Chạm Đuôi Truy Vĩ

Chương 59: Họp Báo 1


Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 59: Họp Báo 1


Buổi họp báo được tổ chức ở sảnh hội nghị của một khách sạn.

Truyền thông và fan hâm mộ bên dưới có khoảng ba trăm người, được phát trực tiếp đồng bộ trên các nền tảng lớn.
Chỗ ngồi của Trì Minh Nghiêu được sắp xếp ở hàng đầu tiên, ngăn cách với Lý Dương Kiêu bởi một đạo diễn.

Khi hắn bước vào ngồi, đạo diễn còn đứng dậy bắt tay, thì thầm hỏi hắn có cần đổi chỗ không.
Vị trí của đạo diễn và nhà đầu tư đều được chú ý nên hắn bèn nói: “Không cần, thiết gì phải là lúc này.”
Lý Dương Kiêu còn đang trang điểm trong hậu trường nên vị trí vẫn để trống.

Vốn dĩ Trì Minh Nghiêu có thể ra phía sau xem thử, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Trước giờ hắn luôn yêu thích cảm giác bất ngờ, mà sự xuất hiện ngày hôm nay của Lý Dương Kiêu nhất định sẽ khiến cho hắn ngạc nhiên, điều này không còn gì phải bàn cãi.

Khi MC giới thiệu Từ Cảnh Diệp và Diệp Thiêm, fan hâm mộ gào khản cổ so bì thanh thế, bảng đèn bên này phải giơ lên cao hơn bên kia.
Tiếng hưởng ứng, tiếng hoan hô, tiếng cười, tiếng máy ảnh lách tách vang lên khắp một vùng.
Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm lên sân khấu trước với vai trò cặp đôi chính của bộ phim.

Đa số câu hỏi của MC đều hướng đến hai người này.
Một bên hỏi một bên trả lời rõ ràng đều chạy theo kịch bản sân khấu khiến Trì Minh Nghiêu ngồi xem cũng nhàm chán, suýt thì ngủ mất.
Đợi đến lúc Lý Dương Kiêu bước ra, hắn mới lên lại dây cót tinh thần, ngồi ngay ngắn dậy.
Bộ vest sọc xanh thẫm đó tôn đường nét toàn thân của Lý Dương Kiêu lên đẹp không gì sánh được.

Y thắt cà vạt nghiêm chỉnh, kết hợp với mái tóc xám bạc khiến cảm giác phản nghịch và cấm dục kỳ diệu pha trộn lại với nhau một cách trọn vẹn.
Khi bước trên đoạn đường ngắn dẫn ra sân khấu này, y cũng nhìn thấy Trì Minh Nghiêu.
Hắn mặc một bộ vest đen, khí thế xem chừng còn mạnh mẽ hơn, cứ nhìn Lý Dương Kiêu chằm chằm khiến y có phần căng thẳng.

Thế là y bèn tránh khỏi ánh mắt của Trì Minh Nghiêu.

“La Tử Minh ra rồi này!” MC hô lên với giọng điệu hoạt bát: “Wao, Lý Dương Kiêu trông cậu y hệt như hoàng tử ấy!”
Lý Dương Kiêu cũng cùng tung hứng theo, giả vờ pha trò: “Cảm ơn chị Nhụy, chào mọi người, tôi là Ái Tân Giác La · Tử Minh, gọi tắt là La Tử Minh.”
MC cười nói: “Này này, chị Thập Mộc – tác giả nguyên tác vẫn còn dưới khán đài kìa, cẩn thận cổ xông lên đánh cậu đó nha.”
Lý Dương Kiêu nói: “Tôi chỉ đùa thôi.

Chào mọi người, tôi là Lý Dương Kiêu, người thể hiện vai diễn La Tử Minh trong Nếu Mây Có Biết.”

