Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 76: Mộc Sơn
Quán nước mía trước cửa trại giam hôm nay xuất hiện một đôi nam nữ lạ mặt. Người nam có vóc dáng thanh mảnh, tay chân không đến nỗi nhỏ nhắn mềm mại như con gái. Nhưng cũng thuộc dạng thuôn dài thẳng thớm, nhìn vào là biết thư sinh trói gà không chặt. Người nữ kế bên mặt mày bặm trợn, to cao vạm vỡ, khí thế hùng hổ dọa người. Một đôi đũa lệch như thế chắc chắn thu hút rất nhiều bà tám quan tâm.
Bé ba Lụa tranh thủ bê nước sang trại giam đứng nhiều chuyện mãi không dứt ra nổi.
– Cô tư Liên thấy hông. Ai đời già khú còn đi bao trai trẻ.
Nữ gác cổng cắn hạt dưa tanh tách, hồ hởi hùa vào. – Ba nói phải ghê. Tư cũng ưa hổng nổi.
– Thôi đi mấy má. Sao biết người ta bị dụ. Lỡ đâu bên tình bên nguyện. Tu sĩ cấp thấp đu theo tu sĩ cấp cao thiếu gì. – Nam cai tù từ xa đi lại thắc mắc.
– Con bán nước đây bao năm còn gì chưa thấy qua? Mấy mẹ già ăn no rửng mỡ nhìn biết liền hà.
– Đó đó, thấy hông? – Tư Liên vừa nói vừa chỉ. – Mẻ mê trai nên mới mớm đút chôm chôm tận họng dậy chớ. Em trai kia có để ý gì tới mẻ đâu. Lông mày trau lại kìa thấy hông? Nãy giờ cứ nhìn sang bên này, có liếc mẻ tí nào đâu. Còn mẻ nhìn người ta hổng sót miếng nào. Thiếu điều muốn chảy nước miếng đầy bàn.
– Ừa, nhìn mà tiếc héng! – Ba Lụa hùa theo.
Bọn họ say sưa tám chuyện mà đâu ngờ rằng mấy thuật pháp cách âm yếu ớt sao ngăn nổi mụ già mê trai. Ma quân càng nghe càng buồn cười. Phải công nhận bé ngốc nhà anh có ngoại hình hiền lành hiếm có. Cả người mơn mởn như măng mới nhú, ánh mắt trong vắt hơn sương mai, lời nói thành thành thật thật. Thuộc loại đàn ông nhìn vào là muốn ăn hiếp, phụ nữ lại không hề đề phòng. Chỉ khi nào đụng tới mới biết, mức độ lì lợm can trường hiếm ai bì kịp.
– Tôi lánh đi một lát, ráng diễn cho đạt. – Lệ Thiên vỗ vai đứng dậy, nhường lại sân khấu cho cậu.
– Khoan! – Vĩnh An hơi bối rối. Bàn về nam sắc, anh ta hơn cậu nhiều lắm. Sao bản thân phải là người đứng ra dụ gái? – Anh đẹp hơn mà?
– Nghe lời! Cậu hợp hơn. – Anh nói rồi bước đi một nước.
– Chắc không? – Cậu nói với theo.
– Chắc! – Tôi còn mê đứ đừ huống chi người khác.
Phụ nữ đa phần rất nhạy cảm và khôn khéo. Có thể nói giác quan thứ sáu hơn hẳn đàn ông một bậc. So về mặt mũi ắt hẳn cậu nhóc khó mà bì kịp, bàn về cảm giác an toàn thì lại bỏ xa anh. Giữa một người đẹp đẽ nhưng khí thế quá nguy hiểm, với một người sáng sủa dễ gần, bản năng sẽ khuyến khích phụ nữ lựa chọn vế thứ hai.
Y như ma quân phán đoán, mụ già mê trai bỏ đi chưa bao lâu thì tư Liên đã mon men lại gần.
