Chạm Yêu

Chương 8


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 8

– Đừng tặng anh những quả cà chua thối, bởi anh chỉ muốn củ khoai tây ngọt ngào.
Dexter ngừng hát khi tiếng đàn dừng lại. Giờ thì chỉ còn nghe thấy tiếng tủ lạnh chạy rì rầm và tiếng ngáy đều đều của Khỉ Con.
– Được rồi, vậy lấy từ gì cho hợp vần với khoai tây?
Ted gảy gảy cây guitar, ngước nhìn lên trần nhà. Trên chiếc xô-pha cạnh tủ lạnh, John Miller nằm thẳng người, mái tóc đỏ chạm vào tường.
– Có ai có ý kiến gì không?
– Ừm, – Lucas nói, gác chéo chân lên nhau, – nó phụ thuộc vào việc cậu muốn lấy vần thật hay vần giả.
Dexter nhìn anh ta:
– Vần giả á?
– Vần thật với khoai tây, – Lucas bắt đầu bằng giọng thông thái của mình, – là chanh dây chẳng hạn. Nhưng cậu dễ dàng thêm vần “ây” vào các từ khác để khiến nó hợp vần, ngay cả khi từ đó chẳng có nghĩa gì hết.
– Đừng tặng anh những quả cà chua thối, – Dexter hát, – bởi vì anh không tìm được từ nối.
Mọi người đều im lặng. Ted đánh thử một hợp âm khác, rồi ngồi so lại dây đàn.
– Phải tìm từ thôi. – Lucas nói. – Nhưng tớ nghĩ mình đi đúng hướng rồi đó.
– Các cậu làm ơn im đi được không? – John Miller rên rỉ trên chiếc xô-pha. – Tớ đang cố dỗ giấc ngủ đây.
– Giờ là hai giờ chiều rồi, và đây là phòng bếp. – Ted nói. – Cậu đi kiếm chỗ khác mà ngủ hoặc là ngừng rên rỉ đi.
– Thôi nào, thôi nào. – Dexter kêu lên. Ted thở dài:
– Mọi người, chúng ta cần phải tập trung. Tớ muốn Bài ca Khoai tây sẵn sàng cho buổi biểu diễn tuần tới.
– Bài ca Khoai tây à? – Lucas hỏi. – Tên nó giờ là vậy sao?
– Cậu nghĩ ra cái tên nào khá hơn à? Lucas im lặng một lúc.
– Không, – cuối cùng cậu ta tự trả lời. – Chắc không có rồi.
– Vậy thì đừng ý kiến nữa. – Ted cầm cây guitar lên. – Nào, đoạn đầu tiên, tha thiết vào.
Và họ tiếp tục như thế. Lại một ngày nữa trong ngôi nhà màu vàng, nơi gần đây tôi đã ghé qua khá nhiều trong những lúc rảnh rỗi. Không phải vì tôi thích cách bài trí của nó, rõ ràng là như vậy rồi. Nơi này toàn là một đống hỗn loạn, chủ yếu là do có cả bốn gã trai không quen làm việc nhà đóng đô, mà không ai trong số họ đã từng được giới thiệu chính thức với sản phẩm tẩy rửa Lysol. Trong tủ lạnh chứa cả thức ăn ôi thiu; sàn phòng tắm là nơi nuôi sống lũ mốc, và thứ mùi gì đó không xác định được bốc ra từ dưới sàn phía sau nhà. Chỉ có phòng Dexter là tươm tất, và điều này là bởi tôi có những quy định của mình. Khi phát hiện vài món đồ lót bẩn phía dưới nệm xô-pha, hoặc phải đuổi lũ ruồi giấm bay lòng vòng trên thùng rác trong bếp, tôi lại phải an ủi mình là ít nhất giường của Dexter cũng gọn gàng, đống đĩa CD của anh ấy đã được xếp theo thứ tự ABC, và máy tạo mùi thơm đang tỏa ra mùi hương dễ chịu. Tất cả những việc này, về phía tôi, chỉ là một cái giá rất nhỏ để trả cho các chuẩn mực của tôi.
Những chuẩn mực này, trên thực tế đã được thử thách rất nhiều, kể từ khi mẹ tôi trở về từ tuần trăng mật ngọt ngào của bà và bắt tay vào gầy dựng cuộc hôn nhân mới dưới mái nhà chung của chúng tôi. Gần suốt một tháng, thợ xây đã kéo tường, phá cửa sổ và vãi mùn cưa khắp sàn nhà chúng tôi. Họ kéo đổ bức tường của căn phòng cũ, nới rộng nó ra đến sân sau, và làm thêm một phòng ngủ lớn, một phòng tắm mới có bồn tắm trũng dưới nền và bồn rửa mặt đôi được ngăn bởi khối kính màu. Bước qua ngưỡng cửa để vào nơi mà anh em tôi gọi là “Mái nhà mới” giống như bước vào căn nhà hoàn toàn khác, đúng như ý định của mẹ tôi. Đó là một trong số những thứ thuộc bộ sưu tập mới của bà: phòng ngủ mới, người chồng mới, tấm thảm mới. Cuộc sống của bà dường như đã hoàn hảo. Nhưng như mọi khi, những người còn lại trong nhà vẫn đang trong giai đoạn phải điều chỉnh cho phù hợp.
Một vấn đề rắc rối là đồ đạc của Don. Là người độc thân đã quá lâu, nên chắc chắn ông có những thứ rất gắn bó với mình, mà chỉ một phần nhỏ trong số đó là phù hợp với phong cách trang trí của mẹ tôi trong “Mái nhà mới”. Thứ duy nhất được treo ở phòng ngủ của họ là bức thảm thêu Ma-rốc miêu tả nhiều cảnh trong Kinh Thánh. Nó là một bức tranh khổng lồ choán hết cả bức tường, nhưng lại phù hợp gần như hoàn toàn với tấm thảm trải sàn, tạo thành một thỏa hiệp thẩm mỹ mà mẹ tôi có thể sống chung. Phần còn lại của đống đồ đạc Don mang về đều bị mang để đâu đó trong căn nhà, và điều này có nghĩa là anh Chris và tôi bắt buộc phải sắp xếp lại cuộc sống của mình để có thể quen với đống trang trí mới này.
Phiền phức đầu tiên xuất hiện vài ngày sau khi cả hai đi hưởng tuần trăng mật về, đó là bức tranh in lộng khung của một tác giả thời Phục hưng nào đó có hình một người phụ nữ to lớn đẫy đà trong vườn với những ngón tay chuối mắn ngắn ngủn, múp míp và trắng muốt. Bà đang nằm duỗi người trên một cái ghế dài, hoàn toàn khỏa thân. Bộ ngực của bà ta thật khổng lồ, thõng xuống chạm cả vào mặt ghế. Bà ta đang ăn nho, một nắm ở tay này, một nắm ở tay kia đang chuẩn bị cho vào miệng. Đây có thể là nghệ thuật – theo nghĩa mở rộng, tôi cho là như vậy – nhưng trông thật kinh tởm. Đặc biệt khi nó lại được treo ngay phía trên bàn bếp của chúng tôi, nơi mà tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhìn thẳng vào nó mỗi khi ăn bữa sáng.
– Trời, – Chris nói với tôi buổi sáng đầu tiên bức tranh được treo lên, khoảng hai ngày sau khi Don dọn tới. Anh ấy đang ăn ngũ cốc, đã sẵn sàng trong bộ đồng phục của hãng Jiffy Lube, – em nghĩ người như bà ta phải nặng bao nhiêu ký?
