Chậm Rãi Động Lòng

Chương 23: Thật Đúng Là Chạm Một Chút Liền Hồng


Bạn đang đọc Chậm Rãi Động Lòng – Chương 23: Thật Đúng Là Chạm Một Chút Liền Hồng


Edit: riri_1127
Chương 23: Thật đúng là chạm một chút liền hồng
Viêm Trì chuyên chú nhìn cô, lông mi dài rũ xuống, trong đôi mắt đen cuồn cuộn trào ra một luồng u ám như mạch nước ngầm mãnh liệt.

Anh thu liễm vẻ không đứng đắn lưu manh như mọi khi, giọng nói trầm hoãn mà chậm rãi, từng chữ một đều tràn đầy lưu luyến.
Khi người thích đùa bắt đầu đứng đắn lên, thì khả năng gây chết người càng tăng lên gấp bội.
Bởi vì như vậy, trong nháy mắt Nghê Thường cảm thấy được không khí đều yên lặng.

Suy nghĩ cùng hô hấp cũng đồng loạt đình trệ.
Chỉ có một trái tim, trái tim ấy đang sa vào tấm lưới mang tên dịu dàng…
Cô vô lực đáp lại, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm con mèo nhỏ, mi mắt rung động không ngừng.

Người đàn ông trước mặt cũng im lặng, thân hình cao lớn chậm rãi đi về phía trước, hơi thở và bóng đen bao trùm lấy cô.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng nâng lên đến, chậm rãi tới gần không biết là muốn nựng mèo hay là ——
Tiểu bò sữa đột nhiên giật mình một cái, nhảy từ trong lòng Nghê Thường xuống, kêu meo meo đuổi theo một con ong mật .
Nghê Thường nâng mắt nhìn anh, có chút mất tự nhiên ôm lấy cánh tay, ý đồ như chặn vòng tay anh lại.

Viêm Trì bỏ tay xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đói bụng không, em muốn ăn cái gì?” Anh đánh vỡ không khí xấu hổ.
Nghê Thường tâm thần hơi định, hỏi lại: “Nhà anh có cái gì?”
Nam nhân nhướng mi: “Em muốn ăn cái gì sẽ có cái đó.”
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Anh nói như vậy, ngược lại cô càng không biết phải ăn cái gì.
Nhìn ra cô đang mờ mịt, Viêm Trì nhíu mày suy nghĩ một lát, hỏi: “Lần trước ăn sườn cừu kia, em còn muốn ăn không?”
Nghê Thường cảm thấy hơi thích thú nhưng nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Đi khách sạn cũng quá xa.”
“Không sao, gọi người đem thịt đưa lại đây.” Anh lấy ra di động gửi tin nhắn, “Nướng cho em ăn.”
Nghê Thường có điểm ngoài ý muốn: “Ở nhà cũng có thể nướng sao ?”
Viêm Trì cười khẽ, nhìn cô một cái: “Trì ca của em nướng thịt không hề kém hơn ngoài hàng đâu.”
Nghê Thường mếu máo đến nơi…
Gửi tin nhắn xong, anh xoay người đi đến bàn bi-a, cúi xuống và lôi ra một cái lò nướng.

Đó là loại lò tròn gia dụng đốt than – nhìn thấy loại bếp này, không thể giải thích được nhưng Nghê Thường có cảm giác như chuẩn bị cắm trại, ẩn ẩn mong chờ.
Viêm Trì dựng lò một cách thành thạo, từ dưới bàn lấy ra mấy viên than đen.
“Đúng rồi, cái váy kia——” anh ám chỉ chính là chiếc váy ánh trăng mà cô rất coi trọng, “Cũng là ông em lưu lại sao?”
“Đúng vậy.” Nghê Thường gật gật đầu, đi qua ngồi vào bên cạnh, ” Nó là một chiếc váy ánh trăng*  thời nhà Thanh chuẩn chỉnh, hình thêu trên đó, quy trình nhuộm cổ rất đáng để nghiên cứu”.img
Cô tiếp tục: “Trọng yếu hơn là, cái váy kia đối thái gia gia mà nói ý nghĩa phi phàm.”
“Hửm?”
Nghê Thường than nhẹ, êm tai nói tới.
Đây là một chuyện xưa bi thương.
Nghê lão gia tử sinh ra ở thời Trung Hoa Dân Quốc, cùng cha nuôi học nghề thủ công, dùng sườn xám đánh vỡ trói buộc Mãn Thanh truyền thống, trở thành trang phục tân sủng, món đồ được yêu thích mới.

