Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 21: Cô Bạn Thân
Eric đi mà không thông báo gì cho ai cả, My hơn shock. Nhưng điều đó không thể lấn át được nỗi buồn về nhóc Khởi ra đi. My về nhà của mình. Bà mẹ ngồi ôm đầu, rũ rượi trên ghế. My ôm chầm lấy bà trong nước mắt. Giận ai thì giận, nhưng con cái không bao giờ có thể giận người mẹ hai mươi năm bôn ba vì mình. Cô khẽ thì thầm.
– Mẹ, con xin lỗi.
Kỳ nghỉ hè trôi qua một cách bình lặng. Đông khá bất ngờ trước cái tin mà Bảo Hiền vừa tuyên bố, cô sẽ tiếp tục đi học. Bất quá, hắn vui nhiều hơn. Lúc trước, nhóc Thiên Khởi không có đi học. Con bé toàn ở nhà đi chơi, Đông có hơi ganh tị một tí tẹo. Hiền quyết định đi học là Đông có thể ở cạnh cô gần như 24/24 rồi. Bởi vì khoa mà Bảo Hiền đăng ký theo là cùng khoa với Đông.
Trước ngày nhập học độ một tuần, Bảo Hiền bay sang nhật. Không phải là để đi gặp Phạm lão gia, tạm thời cô không muốn nhìn mặt ông ta chút nào. Cô sang đây là vì cô bạn Vidia đang ở Nhật. Hiền đến để gặp Vidia.
Vidia là một cô gái người Đức, cùng tuổi với Hiền. Cô ấy là chiến hữu và cũng là người bạn thân nhất đối với Hiền. Cả hai cùng tham gia vào 2S năm mười tám tuổi. Lúc đầu, hai người không hề có cùng chính kiến và chí hướng nên chẳng mấy lần nói chuyện với nhau. Nhưng từ sau vụ xích mích của cô và BYAA, Hiền và Vidia đã trở nên thân thiết với nhau hơn trước, rồi dần dần tìm được những điểm chung hiếm hoi để có cơ hội gắn bó chặt chẽ.
Không hiểu từ đâu mà Vidia lại có số điện thoại cố định của nhà họ Huỳnh. Càng khó hiểu hơn khi Vidia không trực tiếp gọi vào di động của Hiền mà lại phải gọi vào số cố định ở nhà kia. Hiền đoán, có lẽ cô nàng lại bắt đầu vướng vào một rắc rối nào đó rồi.
Bảo Hiền nheo mắt nhìn vào địa chỉ mà Vidia nhắn lại. Cách không xa trung tâm thành phố Tokyo. Cô nàng ấy vẫn cứ thích làm những việc không giống ai thế này đây.
Phòng 47-01, Takai Hotel.
Là đây rồi. Gặp rắc rối mà vẫn hoành tráng thế này chỉ có thể là Vidia.
Không để cho Bảo Hiền phải gọi cửa đến lần thứ hai, một cô gái nhỏ thó, nhanh nhẹ tiến ra mở cửa.
– Nice to meet you, Vidia! – Hiền lên tiếng trước, giọng đều đều chẳng có vẻ gì là vui mừng cả.
– Hey, Yuuki. – Vida nhoẻn miệng cười – Rất vui gặp lại cậu!
– Cậu… nói được tiếng Việt sao? – Thoáng một chút ngạc nhiên, Bảo Hiền mím môi hỏi.
– Mình mới học gân đây. Cậu vào trong đi. – Vidia hé rộng cửa. Sau khi Bảo Hiền vừa bước chân vào trong thì lập tức sập nhanh lại.
Chỗ này, quả nhiên là khách sạn cao cấp có khác. Căn phòng này, vừa nhìn Hiền lập tức choáng ngợp vì sự sang trọng của nó. Có điều, căn phòng sang trọng ấy không thể che lấp được cái bất cập đang sờ sờ trước mắt mà Bảo Hiền đã nhận thấy.
– Tại sao lại bị thương vậy? – Đây chính là câu hỏi mà Vidia ngán ngẩm nhất. Quả nhiên là Yuuki có khác, không gì có thể qua mắt cô được cả.
Thấy Vidia im lặng không nói, Hiền tiếp.
– Các cử động vai và cánh tay của cậu không bình thường đó. – Cô ngồi bắt chéo chân này lên chân kia, dựa hẳn người vào salon – Mau nói xem nào.
– Aiz. Cậu nhanh mắt thật đấy. – Vidia chớp chớp đôi mắt, khẽ buông tiếng thở dài.
– Là “tinh mắt” chứ. – Hiền chỉnh.
– Whatever! Mình đã bảo là mới học gần đây thôi. – Vidia chun mũi, chu cặp môi căng mọng ra. Cô nhe răng cười – Sao nói chuẩn như cậu được.
– Trở lại vấn đề chính đi nào. – Hiền lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, tỏ ra ngán ngẩm cái trò đánh trống lảng của Vidia. Có điều, Vidia vẫn chần chừ không lên tiếng.
Từ trước đến nay, Vidia chưa bao giờ giấu giếm Yuuki bất cứ chuyện gì cả. Bất quá… việc này, nếu nói ra thì cô vẫn cứ cảm thấy ngài ngại thế nào ấy. Đúng ra nên nói là xấu hổ mới phải. Bảo Hiền vẫn trong tư thế chờ đợi.