Trên thực tế, phần này của Lý Dương Kiêu không được xây dựng quá thú vị, chỉ bao gồm mấy câu hỏi xoay quanh vai diễn thôi.
Thế nhưng Trì Minh Nghiêu không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Lý Dương Kiêu hoàn toàn không mang trên mình vẻ nhút nhát của người mới mà giống như trời sinh ra y đã phải đứng ở nơi ánh sáng hội tụ vậy.
Khi cần y phải nói, y sẽ tích cực phối hợp, thi thoảng còn buông bỏ hình tượng đi để khuấy động bầu không khí.
Khi không cần y nói, y sẽ yên lặng ngồi một bên.

Khuôn mặt sáng sủa, đôi chân thon dài, khá thu hút người khác.
Không có sự chỉ đạo của quản lý, kinh nghiệm trên sân khấu của Lý Dương Kiêu gần như là hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhưng y đã hiểu mình phải che giấu bản thân mình đi.

Điểm này chứng tỏ y rất thông minh.
Hoặc cũng có thể che giấu bản thân đã trở thành một loại bản năng của y, Trì Minh Nghiêu nghĩ.

Đến khi đạo diễn bước lên, trọng tâm của cuộc trò chuyện lại được đặt trên người Lý Dương Kiêu.
MC cười hỏi: “Trong nguyên tác nhân vật La Tử Minh này không những nhân khí cao mà độ tranh cạo cũng lớn.

Làm thế nào đạo diễn lại có dũng khí sử dụng người mới vậy ạ?”
Câu trả lời của đạo diễn cũng giống với tình huống thực tế đến tám chín phần: “Trước khi chọn Dương Kiêu chúng tôi cũng từng thử liên hệ với các diễn viên khác, nhưng thật ra việc chọn người vẫn chưa được chắc chắn.

Tính cách của La Tử Minh trong phim tương đối ấu trĩ, đặc biệt là đoạn sau còn phải nhuộm tóc.

Nếu cuối cùng đánh giá về bộ phim không được tốt, hoặc là tạo hình của diễn viên không tạo được bầu không khí phù hợp, thật ra với bản thân diễn viên đó mà nói quả đúng là tai họa…”
Anh ta quay sang nhìn Lý Dương Kiêu: “Mái tóc hiện tại của Lý Dương Kiêu là nhuộm riêng cho bộ phim này, mọi người cảm thấy đã gọi là hold được chưa?”

Fan truyện và fan nguyên tác dưới khán đài nể mặt hét lớn: “Hold được rồi!”
MC nói: “Tôi từng đọc nguyên tác nên sẽ thay mặt các fan truyện bình luận một câu nhé.

Ngoại hình của Lý Dương Kiêu đúng là rất phù hợp với tưởng tượng của tôi khi đọc sách hồi đó.

Chỉ là có phải khí chất của cậu ấy hơi lạnh lùng không?”
“Chuyện này không cần phải lo lắng đâu,”đạo diễn cười nói: “Lúc xem phim là mọi người biết ngay thôi.

Cậu ấy trong và ngoài phim là hai con người hoàn toàn khác nhau, chốc nữa chiếu preview, mọi người có thể thử cảm nhận một chút.”

MC lại chuyển hướng sang Lý Dương Kiêu: “Vậy Lý Dương Kiêu, cậu cảm thấy tính cách của cậu có điểm nào tương đồng với La Tử Minh Không?”
Lý Dương Kiêu suy nghĩ rồi nói: “Điểm tương tự thì không nhiều lắm, La Tử Minh là một người mà lười nói và hành động đều rất dứt khoát.

Còn tôi trước khi làm việc gì đó sẽ suy nghĩ khá nhiều, rối rắm lắm.”
“Vậy khi diễn cậu có gặp khó khăn gì không?”
“Về khó khăn…!thực ra cũng tạm, tôi là một diễn viên mà.” Lý Dương Kiêu ngước mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, nói tiếp “Nhưng bên cạnh tôi có một người bạn có kiểu tính cách thiếu gia có phần tùy tiện rất giống với La Tử Minh.

Đôi khi tôi sẽ vô thức quan sát anh ấy, đặt mình vào vị trí của anh ấy để suy nghĩ.

