Chán Đời Sống Lại

Chương 48: Bước ra ánh sáng


Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 48: Bước ra ánh sáng

Mấy tháng nay Vĩnh An trải qua cuộc sống rất thú vị, ngày nào cũng như ngày nấy, không ăn đòn thì là bị đập. Cộng thêm cơ hội trải nghiệm sự khác nhau giữa thầy ruột và thầy ghẻ. Học với giáo sư Châu Thanh muốn tập thì tập, muốn nghỉ thì nghỉ. Đâu giống ma quân, nghiêm khắc khó khăn, ra tay tàn nhẫn, kèm thêm sở thích biến thái. Anh ta luôn đè cậu ra đánh cho bầm dập, sau đó lôi đi chữa thương. Trừ mấy bộ phận riêng tư ra, chỗ nào cũng bị Lệ Thiên sờ qua một lần.

Cũng nhờ siêng năng nằm gai nếm mật như thế, nên tốc độ tu luyện của cậu đã tiến bộ cấp kỳ. Kiếm pháp và luyện khí đều có thành tựu nhất định. Ba loại linh lực trong cơ thể đạt mức cân bằng lý tưởng. Sau thời gian này cậu có kế hoạch bế quan dài hạn để đánh sâu vào cấp tụ đan.

Thầy ghẻ luôn sát cánh bên cạnh học trò, cùng ăn, cùng tập, cùng ngủ. Thi thoảng anh vẫn vắng nhà vài ngày, làm chút việc riêng tư rồi trở lại. Vĩnh An chưa bao giờ hỏi Ma quân đi đâu, làm gì. Hai người vẫn tự biết dừng lại trước giới hạn của nhau.

Chỉ có điều, một khi đã quen với việc có ai đó ở bên cạnh. Tự nhiên người đó biến mất sẽ để lại một khoảng chơi vơi nhất định. Như hôm nay chẳng hạn, ma quân lại đi vắng. Một mình ở trong nhà, chủ nhân đi ra đi vào phiền muộn vô cớ, tu luyện mãi cũng chán, không bằng đi kiếm Hải Vân so kiếm qua lại.

Nghĩ rồi, Vĩnh An nhảy phóc xuống giường. Miệng huýt sáo vang thong thả đi qua Thiên Lam. Tâm trạng khoan khoái tận hưởng thời tiết ấm áp. Xuân đến xua tan u ám trên bầu trời, nắng trong hơn, cảnh vật thay màu áo mới. Bạch Vân đắm mình trong mùa hoa tháng tư. Cậu bước đi dưới con đường ngập sắc đào hồng phơn phớt, cành khô trụi lá mướt xanh trở lại.

Mấy tu sinh khóa mới đang tíu tít đùa giỡn trên thảm cỏ mơn mởn. Thấy người nổi tiếng ngang qua, bọn họ vội dừng mọi hoạt động, quan sát nhất cử nhất động.

Tiếng xì xầm bàn tán tự động truyền vào trong tai chính chủ. Cậu ngó lơ tất cả, mem theo con đường trải sỏi đến võ trường luyện kiếm. Hải Vân sẽ luôn có mặt ở đó. Cô nàng đương nhiên hút theo Hiền Minh. Hiền Minh cắp theo Hào Nhân. Gặp đủ bạn bè là lẽ thường tình.

Chẳng mấy chốc cậu đã đến nơi, kéo theo một đoàn rồng rắn hóng chuyện phía sau. Bên trong rộng tương đương với một sân bóng đá tiêu chuẩn, với mười sàn đấu, ngăn cách bởi trận pháp phòng hộ. Tất cả những gì nhìn thấy trước mắt chỉ là một phần của diện tích thực tế. Nhờ vào công nghệ nén không gian hiện đại, thể tích sàn đấu sẽ tự động nhân lên gấp mười lần khi tu sinh thi đấu.

Vĩnh An ngồi xuống chiếc ghế ở góc khuất, theo dõi các cặp tu sinh đối kháng với nhau. Luyện tập liên tục trong thời gian dài với Lệ Thiên giúp cậu lên tay rất nhiều. Từ một người mù mờ về kiếm pháp, đến nay cậu đã có khả năng phân tích kiếm chiêu, nhìn ra được điểm mạnh điểm yếu của từng đối thủ.

Ở sàn đấu bên kia, Hải Vân đang chỉ dẫn cho các kiếm tu khóa sau. Cô nàng mặc bộ võ phục vàng chanh, thân hình dẻo dai, động tác nhanh mạnh dứt khoát, liên tục hạ gục các đối thủ đàn em. Chỉ trong thời gian ngắn, trò cưng của giáo sư Xuân Phái lại mạnh thêm vài bậc.