– MMM… mình… bị bắn. – Vidia đỏ mặt thú nhận. Ánh mắt Yuuki xoáy sâu vào khiến cô không thể quanh co thêm nữa.
– Mình biết. – Hiền nhún vai.
– Mình biết là cậu biết mà. – Vidia hờn dỗi trách móc.
– Quan trọng là kẻ nào đã bắn lén cậu? – Hiền liếm môi, cặp chân mày hơi nhíu lại.
– Cậu đúng là không thay đổi gì mấy! – Vidia nhoẻn miệng cười.
Những suy đoán của Bảo Hiền chưa bao giờ là vô căn cứ cả. Vidia xưa nay vốn là không có đối thủ trong võ thuật. Không phải vì sức lực cô nàng dồi dào, mà chủ yếu Vidia dựa vào kĩ thuật để chiến thắng, dùng nhu khắc cương. Chính là môn nhu đạo. Vết thương lại có thể khiến cho Vidia phải cử động khác thường như vậy, chắc chắn phải rất đau, chỉ có thể là do vật sắc nhọn gây ra. Hoặc là đạn! Nếu Vidia đã không có đối thủ có thể đánh bại cô trực tiếp, thì nguyên nhân chỉ có thể là do bị bắn lén. Thương tích này có vẻ khá nặng đây. Nhưng Bảo Hiền khống đoán được là ai? Và làm như thế để làm gì? Vidia xưa nay vốn hòa nhã, thân thiện, cô không bao giờ tự gây thù chuốc oán với bất cứ một kẻ nào. Trừ phi, là bị ganh ghét.
– Là ai nào?
– Mmm… – Vidia vẫn ậm ừ không nói rõ.
– Đến cả mình, cậu cũng không tin tưởng sao? – Hiền đứng phắt dậy.
– No, dont.. – Vidia đứng dậy theo, vội xua tay – Chỉ là… mình xấu hổ.
– Xấu hổ? Không phải là bị bắn lén sao?
-Ừm. – Vidia cúi gằm mặt, hàng mi sụp xuống – Là BYAA.
– BYAA? – Hiền nghiêng đầu hỏi lại.
Cô nghiến răng ken két, ánh mắt sắc lẻm đằng đằng sát khí khiến Vidia phải kính nể vài phần. Phản ứng của Hiền, Vidia đã dự đoán trước được.
Vidia rất thích tính cách của Bảo Hiền. Theo như cô nói thì “Bảo Hiền rất là hay!”. Can thiệp tuy sâu nhưng lại biết cách dừng lại đúng lúc. Luôn cho người ta cảm giác được quan tâm chứ không phải là bị soi mói. Vidia nhận xét vậy.
Bảo Hiền trầm ngâm, tay chống cằm, tay vày vò vạt áo. BYAA mà cô biết, BYAA mà cô thấy, về bản chất thì thực sự đúng là một thủ lĩnh máu lạnh. Chỉ là, không ngờ ông ta còn dám xử ác ngay cả đối với Vidia nữa. Con người này thật khó lường, khó đoán, khó nghĩ.
…
Trụ sở chính 2S, Beclin.
Eric hầm hập xông vào văn phòng tổng, vẻ mặt đầy bức xúc. Có vẻ như anh vừa khám phá ra một chuyện kinh thiên động địa gì đó.
– Eric? – BYAA ngước mặt nhìn anh, sau đó bình thản hỏi – What are you doing here?
– Ive somthing to talk with you! – Eric không giấu vẻ cáu giận.
– Ok. Sit down plz.
– Why did you shoot Vidia? What is her crime?
– You dont need to be know about that. What else? – Thủ lĩnh phẩy tay.
– Ok, so, what did you do to Yuuki retreat from establishment? – Tạm bỏ qua vấn đề về Vidia, Eric hỏi câu này trong trạng thái đang bốc hỏa.
– Nothings grave. I just lie something. – Người đàn ông mày râu nhún vai, thản nhiên đáp không do dự.
– Lie… what?
– I promised her sisters safe.
Cuộc đối thoại nhanh chóng đi vào bế tắc. Trong khi Eric đang giận dữ tột cùng thì BYAA lại tỏ ra điềm tĩnh nhưng chưa hề có việc gì xảy ra. Ông ta lúc nào cũng thế. Tuy rất thản nhiên vô tư nhưng bên trong giấu sự lạnh lùng băng giá, nhân từ mà tàn độc, hiền hòa mà nhẫn tâm.
Lương tâm của lão già này có lẽ bị chó tha đi mất tiêu rồi, cho nên mới có thể cầm súng mà chĩa thẳng vào người Vidia. Dẫu sao thì cô ấy cũng là giọt máu duy nhất của ông ta trên thế gian này cơ mà. Hổ dữ còn không ăn thịt con, đến cầm thú còn không nỡ làm hại con mình nữa là loại người.
Eric không biết nói gì thêm với ông. Anh lắc đầu, buồn bã thở dài.
– Ill retreat frm 2S.
Eric quyết định nhanh, sau đó vội vã bỏ đi.