Bạn đang đọc Chậm Rãi Động Lòng – Chương 22: Em Có Gì Mà Anh Coi Trọng
Edit: riri_1127
Một chút ngọt ngào trở lại rồi đâyyy~~~
———————————————————————————————
Chương 22: Em có gì mà anh coi trọng?
Hứa Chi Lan cảm thấy phẩm vị thưởng thức của chính mình đã bị vũ nhục.
“Cái gì mẹ thích con đều không để vào mắt? Vậy thứ con thích thì mẹ cũng rất chướng mắt đấy!”
“Con nghĩ mẹ không xem mấy trận đua của con chắc.” Bà hừ nhẹ một tiếng, “Giống một đám tiểu yêu tinh, toàn bộ đều mặc quần áo hở hang lộ tay lộ chân.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì mí mắt cũng chưa nâng: “Ai nói con thích như vậy chứ.”
Hứa Chi Lan ra tiếng: “Mẹ còn lạ gì con?”
Nghĩ lại nghĩ đến cái gì, tay cầm đũa của Hứa phu nhân lập tức dừng lại.
Có vẻ.
.
.
.
.
.
thật là như vậy!
Có rất nhiều tiểu cô nương vây quanh con trai mình nhưng trước giờ bà chưa thấy tiểu tử này có hứng thú với ai.
Thật kỳ quái.
Vào tuổi này hẳn là huyết khí phương cương, như thế nào cũng không cùng người nào phát sinh quan hệ.
.
.
.
.
.
Hứa Chi Lan nháy mắt mấy cái, trở nên hứng thú: “Ơ——”
Bà vỗ nhẹ vào bắp tay rắn chắc của con trai mình: “Vậy con nói xem rốt cuộc con thích cái dạng gì?”
Viêm Trì thản nhiên liếc mắt một cái: “Chờ mang về chẳng phải mẹ sẽ biết sao.”
“Có ý tứ gì?” Hứa Chi Lan ánh mắt liền sáng rỡ “Con đây là.
.
.
.
.
.
muốn đưa về ra mắt sao ? !”
Viêm Trì: “.
.
.
.
.
.”
Lời này đối với người đàn ông vừa tỏ tình thất bại có chút châm chích.
.
.
.
Hứa Chi Lan vẻ mặt hóng hớt bát quái: “Là cô gái nhà ai? Làm cái gì? Có xinh đẹp hay không ——”
“Không cần mẹ quan tâm .” Viêm Trì không kiên nhẫn, “Dù sao cũng không phải loại con gái mẹ thường thức, chỉ biết mua túi xách này nọ đâu.”
“Cái gì chỉ biết mua túi xách chứ!” Hứa Chi Lan không phục , “Hôm nay mẹ quen được cô gái kia không phải như vậy, con có biết người ta gia cảnh ra sao, làm nghề gì không! Mẹ nói cho con biết ——”
Thanh âm cửa mở đánh gãy lời bà.
Viêm Trì nhẹ nhàng thở ra.
Anh một chút cũng không muốn nghe lão mama nói về gia cảnh của cô gái kia.
Viêm Tung Dật đi vào nhà ăn, thấy con trai ở nhà, ông thực kinh ngạc: “Aiyo, đại ân nhân rảnh rỗi đến đây thị sát sao?”
Viêm Trì cũng cùng ông không đứng đắn: “Đến xem ngài gần nhất đào được cái bảo bối gì .”
Viêm Tung Dật vừa nghe vậy rất phấn khích, lập tức ngồi xuống bên cạnh con trai, lấy điện thoại di động ra cho con xem những bức ảnh vừa chụp hai ngày trước.
Viêm Trì phiêu mắt, khinh thường: “Liền mấy thứ này? Lão đầu nhi, bố cũng quá phá sản đi.”
Viêm Tung Dật cảm thấy được thưởng thức của chính mình đã bị vũ nhục.
“Aiii ngươi tiểu tử này, ngươi có biết cái ——”
“Mấy ngày hôm trước con đã thấy cái như vậy rồi.” Viêm Trì hoãn thanh đánh gãy ông, ” Thời nhà Thanh, triền chi thanh hoa*, người ta hiện tại đặt trong vườn để nuôi cá.”