– Em trai đợi ai hả?
Vĩnh An ngước mắt lên nhìn. – Dạ không.
Mèn đét ơi! Thằng nhỏ dễ thương như vậy hèn chi mụ già kia chết mê chết mệt:
– Chị hỏi thiệt, sáng giờ thấy cưng ngồi đây với bạn, chờ ai đó hay sao?
Cậu gãi đầu bối rối. – Em muốn đi thăm tù. Mà nghe nói tù nhân bị nhốt ở đây thì người thân cũng không có quyền gặp.
– Ừa, đúng rồi! – Nữ cai tù xác nhận.
Nai tơ chớp chớp đôi mắt vô tội:
– Ngặt nỗi… Dì em nhớ con đến phát điên. Mẹ em mất sớm, còn mỗi người dì này. Em nhìn mà cầm lòng không đặng. Muốn hỏi chút tin tức về nhỏ em họ…
Âm điệu bỗng nhiên lí nhí, mặt cúi gằm xuống. – Mà không biết nên làm sao.
Hóa ra là vậy! Thằng nhỏ này hiền quá rồi. Nói có nhiêu thôi mà cũng mắc cỡ. – Giúp cưng vào thăm thì chị giúp hông được. Nhưng nói chút chút về sức khỏe tù nhân thì được. Cưng muốn hỏi thăm ai?
– Chị giúp em có bị sếp la không?
– La gì mà la. Chỉ xác nhận khỏe hay không khỏe thôi mà.
– Em muốn hỏi thăm về Nguyễn Thị Ngọc Châu. Con bé sao rồi chị?
Nguyễn Thị Ngọc Châu… Ngọc Châu… hình như là bên phạm trọng tội. Chết cha! – Xin lỗi cưng nghen! Thông tin tù nhân khu biệt giam là tuyệt mật.
Nai tơ buồn thỉu buồn thiu. – Dạ! Em hiểu mà chị.
Nhìn biểu cảm này tư Liên thấy hơi hối hận. Khi không đi gieo hy vọng cho người khác rồi lại làm người ta thất vọng. – Hông phải keo kiệt gì với cưng. Thông tin tù nhân bên đó chị hông nắm. Chỉ có sếp mới biết thôi.
– Dạ! Mà khu biệt giam căn chừng ghê lắm hả chị?
– Ghê chứ! Để chị nói sơ qua cho cưng hiểu…
Cứ như vậy, nữ cai tù bị nai tơ dắt đi vòng vòng. Vô tình khai hết sơ đồ bố trí, quy định thay ca, hệ thống giam giữ…
Khi đã thu thập đầy đủ thông tin cần thiết, cậu kiếm cớ rút lui êm đẹp, và hội họp với ma quân ở địa điểm đã hẹn trước. Đến nơi, thủ lĩnh Bạch Vân nhìn thấy ngoài anh ra còn có hai người nữa. Một người hôm nọ vừa ăn đấm xong. Oan gia ngõ hẹp, bốn mắt nhìn nhau. Bên kia cười hì hì mở lời trước:
– A! chú… Ai da! Sao mày nghiến chân tao?
Quân Minh nhảy choi choi, hờn dỗi nhìn qua Nhật Quang.
Y thì làm lơ như người vừa làm chuyện xấu không phải là mình. Thà rằng ác liệt như thế để thằng lắm chuyện này im miệng, còn hơn là chết chùm cả nút.
– Đây là Vĩnh An. Làm quen đi, sau này còn gặp nhiều. – Ma quân đứng ra giới thiệu hai bên với nhau.
Y nối theo sau lời giới thiệu của quân thượng, lịch thiệp đưa tay ra bắt.
– Gọi tôi là Nhật Quang.
Quân Minh khoái nhìn mục tiêu từ đầu đến chân. À há! Kỳ này vui rồi nha. Quân thượng chính thức ra mắt người yêu. Mà… chậc chậc, nhìn chẳng mấy xuất sắc, sao lọt vào mắt xanh của quân thượng được ta?