Tôi cắn một miếng bánh xốp nướng, cố gắng tập trung vào tờ báo đang đặt trước mặt mình.
– Em không biết nữa.
– Ít nhất cũng khoảng một trăm hai chục ký. – Chris khẳng định, nhồm nhoàm nhai một muỗng nữa. – Bộ ngực thôi cũng phải hai ký rưỡi. Có thể là ba ký.
– Chúng ta phải bàn về điều đó sao?
– Làm sao có thể không nói chứ? – Chris nói. – Chúa ơi, nó ngay trước mặt vậy mà. Tránh nó cũng giống như tránh mặt trời vậy.
Nhưng không phải chỉ có mỗi bức tranh đó. Còn có cả một bức tượng nghệ thuật hiện đại được đặt ở sảnh trước, thứ trông như, thật tình mà nói, một dương vật cỡ bự. (Đây có phải là chủ đề thường xuyên của ông ấy không nhỉ? Tôi chưa từng nghĩ Don như vậy, nhưng giờ thì tôi bắt đầu có đôi chút hồ nghi). Vẫn chưa hết, còn có thêm một bộ nồi Calphalon kiểu dáng lạ lùng được treo trên kệ bếp, một chiếc xô-pha bằng da đỏ chói trong phòng khách, trông có vẻ khêu gợi như thể một lời mời gọi tìm kiếm bạn tình, và thật không khó hiểu vì sao tôi lại cảm thấy không thoải mái trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng xét cho cùng thì ngôi nhà này có phải của chính bản thân tôi đâu mà phàn nàn. Don hiện giờ mới chính là người gắn bó bền lâu – cứ cho là như vậy, trong khi tôi chỉ kẻ tạm trú, sẽ rời đi khi mùa thu tới. Bởi vậy, tôi mới chính là người có ngày quá hạn, và thật tình tôi không thích điều này cho lắm.
Điều này, về phương diện nào đó, giải thích lý do vì sao tôi thường tới nhà Dexter. Nhưng vẫn còn một điều khác nữa, một điều mà tôi không quá vội vã để thừa nhận. Dù với chính bản thân mình.
Ngay từ khi bắt đầu hẹn hò, tôi đã có một biểu đồ tình cảm, một kế hoạch cho những gì thường sẽ xảy đến. Các mối quan hệ thường bắt đầu bằng giai đoạn nồng cháy, ngất ngây, khi người kia giống như một phát minh mới bỗng nhiên có thể giải quyết mọi vấn đề dù là tồi tệ nhất của cuộc sống. Trong giai đoạn này – thường tồn tại dài nhất là sáu tuần – đối phương lúc nào cũng là một người hoàn hảo. Nhưng vào ngày thứ hai của giai đoạn tiếp theo, một vết rạn sẽ xuất hiện, dù chưa phá hủy ngay cảm giác ban đầu, nhưng sẽ gây ra sự khó chịu, cằn nhằn. Như cách mà người ấy mặc nhiên nghĩ rằng bạn sẽ phải trả tiền cho bộ phim bạn chọn chỉ bởi bạn đã làm thế một lần, hay thói quen người ấy dùng bảng điều khiển trên xe hơi mình như một bàn phím tưởng tượng ở mỗi lần dừng đèn đỏ. Ban đầu, có thể bạn thấy điều này thật dễ thương. Còn lúc này, chính điều ấy lại làm phiền bạn, nhưng vẫn chưa đủ để thay đổi bất kỳ điều gì. Tuần thứ tám đến, và sự căng thẳng bắt đầu xuất hiện. Người mà bạn yêu, trên thực tế chỉ là con người không hoàn hảo, và lúc này thì phần lớn các mối quan hệ sẽ mâu thuẫn trầm trọng đến hồi kết thúc. Và giờ hoặc bạn cố nán lại để cứu vãn mọi thứ bằng nỗ lực hàn gắn, hoặc bạn chấp nhận thoát ra một cách biết ơn, biết rằng lúc nào đó trong tương lai không xa, lại sẽ có một người hoàn hảo khác xuất hiện giải quyết mọi rắc rối, ít nhất là trong vòng sáu tuần.
Tôi biết quy trình này thậm chí ngay trước khi tôi có bạn trai lần đầu tiên, bởi tôi đã chứng kiến mẹ trải qua khá nhiều lần. Trong hôn nhân, quy trình này được kéo dài hơn, giống như so giữa năm tính tuổi người và năm tính tuổi chó mèo vậy: sáu tuần sẽ tính thành một năm, đôi khi là hai năm. Nhưng đặc điểm vẫn giữ nguyên. Đó là lý do vì sao luôn dễ dàng đoán được các ông bố dượng của tôi sẽ tồn tại trong bao lâu. Tất cả đều quy về toán học cả.
Nếu tính toán mối quan hệ của tôi với Dexter bằng toán học, trên lý thuyết là vừa khít. Chúng tôi gặp nhau lần đầu được tính là mốc đầu tiên của cột mốc ba tháng, và lúc tôi lên đường đi học đại học thì nó cũng đã đến hồi kết thúc. Nhưng vấn đề là ở chỗ Dexter không hợp tác. Giả sử mối quan hệ của chúng tôi được vẽ thành bản đồ địa lý, Dexter không ở bên phải, bên trái hay ở giữa. Anh ấy hoàn toàn trên một bản đồ khác, nhanh chóng tiệm cận nơi một góc xa xôi, và rồi hướng về một nơi vô định nào đó.
Điểm đầu tiên, Dexter thật lỏng khỏng. Tôi chưa bao giờ thích người lỏng khỏng, trong khi anh ấy thực sự cao, gầy, vụng về và không bao giờ chịu ngồi im. Giờ thì tôi không còn ngạc nhiên khi mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu bằng việc anh ấy va vào tôi theo nhiều cách khác nhau, bởi tôi đã biết Dexter phải sống chung với đai bảo vệ cùi chỏ, băng cá nhân dán đầu gối và đôi tay, đôi chân chỉ chực gây thương tích cho mình. Trong vòng một thời gian ngắn kể từ khi quen tôi, anh ấy đã làm bể đồng hồ báo thức, nghiền nát chuỗi hạt đeo cổ của tôi dưới chân, và bằng cách nào đó để lại một vết trầy trên trần nhà tôi. Tôi không hề nói đùa chút nào. Anh ấy luôn lắc lư đầu gối, gõ nhịp bằng ngón tay, như thể khởi động sẵn cơ thể, chỉ chờ cờ ca rô phất xuống là có thể phóng đi với tốc độ nhanh nhất. Tôi phát hiện mình thường xuyên chồm qua, cố làm anh ấy ngưng lại, lấy tay che lên đầu gối hay ngón tay anh ấy, nghĩ rằng như vậy sẽ giúp chúng có thể nằm im nhưng thay vào đó lại thấy mình bắt nhịp theo luôn, như thể nguồn năng lượng nào đó từ anh có dịp chuyển sang tôi vậy.
Điểm thứ hai: Dexter lóng ngóng và vụng về cực kỳ. Vạt áo đóng thùng thường xuyên bung ra, cà vạt rất dễ dính vết bẩn, mái tóc dày và quăn tít lúc nào cũng dựng lên theo kiểu thời trang bác học điên. Dây giày của anh cũng liên tục xổ tung ra. Dexter luôn rối tung, và tôi rất ghét điều đó. Nếu như tôi có thể khiến anh ấy đứng yên một lúc, thì tôi biết tôi không thể cưỡng lại ý muốn chấn chỉnh lại mọi thứ trên người anh, như thể anh ấy là một tủ quần áo rối nùi luôn gào thét khiến tôi chú ý. Nhưng thay vì làm vậy, tôi chỉ nghiến răng, cố vượt qua sự thôi thúc đó, bởi điều này là không bền lâu – mối quan hệ giữa tôi với anh – và nghĩ như vậy chỉ làm tổn thương hai chúng tôi mà thôi.
