Chán Đời Sống Lại

Chương 47: Lựa chọn khó khăn


Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 47: Lựa chọn khó khăn

Mọt sách không giữ nổi bình tĩnh, ngồi sụp xuống giường thẫn thờ hồi lâu. Cậu biết huyền thoại về họ, chỉ không ngờ rằng thân thể này là một trong số đó.

Tài liệu xưa cho biết Lai Tiên là hậu duệ của người và tiên. Vào hàng ngàn năm về trước, có một vị Thượng tiên nhàm chán với cuộc sống trường sinh bất lão cô đơn. Trong một phút nông nổi, ông ta đã xé bỏ ngăn cách quay trở về hạ giới. Tại đây, Thượng tiên yêu rồi kết hôn với một phụ nữ xinh đẹp. Sau khi thành hôn, họ đi đến vùng núi hẻo lánh và định cư ở đó. Dưới sự che chở của ông, hai người có cuộc sống viên mãn, sinh ra con đàn cháu đống. Theo thời gian hình thành nên tộc người mới, tuy không được di truyền sức mạnh của thần tiên trên trời, nhưng lại sở hữu một linh hồn thanh khiết bẩm sinh.

Việc ông ta sống ở hạ giới đã phá vỡ sự cân bằng vốn có, sau nhiều năm cuối cùng cũng bị phát hiện. Để trừng phạt, thiên đạo đã giáng xuống những luồng sấm sét hủy diệt, gây rung chuyển cả đảo quốc An Lạc trong nhiều tháng trời. Từ đó về sau không ai còn gặp lại ông ta nữa.

Tuy nhiên, bi kịch chưa dừng lại ở đó. Sau khi mất đi sự bảo vệ của người tổ phụ mạnh mẽ. Một “linh hồn thanh khiết bẩm sinh” có khả năng tu bổ hồn lực, trở thành báu vật người người thèm muốn. Hậu duệ của ông ta bỗng chốc bị biến thành đồ bổ trong miệng đám tu sĩ tham lam. Tộc Lai Tiên bị săn lùng khắp nơi, tước đoạt quyền con người, trở thành món hàng nóng trên thị trường dược liệu.

Dần dà tộc người này gần như tuyệt chủng. Một số ít may mắn trốn thoát đã ẩn dấu thân phận của mình, kết hôn và sinh con đẻ cái với người bình thường. Dòng máu cứ thế loãng dần nên hiệu quả tu bổ hồn phách giảm đi rất nhiều. Thân phận của bọn họ cũng khó nhận ra. Vì thế trải qua nhiều thế kỷ, cơn bão săn người cuối cùng cũng kết thúc.

Đọc xong, Vĩnh An nửa tin nửa ngờ vứt cuốn sách lên bàn, rót ly trà uống ừng ực, trầm tư đánh giá lại tất cả thông tin.

Chốc lát sau, mọt sách ngước lên hỏi ma quân. – Anh nhận ra bằng cách nào? – Nếu nói về nhân dạng, ngoại hình của thân thể này và bà ta không khác người bình thường. Khám hồn thì không phải chuyện đơn giản.

– Chính là nó. – Lệ Thiên chỉ về hướng mèo Mun nhấn mạnh. – LÂN MIÊU.

Mèo ta nhận ra người lạ mặt không có ý tốt với mình. Nó liền xù lông lên gầm gừ đe dọa.

Cũng chỉ là một con thú cưng, hơi đâu mà chấp nhất với nó. Chủ nhân của nó mới là người anh cần. Ma quân với tay ôm gọn cậu vào trong lòng, giọng nói thủ thỉ dụ dỗ. – Mượn hơi một lát.

Người sau để mặt dựa hẳn vào lưng người trước, hai mắt khép hờ, hơi thở đều đều. Lục quang nhàn nhạt lần nữa tỏa ra, dìu dịu chữa lành tổn thương.

Hai tiếng sau, anh mở mắt ra, lần nữa lên tiếng. – Nó là thần thú lai giữa kỳ lân và bạch hổ. Một đứa con lai thất bại. Chẳng được tích sự gì ngoài việc sống dai. So với tuổi thọ của con người gần như là bất tử. Trước đây rất lâu, từng có một con xuất hiện, và chủ nhân của nó là ma đế Đình Bảo – Thần nhân cấp hợp thiên.

Lệ Thiên thả lỏng tay, xoay người cậu lại đối diện với mình, con ngươi đen láy nhiều thêm một phần lo lắng.