Câu đó phải nói sao nhỉ? Đúng rồi, chưa từng ăn thịt heo, thì cũng phải thấy heo chạy đó sao.” Lý Dương Kiêu nói xong câu này cũng không nhịn được phì cười.
MC cười ha hả: “Không biết người bạn heo này của anh nghe được sẽ có suy nghĩ thế nào nhỉ?”
Trì Minh Nghiêu ngồi bên dưới:…!Sao cảm giác như đang nói mình ấy nhỉ?
Lá gan này của Lý Dương Kiêu càng ngày càng lớn rồi.

Y dám ngang nhiên đứng trên sân khấu lấy mình ra pha trò, chắc nghĩ là hắn không dám làm gì y đúng không.

Buổi họp báo kéo dài hơn một tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, tiết mục cuối cùng là tất cả các bên sản xuất và đầu tư lên sân khấu chụp ảnh tập thể.
Đại diện mấy bên đầu tư khác tranh nhau lên sân khấu, nhưng Trì Minh Nghiêu trước giờ không thích dính vào ồn ào giới giải trí, loại chụp ảnh tập thể nhàm chán này có thể tránh được thì tránh.

Hắn đặt chân đang gác trên đùi xuống, định ra ngoài hút một điếu thuốc rồi ra sau sân khấu tìm Lý Dương Kiêu.
Khi hắn đứng dậy, đang lơ đãng nhìn lên sân khấu thì không ngờ lại bắt gặp Lý Dương Kiêu đang nhìn mình chăm chăm.
Trì Minh Nghiêu chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo mình ra ngoài hóng gió chút.
Nhưng Lý Dương Kiêu vẫn lẳng lặng nhìn hắn, đưa bàn tay đang rũ xuống bên quần lên ngoắc tay, ý tứ rất rõ ràng – muốn hắn đi lên chụp ảnh chung.
Trì Minh Nghiêu hơi cau mày, thật sự là hắn không muốn lên đó chút nào, hết bị truyền thông hô nhìn sang đây rồi lại nhìn sang kia, đần không chịu nổi.

Nhưng Lý Dương Kiêu cứ nhìn hắn mãi.

Y tỏ ra vô cùng kiên định.
Hắn khẽ thở dài, đút bao thuốc lại vào túi, trở thành người cuối cùng bước lên sân khấu.

Đại diện của mấy bên đầu tư khác nịnh bợ nhường chỗ cho hắn, để hắn đứng bên cạnh đạo diễn, vẫn cách một đạo diễn với Lý Dương Kiêu như trước.
Đương nhiên đạo diễn sẽ đứng ở vị trí gần giữa hơn so với nhà đầu tư, nên dù cho cảm thấy mình làm bóng đèn không đúng lúc cho lắm, đạo diễn cũng không tiện đề xuất đổi chỗ.
Ngược lại là Lý Dương Kiêu đứng bên cạnh nói nhỏ: “Đạo diễn, anh đứng vào trung tâm hơn nữa chứ?”
Lý Dương Kiêu là một diễn viên, nhường chỗ cho đạo diễn là chuyện hết sức bình thường, còn có thể giải thích là “Hiểu chuyện, có lễ độ, khiêm tốn…” cả trăm loại lý do.

Đạo diễn cũng ngầm hiểu nguyên nhân tại sao y muốn đổi chỗ, bèn không dông dài gì nữa, đổi chỗ cho y luôn.
Sau khi đổi xong, Lý Dương Kiêu không hề thể hiện gì ra mặt, chỉ đưa tay điều chỉnh lại cà vạt, sau đó nhìn vào ống kính chụp ảnh dưới khán đài.
Hai người đứng sóng vai nhau, mu bàn tay va vào nhau như có như không.

+
Tâm trạng của Trì Minh Nghiêu tốt hẳn lên, biểu cảm trên mặt cũng dịu dàng đi không ít.