– Ai da! Sao mày nhéo tao nữa?
Nhật Quang nghiến răng nhắc nhở:
– Giới thiệu.
– À… tôi là Quân Minh, lúc trước có gặp qua rồi. Công nhận chú… á… cậu đấm mạnh bạo lắm đấy.
Dứt câu, hắn quay qua nhìn y gườm gườm.
Thủ lĩnh Bạch Vân cười gượng:
– Xin lỗi, hôm đó không biết anh là người của ma quân.
– Vào việc chính đi. – Lệ Thiên lạnh giọng.
Vĩnh An nhìn ba người trong bàn họp rồi mở đầu bằng câu nói:
– Hệ thống canh phòng được mệnh danh là “Tam sát liên hoàn”, sát tâm, sát linh, sát mệnh… hầu như không thể vượt qua.
Ma quân biết cậu không đùa, để bé ngốc phải thốt lên mấy từ này rõ ràng hệ thống phòng vệ rất tinh vi.
Nhật Quang và Quân Minh trao đổi ánh mắt với nhau. Mới vào đã quá bế tắc, nhiệm vụ có vẻ khó xơi.
Cậu mô phỏng lại lần nữa sơ đồ của khu biệt giam. Hệ thống này có ba lớp cửa phòng vệ. Lớp đầu tiên là huyễn trận, có khả năng tác động thẳng vào thần thức. Những ai yếu tâm lý hoặc có sẵn tâm ma sẽ phát rồ phát dại ở ngay cửa ải đầu tiên. Người vững tâm trí cũng trở nên thiếu sáng suốt. Để rồi rơi vào rập bẫy thứ hai.
Cánh cửa thứ nhì là thác nước có tên hắc thủy. Thứ nước đen nhẻm này chứa một sức mạnh kỳ bí, bất cứ sinh vật nào rơi vào trong nó đều bị hút hết sức sống. Tu sĩ có thể dùng linh lực để hộ thể. Và đây mới là mục đích chính của người thiết kế ra nó, đón lọng tất cả những kẻ có ý xâm nhập trái phép. Thác nước dày cỡ mười mét này có khả năng rút sạch linh lực của tu sĩ cấp tụ đan ngay lập tức. Kỳ ngưng hồn mới miễn cưỡng vượt qua thử thách. Cấp phân hồn cũng phải để lại nửa phần linh lực.
Rắc rối chưa dừng lại ở đó. Mỗi phạm nhân là một mắt xích ngăn chặn sát trận hình thành. Cho nên, chỉ cần một người được cứu thì tất cả sẽ bị vây hãm trong tuyệt sát trận, trận phát giết chóc không có mắt để hóa giải.
Rõ ràng đây là một cái bẫy liên hoàn thách thức bất cứ người nào có ý định cướp ngục.
Nhật Quang dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đưa ra ý kiến.
– Ta có thể dùng lực để phá. Tuyệt trận do tu sĩ dựng lên. Không phải là không thể phá.
Vĩnh An trả lời:
– Đúng là có thể. Nếu như qua cửa thứ hai mà vẫn giữ được mười phần linh lực của tu sĩ cấp phân hồn.
Điều này có nghĩa là gì? Người cướp ngục phải có thực lực trên Lệ Thiên. Kiếm đâu ra một lão quái vật như vậy?
Ma quân tính toán trong giây lát rồi đưa ra gợi ý:
– Đám tu sĩ bị giam trong đó không phải hạng xoàng. Tôi và tất cả bọn họ hợp lực lại chắc chắn là đủ.
Cách đó rất hay, không phải cậu chưa từng nghĩ tới. Cuối cùng vẫn phải gạt qua vì quá bất ổn.
– Tôi có hai lo ngại. Thứ nhất, đám tù nhân này hầu hết đều là những tên cứng đầu, rất khó bảo họ nghe lệnh.