*Triền chi thanh hoaimg
Viêm Tung Dật vừa nghe thấy hai mắt liền sáng ngời: “Chỗ nào con thấy được? Nhà bạn con sao? Mang ta đi xem một chút?”
“Ở phố cổ , nhà bị cưỡng chế.”
Viêm Tung Dật ngoài ý muốn: “A?”
Viêm Trì nhân cơ hội này đem chuyện giữ lại nhà cổ cùng ý tưởng nói ra.
“Con đã xem qua rồi, sân tòa nhà kia còn có một phòng ở của lão nhân gia, nếu thật sự mở triển lãm, vé vào cửa phỏng chừng cũng là một nguồn thu tốt” Anh tổng kết.
Viêm Tung Dật suy nghĩ một lát, gật đầu: “Nếu con nói như vậy, phá dỡ đi thật đúng là lãng phí.
.
.
.
.
.”
“Vậy thì hãy làm theo lời con nói.
Dù sao, hiện tại dự án đó để lại cho con, con có tiếng nói cuối cùng.”
“Thành, liền như vậy định đi.” Viêm Trì hai điều chân dài duỗi ra, đứng dậy ra bên ngoài,
“Sao nữa đấy?” Hứa Chi Lan sau lưng quát to, “Lại đi nữa à? Không ở lại chút nữa đi chứ!”
Viêm Trì lười nhác xua tay: “Con còn có việc khác.”
Hứa Chi Lan bất mãn lầu bầu: “Cũng không biết một ngày bận việc gì.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì không tiếng động bước đi, anh thầm nghĩ.
Không nắm chặt điểm này, như thế nào đem con dâu mang về cho mẹ chứ….
Bước tới chỗ chiếc moto ở sân trước, người đàn ông lấy ra một điếu thuốc để châm, mở WeChat bằng một tay.
Khi đang gõ, anh tạm dừng đổi ý trực tiếp phát một giọng nói.
Đợi một lát sau, giọng nói dịu dàng của cô vang lên: “Viêm Trì?”
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, ngay cả tên anh cũng đều biến thành dịu dàng.
Từng âm tiết đều giống liễu rũ lượn lờ, làm nhân tâm ngứa ngáy.
Khóe môi anh cong lên, nghe thấy tiếng còi xe loáng thoáng trong điện thoại, anh hỏi: “Em đang ở bên ngoài?”
“Ừm, mới vừa xong việc.”
“Vậy vừa đúng lúc.” Viêm Trì lấy chìa khóa xe, dập tắt điếu thuốc, ” Gửi định vị cho anh.”
**
Cúp điện thoại, Nghê Thường nói tài xế dừng xe ngay tại chỗ.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu cạnh phố đi bộ, lúc cô xuống xe gần đó tình cờ có một tiệm Starbucks.
Nghê Thường không uống cà phê, ở bên ngoài quán tìm một cái bàn nhỏ, mới vừa ngồi xuống, liền thấy một chiếc moto đen phóng như diều gặp gió mà lại đây.
Người đàn ông cũng mặc một bộ áo đen và quần đen, không phải áo khoác mà anh thường mặc, mà là một chiếc áo len đen có mũ trùm đầu.
Kết hợp với quần jeans đen, dáng vẻ kiệt ngạo hào sảng, còn có thêm cảm giác thiếu niên trẻ trung.
Viêm Trì một tay cởi mũ bảo hiểm, ánh mắt không nhìn người chung quanh, thân cao chân dài sải bước đi về phía cô gái trước mặt: “Em không uống cà phê sao?”
Anh nghiêng đầu: “Đổi sang quán trà sữa nhé?”
“Không cần, em không khát.” Nghê Thường hướng trong tiệm ý bảo, “Anh muốn uống ly cà phê không?”
Anh ấy lúc trước ở nước ngoài lâu như vậy, cà phê hẳn là thường xuyên uống đi.
Nam nhân lại lắc lắc đầu.