Hắn rất muốn lật tay lại nắm lấy tay Lý Dương Kiêu – bàn tay đó ở rất gần, hắn chỉ cần dịch cổ tay sang là có thể nắm được.
Khó khăn lắm hắn mới dìm được sự kích động này xuống.
Nếu nắm lấy, ngày mai, à không đúng, có lẽ là hôm nay đã lên tiêu điểm ngay rồi, sau đó ngang nhiên come out, còn có hàng trăm hãng truyền thông trên dưới sân khấu chủ động gia tăng thanh thế, tưởng tượng thôi đã rất kích thích rồi.
Hơn nữa Lý Dương Kiêu sẽ không kịp từ chối, chỉ có thể mặc cho hắn nắm.

Nếu tấm ảnh nắm tay bị truyền ra, tất cả công tác PR sau đó đều chẳng thấm vào đâu, cuộc đời đóng phim của Lý Dương Kiêu e là còn chưa xuất phát đã thất bại hoàn toàn — Miệng lưỡi của công chúng còn đáng sợ hơn lệnh phong sát của Trần Thụy nhiều.
Chẳng nhẽ hắn lại không ý thức được chuyện này? Trì Minh Nghiêu thở dài: Haiz, tâm vẫn còn đơn thuần như vậy, sau này làm sao lăn lộn trong cái showbiz long tranh hổ đấu này được đây.

“Nhìn sang bên này.”Truyền thông hô lên với những người trên sân khấu, tiếng máy ảnh lách tách vang lên: “Bên này bên này.”
“Nhìn lui sang bên trái một chút.”
“Nhìn vào giữa nào.”

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lý Dương Kiêu còn phải về quay cảnh đêm.
Trong không gian không lớn của khoang xe, tài xế ở phía trước hết sức chuyên chú lái xe, trong khi Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu ngồi ở hàng ghế sau.
Trì Minh Nghiêu nới lỏng cà vạt, ngả người ra sau rồi hỏi: “Vừa rồi tại sao em lại muốn tôi lên chụp ảnh tập thể?”
Khóe miệng của Lý Dương Kiêu lộ ra ý cười nhàn nhạt, sau đó y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mọi người đều lên cả rồi mà.”
Trì Minh Nghiêu cười cười: “Chỉ là sợ tôi không hòa đồng thôi hả?”
Lý Dương Kiêu bảo “ừ”.
Trì Minh Nghiêu nói: “Tôi không tin.”
“Vậy anh nói xem là vì sao?”
Trì Minh Nghiêu không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Em có biết lúc chụp ảnh tập thể tôi đã nghĩ gì không?”
Lý Dương Kiêu tò mò quay sang liếc nhìn hắn.
“Tôi đã nghĩ, nếu trên sân khấu, tôi nắm tay em trước mặt truyền thông, vậy em sẽ làm thế nào?”
Lý Dương Kiêu cười cười: “Suy nghĩ này nguy hiểm lắm đó sếp Trì.

Chắc là tôi sẽ gào khóc ngay tại chỗ mất.”
Trì Minh Nghiêu vươn tay đẩy đầu Lý Dương Kiêu: “Đứng đắn chút coi.”
Lý Dương Kiêu nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi còn làm thế nào được nữa, hết cách rồi, chỉ có thể gáo khóc thôi, làm như kiểu tôi bị cưỡng bức ấy, sau đó lập tức tố cáo anh.

Ngày mai tiêu điểm đều là tôi rồi, còn có thể mượn cớ này sao tác một phen.”
Trì Minh Nghiêu: “…..”=
Lý Dương Kiêu nhìn sang hắn: “Anh tin không?”
“Không tin.”
Lý Dương Kiêu cười hỏi hắn: “Tại sao? Suy nghĩ này khả thi lắm đó, anh không thấy thế sao?”
“Không giống như chuyện mà cậu có thể làm ra được.”
Lý Dương Kiêu gật đầu, nói: “Ừ, tôi sẽ không làm gì cả, chỉ cực kỳ chết tâm, sau đó đợi tình hình lên men…!rồi rời khỏi giới.”
“Dứt khoát vậy hả, không định đấu tranh thêm chút nữa?”
“Không đâu.” Lý Dương Kiêu nói: “Sắp sửa quay xong một bộ phim rồi mà đi đến bước cuối cùng lại để xảy ra chuyện này, tôi sẽ cảm thấy số của tôi không làm diễn viên được rồi.

