Chạm Nhẹ Vào Môi Em

Chương 4: Tiểu Đào chính là cô ấy


Đọc truyện Chạm Nhẹ Vào Môi Em – Chương 4: Tiểu Đào chính là cô ấy

Một cô gái nhỏ nhắn, chân đang rảo bước đến công ty làm việc, cô là Phương Tiểu Đào năm nay hai mươi bảy tuổi, cô đang làm việc tại một công ty giúp việc nhà, tính tình hiền lành nhưng ưa nổi loạn, nước da trắng nhẹ, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt rạng ngời tinh nghịch, khuôn mặt cực kỳ khả ái xinh đẹp.

Nhìn Tiểu Đào làm cho người khác phải ngất ngây, cảm giác đang nhìn như một tiểu thư tuổi hai mươi, xuân trào nở rộ, đang dạo bước vui chơi.

Nhưng cuộc đời Tiểu Đào lại không được may mắn, cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô không biết cha mẹ ruột là ai, hình dáng của cha mẹ như thế nào. Cô phải sống trong cô nhi viện đến khi mười tám tuổi mới tự lập.

Cả tuổi thơ ấu, Tiểu Đào phải học cách sống không có tình thương cha mẹ, học cách tự lập, tự rèn luyện bản thân mình. Tuy rằng cuộc sống không hoàn hảo như những bạn cùng trang lứa, nhưng Tiểu Đào vốn là người lạc quan, yêu đời nên cô không cảm thấy cuộc sống của mình là bất hạnh. Vì cô được sống trong một mái ấm nhiều tình thân, có mẹ nuôi yêu thương, các em nhỏ thì ngoan ngoãn đùm bọc nhau. Nghề giúp việc không được tiền bạc bao nhiêu, nhưng Tiểu đào đều gửi tiền về mái ấm, giúp đỡ cho các em nhỏ của mình. Mẹ nuôi cô là bà Vân, nhiều lúc cũng lắc đầu chịu thua trước tính cách có một không hai này. Nhưng vì Tiểu Đào là một cô gái hiền lành, hiếu thảo nên ai cũng rất cảm phục và yêu quý.

Hôm qua chơi cả ngày với các em nhỏ ở mái ấm, nên hôm nay Tiểu Đào ngồi trên xe bus mà mệt mỏi cả người. Nếu không phải vì cuộc gọi của công ty thì cô cũng không phải gấp gáp đi về thế này. Tiểu Đào càu nhàu:


“ Chán thiệt, Mới đi làm hôm kia xong mà chị ta cũng kêu đầu mình, chẳng phải còn nhiều người làm khác nửa sao? Sao chị ta gọi mình gấp như vậy nhỉ, hay là có một gia đình nào đó nhận mình làm dài hạn?“

Nghĩ đến đây, Tiểu Đào tươi tỉnh lên. Cô vốn không thích làm ngắn hạn, làm cho một gia đình thoải mái hơn nhiều. Với tính cách tăng động, vui vẻ thích giao lưu với trẻ con, nên làm trong gia đình là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Đến trạm dừng chân, Tiểu Đào lấy balo, đội mũ bước xuống.

Quần Jean, áo thun màu trắng ở giữa có in dòng chữ “ Hello Day”, mũ đen xõa tóc che kín hai đôi mắt và vầng tráng nhỏ tinh nghịch. Nhìn Tiểu Đào bây giờ giống một cô gái hình sự đang làm nhiệm vụ bí mật, duy nhất là trên môi Tiểu Đào lúc nào cũng nở một nụ cười.

Bây giờ là mười giờ sáng, cô tung tăng trải bước đến công ty, vì nó cách trạm không bao xa. Bất chợt một chiếc xe chở rác đi qua, làm Tiểu Đào lấy tay quẹt mũi: “ Hôi quá, thúi chết đi được “.

Đúng lúc, một người đàn ông đẹp trai tầm hai mươi mấy tuổi, mặc bộ đồ vest cực kỳ xịn, vóc dáng cao lớn, đang nhăn nhó nhìn màn hình điện thoại, Minh Hoàng đang bực mình sếp tổng của mình, vì đuổi việc biết bao nhiêu người giúp việc mà anh dấy công tìm kiếm, thì bổng dưng nghe được tiếng nói Tiểu Đào.

Trên đời này Minh Hoàng ghét nhất là bị ai nói là hôi, vì ngày xưa chính vì căn bệnh này mà người yêu anh bỏ anh, Trợ lý Hoàng xoay người lại quát:


“Này, cô gái, cô nói ai thúi đấy “

Tiểu Đào ngẩn khuôn mặt lên, không hiểu vì sao có người to tiếng với mình, cô bực mình nói:

“Cái gì, tôi nói anh hồi nào, đừng thấy con gái ngoài đường rồi giả vờ gây sự để làm quen, trò này xưa rồi ”.

Minh Hoàng mắt chứ O mồm chứ A, không thể tin được là có người giảo hoạt như vậy, rõ ràng là anh mới nghe cô ta chữi anh. Tức mình anh buông lời giễu cợt:

“Chứ không phải thấy người ta đẹp trai, nên gây ấn tượng à”.


Nghe xong Tiểu Đào cười tươi như hoa nở, cởi mũ ra lộ ra khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp, bất giác trợ lý Hoàng không để ý, Tiểu Đào đá vào chân anh một cái rồi dọt băng qua đường.

Cô ngoảnh đầu lại la lớn: “ Này anh kia, nhớ bỏ cái treo trọc con gái ngoài đường đi nha ”. Nói xong cô chạy xa mất hút, bỏ lại Minh Hoàng đang ôm chân đau đớn. Cay đắng anh đá vào cái xe hét: “ Ngày quái gì xui vậy, gặp cái gì không ”.

“Xui, đúng xui luôn “. Anh ôm tráng tự an ủi.

“Cô mà gặp lại tôi,là cô toi đời”, anh tức mình la thật lớn trước dòng người. Cảm thấy giật mình, khi nhiều người ngó lại. Anh cười tươi rồi giơ tay lên chào, đi ngay vào trong xe, rồ ga dọt lẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.