Mặc kệ là danh viện tiểu thư, hay là thái thái phu nhân, đều chạy theo mốt, vui vẻ đặt làm mấy kiện sườn xám, Nghê gia tay nghề cao cũng thường cùng giới quyền quý giao tiếp.
Lúc ấy, Nghê Hướng Lê cùng cha nuôi tới nhà một vị tham lĩnh* làm sườn xám, nhìn thấy tiểu thư tham lĩnh gia ông ấy đã đem lòng yêu thích.
*Tham lĩnh: giải thích liên quan đến lãnh đạo; cũng đề cập đến tên tùy viên quân sự nhà Thanh
Tiểu thư đối với người thiếu niên ôn nhã cũng rất có hảo cảm.

Song phương đều kiềm chế giữ lễ, nhưng lại ngăn không được tình cảm mọc lan tràn.
Một vị là tiểu như nhà quan chức lớn, mà trăm năm sau ông ấy mới là sườn xám đại sư, ở lúc ấy chỉ là học trò, vẫn là cô nhi.

Hai người hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Tham lĩnh sau khi biết liền giận dữ, hỏa tốc bắt tiểu thư nhà mình cưới phu quân.

Tiểu thư này cũng là người tính tình cương liệt, phản kháng mạnh mẽ, liền trộm súng của cha mình, ngay tại đêm động phòng bắn vào đầu tự sát.
Đến lúc chết vị tiểu thư ấy trên người còn mặc sườn xám do gia gia làm.
Nghê Hướng Lê sau khi biết được đau lòng khôn xiết.
Giai nhân trong lòng đã chết, ông thề cả đời không cưới ai khác.
Cái váy ánh trăng kia, đó là mẫu thân của tiểu thư lấy trộm đưa cho Nghê Hướng Lê làm kỷ niệm.

.

.

.

.

.

Viêm Trì nghe xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Vậy bà nội em phải.

.

.

.

.”
“Là thái gia gia trên đường nhặt được sau nó nuôi dưỡng.” Nghê Thường một tay nâng cằm, không tiếng động thở dài, “Thái gia gia, thật sự cả đời đều không kết hôn.”
Viêm Trì a ra một tiếng: “Thật tuyệt.”
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Nghê Thường vẻ mặt không nói gì nhìn nam nhân vài giây, bĩu môi: “Thái gia gia chính là rất giỏi, si tình cũng rất chung tình.”
Cô đưa mắt nhìn anh, ý ám chỉ: “Thế giới này chắc không có mấy người được như thái gia gia.

.

.

.

.

.”
Chống lại đôi mắt nhỏ của cô gái.
“Anh quả thật không phải cái loại nam nhân này.” Anh thẳng thắn nói.
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Thật đúng là.

.

.

.

.

.
Một chút cũng không giả bộ.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bày ra vẻ suy sụp, Viêm Trì cười khẽ: “Không phải nói ông em không tốt, nhưng sống ở thời đại ấy, cũng chịu bó tay.”
“Bất quá anh nghe như thế nào, em nghĩ phải khổ như vậy mới gọi là si tình?”
Anh đem than ném vào lò nướng, nghiêng đầu nhìn cô: “Hai người vui vẻ bên nhau cả đời không được gọi là si tình sao?”
Nghê Thường nhìn than đen cháy toát ra vô số đốm lửa, chậm rãi rũ mắt: “Chính là, cho dù hai người có thể ở cùng nhau, cũng sẽ phải chịu khổ.

.

.

.

.

