Chán Đời Sống Lại

Chương 75: Suy luận


Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 75: Suy luận

Ừ! Lệ Thiên nói vậy cũng không có gì sai. Người chết oan thì nhiều vô kể. Tuy nhiên đâu phải lúc nào cũng có oán linh ra đời. Thông thường linh hồn người chết sẽ ở lại dương thế ba ngày. Dân gian cho đây là khoảng thời gian để người quá cố chấp nhận sự thật mình đã chết. Còn nguyện vọng gì chưa làm cũng có thể báo mộng với người thân. Sau đó sẽ chia làm hai ngả. Đối với những người đã ngộ đạo thì quay trở về nơi mình bắt đầu. Là miền cực lạc, là thiên đường, là nước trời, là tiên giới… ai thích gọi gì thì gọi.

Phần còn lại sẽ tiếp tục bước vào luân hồi. Tùy theo phong cách ăn ở khi còn sống mà sẽ nhập thế trở lại bằng các cửa khác nhau. Tiếp tục giàu sang phú quý, hay bần hàn bệnh tật, thậm chí biến thành súc sanh… đều là do lúc còn sống tạo phúc hay tạo nghiệp.

Số khác thì tin rằng có con đường thứ ba, đó là xuống hỏa ngục đền tội. Hai phe tranh cãi lẫn nhau ỏm tỏi suốt bao nhiêu thế kỷ vẫn bất phân thắng bại. Vì chẳng có gì chứng minh cho lập luận của cả đôi bên. Bản thân Vĩnh An cảm thấy hỏa ngục, luyện ngục, âm phủ… là tên gọi khác của nhân gian. Chẳng phải đối với một số người cuộc sống rất tươi đẹp. Số khác lại thấy vô cùng thống khổ hay sao? Bàn về những tội ác khủng khiếp nhất, có lẽ ma quỷ phải gọi con người bằng cụ. Và thứ đáng sợ nhất chính là lòng người.

Bởi vậy, để tồn tại ở thế gian lâu hơn ba ngày chỉ có thể là oán linh hoặc linh hồn tu sĩ từ cấp ngưng hồn trở lên. Mà cả hai điều này đều không dễ thực hiện.

Một oán linh ra đời cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời địa lợi chính là chết vào giờ âm, ngày âm, tháng âm. Nhân hòa là cực kỳ thống hận với người gây ra cái chết của mình.

Hai nạn nhân xui xẻo kia chết vào khoảng thời gian bình thường. Cho nên theo lý mà nói đâu thể sinh ra oán linh. Bởi vậy, Lệ Thiên bảo cậu ăn may cũng là lẽ thường tình.

Từ lúc bước chân vào đây, Vĩnh An đã nhận ra bên trong có trận pháp áp chế linh hồn. Vẫn còn quậy được đến nước này rõ ràng là oán linh. Vì thế, cậu ngước mặt lên nói với khoảng không:

– Đã cố ý dẫn dụ chúng tôi đến đây thì xuất hiện đi.

Trước mặt bỗng nhiên hiện lên hai người con gái. Dáng dấp xem xem với nhau. Linh hồn của họ có màu xám đậm, quanh thân lửa cháy hừng hực. Lúc còn sống chắc cũng chẳng tử tế gì mấy. Miệng và hai hốc mắt chỉ còn là ba lỗ đen kịt sâu không thấy đáy. Chứng tỏ hung thủ đã cắt lưỡi móc mắt, và dùng ám thuật ngăn cản linh hồn khai ra sự thật.

Hai nạn nhân thừa sức hiểu được tình trạng của mình, thế mà vẫn cố tình dẫn người đến đây, mười phần là còn lưu lại hậu chiêu. Vĩnh An đăm chiêu nhìn căn phòng trống lốc một hồi mới quay sang hỏi:

– Các cô muốn cho tôi xem cái gì?

Hai linh hồn từ dưới đất bay là là lên đụng trần nhà, rồi cùng chỉ ngón tay vào một điểm. Ma quân lập tức phá nát điểm đó, gạch vữa rơi xuống để lộ ra một cuốn sổ ghi chép. Vĩnh An cúi xuống nhặt lên, lật vài trang, và nói với bọn họ:

– Chuyện ở dương thế hãy để những người còn sống lo liệu. Ân oán nên chấm dứt ở đây. Đứa nhỏ kia vô tội, đừng hành hạ nó nữa.

