Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 20: Hối Hận
Tròn một tháng kể từ lúc nhóc Khởi ra đi, My vẫn không thể tin nổi rằng con nhóc đã thực sự đi mất rồi. Đứa con gái đầu tiên làm cho My cảm thấy thích thú. Thế mà giờ đã nằm dưới nấm mồ lạnh ngắt kia. Hồng nhan thường bạc mệnh. Nó còn bé như thế, còn đẹp như thế, còn chưa ăn chơi cho hết mọi lạc thú trên đời cơ mà…
Hôm nay, My chủ động gọi điện cho Bảo Hiền, rủ cô đi viếng một cho cô bé em gái. Tất nhiên, Hiền chẳng có lý do gì để mà từ chối cả. Đứng trước nấm mộ xanh của người trẻ, My không sao ngăn được hai dòng lệ nóng hổi lăn tròn dài trên gò má. Bảo Hiền không nói gì. Cô lặng thinh, còn đang mãi suy nghĩ về một chuyện rất khó hiểu.
– Con bé rất dễ thương. – My bắt chuyện trước. Cô sợ bầu không khí lặng yên đáng sợ này.
– Đúng vậy. – Hiền gật đầu tán thành.
– Tui mong mình cũng có một đứa em như vậy.
Hiền khịt mũi. Cô lại để không gian chìm sâu vào trong im ắng. Một sự yên ắng đáng sợ.
My hít một hơi thật sâu. Đôi mắt cô khép hờ, từ từ đưa que hương đang bốc khói nghi ngút cắm vào bát nhang. Một mẩu đóm tàn rơi ngay vào ngón tay My làm cô giật nảy người. My lại nhắm mắt, thở ra. Miệng cô lâm râm cầu khấn điều gì đó, thầm kín, riêng tư, Bảo Hiền không thể nghe được.
Bất quá Hiền vẫn mải miết theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng. Mọi chuyện thật sự lạ lùng.
Mấy ngày trước, Hiền nhận được một thông tin khá quan trọng. Bên cơ quan chức năng đã ra soát lại hiện trường vụ án (tức nhà của hai chị em) thêm một lần nữa. Lần này, họ phát hiện ra được nửa thân trên đã cháy đen thui, đã gần như chỉ còn trơ lại bộ xương khô. Kỳ lạ là nửa cái thân xác ấy lại được tìm thấy ở tầng hầm, nơi được xác định là nguồn gốc của ngọn lửa.
Chính thế. Chính là kỳ lạ ở chỗ đó.
Nếu nửa cái xác ấy đã bùng cháy từ đây thì sao nhỉ? Không! Giả thiết này hoàn toàn vô lý. Vì nơi đây đặt quả boom hẹn giờ, nếu lúc này nạn nhân ở dưới tầng hầm thì đã nổ banh chành tan tành xác pháo rồi. Vì thế, giải thiết này bị loại ngay từ vòng gửi xe.
Có hai mối nghi vấn lớn nhất ở đây làm cho Hiền phải nhức óc, nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra. Thứ nhất, tại sao cái xác lại bị chia thành hai phần, và tại sao lại được tìm thấy ở hai nơi khác nhau? Thứ hai, mục đích của hung thủ là gì khi cắt cái xác ra rồi ném linh tinh như vậy? Là ném linh tinh hay có chủ đích?? Đó mới là vấn đề chính.
Tóm lại, xung quanh cái chết của nhóc Khởi vẫn còn rất nhiều uẩn khúc cần phải được lý giải. Bảo Hiền đã nhất định muốn làm cho ra nhẽ đến cùng thì chẳng ai có thể ngăn cản được. Còn về hung thủ, Hiền có thể chắc chắn người ra tay nhẫn tâm đến vậy chỉ có mình ông ta mà thôi! Nhất định Hiền sẽ hạ bức màn nhung và báo thù cho cô em gái xấu số của mình. Nhất định thế!
My huơ huơ bàn tay thon nhỏ của mình trước mặc Bảo Hiền dễ đến cả trăm lần ồi mà cô vẫn không có phản ứng gì cả. My cau có, đập mạnh vào vai Hiền, lên giọng chanh chua.
– Dù có bị ma nhập cũng cố mà kéo hồn xuống đi. Đến giờ phải về rồi!
Hiền giật mình choàng tỉnh. Cái đập vai của My lúc nãy đã làm cô lóe lên một giả thiết khác trong đầu. Phải, như vậy cũng có thể lắm chứ!
“Đúng rồi… Sao mình không nghĩ ra sớm được chứ?”