Vừa trông thấy bạn, Hải Vân chủ động dừng lại trận đấu. Cô cười toe toét chạy lại chỗ Vĩnh An đang ngồi.

– Cậu ra đây coi tớ luyện tập hả?

Cậu gật đầu xác nhận. – Ừm. Còn Hiền Minh đâu?


Cô nàng đang dùng tay cột lại mái tóc, nghe thằng bạn hỏi thế đôi mắt liền rũ xuống, buồn bã trả lời:

– Lâu lắm rồi tớ không gặp. Bắt đầu từ hôm Tết cậu ấy cứ sao sao đó.

– Để tớ đi kiếm hỏi xem thế nào.

– Vậy cậu đi đi. Tớ vào luyện tiếp.

Vừa quay lưng đi, Hải Vân nhớ ra một việc. Cô vội dí theo Vĩnh An, giữa tay cậu lại. – À quên…

– Vĩnh An trò lại đây. – Giọng giáo sư Xuân Phái oang oang.

Thúi quắc luôn rồi. Cậu quay sang cô bạn đang cứng họng.

– Cậu muốn báo với tớ tin này.

Hải Vân cười híp mắt, điệu bộ khoái trá khi người gặp họa, gật đầu lia lịa.

Vĩnh An cực kỳ hối hận, ai mượn xớn xác đưa thân vào hang hùm. Cậu len lén bước giật lùi về sau, chạy nhanh may ra còn giữ được mạng.

– Oách con, định chạy đi đâu. – Giáo sư Xuân Phái chộp cổ học trò, bẻ gãy ý đồ chạy trốn của cậu.

Vĩnh An mặt mày méo xệch, gãi đầu gãi tai, nhìn hộ pháp trước mặt. – Em chào giáo sư.


Ông để tay lên hai vai Vĩnh An, lắc qua lắc lại, xoay tới xoay lui.

– Thân thể đỡ mỏng cơm hơn rồi đó. Hẳn là có luyện kiếm thường xuyên.

Tiếp theo ông ấn học trò trở ngược lại ghế, thông báo tin buồn cho người nghe:

– Ngày mốt em đứng lớp hướng dẫn cho các tu sinh không thể cảm khí.

Biết ngay mà, gặp phải hung thần đâu có gì thơm. Cậu liều chết lắc đầu quầy quậy. – Em từ chối. Đây không phải là việc của tu sinh.

Giáo sư khoanh tay nhịp chân, ánh mắt nhìn học trò đầy đe doạ. – Nếu em chỉ dùng kiếm đánh thắng Hải Vân chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Đám đông hóng hớt lập tức xôn xao.

Đấu thì đấu, cậu sợ chắc. Vĩnh An đứng thẳng người, gật đầu cái rụp.

Hải Vân hưng phấn bẻ tay côm cốp, bừng khí thế lựa chọn sàn đấu.

Một số tu sinh nhanh trí truyền âm báo tin cho đám bạn ở ngoài. Bọn họ tốp năm tốp ba kéo đến, chẳng mấy chốc võ trường đã chật cứng người.

– Cậu nghĩ ai thắng. – Người mặc áo đỏ hỏi cậu bạn kiếm tu kế bên.

– Dĩ nhiên là Hải Vân. Tớ bị đập mấy lần rồi.


Một người khác chen ngang. – Nhất định là Vĩnh An. Cậu tưởng người ta yếu như mình chắc.

– Cậu nói gì? – Kiếm tu cáu tiết sừng sộ.

Người áo đỏ xua tay can ngăn. – Suỵt! Cãi nhau làm gì. Thấy ai đứng kia không. Bắt độ đi, lấy ra linh thạch tuyên thệ đức tin.

Ý tưởng rất hay, cả đám đồng tình xúm lại với nhau, lén lút làm chuyện thiếu đứng đắn dưới mắt hung thần. Vi-rút cá độ không vì thế mà lan truyền chậm chạp, chỉ trong chốc lát sân tập rần rần không khí luận kèo bắt độ.

Trong thời gian đó, hai đấu thủ đã chọn xong sàn đấu ưng ý. Hải Vân là song linh căn hỏa – thổ, nhưng lại thiên về hỏa. Vĩnh An cũng có hỏa. Chọn sàn đấu cung cấp linh khí cùng hệ là hợp lý.

Đôi bạn mắt đối mắt với nhau trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng so găng. Vĩnh An cuộn người lộn hai vòng đáp xuống vững vàng trên sàn đấu. Hải Vân nhẹ bước tiến về phía đối diện. Cô nàng rút nhuyễn kiếm quấn quanh eo, hạ thấp trọng tâm, một tay chĩa kiếm thẳng về phía Vĩnh An, tay còn lại bấm ấn quyết, tư thế sẵn sàng chiến đấu. – Vĩnh An, luật chơi thế nào?