Bọn họ dùng hốc mắt đen xì nhìn ân nhân hồi lâu, rồi bất ngờ quỳ xuống vái lạy ba cái. Chốc lát sau trong phòng chỉ còn lại hai thám tử. Vĩnh An và Lệ Thiên cùng nhau trở lại căn phòng ban đầu, thu thập chứng cứ và hình ảnh để chuẩn bị giăng lưới bắt một mẻ cá lớn.Cùng thời điểm đó, tại Ngọc Viễn Đông.


Mạc Thành Đông đang ngồi lim dim trong văn phòng làm việc của quốc trưởng thì nghe có tiếng gõ cửa.

– Vào đi!

Vị trợ lý mới rón rén đi vào, tâm trạng căng thẳng, ánh mắt sợ sệt nhìn cấp trên.

– Có chuyện gì? – Ông ta ngồi thẳng dậy, biểu cảm mệt mỏi khi nãy được khéo léo che giấu.

– Thưa… thưa ngài. Có tin tình báo mới về Cao nhân Vĩnh An.

– Trình lên đây rồi lui ra.

Trợ lý chỉ chờ có thế, nhanh chóng đặt tài liệu lên bàn và cong đuôi chạy mất. Mỗi lần gặp mặt cấp trên, hắn cứ có cảm giác tà ác rất kỳ quái. Nhưng lại không dám tâm sự với ai, sợ người ta đi tố cáo thì cả nhà một vợ ba con không còn chỗ dung thân.

Quốc trưởng nhìn vào bản báo cáo. Ngón tay di đi di lại nơi cuối cùng Vĩnh An xuất hiện.

“Trà Tiên”, ông ta lẩm bẩm một mình. Tên oách con này đánh hơi ra gì đấy rồi sao? Hai lần trước ra tay đều thất bại ở những giây cuối cùng. Quốc trưởng gõ gõ ngón tay lên bàn, lần này tự mình động thủ cho chắc, không thể để nó sống lâu hơn được nữa.Trở lại thành phố Trà Tiên.

Lúc này Vĩnh An đã quay về Ám Dạ, theo thói quen nằm dài trên đùi ma quân, trên tay cầm danh sách lấy được từ nhà Quý Hòa nghiền ngẫm.

Trong này có quá nhiều thông tin giật gân. Bảo đảm khi lộ ra ngoài có thể tạo nên một cơn sóng dư luận vô cùng khủng khiếp. Những Tiên nhân đức cao vọng trọng thì ra là đám người thối nhất đảo quốc.

Từ chứng thu được, thủ lĩnh Bạch Vân có thể khẳng định cơ sở cấy ghép của lão Quý Hòa hoạt động bất hợp pháp. Bởi vì luật pháp An Lạc cấm tuyệt đối cá nhân tự mở ra trung tâm cấy ghép. Xuất phát từ lo ngại nếu để hành vi cấy ghép tự do phát triển, sẽ dẫn đến tình trạng giết người cướp đoạt linh căn lẫn nhau. Cả đảo quốc chỉ có một trung tâm duy nhất ở Ngọc Viễn Đông được chính quyền cho phép hoạt động. Số ca cấy ghép một năm đếm trên đầu ngón tay. Do nguồn linh căn không có nhiều. Ngoài ra còn phải đảm bảo phù hợp với cơ thể người nhận.

Cậu suy tư nhìn vào danh sách nắm trong tay. Hầu hết là những nhân vật hô phong hoán vũ một phương. Đứng đầu có Trương Tam Phong. Ai có thể ngờ được ông thầy râu dài, diện mạo hiền lành như ông bụt, lại là người sống nhờ linh căn của người khác.


Ông ta và những người trong này lấy đâu ra nguồn linh căn khổng lồ như thế?

Cậu có linh tính đây chính là chìa khóa của vấn đề. Nếu giải quyết được nó, tất cả sẽ sáng tỏ.

– Dạ Ca!

– Hửm? – Bàn tay đang nghịch ngợm mái tóc bạch kim bất chợt ngừng lại. Chờ đợi câu nói tiếp theo của bé ngốc.