Điểm thứ ba: Dexter thật sự rất thích tôi. Không phải kiểu thích chỉ-đến-cuối-hè. Thực tế thì anh ấy chưa bao giờ nói về tương lai, như thể chúng tôi còn rất nhiều thời gian, và không có một điểm kết thúc xác định nào cho mối quan hệ giữa chúng tôi. Còn tôi, tất nhiên tôi muốn xác định rõ ràng mọi thứ ngay từ ban đầu: tôi sẽ đi khỏi nơi đây, không vướng bận, quan điểm tiêu chuẩn tôi vẫn lặp lại trong đầu cuối cùng cũng phải nói thẳng ra như thế. Nhưng bất kỳ khi nào tôi cố gắng thực hiện ý định này, là Dexter lại dễ dàng lảng tránh sang chuyện khác, như thể anh có thể đọc được tâm trí tôi, thấy được những gì tôi muốn nói để khéo léo đẩy sang một bên.
Và giờ đây, khi việc sáng tác Bài ca Khoai tây bị ngưng lại để Ted đến chỗ làm, Dexter bước tới đứng trước mặt tôi, duỗi thẳng hai tay lên trời.
– Em phát ngán với việc chứng kiến một ban nhạc thực sự làm việc rồi phải không?
-…
Anh ta nhăn mặt rồi cười và giải thích:
– Đó là yêu cầu căn bản trong viết nhạc.
Tôi đặt trò chơi ô chữ xuống – trò tôi đã hoàn thành gần một nửa. Dexter nhặt lên, liếc nhìn phần tôi đã làm xong.
– Ấn tượng thật. – Anh nói. – Quý cô Remy chơi ô chữ bằng bút mực nè. Sao thế, em không bao giờ mắc lỗi à?
– Đúng thế.

– Nhưng em đang ở đây mà, đó có phải sai lầm không? – Dexter nháy mắt.
– Được rồi, – tôi thừa nhận, – có thể một.
Anh lại nhe răng cười. Cho đến nay chúng tôi đã quen nhau vài tuần, nhưng sự tự nhiên dễ gần của anh vẫn làm tôi ngạc nhiên. Ngay từ ngày đầu tiên trong phòng tôi, tôi đã cảm thấy chúng tôi bỏ qua tiêu chuẩn bắt đầu một mối quan hệ thông thường: bỏ qua sự ngượng nghịu thường có khi bạn chưa thật sự thân thuộc với người ấy, hay cảm giác mình vẫn còn ở bên ngoài những giới hạn và ranh giới của người ấy. Có thể điều này là bởi chúng tôi đã chạm mặt nhau nhiều lần trước khi anh đột nhập qua cửa sổ nhà tôi. Nhưng nếu tôi cho phép bản thân mình nghĩ nhiều về điều này – trên thực tế là không – tôi lại nhận ra tôi đã cảm thấy thoải mái với anh ngay từ lúc đầu. Rõ ràng là anh cũng hoàn toàn thoải mái với tôi, chộp lấy bàn tay tôi ngay lần đầu gặp mặt, như thể anh biết – ngay từ lúc đó – chúng tôi sẽ ở bên nhau lúc này.
***
– Anh cá với em là anh có thể kể tên nhiều tiểu bang hơn em trong thời gian từ lúc này cho đến khi người phụ nữ kia ra khỏi tiệm giặt ủi.
Tôi nhìn Dexter. Chúng tôi đang ngồi bên ngoài tiệm Joie trong giờ nghỉ trưa. Tôi uống một lon Diet Coke, còn anh ấy ngốn ngấu một cây bánh Fig Newton.
– Dexter, trời nóng quá.
– Thôi nào, – anh ấy nói, đặt một tay lên chân tôi. – Anh đánh cược với em đấy.
– Không.
– Sợ à?
– Không.
Anh ấy nghiêng đầu, rồi lắc lắc đầu gối tôi. Chân anh, tất nhiên, đang nhịp nhịp.
– Bắt đầu đi nào. Bà ta chuẩn bị bước vào rồi kìa. Khi cánh cửa đóng lại thì bắt đầu tính giờ nhé.
– Ôi Chúa ơi, – tôi thốt lên, – cá cái gì đây?
– Năm đô la.
– Chán lắm. Và quá dễ nữa.
– Mười đô.
– Được rồi. Và anh phải mua bữa tối.
– Chốt.
Chúng tôi cùng dõi theo người phụ nữ mặc quần soóc hồng và áo thun ngắn tay đang ôm cả một mớ đồ đẩy cửa bước vào tiệm giặt ủi. Khi cánh cửa đóng lại, tôi bắt đầu:
– Maine.
– North Dakota.
– Florida.
– Virginia.
– California.
– Delaware.
Tôi theo dõi bằng cách đếm ngón tay. Dexter đã từng chơi ăn gian nhưng lại chối kịch liệt, nên tôi luôn phải có bằng chứng. Thách đố – đối với Dexter – giống như những cuộc quyết đấu trong phim xưa, nơi những người đàn ông trong bộ vest trắng tát vào mặt nhau bằng găng tay, và phần thưởng cho người thắng cuộc là tiền cược. Cho đến giờ, tôi chưa thắng cược bao giờ, nhưng cũng chưa bao giờ chạy làng. Dù gì đi nữa tôi chỉ là lính mới với trò này.
Trò thách đố của Dexter – không lạ gì – là cả một giai thoại nhiều tập. Lần đầu tiên tôi chứng kiến trò này là cuộc thách đố giữa anh ấy và John Miller. Lúc đó chỉ vài ngày sau khi Dexter và tôi chính thức quen nhau, là một trong những lần đầu tiên tôi ghé qua căn nhà màu vàng với anh ấy. Chúng tôi thấy John Miller đang ngồi bên bàn bếp trong bộ đồ pyjama, nhấm nháp quả chuối. Có cả một nải chuối trước mặt anh ta, thứ dường như được đặt không đúng chỗ bởi tôi được biết nhóm thức ăn chủ yếu có trong căn bếp ấy chỉ bao gồm bia và nước ngọt Slurpee.
– Chuối ở đâu ra vậy? – Dexter hỏi, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.
John Miller trông vẫn còn ngái ngủ, liếc nhìn lên và nói:
– Trái cây mua của Month Club đó. Bà tớ gửi mừng sinh nhật tớ.
– Chuối chứa kali. – Dexter nói. – Cậu cần nó mỗi ngày.
John Miller ngáp dài, như thể đã quá quen với loại thông tin ngu ngốc này, rồi tiếp tục ăn nốt trái chuối đang cầm trên tay.
– Tớ cá với cậu, – Dexter đột nhiên nói, bằng giọng mà sau này tôi nhận ra thường được sử dụng mỗi khi bắt đầu một trò cá cược, vừa trầm, vừa giống kiểu dẫn chương trình trong các game show trên truyền hình, – là cậu không thể ăn hết mười trái chuối một lúc.
John Miller nhai hết miếng chuối trong miệng, nuốt ực một cái:
– Tớ cá là cậu nói đúng.