.”
Viêm Trì nhướng mi: “Vớ vẩn.”
Anh phản bác cô : “Ai mẹ nó cho em nói thế nào cũng phải chịu khổ hả .”
Nghê Thường sâu kín nhìn anh: “Anh cho là, thực sẽ có người cả đời thuận lợi suôn sẻ yêu nhau sao?”
“Lão tử sẽ không để cho người phụ nữ của mình chịu khổ, có khổ cũng là bản thân tự mình chịu.” Viêm Trì buông kẹp sắt gắp than xuống, phủi phủi bụi trên tay.

“Nhưng mạng mình phải giữ chứ.

Bằng không làm thế nào mà liều mạng thương vợ được.”
Nghê Thường khóe miệng cong cong, cô cũng phải nói lại cho bằng anh.
“Anh nói khó tin quá.

.

.

.

.

.”
Viêm Trì cười cười: “Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao .”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất thẳng thắn: “Làm người phụ nữ của anh, một giọt nước mắt anh cũng không để em rơi.”
Nghê Thường tâm thần nhoáng lên một cái, mâu quang khẽ động.
Chính vào lúc không biết trả lời như thế nào, chuông cửa lại vang lên.
Viêm Trì dặn cô đừng đụng vào bếp lò sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Khi quay lại, trên tay anh cầm theo một thùng xốp lớn.

Ngoài sườn cừu, khách sạn còn gửi thêm nhiều loại hải sản tươi sống, rau củ quả.
Nghê Thường cởϊ áσ khoác dệt kim bên ngoài sườn xám, vừa muốn đi qua hỗ trợ, Viêm Trì liền lười nhác xua tay: “Không cần em đụng vào.”
Anh lại chỉ về phía sô pha: “Chờ ăn là được.”
Nhìn thấy anh rũ mắt cầm chảo nướng, Nghê Thường nhất thời xuất thần.

Thường ngày ở nhà mặc dù bà nội cũng chăm sóc rất tốt, nhưng bà đã lớn tuổi suy cho cùng cô vẫn phải phụ giúp, chưa bao giờ xấu hổ ngồi lại hưởng thụ như bây giờ.
Ở bên anh, cô sẽ có một cảm giác tinh tế, được nâng niu.

..

.

.

.

.

.
Mới vừa lại sofa ngồi Nghê Thường liền thấy con mèo nhỏ chạy đến đây, miệng còn ngậm cái lông chim.

Tiểu bò sữa đem lông chim đặt ở bên chân cô, còn ngưỡng mặt meomeo mà kêu, giống như đang tranh công.
Nghê Thường nở nụ cười, cầm lấy lông chim dài không rõ là của loài nào, dắt mèo con đánh tới đánh đi.
Một tiếng vang nhỏ, đúng giờ vòi nước tự động trong sân tự phun nước tưới lên mặt cỏ.

Cột nước sáng đung đưa dưới ánh nắng chiều thu, kéo ra những vòng tròn cầu vồng lộng lẫy thấp thoáng.
Những bài hát chậm rãi và trầm bổng đang phát ra chậm rãi trong loa, với tiếng kêu vui vẻ của mèo con bên cạnh chân, mọi thứ đều ổn thỏa hài hòa.

.

.

.

.

.
Trong chốc lát, mùi thơm của thịt nướng từ gara càng lúc càng nồng đậm, mèo con không muốn chơi với Nghê Thường nữa, chạy lại ngồi xổm bên chân Viêm Trì, kêu meo meo một cách tham lam.
“Anh được không đấy?” Nghê Thường ngồi ở sô pha hỏi.
“Ừm.” Viêm Trì xa xa hướng cô nói, “Đến nếm thử, chút tay nghề của Trì ca nhà em đi.”
Nghê Thường nở nụ cười, nhẹ đứng dậy, đi rửa tay tại bồn rửa bên cạnh.

Sau khi rửa xong quay lại, cô thấy anh đặt vỉ nướng xuống và bắt đầu cởϊ áσ len ra.
Anh cởϊ qυầи áo cũng là đơn giản thô bạo, một tay giữ cổ áo và kéo trực tiếp qua đầu.

Bên trong áo phông màu đen bị xốc lên, lộ ra một chút phần eo cùng cơ bụng rõ ràng.