Vĩnh An nói tiếp. – Danh sách này đã giải đáp cho chúng ta một nghi vấn trước đó. Nhưng lại làm phát sinh các câu hỏi khá rắc rối.

– Ví dụ như… – Ma quân tiếp lời.

Cậu tiếp tục ý còn giang dở:

– Tuổi thọ bất thường cứ hai chị em nhà này là do tự cấy linh căn cho nhau. Và nhìn tình hình nhà lão tỉnh trưởng có thể đoán ông ta liên quan trong vụ án. Vợ con bị oán linh trả thù. Người giết hai chị em Diễm Phúc là một tu sĩ cấp ngưng hồn trở xuống. Vừa đủ để thực hiện ám thuật nhưng chưa mạnh để bóp vỡ linh hồn.

– Ừm. – Ma quân gật gù.

Linh hồn của con người không tự nhiên sinh ra, không tự nhiên biến mất, là một thực thể bền vững rất khó tiêu diệt. Tu sĩ cấp phân hồn trở lên mới có khả năng tác động vào linh hồn người khác. Tuy nhiên, chỉ có thể đánh cho hồn phách tản nát. Không thể làm nó biến mất vĩnh viễn. Sau ngàn năm vạn năm, linh hồn ấy vẫn tụ lại và đi vào luân hồi. Do thời gian hồi phục quá lâu nên người ta tạm thời cho là đã bị tiêu diệt. Vì thế, cách suy luận của cậu nhóc về vấn đề này hoàn toàn chính xác.

Cậu bắt đầu đưa ra các nghi vấn của mình. – Thứ nhất, tại sao bọn họ lại chọn Ngọc Châu để đổ tội? Thứ nhì, hai nạn nhân là tu sĩ tại sao lại có quan hệ bạn bè với một con nhóc người thường? Thứ ba, nguồn linh căn khổng lồ này ở đâu ra?

Anh day day hàng lông mày nhíu chặt vào nhau của người trong lòng, từ tốn giải đáp:


– Vấn đề thứ nhất, vào nhà giam hỏi người trong cuộc. Vấn đề thứ hai, bọn họ đều có cùng nguồn gốc là người Lai Tiên.

Nghe đến đây, thủ lĩnh Bạch Vân nhổm dậy. – Sao anh biết? – Rồi lại lười biếng dụi đầu vào chiếc gối êm ái.

– Chết vào thời gian bình thường mà vẫn trở thành oán linh được thì nhất định hồn lực phải mạnh. Hai chị em này làm ác từ lâu nên rất dễ trở thành oán linh. Ngoài ra việc họ bị dùng ám thuật chứng minh một điều, bọn giết người đã lường trước được việc này. Chỉ là ám thuật quá yếu nên không ngăn được hoàn toàn.

– Mặt khác, tôi đã xem qua tất cả những vụ án mất tích trong thời gian qua. Gia đình của các nạn nhân này đều rất đông anh em. Hai chị em Diễm Phúc cũng vậy. Phụ nữ Lai Tiên rất mánh đường con cái. Ngay cả khi lấy tu sĩ cấp phân hồn họ vẫn có thể sinh ra đời sau. Trong khi tu sĩ cấp này lấy người thường sẽ bị vô sinh. Đây cũng là một trong các dấu hiệu nhận biết của tộc người này.

Vĩnh An đột nhiên thể hiện vẻ mặt chia buồn. – Eo! Vậy anh nằm trong danh sách vô sinh rồi hả? Ráng săn phụ nữ Lai Tiên đi nha.

Ma quân khựng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. – Tôi không cần con… – Chỉ cần mình em! Chẳng qua, câu sau không tài nào thốt ra thành lời.

– Còn vấn đề thứ ba thì sao?

– Cậu nghĩ sao về số số lượng tu sinh biến mất?

Thủ lĩnh Bạch Vân bật hẳn người dậy, vỗ đùi cái đét, hai mắt sáng trưng.

– Ờ há! Vậy mà nghĩ không ra. Bữa giờ lấn cấn vụ danh sách mất tích toàn là tu sinh con nhà bình thường. Hóa ra là không dám động vào mấy gia đình quyền quý.