Lần đầu tiền là còn chưa khởi quay đã xảy ra chuyện, lần thứ hai quay được một nửa cũng xảy ra chuyện, đến lần thứ ba quay xong rồi lại xảy ra chuyện.

Quá tam ba bận, tôi sẽ không giãy dụa gì nữa đâu.

Nên làm gì thì làm nấy thôi.”
Giọng Lý Dương Kiêu quá đỗi bình tĩnh khiến Trì Minh Nghiêu có phần hối hận tại sao mình lại nhắc đến chủ đề này.

Bầu không khí lúc nãy rõ ràng là rất tốt, lại bị câu hỏi này của hắn phá rối hết cả.
Trì Minh Nghiêu vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Lý Dương Kiêu, nói: “Tôi sẽ không làm vậy đâu.”
Lý Dương Kiêu cười cười bảo: “Tôi biết.”

Năng lực quan trọng nhất với một diễn viên là nhìn mặt đoán ý, thấu hiểu tâm trạng của nhân vật.

Lý Dương Kiêu rất có thiên phú ở phương diện này, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được một người có thật lòng đối tối với y hay không.

Ngày hôm sau bức ảnh tập thể đó được đăng tải trên trang nhất của nhiều tờ báo.
Lý Dương Kiêu cũng lướt thấy tấm ảnh này trên Weibo, chăm chú ngắm nhìn nó hồi lâu.

Trì Minh Nghiêu mặc một bộ vest đen đứng bên cạnh y, cao hơn y một chút, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng cũng nhìn ra được nét mặt của hắn hình như đã hòa hoãn hơn lúc chưa lên sân khấu nhiều.

Y chú ý đến hai bàn tay của bọn họ khẽ chạm nhau.
Trên thực tế, khi chỉ mới sượt qua y đã thu tay về.

Y căng thẳng sợ Trì Minh Nghiêu sẽ nắm tay mình — Với tính cách tùy hứng của hắn, rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này.

Nhưng một trực giác vô cớ khác lại xuất hiện trong đầu Lý Dương Kiêu: Trì Minh Nghiêu sẽ không làm như vậy.

Loại trực giác này một khi xuất hiện sẽ càng được củng cố hơn, vì vậy, y quyết định cược một phen.
Nếu cược thua, vậy thì…!trong mệnh không có chớ có mong cầu.
(*) Nguyên văn: Mệnh lýhữu thời chung thi hữu, mệnh lývôthời mạc cưỡng cầu: tạm dịchTrong vận mạng có thì cuối cùng sẽcó, trong mạng chẳng có thìđừng mong cầu.
Bất kể là con người tên Trì Minh Nghiêu, hay là chuyện làm diễn viên này.
Trong ảnh, Trì Minh Nghiêu cao hơn tất cả những người khác, gương mặt đậm nét, sắc sảo khiến khí chất của hắn tương đối lấn át người khác.