Anh đặt chiếc mũ bảo hiểm xuống bàn, tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bà nội em nói thế nào?”
Nghê Thường truyền đạt lời cảm ơn của lão nhân lại cho anh nghe.
Viêm Trì lấy từ trong túi áo len ra hai bản hợp đồng được cuộn lại thành ống giấy.
“Em xem đi không có vấn đề liền ký.”
Nghê Thường cầm lấy hợp đồng, mới vừa nhìn non nửa trang, đột nhiên ở bên tai nghe giọng anh ôn nhu hỏi: “Tối hôm qua không ngủ được sao?”
Trong lòng cô nhảy dựng, nhìn thẳng lại ánh mắt thâm sâu của Viêm Trì, theo bản năng nâng tay sờ sờ mặt.
Buổi sáng dậy muộn, không có thời gian trang điểm chỉ có thể đơn giản tô son.
Sớm biết vậy, vừa rồi liền trang điểm qua.
.
.
.
.
.
Thoáng nhìn hai mắt anh cũng có quầng thâm, Nghê Thường nhỏ giọng nói: “Anh cũng không ngủ được mà.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì nở nụ cười: “Đúng vậy.” “Anh tỏ tình thất bại thì làm sao ngủ được.”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
“Em thì sao?” Anh nheo nheo mắt ra vẻ nghiền ngẫm, “Là vì hối hận đã cự tuyệt anh đến cả đêm không ngủ được sao?”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Khuôn mặt anh đang gần kề bên cạnh làm hai má Nghê Thường nhanh chóng nóng lên.
Cô rũ mắt không nhìn anh, tay cầm bút vô thức siết chặt: “Đương nhiên không có.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì bên môi giật giật, không nói nữa.
Nhìn thấy Nghê Thường đều ký xong hai bản hợp đồng, anh mới lại mở miệng: “Nhà cổ cụ thể em định làm loại hình gì, có ý tưởng chưa?”
Tia sáng lóe lên trong đầu Nghê Thường nhưng nó chỉ thoáng qua.
Cô cau mày: “Em sẽ suy nghĩ lại sau.”
“Chậm rãi mà nghĩ.” Viêm Trì đem một phần hợp đồng để trước mặt cô, cất đi một bản của mình, “Đi thôi.”
Nghê Thường ngoài ý muốn ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì khác sao?”
“Có .” Anh liếm môi, tựa tiếu phi tiếu nói, “Không phải anh đang theo đuổi em sao”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
Vẫn là đầu gặp được kiểu theo đuổi thế này.
.
.
.
“Sẽ không phải chính sự xong xuôi, em liền trốn anh đi?”
Nghê Thường trên mặt lại bắt đầu nóng , mi dài chớp chớp: “Em không có nói như vậy.”
Người đàn ông nhướng mày, lấy điện thoại ra xem: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, em muốn ăn gì?”
Nghê Thường lắc đầu: “Em không ——” Cô còn chưa nói xong, bụng liền kêu ọc ọc một tiếng, thật là phản bội mà.
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
Nghê Thường một tay sờ bụng, lúng túng quay đầu lại.
Nhìn thấy vành tai đỏ bừng nhanh chóng của cô gái, Viêm Trì cười khẽ: “Buổi sáng vội vàng không kịp ăn?”
Nghê Thường cúi đầu “Ừm”, nhỏ giọng: “Hẹn đi đến nhà khách hàng, dậy trễ không kịp ăn.
.
.
.
.
.”
“Nhà ai lại hỗn đản như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không để em ăn.” *nhà ai đấy=)))
Anh đứng dậy đi vào quán cà phê, trong chốc lát trong tay mang theo một túi nhỏ trở lại.
“Trước ăn lót dạ đi.”
Viêm Trì đem bánh ngọt cùng chocolate nóng đưa đến trước mặt cô, chính mình bưng ly Americano đá lê uống.
Nghê Thường quả thật cũng đói bụng, không hề khách khí, lập tức đem miếng bánh ngọt ăn sạch sẽ.