Không ngờ cái xã hội này tha hóa đến vây. Đâu chỉ có người thường làm nô lệ cho tu sĩ. Mà ngay cả tu sĩ cấp thấp cũng bị đè ra phục vụ cho tu sĩ cấp cao. Nghĩ rồi Vĩnh An nói ra suy luận của mình:

– Vậy là đang có hai nhóm người. Một nhóm săn linh căn. Một nhóm săn Lai Tiên.

Lệ Thiên nằm hẳn xuống giường, kéo cậu nằm xuống theo, hai mắt nhắm lại, giọng uể oải:

– Cũng có thể chỉ là một nhóm. Ngủ đi, mai tính tiếp.

Cậu bướng bỉnh chồm qua banh mắt anh ra. – Câu nữa thôi. Tại sao họ cuồng cấy linh căn đến thế? Cấy xong cũng đâu thăng cấp được.


Ma quân nghiêng người, ấn đầu bé ngốc gối lên tay mình. Đúng là chưa trải đời nhiều. Suy nghĩ lúc nào cũng thẳng tuột thế này, làm sao anh yên tâm để cho chạy lung tung một mình.

– Cậu mười tám?

– Ừ, mười tám.

– Mười tám… – Anh nhắc lại, vén mấy sợi tóc mai của cậu để nhìn rõ hơn đôi mắt trong ngần:

– Còn trẻ lắm. Làm sao hiểu được cảm giác của mấy lão già không thể lên cấp, những lão già muốn sống nhưng lại sắp chết. Sống càng lâu người ta càng sợ chết, và sẵn sàng làm ác, cậu hiểu chứ?

Thủ lĩnh Bạch Vân gật đầu nhè nhẹ, ánh mắt nhìn lên trần nhà, tiếp tục trầm tư…

Linh căn là bộ phận vô cùng đặc biệt. Ngoài việc giúp cơ thể hấp thụ linh khí, nó còn liên quan mật thiết đến tuổi thọ của người tu hành. Mỗi lần tu sĩ lên cấp, nó cũng mở rộng hơn, hấp thụ linh khí nhiều hơn, cơ thể khỏe mạnh hơn và số năm sống kéo dài ra. Lên cấp thất bại đồng nghĩa với linh căn thoái hóa, cơ chế sinh lão bệnh tử được tái khởi động. Cơ thể quay lại con đường già đi.

Trước đây, giới tu sĩ phải cắn răng chịu thua quy luật tàn khốc của tự nhiên. Cho đến cách đây một trăm năm, y tu nổi tiếng nhất thời bấy giờ là Ngọc Phượng, đã phát triển thành công phương pháp cấy ghép linh căn. Phát minh này ngay lập tức thay đổi toàn bộ lịch sử của đảo quốc. So về tầm quan trọng thì không hề thua kém công trình nghiên cứu ra linh máy.

Mục tiêu ban đầu là để bù đắp tình trạng thiếu hụt tu sĩ cấp thấp. Ngọc Phượng nhìn ra được có một lượng linh căn quý giá bị chết theo bào thai không thể phát triển thành người của giới tu sĩ. Sau nhiều năm nghiên cứu, bà ta đã thành công trong việc tách linh căn từ thai nhi yểu mệnh. Sau đó cấy ghép vào cơ thể của những đứa trẻ khỏe mạnh khác. Khi lớn lên, chúng cũng có thể tu luyện, cấp bậc tối đa đạt tới là rèn thể.

Vĩnh An thở dài tiếc nuối, mục đích ban đầu là tốt, không ngờ nó lại biến tướng thành hại người. Một số tu sĩ sắp hết tuổi thọ đã lợi dụng việc này để mưu lợi cá nhân. Cướp đoạt linh căn của tu sĩ vừa lên cấp thay vào cơ thể mình, để hưởng thụ tiếp số năm sống còn lại.

Cậu đã thề bảo vệ lẽ phải thì việc này đâu thể làm ngơ. – Dạ Ca!

– Hửm?

– Mai đi cướp ngục không?

Lệ Thiên buồn ngủ lắm rồi vẫn cố nhổm dậy ủng hộ đồng đội. – Đi.

Sau cùng ấn đầu bé ngốc gối lên tay mình lần nữa. – Ngủ đi! – Ánh mắt chiều chuộng nhìn người bên gối. Em cứ việc tự do nhảy nhót, cầm tay dìu bước hãy để tôi lo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.