– Đó là một lời thách đố. – Dexter đẩy thêm một cái ghế nữa bằng đầu gối vẫn đang nhịp nhịp cho tôi ngồi, rồi tiếp tục bằng giọng nói vẫn trầm và chậm rãi. – Cậu chấp nhận không?
– Cậu điên à.
– Mười đô la.
– Tớ sẽ không ăn mười trái chuối vì mười đô la. – John Miller bực bội.
– Một đô mỗi trái còn gì. – Dexter nói.
– Và hơn nữa, – John Miller nhoài người quẳng vỏ chuối vào thùng rác đã đầy tràn bên cạnh cửa bếp, nhưng trượt, – trò nhảm nhí này của cậu xưa quá rồi, Dexter. Cậu không thể cứ đi lòng vòng thách đố bất cứ khi nào cậu thích như vậy được đâu.
– Bạn chấp nhận lời thách đố chứ?
– Cậu có thể ngưng giọng nói đó được không?
– Hai mươi đô. – Dexter nói. – Hai mươi đô…
– Không.

-… và tớ sẽ dọn phòng tắm.
Điều này, rõ ràng, làm thay đổi tình thế. John Miller nhìn nải chuối, rồi nhìn Dexter. Và nhìn nải chuối lần nữa.
– Trái vừa rồi có được tính không?
– Không.
John Miller vỗ bàn:
– Cái gì? Nó còn chưa kịp trôi vào dạ dày tớ nữa.
Dexter suy nghĩ một giây rồi nói:
– Được rồi. Chúng ta sẽ để Remy phân xử vụ này.
– Gì chứ? – Tôi hỏi. Cả hai người bọn họ đều nhìn tôi.
– Em có cái nhìn công bằng. – Dexter giải thích.
– Cô ấy là bạn gái cậu. – John Miller phàn nàn. – Như vậy không công bằng.
– Cô ấy đâu phải bạn gái tớ. – Dexter nhìn tôi, như thể điều này có thể làm tôi thất vọng, một bằng chứng cho thấy anh ấy chưa hiểu gì về tôi. – Ý tớ là, chúng tớ có thường gặp nhau thật… – nói tới đây Dexter dừng lại, có phần chờ tôi phụ họa điều gì đó nhưng tôi vẫn không nói gì, nên anh tiếp, – nhưng cậu cũng có ý kiến và lý lẽ của cậu mà. Đúng chưa?
– Em không phải bạn gái anh ấy. – Tôi nói với John Miller.
– Cô ấy yêu tớ. – Dexter nói nhỏ với anh ta, và tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
– Dù sao đi nữa, – anh ấy tiếp tục bằng giọng hồ hởi, – Remy, em nghĩ sao. Có tính hay là không?
– Ừm… Em nghĩ nó nên được tính, có lẽ là nửa trái.
– Nửa trái, – Dexter nhìn tôi vẻ hài lòng, như thể chính anh ta đã nặn nên tôi từ cục đất sét, – chuẩn rồi. Vậy, nếu cậu chấp nhận lời thách đố này, cậu phải ăn chín trái rưỡi.
John Miller suy nghĩ một chút. Sau này tôi mới biết tiền luôn khan hiếm trong ngôi nhà màu vàng này, và những trò thách đấu như vậy là một cách để luân chuyển tiền từ túi người này sang túi người khác. Hai mươi đô có thể mua đủ thức ăn và bia cho ít nhất vài ngày. Trong khi chỉ phải ăn có chín trái rưỡi chuối mà thôi.
– Được rồi. – John Miller nói. Và họ bắt tay với nhau.
Trước khi cuộc thách đấu bắt đầu, những người làm chứng phải tụ tập lại hết. Ted bị lôi vào từ mái hiên sau nhà, cùng với một cô gái mà anh ta đang hẹn hò, giới thiệu tên là Mary Đáng Sợ (tôi chọn cách không hỏi lý do). Và sau một hồi kiếm tay organ Lucas không có hiệu quả, chú chó Khỉ Con của Dexter được chọn là người thay thế phù hợp. Rồi tất cả chúng tôi tụ tập xung quanh bàn ăn, hoặc trên chiếc xô-pha xấu xí đặt cạnh tủ lạnh, trong khi John Miller hít vài hơi thật sâu, co duỗi người ra xung quanh, như thể chuẩn bị cho vòng chạy đua năm mươi mét.
– Chuẩn bị, – Ted, người duy nhất có đồng hồ, và vì vậy được phân công làm người bấm giờ, hô to. – Bắt đầu!
Nếu bạn chưa từng xem ai thi ăn, giống như tôi lúc đó, có thể bạn nghĩ rằng nó sẽ rất hấp dẫn. Nhưng trò thách đấu ăn nhanh có thể còn thú vị đấy, còn việc thách đấu ăn hết chín trái chuối rưỡi thì phải xem lại. Chỉ đến khoảng trái thứ tư, mọi người đều đã cảm thấy chán ngán. Ted và Mary Đáng Sợ bỏ đi ra quán Waffle House, bỏ lại tôi, Dexter và Khỉ Con tiếp tục chờ tiếp năm trái rưỡi chuối còn lại. Nhưng hóa ra chúng tôi không phải đợi lâu: John Miller thừa nhận thua cuộc khi đang ăn dở trái chuối thứ sáu, rồi cẩn thận bước từng bước một vào nhà vệ sinh.
– Hy vọng anh không hại chết anh ta. – Tôi nói với Dexter khi John Miller đóng cửa lại, bấm chốt khóa.
– Không thể nào đâu. – Anh ấy nói một cách bình thản, ngả người ra trên ghế. – Giá em thấy cậu ta tháng trước khi ăn hết mười lăm quả trứng một lúc. Lúc đó bọn anh mới lo lắng thật sự. Cả người cậu ta đỏ bừng lên.
– Anh biết không, – tôi nói, – thật buồn cười là chẳng bao giờ anh phải ăn một lượng lớn đồ ăn như vậy.
– Không đúng, anh chỉ vừa mới tiếp tục chinh phục ngôi vị Bậc thầy của các thử thách vào tháng Tư vừa rồi.
Tôi ghét phải hỏi điều gì khiến anh giành được danh hiệu oách cỡ đó, nhưng tính tò mò cuối cùng đã thắng tôi.
– Thử thách gì vậy?
– Gần một ký sốt Miracle Whip, trong vòng hai mươi phút. Chỉ nghĩ tới điều này thôi là bao tử tôi đã quặn lên. Tôi ghét sốt, và ghét cả những thứ liên quan: salad trứng, salad cá ngừ, thậm chí cả món trứng mimosa nữa[18].
– Ghê quá.
– Anh biết. – Dexter nói một cách tự hào. – Chưa bao giờ anh vượt qua được ngưỡng đó, ngay cả khi đã cố.
Tôi tự hỏi không biết Dexter thuộc kiểu người như thế nào mà lại có cảm giác hài lòng như thế từ những sự cạnh tranh liên tiếp. Anh ấy có thể thách đố mọi thứ, dù cho nó có nằm trong khả năng của mình hay không. Vài trò thách đấu gần đây có thể kể ra gồm: Hai Lăm Xu Để Đoán Chiếc Xe Sắp Đi Ngang Qua Màu Xanh Dương Hay Xanh Lá; Năm Đô La Cho Anh Có Thể Chế Biến Được Món Ăn Từ Bắp Đóng Hộp, Khoai Tây Chiên, Mù Tạt Và Một Cái Chảo; và tất nhiên là bao gồm cả Em Có Thể Kể Được Bao Nhiêu Bang Cho Đến Khi Người Phụ Nữ Kia Sấy Xong Đồ?