Viêm Trì lại lấy mũ bảo hiểm trắng sữa lần trước ra giúp cô đội lên.
Nghê Thường ngồi trên yên sau, moto rất nhanh đi qua hai ngã tư đường, cô liền không biết đường này là đường nào nữa.
Mười phút sau Viêm Trì dừng lại, Nghê Thường xuống xe có điểm ngoài ý muốn mà đánh giá bốn phía.
Cô còn không biết Thành Đô có nơi như vây.
Khu này một mảnh đều là mỗi nhà riêng biệt, cách xa nhau, nhưng phòng ở cũng không nhiều, bởi vì nhà nào bên ngoài cũng đều có đầy đủ tường vây.
Hơn nữa xem diện tích này sân hẳn là cũng không nhỏ.
“Đây là chỗ nào?” Cô hỏi anh.
“Nhà anh.”
Nghê Thường sợ run: “Không phải muốn đi ăn cơm sao?”
Viêm Trì cởi mũ bảo hiểm quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh nấu cho em ăn không được sao?”
Anh còn có thể nấu cơm ??
Nghê Thường không có đem nghi ngờ nói ra miệng.
Cô đuổi kịp nam nhân, lầm bầm lầu bầu: “Chưa thấy qua ai theo đuổi phụ nữ như anh.
.
.
.
.”
Viêm Trì nghe thấy được, ngoái đầu nhìn lại nhìn cô : “Em tha thứ cho anh nhé, anh cũng là lần đầu theo đuổi phụ nữ.”
Nhớ tới mấy cô gái vây quanh anh ở trường đua, Nghê Thường sâu kín liếc mắt một cái: “Không tin.”
“Thật mà.” Viêm Trì thản nhiên nói.
“Trước kia đều là phụ nữ theo đuổi anh.”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
Người này cũng thực kiêu ngạo đi.
Viêm Trì mở cửa lớn ra, ý bảo Nghê Thường vào trước.
Cô vào cửa lễ phép đứng yên, không có đi loạn, tầm mắt nhìn quanh.
So với mấy ngôi nhà cùng khu dân cư cao cấp này, thì nơi đây không tính quá lớn, chính là nhà hai tầng nhỏ màu trắng.
Tường vây ra sân có khi còn lớn hơn cả nhà.
Không giống như sân của gia đình cô có trồng cây, hoa và nuôi cá, sân nhà anh chỉ có một bãi cỏ xanh tốt, được cắt tỉa cẩn thận, giống như kiểu sân nhà mà cô đã thấy trong các bộ phim nước ngoài.
Viêm Trì không có vào nhà, mà đậu moto trước gara độc lập.
Sau khi cửa cuốn điện tử chậm rãi cuốn lên, Nghê Thường khó có thể tin mà mở to hai mắt.
Đây là gara xe tuyệt vời nhất mà cô từng thấy.
Cũng là gara ít giống gara nhất.
Bên trong rất lớn, một loạt moto ngay ngắn xếp một bên, ánh sáng chiếu vào những khung thép phản chiếu ra những đốm sáng kéo dài.
Nhìn sang bên cạnh, tất cả có bao cát, tạ và thiết bị tập thể dục đầy đủ mọi thứ.
Còn có rất nhiều đồ đạc vốn không nên xuất hiện ở gara như: ghế sofa, dàn âm thanh, máy chiếu, tủ lạnh nhỏ, bồn rửa, thậm chí cả bàn bi-a, một cái võng..
.
.
.
Nó hoàn toàn là một phòng khách ngoài trời, mang đậm phong cách công nghiệp.
Nghê Ni nhìn đến ngây người: “Oa…”
Viêm Trì rất hài lòng với phản ứng của cô, khóe môi cong lên: “Lúc đầu anh cũng thích gara này.”
Anh đi đến trước tủ lạnh nhỏ, vừa định hỏi cô uống cái gì, quay đầu lại liền thấy cô gái tựa như đang phát hiện đồ tốt gì đó, hết nhìn đông tới nhìn tây xem không ngừng.
Nghê Thường dừng lại bên bức tường và nhìn thấy một chiếc cúp.
