Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 17: An táng
Mấy ngày tiếp theo, Đông giúp Yuuki tổ chức lễ tang cho Thiên Khởi. Thật kinh dị, lúc đi nhận xác Thiên Khởi, cơ quan pháp y đưa ra một thứ gớm ghiếc. Đông bồi hồi nhớ lại.
[- Không hiểu sao thi thể chỉ còn lại nửa thân dưới.
– Nửa thân dưới? – Đông há hốc mồm. Riêng Yuuki lại tỏ ra không mấy quan tâm. Cô hỏi lại.
– Lý do gì dẫn đến cháy nhà vậy?
– À, cái này… tôi được thông báo là do một quả boom hẹn giờ.
– Boom? – Đông sửng sốt.
– Vâng. – Nhân viên giám định gật đầu.
– Sao có thể chứ? – Đông vuốt cằm, tỏ vẻ không tin lắm.
Yuuki trầm ngâm một chút rồi cúi chào – một hành động lịch sự.]
Vì Thiên Khởi mất do cháy nhà nên Yuuki kiên quyết không cho phép đưa nửa thi thể còn sót lại đến nhà hoàng hỏa thiêu. Một lần trong lửa là đã quá đủ đau khổ ột kiếp người rồi.
Đông cảm thấy thật kỳ quặc. Thái độ của Yuuki làm cho hắn không khỏi thắc mắc. Theo như lời Thiên Khởi nói thì Yuuki rất thương con bé. Vậy mà… giờ lại tỏ ra dửng dưng như thế, mặc dù hôm trước đã khóc với Đông một trận đã đời. Bất quá, Đông không dám hỏi thẳng, sợ Yuuki sinh ra buồn phiền trong lòng. Chợt hắn nhớ ra, dường như lúc trước Thiên Khởi có nói về Yuuki.
– Chị Yuu tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, chứ thực ra bên trong yếu đuối lắm. Anh đừng làm chị ấy khóc nha!
Đại ý là như vậy. Đông chỉ nhớ mang máng là thế, không chắc là chính xác. Bất quá, có lẽ nào đúng là Yuuki đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay cô đúng là VÔ CẢM như cái ngày hôm đó Khởi thét lên?
Lúc hạ huyệt cho nhóc Khởi, mọi người có mặt rất đông đủ. Gì thì gì, dù sao nhóc cũng mang tiếng là con trai của ông trùm khét thiết họ Phạm cơ mà, đâu thể xoàng xĩnh qua loa, đại khái cho được! Bất quá, lúc này không có một ai rơi nước mắt. Không ai!
Lần này có cả Phạm lão gia tham dự. Lễ tang của con trai mình cơ mà. Trông ông rất phong độ. Và ông có vẻ ngoài trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Với ngoại hình và thế lực của mình, ông thừa sức làm rung rinh trái tim của cả những cô gái đang ở độ tuổi cập kê. Một điều đặc biệt đáng nói ở đây, là từ khi vợ ông mất đến nay, đã hơn năm năm, gần sáu năm trời rồi mà lão gia vẫn còn độc thân, không có tái giá.
Bảo Hiền không quan tâm ông ta có ý định tiến thêm bước nữa hay không. Điều duy nhất khiến cô phải bận óc là an nguy của nhóc Thiên Khởi. Giờ đến cả nhóc cũng đã bỏ cô mà đi rồi, lý tưởng nào để cô tiếp tục tồn tại trên đời này nữa đây? Từ giờ, cô sẽ sống vì cái gì, vì ai khi mà mục tiêu của đời cô chẳng còn nữa!
– Sifu biết là con rất đau lòng. – Bà Ân đột ngột vỗ vai Hiền – Hãy khóc ra đi cho nhẹ nhõm.
– Con không có lý do để khóc. – Hiền lạnh nhạt đáp.
Trong suốt tang lễ, con bé cứ kè kè bên cạnh Đông. Eric cũng đã tới, ánh mắt anh vô hồn không còn thần khí sống nữa.
