Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 18: Sadness
Vỹ tìm được Tố My trong một khách sạn cũ kỹ cách khá xa trung tâm thành phố. Theo như nhân viên ở đây kể lại, My suốt ngày giam mình ở trong phòng, không ăn uống, không nói năng gì. Cô không bước chân ra ngoài nửa bước, cũng không cho nhân viên phục vụ vào dọn phòng. Đã mấy hôm như vậy rồi, thực sự người ta không biết phải làm gì hơn.
– Chị có chìa khóa dự phòng không? – Vỹ nhã nhặn hỏi cô nhân viên ở quầy lễ tân.
– Có. Nhưng mà… – Cô ta ấp úng.
– Sao? – Tên nhóc con nheo mắt hỏi lại.
– Nhưng quy định của khách sạn…
– Không sao đâu! – Vỹ cười hiền từ – Em là bạn rất thân của cô gái ấy. Hơn nữa, nếu bây giờ chị không chịu mở cửa mà nếu lỡ cô ta chết đói trong đó thì phải làm sao đây?
Cô nhân viên tiếp tân sợ xanh mặt. Bàn tay cô ta run cầm cập. Một lát, cô lục đục tìm chìa khóa sơ cua của phòng 301. Cô ta run rẩy đưa cho Vỹ và căn dặn.
– Cậu mau mau lên nhé. Nếu có ai phát hiện, tôi sẽ bị đuổi việc mất.
– Em biết rồi, chị đừng lo. – Vỹ nháy mắt.
Cậu nhẹ nhàng đón lấy chiếc chìa khóa có gắn thẻ số 301, mỉm cười thêm một cái với cô nhân viên tiếp tân rồi nhanh đến thang máy.
Thế Vỹ đứng tần ngần trước cửa phòng 301. Cậu chàng đã định gõ cửa nhưng chợt khựng đứng lại. Cậu đang nghĩ thái độ của cô bạn khi thấy cậu xuất hiện ở đây. Chắc chắn là cô gái sẽ không vui chút nào đâu, thật đấy. Vỹ hiểu cô mà. Cô gái ấy công chúa lắm, cho nên tự ái rất cao.
Ngần ngừ một lát, Vỹ quyết định không gõ cửa mà vào luôn. Có chìa khóa dự phòng để làm gì chứ. Tra chìa cho khớp vào ổ, Vỹ đẩy nhẹ cánh cửa màu nâu.
Vỹ khẽ khàng từng bước vào bên trong. Không một động tĩnh gì cho thấy có người ở trong này cả. Cậu chàng tiếu sâu vào hơn. Nheo mắt, My đang ngủ. Chàng nhóc nhẹ ngồi xuống bên cạnh My, nắm tay cô ấy. Bàn tay yếu ớt, lạnh ngắt làm Vỹ giật mình. Cậu mau chóng trấn tĩnh, nhịp thở của My vẫn đều đặn.
– My ơi! – Vỹ nắm vai cô bạn, lay mạnh – Dậy đi, về nhà nè.
Yên ắng, không chút cử động. Vỹ lại gọi, to hơn, lại lay, mạnh hơn.
– My. Dậy về nhà thôi!
Cô nàng đỏng đảnh vẫn nằm yên bất động. Thế Vỹ hơi hoảng. Chắc là do nhìn đói lâu quá nên kiệt sức ,dậy không nổi. Cậu vội vàng nhấc điện thoại lên, gọi cho quầy lễ tân.
…
Mở mắt, xung quanh toàn một màu trắng toát chết chóc, vầng trán của My xuất hiện vài đường rãnh mờ mờ. Cô khẽ cựa mình, cố ngồi dậy nhưng không nổi, toàn thân như mất hết sức lực, tứ chi không còn nghe theo lệnh cô nữa. Thật đáng ghét.
– Tỉnh rồi à? – Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên – Em còn mệt nhiều không?
– Eric? – My thều thào, dường như không tin vào mắt mình nữa – Là anh thật sao? Là anh…
– Ừ, anh đây. Em còn mệt nhiều không? – Eric đỡ cho My ngồi dậy, quay lưng dựa sát vào tường rồi tiếp tục gọt táo.
– Dạ, em khỏe rồi. Anh… đã cứu em? – My nói với vẻ hân hoan, khóe mắt ươn ướt, nhòe đi.