– Cậu đoán xem lão ta dùng nó để làm gì?

Chủ nhà dùng ánh mắt vô tội ngắm nhìn khuôn mặt đẹp gần trong gang tấc. Anh ta đang lo cho cậu ư? Cảm giác có người quan tâm đến mình cũng không tệ. Vĩnh An suy sét câu hỏi của anh trong giây lát rồi mới trả lời:


– Săn lùng người Lai Tiên. Đúng không?

– Đúng một nửa. Loại yêu thú này chỉ bị hấp dẫn bởi người Lai Tiên mang dòng máu thuần chủng. Cậu nên làm gỏi nó và những người biết thông tin để tránh phiền phức về sau.

Vĩnh An không trả lời, nằm gục đầu xuống bàn, hơi thở chậm chạp nặng nề. Chỉ vì một vài suy đoán mà ra quyết định mang dao giết người, điều này vượt quá giới hạn đạo đức cho phép. Huống chi đó lại là Hiền Minh, là Hải Vân, là Hào Nhân. Những người bạn duy nhất ở thế giới này.

Nhác thấy cậu chủ nhà mình đang yên đang lành tự nhiên mất hết tinh thần. Mèo Mun ve vẩy cái đuôi bước đến bên cạnh, cọ mặt vào người chủ nhân ra điều an ủi. Vài cọng lông bay vào mũi làm cậu hắt xì liên tục. Nó càng lo hơn, thè lưỡi liếm liếm gương mặt quen thuộc.

Vĩnh An phiền lại thêm phiền. Gắn bó bên nhau bốn năm trời, dù là nước chảy thì đá cũng mòn, huống chi là tình cảm con người. Cậu đặt nó xuống đất, vỗ nhẹ vào cái mông ú thịt.

– Đi chơi đi.

Mèo Mun lưu luyến nhìn chủ nhân một lát, rồi mới yên tâm phóng vút qua song cửa, mất bóng sau đụm tuyết cao quá đầu người.

Lệ Thiên khoanh tay nhìn theo lân miêu, chỉ cần một ý nghĩ là nó sẽ không có ngày trở lại. Nhưng đây là chuyện của cậu nhóc, lựa chọn thế nào cũng chưa tới lượt anh.

– Dạ Ca… – Giọng cậu ngắt quãng, ngón day day hai huyệt thái dương. Nội tâm giằng xé dữ dội. Mạng người và mạng mình, đó là một bài toán khó.

Đợi mãi chẳng thấy người kia nói thêm điều gì, anh gạt tay cậu ra khỏi trán. Dùng chính ngón tay của mình thay cún nhỏ xoa bóp huyệt vị. – Khó quá thì để tôi.

– Ma đế Đình Bảo mà anh nói bao nhiêu năm chưa lộ diện rồi?

– Vài trăm năm. Sống chết thế nào không rõ. Nhưng ngoài lão, còn cả khối người thèm muốn linh hồn của cậu. Tin tức này mà lan ra, cậu không được xem là người.

Chỉ cần nhân vật ma đế không xuất hiện mọi việc liền đơn giản. Đã mấy trăm năm xác suất còn sống cũng không lớn. Vĩnh An dứt khoát quyết định. – Thứ nhất, chưa chắc bọn họ biết về lân miêu. Thứ hai, nếu có nhận ra tôi vẫn tin ở họ.

Sống mà phải nghi ngờ tất cả thì đúng là bi kịch.


Lệ Thiên trào phúng. – Tin? Thật quá ngây thơ khi nghĩ trên đời này còn có người đáng để cậu đặt niềm tin.

Chủ nhà sắc bén đáp trả:

– Trước mặt anh đang có một người đấy thôi. Chẳng qua anh không dám đặt cược. Tôi thì khác.

Ma quân cứng họng. Không ngờ con cún này một khi nghiêm túc miệng lưỡi lại sắc sảo đến vậy.

Hai người nhìn nhau rơi vào thinh lặng. Mỗi người tự đuổi theo suy nghĩ của chính mình.

Vĩnh An rời xa bàn uống trà, đi tới nằm dài trên giường ọp ẹp. Lâu lâu trở người qua lại, tự mình gặm nhấm thân phận Lai Tiên xúi quẩy. Hóa ra đây là lý do bị thầy nhốt rịt trên núi. Nhưng đó mới chỉ là nửa thân phận, nửa thân phận còn lại là gì?