Bây giờ thì tôi đã kể được hai mươi bang, Dexter mười chín và đang vật lộn với trí nhớ.
– California. – Cuối cùng anh nói, căng thẳng nhìn về phía cửa hiệu giặt ủi, nơi chúng tôi có thể thấy người phụ nữ đang nói chuyện với ai đó phía sau quầy.
– Bang này kể rồi. – Tôi nói.
– Wisconsin.
– Montana.
– South Carolina.
Cánh cửa mở ra: bà ta đã bước ra ngoài.
– Xong, – tôi tuyên bố. – Em thắng.
– Làm gì có.
Tôi giơ mấy ngón tay của mình lên.
– Em kể hơn anh một bang. Trả tiền đi.

Dexter đưa tay vào túi, thở dài, rồi đột nhiên kéo tôi lại gần, đặt tay lên eo tôi rồi vùi mặt vào cổ tôi.
– Thôi đi ông tướng. – Tôi nói, đặt tay mình lên ngực Dexter, đẩy anh ra. – Không có tác dụng gì đâu.
– Anh sẽ là nô lệ của em, – anh nói vào tai tôi, và tôi cảm thấy một cảm giác tê mê lạnh cột sống, nhưng nó biến mất khá nhanh, một lần nữa nhắc nhớ tôi rằng tôi luôn có bạn trai vào mỗi dịp hè, một anh chàng nào đó hợp nhãn sau khi việc học ở trường đã xong. Và thường các mối quan hệ đó chỉ kéo dài cho đến kỳ nghỉ ở biển mà gia đình tôi thường tổ chức vào mỗi tháng Tám. Điều khác biệt duy nhất ở lần này là tôi sẽ đi về hướng tây thay vì hướng đông như những năm trước. Tôi thích nghĩ về quan hệ của tôi và Dexter theo hướng này, bởi nó cũng như một chiếc la bàn luôn chỉ về một hướng, không đổi, ngay cả khi tôi đã rời đi.
Bên cạnh đó, tôi biết chúng tôi sẽ không thể nào bền lâu. Anh ấy quá thiếu hoàn hảo, những vết nứt, vết rạn đã rõ ràng. Tôi đã có thể tưởng tượng những tổn hại to lớn hơn nằm bên dưới những vết rạn ấy, tận sâu bên trong. Nhưng dù vậy, thật khó để giữ cho đầu óc mình minh mẫn được khi anh hôn tôi, trong cái nắng hè tháng Bảy. Xét cho cùng, cho đến lúc này đây, dường như chúng tôi vẫn còn thời gian.
***
– Câu hỏi là anh ta đã được cậu thuyết giáo chưa? – Jess hỏi.
– Không phải, – Chole gạt phắt. – Phải hỏi là cậu đã ngủ với anh ta chưa?
Cả hai người nhìn tôi. Không phải họ khiếm nhã khi hỏi vậy, mà thật sự đây là một điều quan trọng để đánh giá mối quan hệ của một người. Nhưng giờ thì tôi lại ngần ngại, một điều thật đáng bực mình.
– Chưa. – Cuối cùng tôi nói. Một trong hai người giật mình, rồi cả hai đều im lặng.
– Ôi chao, cậu thích anh ta. – Lissa thốt lên.
– Không phải vấn đề lớn, – tôi nói, không thực sự phủ nhận Lissa, khiến lại gây thêm một hồi im lặng và nhìn nhau. Bên ngoài Điểm tập kết, mặt trời đang lặn dần. Tôi cảm thấy tấm bạt lò xo nảy lên nhè nhẹ bên dưới, và tôi ngả người ra sau, duỗi ngón tay lên trên miếng sắt lò xo mát lạnh.
– Không thuyết giáo, cũng chẳng quan hệ. – Jess thống kê lại. – Nguy hiểm quá.
– Có thể anh ấy khác. – Lissa ý kiến, khuấy ly nước bằng một ngón tay.
– Không ai khác biệt cả. – Chloe nói. – Remy biết rõ điều đó hơn bất cứ ai trong tụi mình.
Điều này nhắc đến sự tuyệt đối bám chắc vào những kế hoạch quan hệ tình cảm của tôi mà các cô bạn thân này vẫn ghi nhận, tóm lược ý chính và diễn giải chi tiết hành động. “Bài thuyết giáo” thường được đưa ra khi anh bạn trai mới nôn nóng, lãng mạn, hài hước của tôi gần như sôi lên sùng sục. Đó là cách rà thắng của tôi, cách tôi làm chậm lại, gạt qua một bên bất kỳ chàng Romeo nào vào thời điểm đó bằng cách nói với họ một bài diễn thuyết, đại loại như: Này, em thích anh, và chúng ta thật sự rất vui vẻ bên nhau, nhưng anh biết đấy, em không thể quá nghiêm túc trong mối quan hệ này bởi em sắp phải đi nghỉ hè ở biển / bởi em thực sự cần phải tập trung cho việc học năm tới và không dự định bất kỳ điều gì lâu dài. Đây là bài diễn thuyết mùa hè. Bài dành cho mùa đông hay kỳ nghỉ hầu như nguyên vẹn, ngoại trừ phải thay đổi chút ít ở phần lý do: Em phải đi trượt tuyết / em phải tập trung toàn lực cho đến khi tốt nghiệp / em đang phải đương đầu với quá nhiều rắc rối gia đình. Và thông thường, các chàng trai tiếp nhận điều này theo một trong hai cách. Nếu họ thực sự thích tôi, kiểu hãy-đeo-nhẫn-tốt- nghiệp-của-anh-để-luôn-yêu-anh, họ sẽ chạy trốn, điều này khá thuận tiện. Nếu họ thích tôi nhưng chấp nhận bài thuyết giáo của tôi, chấp nhận đường biên giới tôi đặt ra thì họ sẽ gật đầu và giữ thể diện bằng cách nói rằng họ cũng nghĩ tương tự. Lúc đó, tôi sẽ thoải mái mà tiến hành bước tiếp theo – bước mà tôi không lấy gì làm tự hào – thường liên quan đến việc qua đêm với họ.
Nhưng không phải ngay lập tức. Không bao giờ là ngay lập tức, nhưng không thêm lần nào nữa. Tôi thích có đủ thời gian để thấy được những vết rạn và loại bỏ những người không phù hợp, tức là thường phải qua sáu tuần mới có thể kết thúc giai đoạn huấn luyện bạn trai mới.
Trước kia, tôi rất dễ dàng trong các mối quan hệ. Giờ đây, tôi chọn lọc. Đấy, một sự thay đổi lớn.
Và bên cạnh đó, có gì đó rất khác biệt ở Dexter. Mỗi lần tôi cố trở về với những tiêu chí đã vạch sẵn từ trước kia của mình, là tôi lại bị ngăn cản bởi một yếu tố nào đó không rõ. Tôi có thể nói với Dexter “bài thuyết giáo”, anh ấy có thể chấp nhận nó. Tôi có thể ngủ với Dexter, anh ấy cũng sẽ ổn, quá ổn, với nó. Nhưng từ sâu thẳm trong tim tôi, có điều gì đó nói với tôi rằng có thể anh ấy sẽ chẳng ổn chút nào với những thứ ấy, có thể anh ấy sẽ nghĩ về tôi tệ hơn, hay tương tự như vậy. Tôi biết điều này thật ngu ngốc.
Và thêm một điều nữa, tôi khá bận rộn. Có thể là vì vậy rồi. Chloe mở chai nước, uống một hơi rồi lại nhấp một ngụm rượu bourbon từ chiếc chai nhỏ xíu cầm trên tay.