Tầm mắt rơi xuống chiếc quần jeans đen và viền quần trong cùng màu, tâm tình Nghê Thường nhất thời nảy lên một cái.
Viêm Trì đem áo len ném tới một bên, ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt ngượng ngùng của cô.
Anh cố ý hỏi: “Em nhìn cái gì đấy?”
Viêm Trì kéo vạt áo phông lên, ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Cơ bụng đẹp hay là tuyến nhân ngư đẹp hửm?”
Nghê Thường mím môi không nói lời nào, đỏ mặt hung hăng liếc anh một cái.

Tốt lắm tốt lắm, biết nhà ngươi có cơ bụng và tuyến nhân ngư rồi!
Viêm Trì cười khúc khích, giơ tay đặt một chai nước lên bàn, ra hiệu cho cô vào ngồi.
Nghê Thường bước vào bàn, không thể không thốt lên “wow”.
Trên bàn không chỉ có sườn cừu còn có tôm, sò điệp, hàu và bò, đầy đủ mọi thứ.
Dầu trên bếp tỏa ra tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Viêm Trì mở tủ lạnh lấy ra một túi phô mai cắt nhỏ, lấp đầy các rãnh trên mép chảo nướng từng chút một.

Đợi cho phômai tan chảy, anh gắp một miếng thịt bò đã nướng chín sau đó cuộn nó trong một lớp phô mai thật dày rồi đưa vào bát của Nghê Thường.
“Nếm thử đi.”
Nhìn thấy miếng phô mai vàng ươm kéo ra những sợi dài, Nghê Thường khó nhọc nuốt nước bọt.
Nếu cô ăn như thế này, cô có thể …!béo lên a.
Cùng anh ăn cơm, dạ dày mèo con của cô lập tức phát huy hết khả năng —— Nghê Thường cơ hồ mỗi món trên bàn đều ăn qua một lần.
Buông đũa, cô hướng mắt nhìn về bát của anh —— cơ bản vẫn là trống không.
Nghê Thường vươn tay định cầm lấy kẹp sắt trong tay anh: “Anh đừng nướng nữa ăn chút gì đi.”
Viêm Trì né tránh tay mí mắt cũng chưa nhấc: “Em đút anh ăn không phải được rồi sao.”
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Nghê Thường lùi cánh tay về đặt ở bên cạnh bàn nửa ngày không nhúc nhích.
Anh liếc nhìn một cái, thở dài: “Không có lương tâm.

Đã quên lúc trước lão tử đút em thế nào sao?”
Anh không nói gì nữa, một tay cầm lấy kéo cắt thịt.

Sườn cừu nướng chín vàng từ trong ra ngoài, dầu nóng xèo xèo chảy dọc theo từng thớ thịt, vô cùng thơm ngon.
Nghê Thường nhìn chằm chằm tay anh, mím môi cầm bát trước mặt anh lên.
Cô gắp tất cả mỗi thứ một ít, lại học theo bộ dáng anh cuốn một lớp phô mai quanh thịt nướng, sau đó yên lặng ngồi vào bên cạnh anh.

Từ lúc thấy cô cầm bát của mình lên, Viêm Trì đã không nhịn được, khóe môi cong cong lên.
Hiện tại cô vô thanh vô tức ngồi đến cạnh anh, biểu tình giận dỗi như cô vợ nhỏ đáng yêu.

Ý cười trên mặt anh càng lúc càng sâu.
Nghê Thường rũ mi không nhìn: “Không cho cười.”
Biết rõ người đàn ông này chỉ đang muốn lừa mình, nhưng cô vẫn mềm lòng…
Nghê Thường gắp một miếng thịt bò tức giận nói, “Ăn mau!”
Viêm Trì liếc nhìn cô một cái, thực nghe lời cúi đầu ăn miếng thịt bò từ bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của cô.
Cô nhưng thật ra không bạc đãi anh nha, một miếng thịt bò mà hận không thể cuốn hai lạng phô mai lên đó.

Nghê Thường cũng hối hận.