Còn có một ít ảnh chụp, đều là ảnh anh được chụp lúc thi đấu.
Kỹ sĩ trong bộ đồ trắng đỏ cúi thấp người trên chiếc moto, như một con quái thú mạnh mẽ trong cuộc săn đuổi.
Áp loan, vượt qua, tiến lên…!mỗi cái ảnh đều có thể trở thành một trang bìa bom tấn.
Tường nhà đều là gạch có vệt trắng*, họa tiết rất độc đáo, không có trang trí gì, dễ thấy nhất là bảng từ gắn khung ảnh tự chế.img
Nghê Thường đọc qua, nhận ra đó là tuyên ngôn kỵ sĩ mà anh đã đăng trên vòng bạn bè.
Cô nhìn chằm chằm hàng cuối cùng ” Trung thành với người tôi yêu, đến chết không thay đổi.” vài giây.
Quay đầu nhìn võng bên cạnh đó, Nghê Thường lại hỏi Viêm Trì: “Buổi tối anh sẽ ngủ ở đây sao?”
Anh đi đến bên người cô: “So với ngủ ngốc trên giường thì ngủ ở đây nhiều hơn.”
Nghê Thường nở nụ cười: “Trách không được bọn họ đều nói, xe máy mới là vợ của anh.”
“Không có thì mới nói như vậy.” Viêm Trì nhìn đến một bên mặt cô, “Chờ có vợ rồi, anh khẳng định sẽ ngủ với cô ấy.”
Nghê Thường rũ mắt nhìn sàn nhà, không tiếp lời anh vừa nói.
Viêm Trì cười khẽ, hất cằm hướng lầu hai bên cạnh: “Bên trong cũng không lớn, có hai phòng ngủ và hai đại sảnh.”
Nghê Thường thuận miệng nói: “Vậy cũng gọi là lớn rồi.”
“Phòng thay quần áo rất lớn, đều còn để trống.” Anh hơi dừng, lại nhìn cô giọng nói mang theo ý tứ khác, “Chứa khoảng một hai trăm bộ sườn xám vẫn được.”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì cong môi nhướng đôi lông mày rậm của mình “Đi lên nhìn xem.”
Nghê Thường lỗ tai bắt đầu nóng lên, dụi mũi chân xuống sàn, cúi đầu thì thào nói: “Không đi…”
Một sợi tơ mơ hồ vô hình vừa mới rút ra khỏi không khí, lại bị tiếng kêu “meo meo” khe khẽ cắt ngang.
Nghê Thường quay đầu lại thấy một con mèo con đang đứng trên bộ loa nhìn bọn họ.
Cô kinh hỉ “A” ra một tiếng, chạy nhanh đi qua đó.
“Anh còn có mèo sao!”
—— ngữ khí thập phần hâm mộ
Viêm Trì cười nhẹ, cũng đi qua: “Thích mèo?”
Nghê Thường gật đầu: “Vẫn rất muốn nuôi.”
“Nhưng nhà chúng ta phải làm sườn xám, rất nhiều vải dệt không thể dính lông mèo lông chó, cho nên không có cách nào nuôi được.”
Viêm Trì bé mèo con lên, đặt nó trong vòng tay của Nghê Thường: “Hiện tại em có rồi .”
Mèo con cũng không sợ, thậm chí còn có chút quấn người.
Được Nghê Thường sờ hai cái trái lại nó liền dụi trong ngực cô, thoải mái mà kêu meo meo…
Viêm Trì ở một bên nhìn thấy, không biết nói gì khóe môi giật giật.
Con mèo này bình thường cũng không nịnh nọt như vậy.
Nó thật cũng biết ai mềm ai thơm đấy nhỉ.
Anh còn không có được đãi ngộ này, mà bây nó lại chiếm được toàn bộ.
.
.
.
.
.
Nghê Thường ôm mèo con, quả thực tâm tình vui vẻ đến nở hoa, khóe miệng cong lên.
Con mèo nhỏ là tiểu bò sữa, bốn chân trắng muốt, đầu có một mảng đen, như thể đang đội mũ bảo hiểm màu đen vậy.