Cậu đứng khoanh tay trước ngực, cả người thả lỏng. – Vẫn như trước. Trong vòng nửa giờ chạm được vào người tớ cậu thắng.

Hải Vân gật đầu, bật nhảy lên cao, áo gấm vàng nhẹ nhàng lay động. Cô thề phải đập cho thằng bạn cà lơ phất phơ này một trận. Nữ kiếm tu nhanh như cắt truyền linh lực vào trong binh khí, thanh kiếm tỏa ra hồng quang lập lòe. Cô chém thẳng một nhát, ba đường kiếm khí đỏ rực từ cao giáng xuống, mang theo đuôi lửa hừng hực quét ngang sàn đấu.

“Phượng hoàng trảm thạch. Đây là chiêu thức khó luyện, uy lực cực lớn.”

Tất cả đồng hưng phấn theo dõi diễn biến tiếp theo.

Vĩnh An vung kiếm ngang đầu chặn lại mũi tấn công. Hai thanh kiếm chạm mạnh vào nhau. Âm thanh chát chúa vang lên. Đồng thời một đường kiếm khí bàng bạc ngoan cường chặn lại ba mũi tấn công.

Ồ! Mọi người há hốc miệng. Không nhìn ra chiêu thức nhưng đường kiếm quá nhanh. Trong giao đấu phải tranh thủ từng sao thời gian. Rút kiếm sau mà vẫn đánh chặn thành công… tốc độ quá khủng khiếp.

Hải Vân cụp mắt, đồng thời chém mạnh xuống chân đối thủ. Cậu nhảy lên tránh đòn. Một đường kiếm khác đâm trực diện vào nữ kiếm tu. Cô vội ngửa người ra sau, lộn một vòng, bay sát sàn đấu, bất ngờ đâm từ dưới lên. Kiếm khí sắc bén lấy nữ chủ nhân làm trung tâm tỏa rộng ra bốn phía.

Vĩnh An lao từ trên xuống, người và kiếm thẳng hàng, đón đầu trực diện đòn tấn công.


Khán giả nín thở che tai chờ đợi hai xung lực va đập vào nhau.

Ngoài dự kiến của họ, không gian chỉ vang lên một tiếng keng thanh thúy. Kiếm trên tay cô nàng rớt xuống. Đồng thời một một kiếm khí bàng bạc đã lia ngay cổ.

– Tớ thua. – Hải Vân lên tiếng.

Cả đám người ngẩn ra nhìn nhau. Có ai thấy gì không? Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này.

Xuân Phái đứng chắp tay sau đít, quan sát từ đầu đến cuối. Đây chắc chắn không phải là cậu học trò dạy mãi vẫn đứng yên tại chỗ. Giáo sư ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu. Vẫn cái tật đánh đấm loạn xạ không theo bài bản. Điểm khác biệt là động tác xuất kiếm quá nhanh, suy tính chính xác, nên dễ dàng đưa trò cưng của ông vào bẫy. Ngay lúc Hải Vân cong lưng né đòn là ông biết kết quả trận đấu xem như được định đoạt. Vô chiêu thắng hữu chiêu, thằng nhóc này khá đấy.

Vĩnh An đấu xong nhảy ngay đến trước mặt giáo sư Xuân Phái.

– Em thắng, giáo sư tìm người khác dạy học đi.

– Thằng quỷ nhỏ mới thắng một trận thôi đừng phổng mũi. – Bàn tay thô ráp cốc cậu một cái. – Đi gặp thầy hiệu trưởng mà tiếp tục thách đấu. Ý này không phải của tôi.

Trong đầu Vĩnh An liền tự động tưởng tượng ra hình ảnh chạy đến trước mặt Trương Tam Phong hét lên: “Ông già đánh nhau không?”

Thôi bỏ đi, mất dạy cỡ đó cậu tu chưa tới. Nhưng… trong lòng vẫn còn ấm ức. – Giáo sư lừa em.

Xuân Phái mặt không biến sắc, hả hê cười to. – Đây gọi là truyền đạt kinh nghiệm sống. Lần sau ra đời nhớ cẩn thận, kẻo bị người khác lừa.

Học trò cúi đầu liếc xéo, ngón cái quẹt ngang lỗ mũi. Hóa ra mấy tháng bế quan là để luyện thành chiêu thức “ăn lươn nói lẹo”.

Bại tướng cũng vui vẻ phi thân xuống khán đài, đập mạnh vào bờ vai thằng bạn. – Nói mau, làm cách nào mà tiến bộ nhanh khiếp.

Cậu mất hứng bỏ đi, chỉ để lại câu trả lời ngắn gọn, xúc tích, đủ ý. – Ăn đòn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.