Mắt thấy phô mai kéo sợi từ tay mình đến môi anh, hai người đều có chút chật vật luống cuống tay chân.
Viêm Trì liếm đi miếng phô mai trên viền môi, rũ mắt xuống, thấy tay cô cầm đũa vẫn đang quăn queo vặn vẹo ở đó, anh nhíu mày ném cái kẹp đi rồi quay lại cầm lấy cổ tay Nghê Thường.

Cổ tay trắng muốt yếu ớt, chỉ cần dùng hai ngón tay đã chế trụ được.
Nghê Thường lập tức bất động .
Viêm Trì liền cầm tay cô đem phô mai còn dính trên đũa ăn sạch sẽ, vừa định buông tay, tầm mắt anh đột nhiên dừng lại trên xương cổ tay cô.
—— nơi đó còn dính hai mẩu phô mai nhỏ.
Đôi mắt anh chuyển động, đôi môi cũng bắt đầu di chuyển.
Nghê Thường hơi thở ngưng trệ.
Cùng thân thể cứng rắn bất đồng, đôi môi của anh thật ra mềm mại đến không ngờ.

Xúc cảm ấm nóng, mang theo ẩn ẩn cảm giác thô ráp, như không có việc gì, nó lướt nhẹ qua xương cổ tay non mịn của Nghê Thường, mẩu phô mai dính trên đó biến mất.

.

.

.

.

.
Cánh tay cô mềm nhũn vô lực, nửa người đều nổi lên tê dại.
“Leng keng” một tiếng, đôi đũa rơi xuống bàn ăn.

“Anh tự ăn đi.” Nghê Thường nhỏ giọng lầu bầu, đem bát đặt lại trước mặt anh, còn mình quay lại ghế đối diện ngồi.
Viêm Trì không nói chuyện, nâng tay lau lau môi.
Anh ngước mắt thấy vành tai cô phiếm hồng, tầm mắt sau đó lại dời xuống cổ tay—— dưới vòng ngọc kia là một làn da mịn màng hơi hơi hồng lên, hồng cùng vành tai cô giống nhau.

Thật đúng là chạm một chút liền hồng.
Viêm Trì liếm liếm môi, thầm nghĩ
Sớm muộn gì, mấy chỗ khác anh cũng sẽ chạm đến hồng mà thôi.

.

.

.

.

.   *lưu manhhh

Điện thoại ở góc bàn đột nhiên rung lên.

Nghe thấy tiếng gọi, Nghê Thường nhướng mày ngạc nhiên.

Cô không có né tránh anh, trực tiếp bắt máy: “Xin chào?”
Đối diện, Viêm Trì dập lửa lò nướng, lại lấy hoa quả bày ra.
Cũng không biết cô trò chuyện với ai, hai hàng lông mày lá liễu khẽ cau lại.
“Vâng.

.

.

.

.

.

phu nhân bộ này như vậy là không cần xếp hàng.

.

.

.

.

.

ngày mai sao ? Ngày mai con.

.

.

.

.

.

A, không cần không cần! Kia rất phiền toái , cũng quá quấy rầy.

.

.

.

.

.

Con như thế nào lưu lại ăn cơm được.

.

.

.

.”
Lưu lại?
Ăn cơm? ?
Thấy cô rõ ràng không tình nguyện, Viêm Trì nhăn mày, hạ giọng nặng nề hỏi: “Ai vậy?”
Anh vừa dứt lời, Nghê Thường sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cô quay đầu giật mình nhìn anh, môi mấp máy, cái gì cũng chưa nói, tay cứng ngắc đưa di động đưa cho anh.
Viêm Trì mi tâm càng nhíu chặt.
Gặp phiền toái gì sao ?
Anh một phen lấy di động: “Ai đấy?”
Không đợi đối diện nói chuyện, anh lại trầm giọng: “Tôi là bạn trai cô ấy, có việc gì cứ nói.”
Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên thở gấp: “Viêm, Viêm Trì? ?”
“Thật đúng là con sao ? ! Con, con như thế nào ——”
Viêm Trì giật mình, khó có thể tin được, buông di động xem màn hình điện thoại.
“.

.

.

.

.

.

Mẹ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.