– Cậu đang làm gì vậy? – Cô ấy hỏi thẳng tôi.
– Tớ chỉ chơi vui thôi mà. – Tôi trả lời, nhấp một ngụm Diet Zip. Thật quá dễ dàng để nói điều này, chỉ là một trò chơi vui mà thôi. – Anh ta cũng sẽ đi khỏi đây khi hết hè mà, cậu biết rồi còn gì.
– Vậy thì tại sao cậu không cho anh ta một bài thuyết giáo? – Jess chất vấn.
– Tớ chỉ… – tôi lắc lắc cái ly, lảng tránh. – Tớ chưa nghĩ tới chuyện đó, nói thật là như vậy.
Họ nhìn nhau, cân nhắc hàm ý bên trong câu trả lời của tôi.
– Tớ nghĩ anh ấy dễ thương đó, Remy. Anh ấy thật ngọt ngào.
– Lissa lên tiếng.
– Anh ta vụng về lắm, – Jess làu bàu, – cứ giẫm lên chân tớ hoài.
– Có thể là, – Chloe nói như thể bỗng phát hiện ra, – cậu có bàn chân to quá.
– Có thể là, – Jess trả miếng, – cậu nên im miệng lại. Lissa thở dài, nhắm mắt lại:
– Mấy cậu à, làm ơn đi. Mình đang nói về chuyện của Remy mà.
– Mình đâu cần phải nói về chuyện của Remy. – Tôi nói. – Đâu cần phải vậy. Hãy nói về chuyện của người khác đi.
Mọi người cùng im lặng một lúc lâu. Tôi nhấp thêm vài ngụm nước, còn Lissa mồi một điếu thuốc. Cuối cùng Chloe lên tiếng trước:
– Mấy cậu biết không, có lần Dexter nói sẽ chung cho tớ mười đô nếu tớ có thể trồng cây chuối trong vòng hai mươi phút. Điều quái quỷ vậy có nghĩa gì chứ?
Ba người cùng nhìn tôi. Tôi nói:
– Chỉ cần phớt lờ đi. Kế tiếp?
– Tớ nghĩ Adam đang hẹn hò với người khác đấy. – Lissa đột nhiên nói.
– Nào, thấy chưa, chuyện này hấp dẫn hơn nhiều. – Tôi nhận xét.
Lissa di ngón tay xung quanh miệng ly nước, đầu cúi xuống, một lọn tóc đong đưa trước mặt. Đã gần một tháng kể từ ngày Adam chia tay Lissa, và cô ấy đã chuyển từ trạng thái sướt mướt sang buồn bã thường trực, với những khoảnh khắc hiếm hoi tôi nghe Lissa cười lớn, rồi ngưng, như thể đó là lúc cô ấy chợt quên đi rằng mình không được phép vui.
– Cô ta là ai vậy? – Chloe hỏi.
– Tớ không biết. Cô ta lái chiếc Mazda đỏ. Jess nhìn tôi, lắc đầu:
– Lissa, cậu lái xe tới khu nhà anh ta đấy hả?
– Không. – Lissa nói, rồi ngước lên nhìn chúng tôi. Và chúng tôi, tất nhiên, nhìn lại cô ấy, biết rằng đó là lời nói dối. – Không có. Nhưng một hôm đường Willow bị chặn lại do có sửa chữa, cho nên tớ…
– Cậu có muốn hắn ta nghĩ cậu yếu đuối? – Jess hỏi. – Cậu muốn để cho hắn ta hả hê sao?
– Làm sao anh ấy có thể quen người khác nhanh thế? – Lissa hỏi lại, và Jess chỉ thở dài, lắc đầu. – Tớ còn chưa bình thường lại được, vậy mà anh ta đã quen người khác. Làm sao lại như vậy được chứ?
– Vì hắn là một gã khốn. – Tôi nói.
– Vì hắn là đàn ông. – Chloe thêm vào. – Đàn ông thì không thích ràng buộc, không yêu ai hết lòng, và đàn ông còn nói dối nữa. Vì vậy họ đáng được hưởng sự nghi ngờ chứ không phải tin tưởng, và không bao giờ được để cho họ tiếp cận quá gần với mình. Phải không, Remy?
Tôi nhìn cô ấy, và lại thấy lần nữa: ánh mắt của Chloe cho thấy cô ấy đã thấy điều gì đó khác lạ ở tôi, và điều này khiến cô ấy lo lắng. Bởi vì nếu tôi không còn là Remy cứng nhắc, lạnh lùng, thì cô ấy cũng không thể là Chloe của ngày xưa nữa.
– Đúng. – Tôi nói, mỉm cười với Lissa. Tôi phải là người dẫn đường ở đây. Nếu không, cô ấy chưa bao giờ có thể tìm được lối.
– Hoàn toàn đúng.
***
Nhóm nhạc không phải tên Sol Giáng. Đó chỉ là tên mà họ dùng riêng trong đám cưới của mẹ tôi, đám cưới mà họ buộc phải hát bởi một việc rắc rối đã xảy ra liên quan tới chiếc xe thùng, các nhà chức trách ở Pennsylvania và một người anh của chú Don tên là Micheal- vốn là một luật sư ở đó. Rõ ràng việc hát tại đám cưới này là một cách để trả ơn, nhưng nó cũng là dịp thích hợp để đổi địa điểm đóng đô – điều mà nhóm nhạc với tên chính thức là Truth Squad vẫn thường làm hàng năm.
Hai năm vừa qua, họ đã đi dọc theo các vùng trong nước theo một quy trình không đổi : tìm một thị trấn có nơi biểu diễn tươm tất, thuê một căn nhà rẻ tiền, và bắt đầu chơi cho các câu lạc bộ. Trong tuần đầu tiên họ phải tìm việc làm thêm vào ban ngày, tốt nhất là ở cùng một nơi bởi họ phải dùng chung xe. (Vậy cho nên giờ thì Dexter và Lucas làm việc tại tiệm chụp hình lấy liền, trong khi John Miller pha cà phê ở tiệm Jump Java, và Ted gói thực phẩm ở chợ Mayor.) Mặc dù hầu hết các chàng trai trong nhóm đều có trình độ đại học, hoặc như trường hợp của Ted là trên đại học, nhưng họ luôn chọn những công việc đơn giản, không đòi hỏi phải thường xuyên làm ngoài giờ hay căng thẳng đầu óc. Rồi họ đến một sân khấu ca nhạc địa phương, hy vọng sẽ ký được hợp đồng biểu diễn hàng tuần, điều mà họ đã có được tại quán Bendo. Tối thứ Ba, buổi tối vắng khách nhất trong tuần, giờ là của họ.
Khi tôi gặp Dexter lần đầu tiên tại cửa hàng ô tô của chú Don, họ chỉ mới đến thị trấn được vài ngày. Lúc đó, họ phải ngủ trong xe, rồi trong công viên, cho đến khi tìm được ngôi nhà màu vàng. Giờ thì có vẻ họ sẽ còn ở lại thị trấn cho đến khi nào phải rời khỏi vì nợ nần, vì những rắc rối nhỏ với pháp luật (trước đây đã từng xảy ra điều này) hay chỉ đơn giản là cảm thấy chán. Mọi thứ luôn được sắp xếp để di chuyển: họ khoe rằng có thể xếp đồ và rời đi trong vòng một tiếng đồng hồ, vẽ sẵn mũi tên trên tấm bản đồ nhăn nhúm đặt trong ngăn chứa đồ trên xe, sẵn sàng tìm kiếm một đích đến mới.