Lý Dương Kiêu lại nhuộm tóc xám hoa râm bắt mắt cùng với khí chất lạnh lùng, vậy nên dù hai người không đứng chính giữa, nhưng vừa nhìn qua, trọng tâm ánh nhìn đều sẽ đặt hết lên người bọn họ.
Lý Dương Kiêu nhìn lướt qua bình luận bên dưới bài đăng này, đa số những bình luận luận hot nhất đều là fan của Diệp Thiêm và Từ Cảnh Diệp đang khóc lóc đòi liếm màn hình.
Nhưng cũng có mấy bình luận liên quan đến y, có có vài cái liên quan đến Trì Minh Nghiêu.
[Tiểu ca ca La Tử Minh cao vậy hả? Trước giờ tôi toàn tự bổ não là loanh quanh 1m75, nhưng nhìn thế này chắc cũng ngang ngửa Từ Cảnh Diệp.]
[Đứng thứ ba từ trái sang là diễn viên trong phim hả? Sao không thấy công bố gì thế, bên cạnh Lý Dương Kiêu kìa ]
[Á đù thứ ba từ trái sang đẹp trai thế, nhưng đóng vai gì trong phim vậy? Cảm giác chỉ có thể đóng Quý Song Trì được thôi…!Nhưng Quý Song Trì không phải là do Từ Cảnh Diệp diễn sao ]
[emmm….! Nhan sắc này của Lý Dương Kiêu xứng đáng viết một bài luận văn để khen luôn, but trông có vẻ hơi lạnh lùng, có thể diễn nổi vai La Tử Minh không?]

Hai ngày sau khi kết thúc họp báo là ngày lên sóng của “Nếu Mây Có Biết”.

Tiệc đóng máy cũng định sẽ tổ chức vào tối hôm đó, chuẩn bị các bên truyền thông, nhờ vả bọn họ giúp đỡ tuyên truyền bộ phim này trong hai tháng tới.

Đoàn phim vẫn bận ghi hình, tất cả đều đang chờ đợi để quay cảnh đối đầu cuối cùng quan trọng ở tòa án.

Mà cảnh quay bùng nổ này thật sự là một thử thách đối với Diệp Thiêm: lời thoại dài, cảm xúc phải vừa dữ dội vừa khắc chế.

Nếu diễn tốt sẽ giúp cho diễn viên thu về không ít hảo cảm, nếu diễn hỏng thì cả bộ phim sẽ khó mà cứu vãn.
Trên tòa án, người con trai – một nhân chứng luôn im lặng lại phản cung vào khoảnh khắc cuối cùng này, tự thú rằng mình mới là hung thủ thật sự.

Lời thoại dài đều là độc thoại, từ kìm nén đến bộc phát, tuyệt vọng bất lực, điên cuồng thống khoái rồi cuồng loạn.


“Các người đã tuyệt vọng bao giờ chưa? Các người tuyệt vọng trong bao lâu? Một giờ, một ngày, một tháng hay là một năm? Các người có biết bị cáo, đúng, chính là mẹ tôi, từng giây từng phút đều đang tuyệt vọng không? Bà ấy tuyệt vọng 12 năm rồi các người có biết không? Đổi thành bất cứ ai trong các người, thẩm phán, luật sư, phóng viên, những người dân quan tâm đến câu chuyện này, các người có thể không một lời oán trách chăm sóc một người thực vật suốt 12 năm không? Các người có thể không?”
“Mỗi kẻ các người, bất kể là quyên góp 1 đồng hay 1000 đồng đều hi vọng bà ấy sẽ làm một người vợ tốt, người mẹ tốt.

Các người dựa vào cái gì mà định dùng chút tiền đó để trói buộc bà ấy! Tôi dám nói tất cả số tiền mà bà ấy gọi vốn được đều không dùng cho bản thân, đến một hào cũng không.”
“Bố tôi thì sao? Đúng, trong mắt các người, ông ấy là nhà khoa học có cống hiến to lớn, nhưng ngày xảy ra chuyện ông ta đang ở với người phụ nữ khác.

Điểm này, tại sao lại sao lại không có một bên truyền thông nào đưa tin? Tại sao?!”
“Chính tay tôi ngắt điện máy thở, chính tôi chứng kiến ông ta không còn hô hấp, chẳng liên quan gì đến mẹ tôi sất.

Ngày hôm đó tôi cũng không đến nhà bạn học, tất cả khẩu cung, minh chứng cho việc tôi không có mặt ở hiện trường đều là bịa ra sau đó, tất cả là giả! Toàn con mẹ nó là giả hết!!”
“Tôi tự thú! Tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến mẹ tôi cả! Tôi tự thú! Tôi tự thú!”
……
“Dừng!”Đạo diễn lại tiến lên: “Vẫn hơi bị quá đà.