– Không, là thằng Vỹ đã tìm ra và đưa em vào đây. Sao để kiệt sức vậy?
– Thằng Vỹ sao? – My nheo mắt, nghiêng đầu hỏi.
– Ừm. – Eric gật – Em ngồi được không, nằm xuống nhe?
– Không sao, em ngồi được.
My gật đầu ngoan ngoãn. Giờ này đang là buổi sáng, hai tên bạn có lẽ đang ngồi lớp ngáp dài rồi. Biết hai đứa nó quá mà.
– Em ăn táo không? – Eric chìa ra cho My.
– Dạ. – My cẩn thận đón lấy miếng táo đã được gọt sạch sẽ. Cô không ăn vội mà nâng miếng táo lên, ngắm nghía có vẻ như rất trông trọng nó, thứ nhỏ nhoi ấy lại đặc biệt to lớn với My.
– Em mau ăn đi. – Eric phì cười – Nhanh rồi ăn mới cắt nữa cho, ngoan.
– Dạ.
Eric xoa đầu Tố My. Phải rồi, đối với Eric, anh vẫn luôn xem cô là một cô em gái đáng yêu. My thường xuyên là một đứa em ngoan ngoãn. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Cô nàng đỏng đảnh này cũng có một trái tim máu thịt, cũng biết yêu. Cô không muốn chỉ là một cô em gái bình thường.
Một ông sao sáng, hai ông sáng sao
Ba ông sao sáng, sáng chiếu muôn ánh vàng.
Eric khe khẽ hát. Giọng của anh trầm buồn hẳn, cổ họng nghẹn ứ. Anh lại nhớ đến cô nhóc tên Thiên Khởi. Rời xa rồi mới thấy nhớ nhung da diết. Cảm giác của anh đối với cô nhóc này không giống như khi anh thích Yuuki. Chẳng hiểu đó là thứ tình cảm gì mà làm tim anh quặn thắt lại, như rỉ máu.
– Anh. – My ngây người ra – Anh biết hát sao? Giờ em mới biết đó, anh hát hay lắm.
– Ừm. – Eric mím môi, cố ngăn không cho tiếng nấc bật lên vô vọng.
– Em là người đầu tiên sao? – Cô tỏ ra hớn hở.
– Không, là người thứ ba rồi.
Eric nhếch môi. Lập tức My xìu mặt xuống. Cô không hỏi anh đã hát cho ai nghe trước cô. Vì My biết thừa hai người đó. Cái ngày ở bệnh viện đa khoa, khi Thiên Khởi bị gãy tay. Người còn lại, chắc chắn là Yuuki.
– Nhưng tại sao anh lại hát bài hát con nít?
– Không vì sao, anh chỉ thích thế. Thôi, em nằm xuống nghỉ đi. – Eric đứng dậy, đỡ My nằm xuống rồi kéo chăn lên cao đắp cho cô, cử chỉ vừa ân cần vừa dịu dàng, My muốn khóc quá – Anh hát ru em nha?
– Dạ. – My quay mặt vào tường, đáp khẽ nhưng cũng đủ để cho Eric nghe thấy. Anh ho khan, bắt đầu uốn lưỡi, đôi môi mấp máy.
Con cò be bé
Nó đậu cành tr
Đi không hỏi mẹ
Biết đâu đường về?
Eric ngân dài, lên giọng một chút. Lúc này, Tố My mới nhận ra vẻ u buồn phảng phất trên gương mặt của Eric. Cô nàng nhắm nghiền mắt lại, không muốn nhìn thấy. Chẳng hiểu lý do vì sao anh như thế. Có điều, chỉ cần nhìn anh thôi, My lại thấy nghẹt thở, tức ngực. Cô thực sự đau buồn.
“Anh, em thích anh…”
Tố My thì thầm trong giấc mộng, nước mắt giàn giụa.
…
Thế Vỹ còn chẳng thèm nhìn Đông lấy một cái. Cậu đang giận lắm… Suốt ngày lo buồn bã vì gái mà quên mất bạn bè. Cho dù con bé vừa gặp tai nạn đó có là vợ của Đông đi chăng nữa thì cũng đừng nên bỏ rơi bạn bè như thế chứ! Quen biết nhau đã bao nhiêu lâu rồi, có phải ngày một ngày hai đâu. Cơ mà, ấy là lần đầu tiên Vỹ cư xử như thế với Đông.