Lệ Thiên đáp ngay. – Việc này để tôi.
Quân Minh nhanh trí tranh thủ vuốt đuôi. – Đúng đó, ai cũng phải thuần phục quân thượng.
Cậu vẫn ngập ngừng. – Nhưng… thả tự do cho đám người này khác gì làm loạn thiên hạ?
Lệ Thiên dứt khoát. – Nhật Quang và Quân Minh ở bên ngoài đón lõng, thu nhận hết về dưới trướng. Dù gì bọn chúng cũng không còn nhiều lựa chọn. Kiềm chế không cho quậy phá là được.
Chốt vậy cũng ổn, Vĩnh An nói câu cuối cùng. – Vậy mười giờ đêm nay tôi trà trộn vào đó do thám.
Anh nói như ra lệnh, ngữ điệu uy nghiêm. – Đi chung với tôi.
Cậu nhăn mặt từ chối:
– Không được, áo khoác quá nhỏ, sao nhét hết hai người? Anh sẽ bị hở chân.
Lệ Thiên chau mày. – Nối thêm vào, sửa lại trận pháp.
– Tôi không biết may. – Vĩnh An ngúng nguẩy phản đối, tiện thể kiếm thêm cái cớ. – Vừa lâu vừa mất thời gian.
Wow!!! Quân Minh sáng rỡ hai mắt. Chú em này ngon! Đó giờ mới gặp được người dám đứng trước mặt quân thượng cãi xoen xoẻn như thế. Người yêu trước kia cũng một vâng hai dạ, làm gì dám bướng bỉnh thế này. Mạnh mẽ lên, anh ủng hộ chú. Nghĩ đến tương lai quân thượng bị tống cổ ra sofa nằm ngủ là cả người sướng rơn. Há há, cuộc sống chưa bao giờ đẹp như hôm nay.
Nhật Quang nhìn cái bản mặt hóng chuyện liền muốn đấm cho vài phát. Ngặt nỗi đang có khách ở đây, làm vậy hơi thô lỗ. Y chuyển qua nhéo một phát cật lực.
– Ái da! Mày nhéo tao muốn nghiện rồi hả?
Y làm lơ than phiền của đồng đội, kéo hắn đứng dậy. – Đi.
Đợi hai cấp dưới đi khuất, ma quân phóng ra mười hai cột băng linh lực giam cậu vào giữa. Biểu cảm nghiêm khắc, từ chối mọi thương lượng. Thủ lĩnh Bạch Vân tìm đủ mọi cách cũng không tài nào thoát ra nổi. Mặt mày đỏ gay, tức tối nằm vật ra đất ăn vạ.
Lệ Thiên không đành lòng liền thu lại linh lực, dịu giọng giảng hòa:
– Lại đây.
Nhốt người như nhốt chó rồi bảo vẫy đuôi chạy lại. Không lại là không lại. Cậu bực bội quay mặt ra hướng khác.
Ma quân khẽ lắc đầu, lốc hết thảm trong phòng, làm lộ ra nền gạch trắng. Trong nháy mắt, bé lì đã đu tòng teng trên người. Đáy mắt anh lập tức tràn ra ý cười, vỗ lưng như dỗ trẻ con.
– Là lo. Hiểu chứ?
Vĩnh An nhỏ giọng phụng phịu:
– Biết.
– Vậy sao còn bướng?
– Tôi không yếu như con gái.
– Cậu là đàn ông… Nhưng bị thương thì tôi vẫn xót.
Được anh dỗ ngọt một hồi, thủ lĩnh Bạch Vân ngoan ngoãn lôi áo tàng hình hí hoáy ngồi sửa cho kịp giờ.
Trong khoảng thời gian đó, Lệ Thiên gấp rút bố trí lực lượng xung quanh trại giam Mộc Sơn. Chuẩn bị cho cuộc cướp ngục có một không hai trong lịch sử.