Cảnh quay này, cậu bùng nổ cảm xúc ra bên ngoài không tồi, nhưng vẫn cần phải khắc chế một chút.

Diệp Thiêm này, cậu thử cẩn thận lĩnh hội lại tâm tình của nhân vật này đi, đừng cứ mới bắt đầu đã nghĩ phải bùng nổ nữa, phải có cả một quá trình.

Cảnh quay cuối cùng rồi, thời gian của chúng ta tương đối thoải mái, cậu cứ từ từ đẽo gọt đi.”
Diệp Thiêm gật đầu, bước ra khỏi ống kính, đi ra phía sau tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Đã thử đến lần thứ tám rồi, lần nào đạo diễn cũng nói không được.

Đây là một cảnh quay tập thể, phản ứng của mỗi người tại hiện trường đều sẽ bị bắt trọn, nếu cứ tiếp tục như thế này, mọi người đều sẽ mất kiên nhẫn.

Bản thân Diệp Thiêm cũng hơi lo lắng, làm thế nào mới có thể diễn ra được trình tự mà đạo diễn nói? Đoạn này không phải chính là tình cảm bộc phát, muốn bật khóc sao? Khóc cậu cũng khóc rồi, gào cũng gào rồi, cổ họng cũng sắp khản rồi, đã cố gắng đến vậy mà đạo diễn vẫn chưa hài lòng, phải diễn thế nào mới được chứ?”

Lý Dương Kiêu cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giống như những diễn viên khác.

Y cũng có phần mất kiên nhẫn, một diễn viên gặp phải cảnh cao trào như thế này, quả thật là một chuyện may mắn trên con đường sự nghiệp.


Nhưng Diệp Thiêm thực sự quá gò bó rồi, vừa khóc vừa thét, đứt hơi khản tiếng.

Đâu thể diễn như vậy được?
Lý Dương Kiêu nhìn sang Diệp Thiêm đang cúi đầu nhìn kịch bản phía bên kia — xem chừng là sắp sửa bị cảnh quay này giày vò phát điên rồi.

Y tốt bụng đột xuất: Nếu mấy ngày này cậu ta đã không gây phiền phức gì cho mình ở đoàn phim, y quyết định sẽ giúp cậu ta một tay – Nếu vì Diệp Thiêm quá cứng nhắc, khiến tất cả mọi người tham gia cảnh phim này đều phải chịu chỉ trích, vậy quả thực chẳng phải là chuyện gì đáng để vui mừng cả.


Lý Dương Kiêu đứng dậy, bước hai bước đến chỗ Diệp Thiêm, ngồi xuống cạnh cậu ta.

Diệp Thiêm quay sáng liếc nhìn y, không nói năng gì, bao nhiêu tâm tình không tốt viết hết lên mặt.

“Cần tôi giúp không?” Lý Dương Kiêu hỏi.

Diệp Thiêm chẳng vui vẻ gì lườm y, tung đòn công kích về phía y như súng máy: “Anh cảm thấy nếu đổi thành anh diễn thì có thể diễn tốt được à? Đứng nói chuyện nào có đau eo.”
Trái lại lúc này cậu ta thực sự bung xõa, không giả bộ ngoan ngoãn như bình thường nữa.

Lý Dương Kiêu vừa bực vừa buồn cười, cũng không làm bộ làm tịch nữa, quặc lại: “Nếu đổi thành tôi diễn, bây giờ mọi người đều đã về khách sạn thay quần áo rồi.”
“Thế thì anh diễn đi, anh đi mà nói với đạo diễn đoạn này để cho anh diễn.”
Trước giờ Lý Dương Kiêu chưa từng nghĩ mình sẽ cãi nhau với diễn viên khác trong đoàn.

