. “Mọi người có đi được không?”

Nhân viên đại đa số là thanh niên độc thân, ông chủ mời, dĩ nhiên hăng hái. Nghiêm Húc Minh kéo Ngô Dục, “Cậu cũng đi đi.”

Ngô Dục bận rộn cả ngày, vốn đang đói bụng nên không hề nghĩ ngợi: “Được.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.