– Xin lỗi, tiểu thư. Tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ. Xin hãy trừng phạt tôi theo đúng luật! – Anh cúi đầu, nói quả quyết.
– Biến! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa! – Bảo Hiền trở lại biểu cảm như lúc trước khi cô gặp lại Eric năm mười tám tuổi.
Eric lặng thinh. Anh sẽ chấp nhận tất cả, dù cho Bảo Hiền có xé toạc anh ra rồi quăng cho lũ lang sói làm mồi, hay độc ác hơn nữa, anh cũng sẽ chấp nhận hết.
– Tao sẽ không làm gì mày đâu, yên tâm! Chuyển lời lại với BYAA rằng: “Mày sẽ phải trả giá vì đã dám lừa dối Yuuki này, thằng già!”. – Yuuki nhếch môi. Nói xong, nó lạnh lùng quay mặt đi, tang lễ vẫn diễn ra một cách ầm ĩ.
Tóc em vẫn còn ngắn
Mắt em sáng hơn trước
Lời nói em lại cay độc
Và khoảng cách giữa chúng ta lại tăng rồi
Bất chấp tất cả
Em vẫn là người con gái mà anh từng yêu
Và dù sao đi nữa
Anh vẫn yêu em
Mãi mãi yêu em…
“I need you, I just cant say it. But… I want you.”
Eric lại lặng thầm hát một mình. Lời bài hát như đang nói về chính anh vậy. Và anh đã quay lưng lại với cô ấy.
Nghi thức hạ huyệt kết thúc trong nỗi đau thương giả tạo của những người tham dự. Hay chí ít là Bảo Hiền cảm thấy họ thật giả tạo. Thứ nói ghét nhất trên đời, ngoài DỐI TRÁ thì chính là sự GIẢ TẠO này đây.
Giao lại hết mọi việc ột mình Đông xử lý, Bảo Hiền nhanh chân chạy đi tìm Phạm lão gia – vị cha già đáng kính nhất mọi thời đại.
– Lão gia! – Hiền lạnh lùng gọi.
– Con gái! – Giọng ông ta nghèn nghẹt – Ba rất tiếc.
– “Ba-rất-tiếc” là có ý gì? – Hiền cố ý nhấn mạnh – Ngài nói là Ngài tiếc sao? Có chuyện gì đã xảy ra à?
– Bảo Hiền, con đừng có làm như chính ba là kẻ đã hại chết Thiên Khởi vậy. Nó cũng là con trai của ba!
– Xin lỗi, nhưng… thằng bé đó là con của Ngài lúc nào vậy? Sao tôi không được biết nhỉ?
– Bảo Hiền à…
– Tôi tưởng Ngài cũng biết thằng bé không phải là dòng máu của mình mới phải chứ? – Cô mỉa mai.
– Bảo Hiền, hãy nghe ba. Không phải như con vẫn nghĩ đâu!!!
– Xin lỗi, tôi không muốn nghe những lời biện bạch dối trá của Ngài. Bất cứ điều gì ngài nói… – Bảo Hiền nhếch khóe môi, khinh khỉnh.
– Bảo Hiền… ba thực sự là… – Phạm lão gia khổ sở, cố gắng giải thích vô vọng.
– Ngài biết đấy, từ giờ bên cạnh tôi sẽ chẳng còn gì gọi là yếu điểm hay điểm yếu để cho Ngài uy hiếp nữa rồi. – Hiền tàn nhẫn phang một câu nói nặng hơn tấn vô đầu ông già, lạnh lùng quay gót bỏ đi.
– Bảo Hiền tại sao con lại không chịu nghe ba giải thích? – Ông thốt lên đau đớn – Ba xin lỗi. Ba thực sự xin lỗi con, con gái!
Bảo Hiền ngồi ôm gối, nép mình trong một ngôi mộ lớn và trong vòng tay của Đông. Thực sự cô rất muốn khóc. Cô đã kìm nén nước mắt bản thân quá lâu rồi.
“Anh xin lỗi, Thiên Khởi. Anh sẽ để cho Yuuki khóc thêm một lần này nữa thôi nhé.”