Cũng có thể đây là lý do mà tôi không thực hiện “bài thuyết giáo”: thấy rằng cuộc sống của Dexter lúc này cũng tạm bợ như của tôi vậy. Tôi không muốn giống những cô gái khác, trong những thị trấn khác, nghe nhạc của những chàng trai Truth Squad và ôm mộng tương tư Dexter Jones, anh chàng sinh tại thủ đô Washington, thuộc cung Song Ngư, ca sĩ chính, kẻ chuyên thách đố, địa chỉ thường trú không xác định. Tiểu sử của anh quá u ám, với Khỉ Con dường như là người thân duy nhất mà anh quan tâm. Còn tôi, không lâu nữa đã có thể giới thiệu về mình : quê cũ ở Lakeview, hiện nay sống tại Stanford, chưa xác định ngành học nhưng nghiêng về ngành kinh tế. Chúng tôi như hai đường thẳng chỉ gặp nhau tại một điểm trong vòng vài tuần thoáng qua. Vì vậy, đâu cần phải tuân theo quy tắc.
Tối đó tôi, Chloe, Jess và Lissa đến quán Bendo lúc chín giờ. Ban nhạc Truth Squad đã bắt đầu chơi từ trước đó, khán giả không đông nhưng nhiệt tình. Tôi để ý, nhưng rồi ngay lập tức nghĩ rằng mình chẳng việc gì phải để ý, hầu hết đám đông đều là nữ, và một nhóm trong số họ tụ tập rất gần sân khấu, cầm bia trong tay và nhún nhảy theo điệu nhạc.
Nhạc họ đang chơi là những bản chơi lại xen lẫn những bài do họ sáng tác. Bản chơi lại, như Dexter gọi là “sự xấu xa cần thiết” – luôn được yêu cầu tại đám cưới, và rất có ích tại các quán bar, ít nhất là ở giai đoạn mở đầu để ngăn chặn việc bị ném nắp bia và đầu lọc thuốc lá (điều này hình như cũng đã từng xảy ra). Nhưng Dexter và Ted, người đã khởi xướng nhóm nhạc từ những năm đầu trung học thì thích những ca khúc tự sáng tác, trong đó ca khúc lớn nhất và tham vọng nhất là Bài ca Khoai tây.
Lúc chúng tôi ngồi xuống thì ban nhạc đã chơi xong đoạn cuối bài Gimme Three Steps và nhóm các cô gái đang vỗ tay, la hét rộn ràng. Sau đó là một vài giai điệu ngắn dạo đàn, vài phút hội ý giữa Ted và Dexter, và rồi Dexter nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ tặng các bạn một bài hát do nhóm sáng tác, một bài cực đỉnh. Xin giới thiệu, Bài ca Khoai tây”.
Các cô gái hò reo cổ vũ lớn hơn cả, một người trong số họ – một cô nàng tóc đỏ béo tốt với đôi vai rộng mà tôi đã gặp trước đó trong nhà vệ sinh nữ – tiến sát lại gần sân khấu, nơi cô ta gần như ở ngay dưới chân Dexter. Anh ấy nhìn xuống, mỉm cười với cô ta một cách lịch sự.
– Tôi gặp nàng ở quầy rau quả, – anh bắt đầu, – vào cuối ngày thứ Bảy tuần này. Đã bảy ngày từ lúc nàng rời xa.
Một tiếng reo nữa vang lên, từ người nào đó dường như đã cảm thấy thích Bài ca Khoai tây. Tốt đấy – tôi nghĩ. Lại thêm vài tiếng reo phấn khích nữa.
– Xưa nàng từng yêu món bò bít tết, ôi, cô thú ăn thịt bé nhỏ mà tôi yêu. – Dexter tiếp tục. – Nhưng nay nàng thành công chúa ăn kiêng, sống nhờ vào những hạt đậu thường xuyên. Nàng chia tay phô mai và thịt xông khói, thề không đụng bánh mì thịt Burger King. Và khi tôi không làm được như thế, nàng trả chiếc nhẫn tôi đã trao làm tin. Tôi đứng đó ngay giữa quầy rau diếp, trái tim đau như thể bị đóng đinh. – Đoạn này Dexter đặt tay lên ngực, trông buồn đau khôn tả, khiến đám đông lại rộn lên tiếng reo hò. – Ước sao vẻ đẹp kiêng khem của nàng vẫn là của tôi. Nàng quay lưng để đến quầy thu ngân, chỉ mười lăm món và có khi còn ít hơn. Tôi biết rằng đây có thể là lần cuối, nên phải nói với nàng thôi…
Dexter dừng lại, để tiếng nhạc độc diễn một lúc. John Miller gõ trống nhanh hơn, khiến tiết tấu trở nên sôi động hơn. Tôi thấy một số người trong đám đông đã nhẩm lời bài hát.
– Đừng tặng anh những quả cà chua thối, bởi anh chỉ muốn củ khoai tây ngọt ngào. Khoai tây nghiền, sốt chua, làm kem, xắt mỏng, cắt lát, hay cắt hạt lựu, bất cứ loại nào em làm đều tuyệt hết em yêu.
– Đây là một bài hát đấy à? – Jess hỏi tôi, nhưng Lissa giờ đã ngoác miệng ra cười, vỗ tay theo nhịp trống.
– Đây là nhiều bài hát ghép lại, – tôi nói, – một liên khúc Khoai tây.
– Gì cơ? – Cô ấy hỏi, nhưng tôi không lặp lại, bởi vừa lúc ca khúc đi vào đoạn cao trào, kể tên mọi loại rau quả có thể nghĩ ra. Đám đông la hét, và Dexter hát càng hăng hơn nữa. Khi bài hát kết thúc bằng tiếng chũm chọe, cả đám đông vỡ òa bởi những tràng pháo tay. Dexter ghé vào micro, bảo rằng họ sẽ quay lại trong vài phút nữa, rồi bước xuống sân khấu, vớ lấy một cái ly nhựa đặt trên thùng loa trên đường đi. Tôi trông theo cô gái tóc đỏ bước về phía anh, đón đầu ngay khi anh vừa bước xuống sàn.
– Chà, nhìn kìa Remy, – Chloe nói, rõ ràng cũng trông thấy điều này, – người đàn ông của cậu có fan hâm mộ cuồng nhiệt kìa.
– Anh ấy không phải là người đàn ông của tớ. – Tôi nói, nhấp một ngụm bia.
– Remy giờ đi với ban nhạc đấy. – Chloe nói với Jess đang khịt mũi. – Quá lắm cho nguyên tắc không nhạc sĩ. Điều tiếp theo là cậu ấy sẽ lên xe buýt đi bán áo thun dạo ở các bãi đỗ xe, rồi khoe ngực để được vô đứng ở cửa lên xuống sân khấu.
– Ít nhất là cậu ấy còn có ngực để mà khoe. – Jess nói.
– Tớ cũng có ngực. – Chloe chỉ tay vào ngực mình. – Nó không làm tớ chúi nhủi về trước không có nghĩa là nó không to.
– Được rồi, cỡ B à. – Jess đưa ly bia lên miệng.
– Tớ có ngực. – Chole lại cãi lần nữa, lớn tiếng hơn. Cô ấy đã uống vài chai rượu mini ở Điểm tập kết. – Ngực tớ đẹp tuyệt. Cậu biết gì không, nó xuất sắc. Phải nói ngực tớ đáng kinh ngạc.