Qua hai ngày, Bảo Hiền đến trình diện Sifu. Cô nàng này vẫn như xưa, không có thay đổi gì nhiều. Chỉ là… bà Ân càng ngày càng nhận thấy Bảo Hiền thêm lạnh lùng, xa cách hơn trước. Thoáng trong ánh mắt của cô có một nỗi buồn mênh mang không thể tả. Bà Ân biết nỗi buồn đó.
– Bây giờ mới nhớ đến tay. – Bà tỏ vẻ trách móc.
– Mong Sifu lượng thứ. – Hiền không động đồng tử mắt, nghiêm chỉnh nói.
– Con có bận bịu lắm không? – Bà Ân hỏi mà chẳng có vẻ gì là muốn biết câu trả lời. Bảo Hiền hiểu ý nên im lặng không đáp.
– Lần này đến tìm ta có việc gì? – Bà Ân trở lại sự nghiêm nghị sẵn có của mình.
– Con đã rút khỏi 2S.
– Vậy sao? – Trông bà dửng dưng như không quan tâm tới. Dường như bà đã đoán biết trước được việc này.
– Từ bây giờ, con sẽ đi học để tốt nghiệp đại học.
Bảo Hiền bất ngờ tuyên bố làm cho bà Ân sững người mất mấy giây. Một con nhóc từ xưa đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc cần phải đến trường để học mà lại tuyên bố kinh dị một cách minh bạch và rõ ràng như thế ắt hẳn phải có nguyên nhân sâu xa ghê gớm lắm.
– Tại sao? – Bà khó nhọc cất lời.
– Con muốn tốt nghiệp đại học, xem thử cái giác nó ra sao.
Hiền đáp tỉnh bơ. Bất quá, bà Ân đọc được trên mặt nó rằng đó chỉ là cái cớ. Có khi nào nó muốn thừa kế cho Phạm lão gia không? Không! Không thể nào xảy ra chuyện đó được.
– Nếu ta không đồng ý thì sao? – Bà run giọng.
– Việc này, con không cần ai làm chủ cho cả. – Hiền khảng khái đáp – Và từ nay Sifu không cần phải can thiệp vào bất cứ việc gì của con nữa.
– Hỗn xược.
Bà Ân đập mạnh tay xuống bà, thét lớn, mặt mày đỏ gay, đôi mắt bà ta long lên sòng sọc. Có lẽ là giận lắm. Mà không giận làm sao được. Đứa học trò duy nhất của ba, ba thương yêu nó hết mực, luôn coi nó như là con gái của mình, luôn chăm lo và dành cho nó những gì tốt nhất. Tất cả những gì mà bà làm đều là mong cho tương lai của nó thật sáng sủa. Vậy mà nó dám bình thản nói ra những lời đó… Thật không ra làm sao.
– Loạn rồi, trật tự loạn cả rồi. Phản rồi!! – Bà Ân kêu lớn.
– Tạm biệt Sifu.
Hiền không nói gì thêm. Cô nàng cúi gặm mặt xuống. Cô biết chứ. Cô biết Sifu biến cô thành như bây giờ cũng chỉ là vì muốn tốt cho nó và Thiên Khởi mà thoi. Nhưng trong lòng cô đang ân hận lắ. Hiền đã nghĩ, giá mà lúc trước cô mềm mỏng hơn một chút, chịu nghe lời ba hơn một chút thì có lẽ hôm nay sẽ không dẫn đến cớ sự này.
Đưa ra quyết định rút khỏi 2S, Hiền đã tự nhủ với lòng rằng từ nay sẽ không nghe lời của ai nữa hết. Cô sẽ chỉ hành sự một mình mà thôi, không làm cấp dưới hay đệ tử chân truyền của bất cứ một người nào nữa. Sau này, không biết Hiền có ân hận vì quyết định này hay không, nhưng cô đã đi lạc lối một lần rồi. Và nhất định Hiền sẽ không lặp lại một sai lần đến hai lần, sai lầm của quá khứ sẽ không bao giờ đến thêm một lần nữa trong đời cô.
– Cô mau bước khỏi đây đi! – Mặt bà tối sầm lại – Từ nay không cần tới đây nữa!!
Hiền lạnh lùng gập người lại rồi quay gót bước thẳng đi không ngoảnh lại. Không hồi tưởng đến quá khứ nữa.
Bà Ân ngồi thụp xuống, hai tay đặt trên bàn run run, đôi mắt gần như bốc hỏa. Con bé đó… dám phản bà sao? Đệ tử yêu quý nhất của bà lại dám phản trắc như vậy, nói không cần là sẽ không cần sao? Không có dễ như vậy đâu!!