Tự dưng gặp phải chuyện này, y cảm thấy khá mới mẻ, cũng dứt khoát bung xõa luôn, bình tĩnh chặt chém cậu ta: “Nếu tôi có thể diễn thay cậu, cả đoàn phim đều đã đốt pháo ăn mừng rồi.”
Diệp Thiêm lại lườm y, nếu ánh mắt là đao kiếm, xem chừng có thể tính là kích động giết người rồi.

Lý Dương Kiêu thấy cậu ta tức tối như vậy, tâm trạng ngược lại lại tốt lên, cuộn kịch bản trong tay rồi nói: “Tôi tốt bụng đột xuất nên mới nói với cậu cái này, thích nghe thì nghe, không thích nghe thì cứ tự gọt đẽo lung tung đi.”
“Đầu tiên, có phải cậu cảm thấy mình ra sức khóc, gào thét khản cả cổ họng rồi, cố gắng đến thế rồi, còn muốn bùng nổ thế nào nữa? Tôi nói cậu nghe nhé, cảnh quay này cơ bản là không cần khóc.

Cảm xúc ở đây cũng không phải là áy náy hay hối hận.

Khóc gì chứ, có gì đáng để khóc đâu?”
Diệp Thiêm hừ một tiếng, quay đầu đi, không biết có nghe vào được chữ nào hay không.
Lý Dương Kiêu cũng mặc kệ, mình nói việc mình:
“Cảm xúc của cậu ta khi nói ra những lời này, là giận dữ vì truyền thông không công khai sự thật, oán hận sự trói buộc đạo đức từ công chúng, lại đau lòng cho những năm tháng ngậm đắng nuốt cay của mẹ mình.

Vậy nên bây giờ cậu ta trút hết những thứ này ra, đè nén thành như vậy, bây giờ nói hết tất cả chân tướng ra, sảng khoái biết bao nhiêu.

Tại sao lại phải khóc?” “
“Đặc biệt là lúc cậu ta nói chính tay mình rút máy thở của bố mình, cậu ta có hối hận không? Hoàn toàn không, cậu ta cảm thấy mình làm như vậy là cực kỳ đúng đắn, không chỉ báo thù được bố mình, còn có khoái cảm khi trả thù được toàn xã hội.

Lúc đó thì sao, cậu ấy đã sung sướng đến điên dại rồi, làm sao có thể vừa khóc vừa thét được?”
“Còn về cái đạo diễn nói…!Đoạn trước đó phải áp xuống một chút, quá dễ hiểu rồi còn gì.

Cậu thử tự nghĩ xem, một học sinh cấp 3 phải kìm nén cảm xúc lâu như vậy, nếu phải lập tức nói ra, đối mặt với truyền thông đông đảo như vậy, sẽ cực kỳ không mạch lạc.

Nhưng đoạn lời này ngay từ đầu là hai câu hỏi, còn có một loạt câu song song, cảm xúc đè nén hết mức như thế nên hẳn là cậu ta đã nghĩ sẵn nhưng gì mình muốn nói rồi.”
“Vì vậy, ngay từ đầu khi nói ra, hẳn phải là cảm giác âm trầm, càng về sau, cảm xúc mới càng kịch liệt, càng mất kiểm soát.

Sau đó đến chỗ tự thú, mới thật sự là lúc hoàn toàn bộc phát ra.

Bây giờ ngay từ đầu cậu đã bùng nổ hết khóc rồi gào nên đạo diễn mới nói là không có trình tự, hiểu không?”
Diệp Thiêm lại lườm y.

Lý Dương Kiêu cười cười, mặc kệ cậu ta, nói xong liền đứng dậy đi luôn.

Nếu không phải cả đoàn phim đều đang đợi cậu ta, y cũng lười phí lời với Diệp Thiêm.

— Có điều, đoạn lên lớp vừa rồi, thật lòng…!Sướng quá đi.


Ầy, tiếc là phân tích một tràng dài như vậy, không biết người này thấm được bao nhiêu.

Lý Dương Kiêu kiêu ngạo nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.