– Chloe, – tôi nhắc, nhưng đã quá trễ. Không chỉ có hai gã trai đứng gần bên giờ đã hoàn toàn bị hút vào bộ ngực của cô ấy để kiểm tra, mà cả Dexter cũng đã đến sát bên tôi, vẻ bối rối hiện trên mặt. Chloe đỏ cả mặt mày – điều rất hiếm khi xảy ra – trong khi Lissa vỗ nhè nhẹ lên vai bạn thông cảm.
– Vậy là đúng mà, – cuối cùng Dexter nói. – Khi các cô gái túm tụm lại với nhau, họ hay nói về ngực. Anh luôn nghĩ vậy, nhưng chưa có bằng chứng.
– Chloe chỉ mới đưa ra quan điểm thôi.
– Rõ ràng là như thế mà. – Dexter nói. Chloe đưa tay lên chải chải mái tóc, quay đầu đi nơi khác, như thể bỗng nhiên cô ấy bị cuốn hút bởi bức tường. – Bài ca Khoai tây khá đấy chứ, em có nghĩ vậy không?
– Có. – Tôi nói, tiến lại gần hơn khi anh ấy đưa cánh tay vòng qua eo tôi. Điểm đặc biệt ở Dexter là anh ấy không sỗ sàng thể hiện tình cảm, như Jonathan đã từng làm với tôi, nhưng anh ấy có những cử chỉ đặc trưng mà tôi rất thích. Như cách anh ấy vòng tay qua eo tôi. Nhưng có một điều khiến tôi phát điên, là cách anh ấy đặt những ngón tay thon dài của mình lên phía sau cổ tôi, đặt im chúng ở đấy, ngón tay cái của anh chạm vào mạch đập của tôi. Điều này thật khó lý giải, nhưng nó luôn gây cho tôi một cơn tê mê ớn lạnh dọc sống lưng, giống như anh đang chạm vào chính trái tim tôi vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chloe, thận trọng như mọi khi. Tôi nhanh chóng giũ sạch những suy nghĩ của mình, và uống hết ly bia trước khi Ted bước đến.
– Đoạn hai hay nhỉ. – Đó là câu đầu tiên anh ta nói, nhưng không phải bằng giọng vui vẻ, mà là mỉa mai, chua cay. – Cậu biết đấy, nếu sai một từ, thì cả bài hát vất đi.
– Sai từ nào? – Dexter hỏi. Ted thở dài nói lớn:
– Không phải nàng là “công chúa ăn kiêng, sống nhờ vào những hạt đậu”, mà phải hát “nàng là công chúa ăn kiêng, sống bằng những hạt đậu”.
Dexter nhìn anh ta chưng hửng, như thể vừa mới nghe một bài dự báo thời tiết không trúng không trật.
– Có cái gì khác biệt đâu? – Chloe nói. Ted gắt:
– Hoàn toàn khác biệt. Sống nhờ vào những hạt đậu là câu thành ngữ của người Anh nói về việc tìm ra một loại hạt giống mang đến cuộc sống sung túc cho đất nước, nói về một tiêu chuẩn và thực trạng xã hội. Còn câu sống bằng những hạt đậu mang tính chất dân dã hơn, bình dân và gần gũi hơn, thể hiện lời bài hát và tiếng nhạc đệm quyện vào nhau chặt chẽ hơn.
– Tất cả những thứ đó chỉ vì một từ thôi à? – Jess hỏi.
– Một từ, – Ted đáp lại một cách nghiêm trọng, – cũng có thể làm thay đổi cả thế giới.
Mọi người cùng im lặng cân nhắc câu nói của Ted. Cuối cùng Lissa nói với Chloe, đủ lớn để mọi người cùng nghe thấy (cô ấy đã uống hết một hay hai chai rượu mini trước đó rồi):
– Tớ cá là anh ta đậu tốt nghiệp với điểm cao khủng khiếp.
– Suỵt, suỵt. – Chloe đáp, cũng to tương tự.
– Ted, – Dexter nói, – tớ nghe cậu nói rồi. Tớ cũng hiểu ý cậu. Cám ơn cậu đã chỉ tớ thấy sự khác biệt, tớ sẽ không vấp lại nữa.
Ted chỉ đứng yên, chớp chớp mắt.
– Được rồi, – anh ta nói, có gì đó không được thoải mái cho lắm. – Tốt. Ừ, tớ ra ngoài hút thuốc đây.
– Nghe được đấy. – Dexter nói, và Ted bước đi, rẽ đám đông hướng về phía quầy bar. Vài cô gái đứng cạnh cánh cửa ngước nhìn khi anh ta đi ngang qua, rồi quay sang gật đầu với nhau. Ôi trời, mấy thứ dính tới ban nhạc “bịnh” thật. Mấy cô gái đó chẳng biết xấu hổ là gì.
– Ấn tượng thật. – Tôi nói với Dexter.
– Anh có kinh nghiệm trong việc này rồi. – Anh giải thích. – Em thấy đấy, Ted rất dễ cáu. Và thật sự là cậu ấy rất muốn mọi người phải nghe mình. Nghe cậu ta, gật đầu và đồng ý. Ba bước. Đơn giản thôi.
– Đơn giản thôi. – Tôi lặp lại. Anh lại luồn bàn tay qua sau gáy tôi, ấn ngón tay vào mạch đập, và tôi lại có cảm giác lạ kỳ ấy lần nữa. Lần này tôi không dễ dàng giũ bỏ nó, và khi Dexter tiến lại gần, hôn lên trán tôi, tôi nhắm mắt lại và tự hỏi mình sẽ chìm sâu đến mức nào trong cảm giác này trước khi thoát ra. Có thể sẽ không thể cả mùa hè. Có thể tôi cần phải giải quyết nhanh hơn dự tính, nhằm ngăn ngừa tình cảm thật sự vào phút cuối.
– Này Dexter, – một giọng nói vang lên phía trên. Tôi ngẩng nhìn lên. Đó là John Miller, đang trong phòng điều khiển đèn. – Này Dexter. Cậu cần có mặt ở lối số năm để kiểm tra mấy thứ này.
Cô gái tóc đỏ đã trở về cạnh sân khấu, rất gần. Cô ta quay đầu nhìn theo hướng nhìn của John Miller, thẳng đến chỗ chúng tôi. Thẳng đến chỗ tôi. Và tôi nhìn lại, cảm thấy đột nhiên muốn thể hiện sở hữu điều mà tôi không chắc có muốn tuyên bố là của mình hay không nữa.
– Anh phải đi đây. – Dexter nói. Và rồi anh nghiêng người ghé sát vào tai tôi, nói thêm. – Em chờ anh chứ?
– Cũng có thể. – Tôi trả lời.
Anh cười như thể đó là câu nói đùa, rồi vội len vào đám đông. Vài giây sau tôi đã thấy anh trên sân khấu, lỏng khỏng và lóng ngóng: khi đến trước micro, một chân anh va phải thùng loa khiến nó lắc lư loạng choạng. Dây một bên giày của anh, tất nhiên, không được buộc chặt.
– Ôi trời. – Chloe cảm thán. Cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, lắc đầu, và tôi tự nhủ cô ấy đã sai, hoàn toàn sai, khi nói rằng: – Cậu tiêu đời rồi.
________________________________________
[18] Trứng mimosa hay Deviled egg là món trứng luộc chín cắt đôi, phủ lên bằng hỗn hợp lòng đỏ trứng luộc với sốt mayonnaise hay mù tạt. Món này thường dùng lạnh, hay xuất hiện trong các dịp lễ hoặc trong các bữa tiệc phương Tây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.