Nghê Thường đột nhiên nghĩ tới: “Đây là chính là mèo con anh nhặt được trên vòng bạn bè sao?”
Viêm Trì “Ừm” , vươn tay vuốt ve đầu mèo con “Nuôi lớn nửa năm .”
“Anh nuôi thật là tốt.” Nghê Thường thiệt tình tán thưởng, một bên lại nựng nựng mèo nhỏ, một bên vuốt vuốt lông nó, “Căn bản nhìn không ra nó là mèo hoang.”
Khóe miệng anh cong lên: “Đi theo anh đương nhiên là sống tốt rồi.”
Viêm Trì đưa mắt nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm: ” Nếu em theo anh, anh cũng có thể dưỡng em thành trắng tròn mập mạp đáng yêu.”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.”
“Con gái muốn ai muốn mập mạp chứ!”
“Sợ béo cái gì.” Anh lười biếng nói, “Đầy đặn chút mới tốt.”
Nghê Thường nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không cần, em béo lên liền thấy nhục nhã.
.
.
.
.
.”
Viêm Trì cười nhẹ: “Thật là ngốc.”
Anh nhướng mắt nhìn thẳng về phía cô: “Người phụ nữ lão tử coi trọng, có thành thế nào cũng đều xinh đẹp.”
Nghê Thường tim đập loạn xạ, mi mắt chớp chớp không ngừng.
Cô cúi đầu làm như không có việc gì tiếp tục nựng mèo, khóe môi vụиɠ ŧяộʍ cong lên.
Đến khi tiểu bò sữa đầu bị xoa đến sắp hói đến nơi Nghê Thường mới mím môi, mở miệng nói thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không rõ: “Anh.
.
.
.
.
.
coi trọng em ở điểm nào?”
Lời vừa nói ra, chính cô mặt cũng đỏ bừng cúi đầu càng thấp.
Viêm Trì cũng thực ngoài ý muốn, động tác nựng mèo dừng lại.
Anh lại đút tay vào túi, ngước mắt thật sự nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu.
“Em mặc sườn xám rất xinh đẹp.”
Nghê Thường: “.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Hừ, chỉ biết vậy sao.
A, đúng là đàn ông: )
Chống lại ánh mắt mất mát cùng giận dỗi của cô, Viêm Trì hiểu rõ cười nhẹ, ngữ khí vô tư phóng đãng: ” Anh là đàn ông, cũng là người bình thường, đương nhiên là thích phụ nữ xinh đẹp.”
Anh hơi dừng: “Nhưng trong lòng anh xác định em, vẫn là bởi vì lần trước.”
Nghê Thường nâng mắt: “Lần nào?”
“Lần đến nhà em.” Viêm Trì theo bản năng đưa mắt nhìn tay mình —— vết sẹo đều đã nhạt đi.
“Lúc ấy cái hộp rơi xuống đến, phản ứng đầu tiên của em không phải trốn, mà là đi bảo vệ cái váy kia.”
Anh chậm rãi chớp mắt: “Thời điểm ấy anh biết chúng ta thật ra là cùng một kiểu người.”
Nghê Thường giật mình: “Chúng ta.
.
.
.
.
.
là cùng một kiểu người?”
Viêm Trì gật đầu: “Mặc kệ mặt ngoài thoạt nhìn thế nào đi chăng nữa, thì bên trong kỳ thật đều cố chấp và bướng bỉnh.”
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy miên man: “Là kiểu người có thể hy sinh bản thân mình vì lòng trung thành và tình yêu.”
Nghê Thường ánh mắt chấn động, trong lòng rung động mãnh liệt.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn mấy chữ trên tường kia.
Trung thành với người tôi yêu, đến chết không thay đổi.
“Vậy sự trung thành và nhiệt tình yêu thương của anh là vì cái gì?”
Cô hỏi lại “Đua xe sao?”
“Phải” Anh gật đầu thật mạnh.
Viêm Trì nhìn cô, ánh mắt rất sâu thẳm.
“Hiện tại, còn có em!”.