Người còn lại trong phòng cũng đang thắc mắc cùng câu hỏi. Là một thành viên của tộc Lai Tiên, linh hồn thuần khiết là hiển nhiên. Nhưng mà linh hồn của nhóc lại quá mạnh. Cấp phân hồn như anh mà vẫn không làm gì được. Hiện tại nguồn hồn lực này đang bị phong ấn, nếu nó thực sự được mở ra, thì tổn thương lúc nãy không nhẹ nhàng như vậy. Chẳng lẽ… là một lão quái vật kỳ hợp thiên? Ngoài lý do này ra, ma quân không thể nghĩ được lý do nào khác.

– Vĩnh An, cậu, thực sự là ai?

Một câu hỏi rất hay. Anh ta đã đánh hơi ra điều gì đó. Cậu xoay người nằm nghiêng, tay chống lên đầu. – Dạ Ca thật muốn biết?

Lệ Thiên nhìn xoáy vào mắt cậu, chờ đợi câu trả lời.

– Vậy trao đổi đi. – Chủ nhà bỗng đứng dậy, bắt chước dáng vẻ thần thần bí bí của ai đó, ghé sát mặt thủ thỉ vào tai anh. – Tôi cũng rất muốn biết, ai là người có bản lĩnh đưa ma quân hùng mạnh vào bẫy.

Lệ Thiên đanh mặt lại, biểu cảm cứng đờ, đôi mắt thâm sâu nhìn cậu, nghiêm túc cân nhắc hồi lâu mới gật đầu. – Đồng ý.

– Ồ! – Cậu cười đểu, trưng ra vẻ mặt tinh nghịch. – Anh chờ đi, khi nào muốn nghe tôi sẽ báo một tiếng.

Mơ đi, còn lâu Vĩnh An mới đi khai thật mình là một người đến từ dị giới. Quan hệ giữa bọn họ chưa thân đến mức đó.


Lần thứ hai Lệ Thiên nghẹn lời. Nhưng anh là ai? Là ma quân. Danh xưng này không phải để làm cảnh.

Mười phút sau, chủ nhà mới thấu hiểu ý nghĩa chân thật của câu nói: “Đừng đùa với lửa.”

Hôm nay là một ngày lạnh, xin nhắc lại là rất lạnh. Học trò bị thầy ghẻ lôi sần sật ra ngoài. Xung quanh chỉ có tuyết và tuyết. Vĩnh An nhìn làn khói bốc ra theo nhịp thở mà tâm trạng chán nản không thôi.

– Rút kiếm ra. – Giọng anh vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn không dấu nổi ý tứ trả đũa.

Người đâu mà hẹp hòi. Mới nói mấy câu đã bị ghim. – Dạ Ca… – Học trò dài giọng. – Nay luyện khí cho ấm.

– Đừng có lười, rút kiếm ra. Tôi sẽ dạy bài mới. Muốn tin người khác thì bản thân cũng phải đủ bản lĩnh để tự vệ. Bày trận không phải là toàn năng.

Ngay sau đó, hàng triệu viên tuyết nhỏ xinh phá vỡ lực hút bay ngược lên không trung. Chúng nó vần vũ theo nhịp điệu đẹp mắt.

Thầy ghẻ đột nhiên hô to:

– Chém đi.

Vĩnh An nhảy lên, vung kiếm xoẹt xoẹt xoẹt… – Quá dễ. – Cậu phổng mũi nhìn anh.

Nhìn biểu cảm muốn ăn đòn của cậu nhỏ ma quân lại ngứa tay. Anh tăng nhanh tốc độ của đám tuyết, lớn giọng hướng dẫn:

– Đây là bài tập giúp phát triển “tinh” và “chuẩn”. Ngưng thần tập trung tìm ra viên tuyết có mang theo linh lực của tôi, sau đó chém nó ra làm hai.

Anh dừng lại một chút rồi đe dọa:

– Làm không được thì cứ đưa mông ra chịu phạt.

Mặt mày học trò tái mét. Tìm ra một viên trong hàng triệu viên bay loạn xạ như thế này. – Anh quá ác độc.

– Lên đi. – Thầy ghẻ ra lệnh. – Cậu chỉ có mười giây thôi. Bắt đầu tính giờ.


Hả… Vĩnh An phi thân lên cao. Bộ võ phục đen tuyền nổi bần bật trong vũ điệu tuyết trắng. Hai mắt cậu nhắm nghiền, thả thần thức ra ngoài… Quá khó, linh lực anh ta là hệ băng, lại lẫn trong mớ tuyết này… Học trò cười gian. Đã vậy, nên chơi theo luật của mình.

Vĩnh An bỗng chốc mở mắt, thân thể xoay một vòng đẹp mắt, võ phục bay theo chiều gió. Từ hai lòng bàn tay phun ra luồng linh khí hệ hỏa rực rỡ. Nung nóng tuyết trắng tan ra thành nước.

– A, đây rồi. – Học trò reo lên, vung kiếm chém viên tuyết duy nhất trên không trung. Không gian tĩnh lặng vang lên một tiếng “beng” chát chúa.

Nhưng cậu chưa kịp khoe khoang thành tích thì… Một luồng kiếm khí quất bốp vào mông. Máu theo đó bắn ra bên ngoài, nhỏ vài giọt đỏ thắm xuống nền trắng tinh khôi.

– Úi da. – Vĩnh An trừng mắt ôm mông nhảy tê tê. Da thịt của tu sĩ đâu có mỏng manh như người bình thường, quất đến độ này là hiểu anh ta chẳng nương tay chút nào.

– Yếu thì phải chơi theo luật của kẻ mạnh. – Anh hô to. – Lại lần hai.

Học trò ăn đau hết dám chiêu trò mánh khóe. Cậu nghiêm túc đứng thẳng người, phi thân lên cao, phủ rộng thần thức dò tìm mục tiêu. Ít giây sau đó, người và kiếm đột ngột thẳng hàng, thân người song song với mặt đất, lao thẳng về điểm đã chọn, đâm trực diện vào nó. Ngoài dự kiến của Vĩnh An, viên cầu tuyết vẫn nguyên vẹn. Trò chơi chưa kết thúc.

Lại một đường kiếm khí quất mạnh vào mông. Lệ Thiên lắc đầu chê bai học trò. – Vừa chậm vừa yếu. Làm lại.

Cứ như thế, bờ mông đáng thương bị đánh cho thịt máu lẫn lộn. Đến khi Vĩnh An theo kịp thời gian thì luật chơi lại đổi thêm một lần nữa. Kỳ này linh lực ẩn dấu sẽ chạy lung tung giữa các quả cầu tuyết. Nghe xong liền biết bàn tọa vẫn còn ăn hành dài hạn.

Học trò no đòn cho đến xẩm tối, vòng ba cũng chẳng còn chỗ nào có thể quất vào nữa, thì thầy ghẻ mới cho dừng lại. Cậu lết lết đi vào trong, nằm chổng mông lên giường. Bày ra bộ mặt bún thiu nhìn anh trân trối.

Lệ Thiên thấy tội quăng cho cậu lọ thuốc rồi bảo. – Bôi đi, sáng mai sẽ khỏi.

– Không bôi. – Cậu vùng vằng.

– Thoa thuốc cho nhanh lành để mai đánh tiếp phải không? Có thương xót gì người ta đâu mà bày đặt.

Ma quân chẳng nói chẳng rằng, đi qua bàn bên cạnh ngồi xuống. Chống cằm nhìn cậu. Cái tật bướng bỉnh này chỉnh mãi không chừa. Anh cũng muốn xem cậu lì đến cỡ nào.

Nếu bàn về khả năng lì – liều thì cậu hiếm khi gặp phải đối thủ. Vĩnh An tỉnh bơ để nguyên cái mông bấy nhầy như thế nằm ngáy khò khò.

Đến hơn nửa khuya, bại tướng của cậu cũng đành chào thua. Anh đứng dậy đi đến bên giường. Rạch mấy đường trên quần của thương binh, da thịt lộ ra vết thương chằng chịt. Lệ Thiên dùng khăn ướt lau qua một lượt, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc lên mấy chỗ sưng tấy.

Để đạt được mục tiêu, cậu nhóc sẵn sàng đối xử tàn nhẫn với chính mình. Đây cũng không phải lần đầu anh chứng kiến kiểu hành xử như vậy. Được Châu Thanh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, đáng lẽ cún nhỏ không nên có loại tính cách này mới phải. Anh cúi người đắp chăn cho cậu nhóc, sau đó nằm ngả lưng bên cạnh, đầu gối lên hai tay. Cậu ta thực sự là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.